Trong phòng tổng giám đốc, Tiết Đổng ngồi trên ghế sofa nhìn Tiết Thuỵ Du.
Vừa rồi ở phòng họp, Tiết Thuỵ Du thắng lớn, Tiết Vân Nhi thì bị bẽ mặt đến mức không biết trốn đi đâu.
Dự án lớn như thế này, tiếng vang cũng ít nhiều vang dội, đổi người đứng đầu như ghế kia chẳng phải như đang tạt một gáo nước lạnh vào bộ máy nắm quyền Tiết thị không được hoà thuận sao?
“Dự án tốt như vậy sẽ càng tốt hơn nếu như có một bản kế hoạch thực nghiệm tốt.
Con nói với bố rồi mà, Tiết Vân Nhi làm không được thì con sẽ cướp lấy thôi, chỉ trách năng lực của cô ta quá kém.”
“Tiểu Du, nhưng như thế người ngoài nhìn vào sẽ nói này nói nọ Tiết thị lẫn Tiết gia của chúng ta.”
Tiết Thuỵ Du nhún vai cười khẩy, câu nói này của Tiết Đổng chẳng khác nào đang chọc cười cô vậy.
Chuyện Tiết Thuỵ Du không ưa gì Tiết Vân Nhi đâu phải người ta không biết, dự án không được đảm bảo thì có người cướp lại xưa đến nay cũng đâu phải chuyện gì quá xa lạ đâu.
“Bây giờ bố còn sợ dư luận sao?”
“Người ta nhìn vào đánh giá chúng ta, đánh giá việc con tranh giành quyền quản lý dự án với chị con là trò cười đó.”
“Bố à! Nếu bố đã sợ dư luận thì sao năm xưa bố lại có quyết định đi vào lòng đất như thế? Ai đời mẹ con vừa mất bố liền đón mẹ con hai kẻ kia về nhà, đem Tiết gia biến thành trò cười cho toàn thành phố, khi đó sao bố không sợ bẽ mặt đi?”
“Bố…”
“Năm đó Tiết gia trở thành cái trò cười lớn nhất thành phố, thậm chí đến bây giờ còn như vậy thì mấy cái chuyện đấu đá nhau trên thương trường này bố còn sợ gì nữa nhỉ?”
Tiết Đổng không đáp được, Tiết Thuỵ Du nói rất đúng, năm xưa chuyện lớn như vậy, người ngoài nhìn vào Tiết gia cười chê đâu phải ông không biết, mà ông cũng đâu thề vờ như không biết được.
Năm đó Tiết Thuỵ Du còn tìm mọi cách để đi nước ngoài du học, đến lúc quay trở về còn không thèm về Tiết gia đâu phải ông không rõ lý do.
Chẳng qua là ông không chịu được cảnh chị em tương tàn chứ sợ quái gì dư luận cười chê chứ.
“Tiểu Du, đến bây giờ con vẫn không thể nào chấp nhận chị con sao? Chị con vẫn là đang rất cố gắng vì Tiết thị, dẫu cho Vân Nhi không được giỏi giang như con nhưng cũng đâu phải là loại bù nhìn không biết gì đâu.”
“Nếu bố đã chấp nhận cô ta không giỏi, chẳng có tài cán thì tìm việc gì nhẹ nhàng mà làm, đã từ đâu rơi xuống còn ngồi hẳn lên chức phó tổng như thế kia giờ còn biện minh cho cái sự ngu ngốc đó của cô ta làm cái gì? Cơ ngơi này cô ta là người ngoài nhảy vào nên cô ta đâu có xót.
Con còn ngồi đây là do ở Tiết thị có cổ phần của mẹ con, bằng không con sẽ mặc kệ cô ta muốn phá thế nào thì phá rồi.”
Những lời Tiết Thuỵ Du nói ra ít nhất cũng có phần tác động tới Tiết Đổng.
Tất nhiên cô là đang nể tình cha con mà nhượng bộ ông, hơn nữa là vì người mẹ quá cố của mình, bằng không cô sẽ mặc kệ ông gồng gánh cái Tiết thị này với Tiết Vân Nhi rồi.
Tiết thị được đến bây giờ cũng một phần là công của Tiết Thuỵ Du, ông không chối bỏ được, chỉ có thể để cho Tiết Thuỵ Du toàn quyền quyết định mà thôi.
“Cậu nói sao? Cậu đã giành lại được quyền quản lý dự án này về tay mình rồi?”
“Tất nhiên, bổn cô nương đây đâu phải là dạng tầm thường để cho đứa con hoang đó múa lửa trước mắt đâu.”
“Chà! Sao tôi lại bị ốm đúng hôm nay nhỉ? Không thể xem được Tiết tổng uy vũ cầm đồ đao đại khai sát giới, thật là đáng tiếc quá đi mà!”
“Mà cậu đỡ chưa đó? Tôi có mua cháo gà ở nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố cho cậu rồi đó, dậy ăn cho khoẻ đi.”
Tần Nhã Lam nhìn bát cháo gà nóng hổi được Tiết Thuỵ Du đặt trên bàn, lại nhìn cô bạn mình đang nằm hẳn ra giường bấm điện thoại mà trong lòng thấy có lỗi khôn xiết.
Cáo bệnh để nghỉ ngày hôm nay đã khiến Tần Nhã Lam cảm thấy có lỗi rồi, ai ngờ Tiết Thuỵ Du còn đến thăm cô lại khiến cô còn có lỗi hơn nữa.
“Thuỵ Du, tôi khoẻ rồi mà, cậu đâu cần phiền phức thế.”
“Phiền phức cái gì? Mau dậy ăn đi chứ hết nóng rồi sẽ không còn ngon nữa đâu đấy.”
Tần Nhã Lam cắn môi, đối với sự nhiệt thành của Tiết Thuỵ Du cảm thấy mình không nhận nổi, nhưng cô cũng không biết cách nào khác, cô cũng không thể nói cho Tiết Thuỵ Du chuyện cô đã trải qua được.
Tần Nhã Lam thầm xin lỗi Tiết Thuỵ Du, tự hứa về sau này sẽ không như thế này thêm một lần nào nữa.
Bên cạnh đó, Cố Vấn Hàn lại không thể nào thoát ra khỏi chuyện này, anh đối với Tần Nhã Lam luôn tồn tại một khúc mắc lớn khiến tâm trạng anh từ sau khi cô rời khỏi cứ như treo ngược trên cành cây.
“Cậu mà còn lơ đễnh nữa thì đi về ngay là được.”
Trình Dục Uy khó chịu ra mặt nhìn Cố Vấn Hàn cứ lâng lâng, không tập trung.
Tối qua Cố Vấn Hàn không nói lời nào liền rời đi đã khiến cho Trình Dục Uy không ít phần khó chịu rồi, bây giờ lại còn lơ đễnh như thế nữa.
“Xin lỗi.”
“Sao thế? Cậu cứ như người mất hồn ấy.”
“Tối qua tôi gặp một cô gái…”
Trình Dục Uy nghe câu này như văn mẫu rồi, thực ra thì cũng có làm sao đâu nhỉ, Cố Vấn Hàn hay hắn qua đêm với phụ nữ đều không phải là chuyện lạ, có cái gì mà vướng bận cơ chứ?
“Cậu nói cậu gặp đàn ông thì tôi còn bất ngờ chứ gặp phụ nữ thì là chuyện xưa rồi.”
“Không phải, cậu không biết đâu, quan trọng ở chỗ là cô ấy vô tình gặp tôi, say rượu đến bất tỉnh nhân sự sau đó cùng tôi phát sinh quan hệ.
Nhưng sao mà ngờ được cô ấy lại là xử nữ, hơn nữa khi tỉnh dậy cô ấy một mực phủi sạch toàn bộ quan hệ với tôi, biến mất như chưa từng tồn tại.”
“Cậu đến bây giờ vẫn còn quan tâm sao? Cô ấy đã như vậy cậu còn lo làm cái gì?”
“Chính vì cô ấy như vậy tôi mới không thể quên được.”
Trình Dục Uy hạ thấp tầm mắt, thực ra hắn cũng phần nào cảm nhận được cảm giác của Cố Vấn Hàn.
Hắn đối với Tiết Thuỵ Du đến tận bây giờ còn dây dưa không dứt được, chung quy cũng chỉ vì Tiết Thuỵ Du là xử nữ, hơn nữa còn để lại cho hắn một ấn tượng không thể nào quên được.
Cố Vấn Hàn như thế, Trình Dục Uy hắn cũng không phải không hiểu được.
Chẳng qua là mỗi người sẽ có một kết quả khác, hắn cũng không muốn tuỳ tiện vạch trần việc của hắn ra.
Tiết Vân Nhi ở Tiết thị bị Tiết Thuỵ Du đè đến mất mặt, không phải cô ta không biết toàn bộ nhân viên Tiết thị đều sau lưng cô ta nói cô ta là cái loại gì nhưng Tiết Vân Nhi vẫn không dám tỏ thái độ.
Cô không có năng lực như Tiết Thuỵ Du, đến cả nhân viên còn mất lòng thì làm sao cô ta trụ nổi ở cái Tiết thị này đây.
“Bố! Rõ ràng Tiểu Du không nể mặt con mà.”
“Haiz, bố cũng không nói nổi con bé.
Nhưng dù sao toàn bộ hội đồng cũng đã công nhận con bé rồi, thôi thì con cứ đảm nhận dự án khác đi.”
“Nhưng mà…”
“Vân Nhi, con đừng làm bố đau đầu nữa, mau về làm việc đi con.”
Tiết Vân Nhi nhịn cục tức trong lòng nhìn Tiết Đổng dung túng cho Tiết Thuỵ Du hại cô ta mất đi dự án béo bở này.
Tiết Vân Nhi cho dù có ghen tức như thế nào cũng chỉ có thể nuốt xuống, đóng giả làm cô con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện mà rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Về đến phòng làm việc, cô ta tức đến mức đầu như muốn bốc khói, văn kiện cầm trên tay cũng mạnh bạo quăng đi ra xa, như phát điên phát rồ mà gào lên.
Mẹ kiếp! Tiết Thuỵ Du tại sao có thể ngang nhiên cướp đi dự án một cách dễ dàng như thế? Dựa vào cái gì mà Tiết Thuỵ Du có thề hiên ngang với cái khí chất như thế? Tiết Vân Nhi cô ta chính là không cam tâm.
“Phó tổng! Sao đồ đạc lại linh tinh hết cả ra như thế này?”
Trợ lý vừa vào phòng đã vội bị doạ cho sợ, văn kiện bị ném rơi tứ tung, Tiết Vân Nhi thì ngồi trên ghế, vẻ mặt tựa như ác quỷ dưới địa ngục khiến cô ta kinh hãi.
“Chị bớt nóng nào! Phải bình tĩnh mới có thể nghĩ cách đối phó được chứ.”
Cô trợ lý này cũng không phải là dạng vừa, cô ta đi theo Tiết Vân Nhi cũng chịu không ít tủi nhục, ngày thường cô ta ỷ mình là trợ lý phó tổng mà lên mặt với nhân viên.
Bây giờ Tiết Vân Nhi bị Tiết Thuỵ Du đạp cho đau như vậy cô ta ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Vừa rồi ở ngoài cô ta còn bị một đám người nói bóng nói gió chê cô ta không biết điều còn bị ngã đau, cục tức này làm sao nuốt trôi được.
Bây giờ cô ta mà bỏ Tiết Vân Nhi đi bợ đỡ Tiết Thuỵ Du thì quá lộ liễu, không những bị Tiết Thuỵ Du khinh thường còn bị Tiết Vân Nhi mắng là đồ ăn cháo đá bát.
Vậy nên cách tốt nhất đó chính là trung thành với Tiết Vân Nhi, góp chút sức hèn công mọn cho Tiết Vân Nhi.
Tiết Vân Nhi có lợi thì con đường của cô ta mới có thể rộng mở được.
“Đối phó? Đối phó thế nào cái đứa điên khùng đó? Cô ta ỷ mình là lá ngọc cành vàng, khinh thường người khác còn được bố dung túng cho không xem ai ra gì.
Ai mà đối phó lại cô ta.”
“Chị này! Chúng ta không đối đầu trực tiếp được cô ta thì chúng ta cũng nên nghĩ cách đối phó từ từ chứ.”
“Ý cô là sao?”
Tiết Vân Nhi tuy tức giận nhưng cũng không đến nỗi mất lý trí, nhất là khi cô nhìn cô trợ lý này có vẻ không tầm thường, ắt là có kế sách gì hay để trả thù Tiết Thuỵ Du.
“Dự án chỉ mới là bước đầu, chung cư chỉ mới khởi công xây được cái móng, đợi được thành hình còn lâu, thời gian dài như vậy Tiết Thuỵ Du đâu phải không để lộ ra sơ hở gì.”
“Nhưng cô ta không dễ để cho người khác nắm thóp đâu.”
“Không không! Chúng ta mà đấu với Tiết Thuỵ Du thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả.
Nhưng không đối đầu trực tiếp được không có nghĩa là chúng ta không chơi xấu được.”
“Chơi xấu…? Ý cô là…?”
“Em đã có kế hoạch cho chuyện này, nếu chị tin em thì cứ nghe em, em không ngu ngốc để kéo chị và em cùng chết đâu.”
Tiết Vân Nhi sâu xa nhìn vào đôi mắt của cô trợ lý bên cạnh mình, đến nước này, không có năng lực đối đầu trực tiếp với Tiết Thuỵ Du thì chơi xấu cũng không phải là một ý kiến tồi.
Cùng lắm là ném đá giấu tay thôi, vậy nên tin cô ta một lần cũng không phải là quá đánh cược.
“Được! Sau này có kế sách gì hay cô cứ mách tôi, chỉ cần Tiết Thuỵ Du không thể yên ổn thì như thế nào cũng được.”
“Nhất định em sẽ không để cho chị phải thất vọng đâu.”.