Không thể cứ mãi ngồi yên ở chỗ này tiếp tục nghe những cuộc nói chuyện của Tiết Thụy Du với bố như những con dao găm cứ mỗi lần lại găm chặt vào tâm can như vậy được, Tiết Vân Nhi quyết định đánh bài chuồn, bỏ đi là thượng sách.
Cô ta buông đũa, toan định đứng dậy nhưng càng không thể ngờ đến đó chính là cô ta không được phép rời khỏi phòng ăn.
“Hôm nay là cuối tuần rồi, con vội cái gì? Chuyện ở công ty giao cho con cũng đâu có cái gì quá nặng nề đâu.
Lâu lâu em gái con mới về đây ăn cơm, con không thể nể mặt em một chút mà ở lại cho hết bữa à?”
Những lời nói mà Tiết Đổng buông ra từng câu từng chữ đều khiến cho Tiết Vân Nhi không rét mà run, cô ta đi cũng không được mà ở cũng không xong, nét mặt vặn vẹo đến khó coi.
Tiết Đổng giống như đang đi guốc trong bụng cô vậy, hoàn toàn không có ý định gì muốn để cho cô rời đi mà càng muốn ép buộc cô ở lại chỗ này.
Tiết Thụy Du nhếch mép một cái rồi cũng tập trung ăn uống, càng không có ý gì từ chối hay gì.
Nếu như bình thường, khi mẹ con Tiết Vân Nhi ngỏ ý muốn rời đi, Tiết Thụy Du tất nhiên là sẽ không có ý định muốn giữ chân lại.
Tuy nhiên lần này khi Tiết Đổng muốn Tiết Vân Nhi ở lại, Tiết Thụy Du lại chẳng có một chút ý kiến gì là phản đối, chỉ nhàn nhạt cười ngụ ý chấp nhận để Tiết Vân Nhi ở lại.
“Bố con nói đúng đó, ở lại cho hết bữa cơm đi con.”
Lệ Minh Châu không hiểu chuyện thương trường, suốt bữa cơm chỉ có cắm mặt cắm mũi vào đồ ăn, không biết nên xen vào chỗ nào mà cũng chẳng dám mở miệng chen ngang câu nào.
Đến bây giờ bà ta mới có thể mở miệng ra nói với Tiết Vân Nhi, giống như chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi vậy.
Tiết Vân Nhi không đi được cũng đành ngồi trở lại ghế, ánh mắt láo liên tràn đầy lo sợ khiến cho Tiết Thụy Du không khỏi cười trộm mấy lần, đúng là có tật giật mình.
Ngày trước thì hung hăng, lúc nào cũng ngẩng mặt lên trời, lựa lúc sơ hở của Tiết Thụy Du mà cắn vào, bây giờ lại im thin thít, đụng chạm đến một chút thì lại như con chó cụp đuôi, trông buồn cười chết đi được.
“Bố à, chút nữa ăn cơm xong con có mấy chuyện muốn nói với bố.”
“Cũng được, vậy Vân Nhi ở lại cho tới khi em về mới được lên phòng đó nhé.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, lâu lâu gia đình chúng ta mới có cơ hội cùng nhau ngồi nói chuyện, làm sao có thể thiếu văng ai.”
“Ông à, dù sao thì tôi cũng không có hiểu rõ chuyện làm ăn của mấy bố con, vậy lát cho tôi xin phép dọn dẹp cùng với má Trần nhé.”
“Tôi đã nói rồi, chúng ta là gia đình, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa lát nữa cũng ở lại.”
Tiết Thụy Du cười trộm, làm sao cô không biết được dụng ý của bố cô đây.
Chắc chắn là ông đã biết chuyện của Tiết Vân Nhi làm rồi cho nên hôm nay mới có ý kiến nhiều đến như vậy.
Ông không cho phép ai rời khỏi bàn ăn cho đến khi nhận được sự đồng ý của ông cũng là có nguyên do cả.
Tiết Đổng nhấn mạnh hai chữ “gia đình” chính là nói cho Tiết Vân Nhi rõ ràng rằng Tiết Vân Nhi và Tiết Thụy Du cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng là chị em ruột thịt, làm điều xấu thì cũng nên nhớ đến hai chữ “gia đình” mà hành động.
Còn về phần Lệ Minh Châu, đúng thật là bà ta có ở lại hay không thì cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, giống như người ngoài ngồi nghe ca kịch, cũng chẳng hiểu cái gì để mà góp vào.
Nhưng Tiết Đổng giữ bà ta lại cũng là có mục đích, chính là để cho bà ta xem đứa con gái mà bà ta hết mực cưng chiều rốt cuộc là cái thể loại gì.
Tiết Đổng là chủ gia đình này, ông nhìn xa trông rộng, tất nhiên là ghét những việc làm trái với luân thường đạo lý.
Không thể đánh bài chuồn, hơn nữa còn phải ngồi đây cho đến khi Tiết Thụy Du ra về mới được, Tiết Vân Nhi tức anh ách, cô ta trầm lặng ngồi một góc, ánh mắt khi nhìn đến nụ cười kia của Tiết Thụy Du tràn đầy sự căm phẫn.
Dựa vào cái gì Tiết Thụy Du lại có thể tài giỏi hơn, dựa vào cái gì mà Tiết Đổng lại cưng chiều cô hơn, dựa vào cái gì mà Tiết Thụy Du nói gì ai cũng nghe nấy còn cô ta thì chẳng ai xem ra gì, dựa vào cái gì mà khi có Tiết Thụy Du ở đây, hai mẹ con của Tiết Vân Nhi lại chẳng có lấy một chút trọng lượng nào.
“Hai đứa con tính khi nào thì tính đến chuyện kết hôn đấy? Dạo đây ông bạn già họ Lương cứ sang chỗ bố giục mãi rồi, bố cũng chẳng biết nên nói sao đây.”
“Hầy, con cũng muốn cưới sớm lắm, nhưng Tiểu Du cứ bận rộn mãi, chẳng có chút nào ngơi nghỉ nên thành ra cũng chưa có tính tới được.
Con định đợi dự án khu chung cư của Tiết thị xong rồi mới bắt đầu tính tới.”
“Xem ra thì cũng cực quá nhỉ? Hai đứa điều hành hai công ty của gia đình, đầu tắt mặt tối chẳng có lấy thời gian dành cho nhau.
Bố cũng xem xem nên bàn bạc lại với nhà con như thế nào đã, chứ ép hai đứa gấp rút như vậy cũng không có hay lắm.”
“Theo con nghĩ thì bọn con đã đính hôn với nhau rồi, chuyện cưới xin cũng là chuyện sóm muộn thôi, dù sao cũng chỉ là một cái lễ thông báo với hai bên họ hàng, con cảm thấy cũng chẳng có gì quá to tát.”
Tiết Thụy Du buông ra một câu có chút hời hợt chợt khiến cho Lương Hạo Hiên có chút chùng xuống, anh hơi hụt hẫng nhìn cô, nhưng cô lại chẳng có phát giác ra, chỉ vô tư cầm cốc nước lên uống như không có việc gì.
Lương Hạo Hiên tự dưng lại cảm thấy đối với chuyện hôn nhân đại sự của hai người hình như chỉ có một mình anh là có hứng thú và cảm thấy nó cần thiết vậy, còn Tiết Thụy Du đối với chuyện này lại cực kì lãnh đạm, giống như chẳng có lấy một chút để tâm nào.
“Cái con bé này, sao con lại có thể nói như vậy, chuyện hôn nhân là chuyện cả đời, sao có thể nói là chuyện không quá to tát được.”
Không phải Tiết Đổng không nhìn thấy được ánh mắt ngập tràn sự hụt hẫng của Lương Hạo Hiên, ông thật sự muốn trách Tiết Thụy Du lắm lắm, sao có thể vô tư nói ra mấy lời như thế được.
“Bố à, đâu phải bọn con không kết hôn đâu, chỉ là thời điểm này chưa thích hợp lắm, bố cũng nghĩ vậy còn gì.
Con và Hạo Hiên đều đang đầu tắt mặt tối cho công ty gia đình, chuyện kết hôn của hai đứa chúng con theo như con nghĩ thì chắc trong năm nay cũng chưa có tính tới được.”
“Hạo Hiên, con thấy sao?”
“Con thấy lời Tiểu Du nói cũng có lý ạ.”
“Vậy theo ý hai con nhé.”
“Vâng bố, con ăn xong rồi, bố dùng bữa tiếp rồi chúng ta ra phòng khách bàn chút chuyện nhé.”
“Được thôi, bố cũng không muốn ăn nữa.
Đi, đỡ bố ra phòng khách.”
Tiết Thụy Du kéo ghế đứng dậy, cô đón lấy một cánh tay của Tiết Đổng rồi đỡ ông đi ra phòng khách, Lương Hạo Hiên cũng kéo ghế đứng dậy đi theo.
Lệ Minh Châu nhìn Tiết Vân Nhi, trực giác của một người mẹ trỗi dậy nhắc nhở bà ta rằng chắc chắn có chuyện sắp sửa xảy ra, bà ta nhìn Tiết Vân Nhi đang ngồi lặng yên như nước bên cạnh, phần nào đoán được chuyện đó chắc chắn có liên quan ít nhiều đến cô ta.
“Con lại chọc giận bố con chuyện gì nữa rồi hả?”
“Không có đâu mẹ, con không biết gì cả.”
“Mau đi ra phòng khách thôi, đừng khiến cho bố con nổi nóng thêm nữa,”
“Con biết rồi.”
Trong phòng khách, Tiết Thụy Du rót một cốc nước trà mời bố rồi rót một cốc mời Lương Hạo Hiên.
Anh đón lấy cốc trà trên tay cô, nhìn cô mỉm cười với mình khiến tâm trạng đang hơi hơi hụt hẫng lúc nãy có chút quang đãng hơn một chút.
Hai mẹ con Tiết Vân Nhi nhanh chóng ra ngoài phòng khách, ngồi xuống ghế sofa đối diện với Tiết Thụy Du, tâm trạng có chút không tình nguyện.
“Tiểu Du hôm nay có chuyện muốn nói với bố, là chuyện gì vậy nào?”
“À, cũng là chuyện quan trọng đó bố.”
“Chuyện gì con nói xem.”
Tiết Vân Nhi đánh trống ngực thùm thụp, cô ta run sợ đan chặt hai bàn tay vào nhau nhìn Tiết Thụy Du, sợ cô ta mở miệng nói ra điều gì đó đáng sợ.
Tiết Thụy Du cũng nhìn quét qua chỗ Tiết Vân Nhi, môi nở một nụ cười thách thức rồi mở miệng nói với Tiết Đổng.
“Sắp tới lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của bố rồi, không biết bố dự tính như thế nào để con còn lo liệu.”
“Ái chà cái con bé này, bố còn suýt nữa thì quên mất mà con lại nhớ.”
“Sao con có thể quên được, lễ mừng thọ thứ sáu mươi thì con nghĩ nên làm lớn một chút.”
“Bố không có quan trọng lắm đâu, giống như bố đã già rồi ấy.
Bố chỉ mong đến lễ cưới của hai đứa con thôi.”
Tiết Thụy Du trộm cười rồi nhìn Lương Hạo Hiên, anh cũng vừa hay quay sang nhìn cô, không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
Tiết Đổng cũng cười tươi nhìn con gái mình, đứa con gái út ngày thường vốn xa cách của ông hôm nay lại là người đầu tiên nhớ đến sinh thần lần thứ sáu mươi của ông thật sự khiến cho ông vui mừng hơn ai hết.
Tiết Vân Nhi giống như trút được một gánh nặng, cô ta thở phào một hơi thật nhẹ khi Tiết Thụy Du nói ra lời này, trên trán từ lúc nào rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Cô ta vội dùng tay áo lau nó đi, thật sự không nên để cho Tiết Thụy Du biết được rằng cô đang hồi hộp, bằng không cô ta sẽ chết chắc.
Nhưng tránh được mùng một cũng không hẳn là tránh được mười lăm, Tiết Vân Nhi không thể nào ngờ được chuyện vừa rồi thực ra chỉ là đòn đánh phủ đầu đầu tiên mà Tiết Thụy Du trả ra thôi, kịch hay còn chưa đến đoạn cao trào nữa mà.
“Nhưng mà con cũng còn chuyện nữa muốn nói.”
“Con nói đi.”
“Về chuyện vừa rồi xảy ra ở công ty, chuyện con bị người ta hắt nước bẩn nói rằng rút ruột công trình, tiêu hao ngân quỹ của công ty đấy.”
“Con cứ nói đi, bố đang nghe đây.”
“Thì con đã tìm ra được người đứng sau sai khiến người công nhân kia, rút ruột nguyên vật liệu của chúng ta rồi hắt nước bẩn lên người đứng đầu là con.”
Tiết Thụy Du từ trong túi xách lôi ra một kẹp văn bản màu nâu tối đưa cho Tiết Đổng, ông đón lấy kẹp văn bản từ tay cô, nhướn mày một cái rồi mở ra xem.
Tiết Vân Nhi run lên như cầy sấy, tim cô ta như muốn văng ra khỏi lồng ngực rồi, hơi thở dồn dập, nhìn kẹp văn bản kia như ma quỷ nhìn thấy bùa.
“Con cũng không nghĩ bằng lý do gì có những người lại không nghe lời của bố dạy, làm việc gì cũng nghĩ đến hai chữ ‘gia đình’ trước tiên.
Chính con khi điều tra ra chuyện này cũng có chút hơi thất vọng, bố xem xét giúp con xem sao nhé.”
Tiết Đổng đọc sơ qua mấy tờ văn bản trong đó, gật gật đầu như đã hiểu chuyện.
Thực sự ông đã lường trước chuyện này, thậm chí là biết trước nhưng khi đón nhận kết quả này ông vẫn có chút không tin vào mắt mình.
Một trong hai đứa con gái của ông lại là loại người không từ thủ đoạn nào thế kia, thật khiến cho ông bất bình.
Tiết Đổng đánh mắt nhìn tới Tiết Vân Nhi đang co rúm người vào một góc, giảm cảm giác tồn tại ở đằng kia, trong đôi mắt có chút giận dữ cùng thất vọng đan xen.
“Vân Nhi, con có muốn giải thích gì không?”
Lệ Minh Châu tròn mắt nhìn Tiết Đổng, lúc này bà ta mới kịp xâu chuỗi rồi tiêu hóa lại mọi chuyện.
Hóa ra từ đầu đến cuối chuyện từ nãy đến giờ trên bàn ăn cho đến bây giờ Tiết Thụy Du nói ra đều không phải là lơ đễnh đem chuyện ở công ty lên bàn cơm nói mà là đang ám chỉ đích thị con gái của bà ta là người có lỗi ở trong chuyện này.
Chính Lương Hạo Hiên cũng có chút bất ngờ, anh vốn biết Tiết Vân Nhi đối với Tiết Thụy Du xưa nay luôn ghi thù hận trong lòng nhưng anh không nghĩ được tại sao Tiết Vân Nhi lại làm ra loại chuyện như thế này nữa.
Làm tổn hại đến công ty, làm tổn hại đến danh tiếng của gia đình, chưa kể đến là tự làm ảnh hưởng đến lợi nhuận của bản thân mà cô ta cũng có thể làm được sao? Lương Hạo Hiên tròn mắt, hóa ra Tiết Vân Nhi từ trước đến giờ không phải là con cừu non ngu ngốc mà đích thị là một con cáo già… nhưng vẫn ngu ngốc.
“Bố… con… con… bố đừng tin Tiết Thụy Du nói bậy.”
“Đây là lời giải thích của con sao?”
“Con không có… Bố! Bố đừng tin Tiết Thụy Du, cô ấy rõ ràng là đang hắt nước bẩn cho con.”
“Tại sao tôi phải hắt nước bẩn cho cô? Tiết Vân Nhi, nếu tôi muốn tiêu diệt cô thì tôi đã sớm đem chuyện này phơi bày ra trước hội đồng từ cuộc họp đầu tuần rồi.
Nhưng tôi không làm như thế, bởi vì tôi không muốn cho người ngoài bàn ra tán vào làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Khúc thị cũng như Khúc gia.
Họ sẽ cười vào mặt Khúc gia tại sao lại có đứa con gái lớn ngu ngốc như cô mất.”
“Cô có chứng cứ gì lại dám nói tôi như thế? Tôi có thể kiện cô tội vu khống, phỉ báng người khác đó.”
“Ha! Kiện tôi? Để tôi xem là cô kiện tôi được hay tôi kiện cô nhanh hơn.
Chắc mấy ngày hôm nay cô đang lo lắng sốt vó lên để đi tìm Trương Hoành có đúng không hả? Chắc là cũng gọi điện đến cháy máy, đến tìm anh ta từ ngày này đến ngày khác.
Cô đừng lo, Trương Hoành sau khi khai ra toàn bộ mọi chuyện cho tôi thì được tôi đưa đến một nơi khác rồi.
Mua chuộc người khác với thủ đoạn như cô khiến cho người ta giữa chừng đầu quân cho địch thì cô cũng nên xem lại rồi đó.”
Tiết Vân Nhi ngã ngồi khi nghe tất cả những lời mà Tiết Thụy Du vừa nói, hóa ra Trương Hoành từ lâu đã bán đứng cô ta rồi, không những thế còn khai sạch sẽ, quay về đầu quân cho kẻ địch hòng lật đổ cô ta.
Tiết Vân Nhi không biết mình sai chỗ nào nữa, cô ta cho anh ta tiền, anh ta hà cớ gì lại phải bán đứng cô ta như vậy? Rốt cuộc là sai chỗ nào?
“Vân Nhi, con có điều gì muốn nói hay không?”
“Bố… con…”
“Ông à! Con gái chúng ta còn nhỏ dại, ông và Tiểu Du niệm tình xem xét tha thứ cho con bé.”
“Nhỏ dại? Niệm tình? Bà đòi tôi niệm tình gì khi đến con gái bà khi bỏ tiền ra mua chuộc người ngoài hãm hại tôi lại chẳng có chút niệm tình nào? Đúng là đối với bà, đứa con ngu ngốc của bà luôn nhỏ dại đó, nhỏ dại thì đem về mà dạy lại cho tốt đi, đừng ra đường khiến cho người ta mất mặt.”
Chưa bao giờ Tiết Thụy Du nói nhiều với mẹ con Lệ Minh Châu như thế này kể từ khi mẹ cô mất, cô cũng cảm thấy bản thân bây giờ đang giận dữ đến độ suýt chút nữa thì đánh mất lý trí luôn rồi.
Cô buông những câu từ khó nghe nhất đến chỗ mẹ con Lệ Minh Châu, không biết là vì sự việc lần này hay là vì tất cả những đau khổ chất chồng từ trước đến giờ nữa.
“Tiểu Du, con cũng bình tĩnh một chút.”
“Con đã niệm tình bố, nghĩ đến Khúc gia và Khúc thị khi không vạch trần cô ta trước hội đồng rồi, bây giờ cô ta còn muốn đốp chát lại con.
Con thật sự không nghĩ nổi cái loại người vô dụng như cô ta dựa vào cái gì mà ngồi được lên chức phó tổng giám đốc nữa.”
“Tiểu Du, bố sẽ xem lại chuyện này, con bình tĩnh đi.”
“Con xin phép về trước, chuyện này con gửi lại nhờ bố phân giải và con mong là bố nhìn xa trông rộng, xem xét xem cô ta đã làm ra loại chuyện bại hoại gì.
Con sẽ không nhúng tay vào chuyện này kẻo có người lại bảo con muốn đuổi cùng gϊếŧ tận nữa.”
“Bố biết rồi, bố sẽ xem xét.”
Tiết Thụy Du cầm túi xách đứng dậy đi ra cửa, đến cửa cô toan quay lại, nhìn thẳng vào hai mẹ con Lệ Minh Châu cùng với Tiết Vân Nhi, buông lại mấy câu rồi đi thẳng không quay đầu lại.
“Các người nên nhớ các người vào ở được trong cái Tiết gia này là nhờ năm xưa mẹ tôi mất, đừng có quên đi người quá cố mà muốn bành trướng ở cái chỗ này.
Hành xử làm sao cho giống con người một chút, đừng có mang danh người Tiết gia làm hỏng đi danh tiếng mấy đời Tiết gia.
Tiết Thụy Du tôi không truy cứu chuyện này không có nghĩa về sau sẽ không truy cứu nữa, các người tự xem xét nên làm thế nào thì làm.”.