“Cô đừng có bất ngờ quá đến như thế.
Chuyện này tất cả đều đã nằm trong dự tính của Trình Dục Uy cả rồi.”
Tần Nhã Lam đưa tay lên bịt miệng lại, cố kìm nén sự chấn kinh đến mức phải há miệng này.
Cô không thể nào tin được Lương Hạo Hiên rốt cuộc lại có thể là loại người thâm hiểm khó lường đến như thế.
Hoá ra anh ta tiếp cận cùng lúc với hai chị em Tiết Thuỵ Du là vì muốn thâu tóm Tiết thị.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?”
“Hôm ở tiệc sinh nhật của Tiết Thuỵ Du, chính tai tôi đã nghe được Lương Hạo Hiên đang dùng kế lạt mềm buộc chặt với Tiết Thuỵ Du, chuyện kết hôn cũng đang được thực thi trên giấy tờ, còn về phần Tiết Vân Nhi thì cũng tính toán đến chỗ của Tiết Thuỵ Du đang đứng ở hiện tại.”
“Đôi cẩu nam nữ này thực sự là loại rắn độc mà.
Tiết Thuỵ Du không thể kết hôn với tên khốn nạn đấy được? Tôi còn tưởng anh ta yêu Tiết Thuỵ Du thật lòng, nhưng không thể nào ngờ được cái vẻ ngoài đạo mạo dịu dàng kia lại đang đánh lừa tất cả mọi người.”
“Trình Dục Uy sắp nói với Tiết Thuỵ Du chuyện này rồi, bởi vì có dính líu đến thủ tục ly hôn.
Bây giờ Tiết Thuỵ Du nên biết để sẵn sàng ứng phó được rồi.”
“Nên vậy, Thuỵ Du không thể nào là người bị động được.
Cô ấy cần biết được bộ mặt thật của tên khốn nạn kia.”
Tần Nhã Lam càng nghe càng tức giận đến run cả người.
Thực sự Lương Hạo Hiên chính là một cái tát rất lớn vào lòng tin của cô.
Nếu như ngày trước cô chỉ cảm thấy đàn ông trên đời này chỉ có mỗi mình Lương Hạo Hiên là cho cô một chút niềm tin vào đàn ông tốt thì bây giờ chính anh ta đã đạp đổ tất cả.
Sẽ như thế nào đây nếu cả cái thành phố này đều biết được bộ mặt giả nhân giả nghĩa kia của anh ta? Sẽ như thế nào nữa nếu Tiết Thuỵ Du cũng sẽ bị cuốn vào câu chuyện này? Thực sự không dám nghĩ đến kết quả, Tần Nhã Lam mơ hồ cảm nhận được một cuộc chiến lớn sắp sửa xảy đến rồi.
Còn kết quả ai thắng ai thua tất nhiên cô cũng biết rõ.
Chỉ dựa vào thế lực của Lương Hạo Hiên với Tiết Vân Nhi đối với Tiết Thuỵ Du bây giờ cũng chỉ là như châu chấu đá xe.
Hai kẻ khốn nạn kia hợp nhất cũng chẳng có cửa để thắng nổi Tiết Thuỵ Du của hiện tại.
Họ vốn nghĩ Tiết Thuỵ Du đơn thương độc mã nên mới dễ dàng dính bẫy, nhưng hiện tại chỉ cần một mình Trình Dục Uy thôi đã đủ khiến cho bọn họ thảm hại rồi.
“Thời gian sắp tới cô nên ở bên cạnh Tiết Thuỵ Du nhiều hơn, bởi Lương Hạo Hiên có thể đánh úp bất kì lúc nào.”
“Tôi rõ rồi, còn bên anh với Trình Dục Uy ổn chứ?”
“Làm sao có chuyện gì có thể xảy ra được! Cô khinh thường chúng tôi quá đấy.”
“Tôi chỉ lo lắng thôi, dẫu sao thì Lương gia cũng không phải kẻ yếu.”
“Trình Dục Uy đã dám cho Tiết Thuỵ Du biết chuyện rồi thì chắc chắn sẽ có chuẩn bị.
Huống hồ gì cô không biết được là Trình Dục Uy là cao thủ điều tra mấy chuyện phi pháp đấy.”
“Mong mọi thứ sớm ổn định lại, những kẻ xấu xa sẽ bị trừng phạt.”
Cố Vấn Hàn cũng cảm nhận được Tần Nhã Lam thực sự rất đơn thuần, đối với mấy thứ vấn đề tranh đấu như thế này thực sự là lần đầu chứng kiến.
Nhưng đơn thuần như vậy cũng tốt, dẫu sao thì cũng là kiểu người anh thích, thế nên Cố Vấn Hàn cũng sẽ không để cho Tần Nhã Lam bị cuốn vào chuyện này.
Bên kia, Tiết Thuỵ Du uể oải ngồi trên ghế sofa ở văn phòng của Trình Dục Uy, cô chán nhìn mặt Lương Hạo Hiên ở Tiết thị lắm rồi nên mới bay qua đây, nào ngờ Trình Dục Uy lại bận rộn đến nỗi không nhìn đến cả mặt cô, thật là tức chết.
Đang uể oải thì cuối cùng Trình Dục Uy cũng chú ý đến cô rồi, hắn gọi Tiết Thuỵ Du lại chỗ hắn, trong ánh mắt có đôi chút phức tạp.
Tiết Thuỵ Du mặc dù có chút giận dỗi nhưng vẫn là không từ chối được sà vào lòng Trình Dục Uy, dẩu môi buông ra mấy lời ai oán.
“Em còn tưởng bây giờ em có bỏ về anh cũng không biết đâu chứ.”
“Anh xin lỗi bảo bối, có chút chuyện gấp khiến anh phải xử lý cho xong đã.
Để bảo bối chịu uỷ khuất rồi.”
“Em không tính toán đâu vì em cũng làm việc như anh, em cũng hiểu.
Nhưng mà thật sự không được anh chú ý tới khó chịu quá đi mất.”
Trình Dục Uy cưng chiều ôm lấy Tiết Thuỵ Du, để cho cô tuỳ ý ngồi trong lòng mình nghịch ngợm.
Hắn phân vân dữ dội việc có nên nói cho Tiết Thuỵ Du biết về tất cả mọi chuyện hay không nữa.
Bởi vì bây giờ hắn sợ rằng Tiết Thuỵ Du sẽ không chịu đựng được.
“Tiểu Du, em có muốn lấy anh không?”
“Anh nói cái gì vậy? Sao lại không muốn kia chứ? Em muốn lấy anh càng sớm càng tốt để cho người ta không có chuyện đồn đoán lung tung về anh nữa.
Cứ dăm bữa nửa tháng lại thấy mấy bài báo nói anh với cô minh tinh này, người mẫu nọ thực sự bực muốn chết đi được!”
“Anh có một chuyện muốn nói với em.
Chuyện này ảnh hưởng ít nhiều đến chúng ta, đến em nhiều hơn, anh nghĩ anh nên nói cho em sớm để chúng ta cùng chuẩn bị.
Nhưng em phải thật bình tĩnh với những gì mà anh sắp sửa nói ra.”
“Anh nói đi, em nghe mà.
Tự dưng anh làm cho em cảm thấy nghiêm trọng chết đi được.”
Trước khi nói, vẫn là Trình Dục Uy bá đạo.
Hắn vuốt tóc Tiết Thuỵ Du, bá đạo ghì lấy cô, hôn lên môi cô một nụ hôn cực kì cuồng nhiệt.
Càng nhìn càng thấy giống như là chuẩn bị cho một cuộc chiến vậy, hoặc cũng giống như là một nụ hôn để trấn an tinh thần của cả Tiết Thuỵ Du lẫn hắn.
Tiết Thuỵ Du không biết gì cả, cô nương theo nụ hôn của Trình Dục Uy, ôm lấy vai hắn, mặc sức để cho hắn hôn.
“Anh muốn em nhớ rằng cho dù có thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em, vẫn sẽ ở bên cạnh em.”
“Dục Uy, anh đừng doạ em nữa, anh nói với em đi.”
Càng như thế này, Tiết Thuỵ Du mơ hồ càng cảm thấy sợ hãi, cô thực sự bị chuỗi hành động này của Trình Dục Uy doạ cho sợ rồi.
Rốt cuộc là chuyện lớn gì mà đến cả Trình Dục Uy cũng phải dè chừng đến như vậy?
“Chuyện về hôn phu của em - Lương Hạo Hiên.
Anh đã nghĩ rằng anh sẽ tha thứ cho tên cặn bã đó nếu hắn chịu an phận huỷ hôn với em nhưng anh thực sự không thể nào buông tha cho hắn được rồi.
Thuỵ Du, anh biết rằng em cảm thấy tội lỗi biết bao nhiêu khi phải làm phật lòng một người mà em cảm thấy tốt như Lương Hạo Hiên nhưng thực sự bấy lâu nay em vẫn là bị hắn ta lừa rồi.”
Trong lúc đợi Tiết Thuỵ Du cố tiêu hoá được hết những lời nói này của Trình Dục Uy thì hắn đã mở trên màn hình máy tính một chuỗi những hình ảnh mà Tiết Thuỵ Du vừa nhìn thấy đã vội hốt hoảng.
“Cái… gì…?”
“Em xem hết đi, anh không biết cách nói ra với em như thế nào để cho em không cảm thấy tổn thương cả.
Anh chỉ biết làm như thế này thôi.”
Tiết Thuỵ Du không tin được vào mắt mình, cô run rẩy cầm con chuột máy tính, bấm xem tất cả những hình ảnh trên màn hình.
Đôi nam nữ trên màn hình không rời lấy nhau, hết ôm hôn rồi lại diễn đến đủ thứ trò tình cảm khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy cực kì chói mắt.
Tấm ảnh cuối cùng lại là vào ngay sinh nhật của cô, bộ vest đó, chiếc nơ đó, cả bộ váy kia nữa.
Trong mắt Tiết Thuỵ Du không biết là thất vọng hay là gì nữa nhưng cô thực sự cảm thấy bản thân bị lừa một cú thật lớn.
Cô đã thực sự cảm thấy có lỗi với Lương Hạo Hiên nhưng chuyện này đã làm cho cô nghĩ lại rồi.
“Em không cần cảm thấy có lỗi đâu Thuỵ Du, việc em gặp anh, dây dưa với anh rồi yêu anh thực sự không có lỗi.
Nếu em vẫn cố chấp muốn đâm đầu vào cuộc hôn nhân với tên cặn bã này thì người có lỗi mới là anh.
Là anh không giữ được em.”
“Dục Uy, những hình ảnh này từ đâu mà anh có?”
“Anh điều tra ra được.
Còn một chuyện nữa anh muốn em phải giữ bình tĩnh.
Lương Hạo Hiên còn muốn tính kế đến cả Tiết thị của em nữa, tất nhiên vẫn là có Tiết Vân Nhi góp công.”
“Tính toán đến Tiết thị? Ôi trời…! Lại còn là với Tiết Vân Nhi? Haha… nực cười…”
Một đống cảm xúc trong lòng Tiết Thuỵ Du cứ va đập vào nhau trở thành một mớ hỗn độn thực sự.
Chuyện này là chuyện quái gì vậy? Lương Hạo Hiên ấy vậy mà lại gian díu với Tiết Vân Nhi? Còn cùng cô ta bày mưu tính kế đến cả Tiết thị?
Nếu là nɠɵạı ŧìиɦ với người khác thì có lẽ Tiết Thuỵ Du đã cảm thấy dễ chịu hơn.
Không phải cô ghen tuông, nếu là người khác, cô sẽ chúc mừng Lương Hạo Hiên mới phải.
Nhưng người này ấy vậy mà lại là Tiết Vân Nhi… Đính hôn với em gái rồi nɠɵạı ŧìиɦ với chị gái là một cái sự việc gì đó cực kì khó có thể chấp nhận được.
Giống như là đang cố tình bôi tro trét trấu lên mặt Tiết gia vậy.
“Dục Uy, em thực sự bất ngờ quá.
Nhưng em không suy sụp đâu.”
“Sắp tới cho dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em, cùng em vượt qua.”
“Em ở lại đây cùng anh hôm nay được chứ? Em thực sự không muốn quay về Tiết thị để nhìn cái bộ mặt kinh tởm kia một chút nào nữa cả… Nếu trước đó em với Lương Hạo Hiên là sự áy náy thì bây giờ chính là ghê tởm.”
“Em muốn bóc trần hay làm như thế nào tuỳ em xử lý, anh sẽ ở bên cạnh làm hậu thuẫn cho em bất kì lúc nào.”
“Phải bóc trần chứ? Từ trước đến nay việc em giỏi nhất chính là bóc trần đám người đó mà.”
“Em muốn kết quả sẽ như thế nào?”
“Đối với Lương Hạo Hiên, em không muốn tính toán gì thêm, nhưng với Tiết Vân Nhi thì em muốn cô ta phải thân bại danh liệt.”
“Vậy thì khoan hãy động thủ đã.
Em cứ để cho Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi đạt được mục đích của mình, chỉ cần có bằng chứng bọn họ thâu tóm Tiết thị, việc còn lại anh sẽ giúp em khiến cho bọn họ thân bại danh liệt.”
Với năng lực của Trình Dục Uy thì Tiết Thuỵ Du thực sự tin tưởng rất nhiều.
Thậm chí chẳng cần gì đến bằng chứng, Trình Dục Uy có thể đổi trắng thay đen, nói không thành có cũng được.
Nhưng Tiết Thuỵ Du vẫn muốn xem cái trình độ đó của Tiết Vân Nhi với Lương Hạo Hiên sẽ làm được đến mức nào.
“Em muốn khi em bóc trần Lương Hạo Hiên và Tiết Vân Nhi, em có thể kéo được Lệ Minh Châu cùng xuống nước.”
“Em nói về người mẹ kế kia của em sao?”
“Em không có năng lực điều tra bà ta, nhưng em nghĩ anh thì có.
Bởi vì em nghi ngờ việc mẹ em qua đời năm xưa, ít nhiều cũng do bà ta nhúng tay vào.”.