• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ưmm…”

Tiết Thụy Du khẽ cựa mình vì ánh sáng có chút chói mắt, cô nhìn ra cửa kính sát đất, ánh nắng sáng đang không ngừng hắt vào trong phòng khiến cô có chút khó chịu.

Hẳn là đêm qua cô và Trình Dục Uy đều hoạt động mạnh mẽ quá nên ngủ say từ lúc nào chẳng biết, đến cả kèm cũng quên kéo vào.

Tiết Thụy Du nhíu mày, như một đứa bé con dụi dụi mắt rồi toan đứng dậy ra ngoài kéo rèm.

Trình Dục Uy nằm bên cạnh cô vẫn đang ngủ say như một đứa trẻ, Tiết Thụy Du trộm cười một chút, vừa nhổm người đứng dậy khỏi giường thì ngay lập tức hắn đã tỉnh.

“Em đi đâu thế?”

“Nắng hắt vào phòng có chút chói mắt, em muốn ra kéo rèm lại.”

“Đêm qua anh quên mất, hại em dậy sớm rồi.”

“Anh mau ngủ đi, em kéo rèm rồi sẽ lại vào nằm với anh.”



Thế giới của những người trưởng thành luôn luôn tồn tại những điều kì lạ xung quanh nó mà chẳng ai hiểu được, những người bình thường đã đành, những người càng giàu có thì giấc ngủ càng có chút vấn đề.

Nói không điêu ngoa chỗ nào đâu khi cả Tiết Thụy Du và Trình Dục Uy đều có chút vấn đề về giấc ngủ, một là rất khó ngủ, hai là rất dễ tỉnh giấc.

Trình Dục Uy nằm trên giường đợi Tiết Thụy Du quay lại, hắn không thể nào rời mắt khỏi thân thế đang trần như nhộng kia của cô đi tới đi lui trong phòng.

Khung xương tiêu chuẩn cực kì hoàn hảo, thân hình đồng hồ cát chỗ lồi chỗ lõm cực kì tự nhiên, thân hình ấy khiến hắn ngày nhớ đêm mong, khiến hắn đắm chìm không dứt ra được.

“Sao lại không ngủ tiếp?”

“Khó ngủ lại lắm, em buồn ngủ thì ngủ tiếp đi nào.”

“Em đã dậy rồi thì rất khó ngủ.”

“Muốn em thoải mái nghỉ ngơi mà cuối cùng lại làm cho em dậy sớm.

Anh xin lỗi.”

“Có gì đâu, muốn nhìn anh ngủ nhưng anh lại dậy mất rồi.”


“Lại đây với anh.”

Trình Dục Uy dang hai tay, Tiết Thụy Du nở một nụ cười thật tươi rồi lại như một chú sóc leo lên giường ôm chầm lấy Trình Dục Uy.

Ngày nào cũng được như thế này thì tốt biết mấy, sáng ngủ dậy có người đàn ông mình yêu nằm bên cạnh, Tiết Thụy Du nghĩ như thế rồi lại nghĩ nếu người đàn ông này có ở cạnh cô ngày này qua tháng nọ thì chắc cô sẽ lười đi mất.

Người đàn ông đẹp trai này thật đúng là hồng nhan họa thủy, đặt ở bên cạnh cô suốt ngày thì cô cũng sẽ đặt tâm trí lên hắn suốt ngày, chểnh mảng tất cả những công việc còn lại mất.

Trên giường lớn, Tiết Thụy Du nằm sấp, chống cằm nhìn Trình Dục Uy chằm chằm, hắn cũng nhìn cô, ý cười trên môi chưa bao giờ tan đi hết, nhìn thấy Tiết Thụy Du đang nhìn mình chằm chằm, còn nở một nụ cười thật khuynh thành, trong đôi mắt biếc xinh đẹp ấy chỉ ngập tràn tình yêu thương chợt khiến cho trái tim của Trình Dục Uy như mềm nhũn ra.

“Sao lại nhìn anh dữ thế?”

“Tự dưng em lại cảm thấy anh đúng là hồng nhan họa thủy.”

Trình Dục Uy có chút hơi ngốc ra đối với cách dùng từ này của Tiết Thụy Du, hắn tròn mắt, nhướn mày lên nhìn cô để muốn chắc chắn rằng cô nói ra điều này có đúng hay không và điều này có nghĩa là gì.

“Em nói như vậy là sao?”

“Tại vì ở bên cạnh anh em sẽ lại bị cái nhan sắc chết người này mê hoặc, làm xao nhãng biết bao nhiêu chuyện khác đó.

Ở bên cạnh anh em chỉ muốn được cùng anh như thế này mãi thôi.

Thử nghĩ nếu như chúng ta ngày nào cũng được ở cạnh nhau như thế này thì chẳng mấy chốc em sẽ lại lười đi, lúc đó thì Tiết thị sẽ càng ngày càng đi xuống mất.”

“Vậy anh nuôi em.”

Bây giờ thì lại đến lượt Tiết Thụy Du tròn mắt nhìn ngược lại Trình Dục Uy, nhìn như vậy là đang muốn nhìn xem Trình Dục Uy nói đùa hay nói thật.

Nhưng ngẫm lại thì giọng điệu này không giống nói đùa cho lắm, mà Trình Dục Uy không giống kiểu người thích nói đùa.

Nếu bây giờ Tiết Thụy Du thực sự không có gì thật, Trình Dục Uy cũng có thể lo lắng cho cô không thiếu một thứ gì.

Nhưng Tiết Thụy Du không phải kiểu phụ nữ như thế, huống hồ gì cô còn đang chống đỡ lấy một Tiết thị đang cực kì bất cập kia nữa nên chuyện để cho Trình Dục Uy bao nuôi hẳn là điều không thể.

“Sao anh không cổ vũ em phải cố gắng lên, không được xao nhãng công việc mà lại phải bỏ tiền túi mình ra bao nuôi em như vậy hửm? Anh không thấy lỗ sao? Vì muốn bao nuôi em cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

“Đầu tư cho em thì không bao giờ lỗ, huống gì anh có thể cho em tất cả mọi thứ, chỉ cần em muốn là được.”

Tuy đây cũng có thể xem là một câu nói hết sức là bình thường của Trình Dục Uy nhưng khi Tiết Thụy Du nghe thấy rồi lại thực sự cảm thấy trong lòng mình có chút chấn động.

Lương Hạo Hiên chưa từng nói với cô câu này, mặc dù Tiết Thụy Du biết chỉ cần cô mở miệng nhờ thì chắc chắn anh sẽ cho cô vô điều kiện.

Tiết Thụy Du cũng chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ cần tiền hay cần những thứ vật chất đấy, nhưng khi nghe Trình Dục Uy nói, theo bản năng của một người phụ nữ, trong lòng Tiết Thụy Du vẫn có chút ngọt ngào xen lẫn chút chờ mong.

“Anh dẻo miệng như thế, xem em là loại phụ nữ bám anh vì vật chất sao?”

“Tất nhiên em không bao giờ giống như đám người tầm thường đó, chính vì em tài giỏi, tự lực gầy dựng cho mình một sự nghiệp mà có khi còn ghê gớm hơn cả anh, đó mới chính là sự thu hút của em đối với anh.”

Tiết Thụy Du cực kì hài lòng với câu trả lời này của Trình Dục Uy, cô cười xán lạn, định bụng thưởng cho hắn một nụ hôn vì câu trả lời quá đỗi tinh tế này.

Nhưng đối với Trình Dục Uy thì Tiết Thụy Du cho dù có tài giỏi như thế nào thì chung quy cũng chỉ là một người phụ nữ, mà bản năng của phụ nữ là để được đàn ông bảo vệ, hơn nữa, Tiết Thụy Du còn là người trong lòng hắn, đối với phương diện tình cảm này, Trình Dục Uy muốn dụng tâm hơn cho cô.

Nụ hôn ấy từ Tiết Thụy Du chủ động tự dưng lại biến thành Trình Dục Uy chủ động, hắn lật người nằm đè lên cô, đem Tiết Thụy Du nhanh như cắt đặt xuống dưới thân mình, đem nụ hôn đang nhẹ nhàng dần chuyển thành cuồng dã.

Tiết Thụy Du vội kháng nghị, đánh mấy cái lên vai hắn khi cô cảm nhận được nơi nào đó của Trình Dục Uy lại sớm ngẩng cao đầu, chọc thẳng vào giữa kẽ chân cô.

“Ưm… Anh… anh lại muốn nữa sao?”

“Lúc nào anh cũng muốn.”

“Tên đàn ông gian manh này…! Anh mau dừng lại cho em…”

“Không, sẽ không dừng lại!”

Mặc dù sau đó chỉ toàn là tiếng mắng chửi không tròn vành rõ chữ của Tiết Thụy Du nhưng ngữ điệu nghe ra lại chẳng có một chút nào là kháng nghi thực sự.

Tiết Thụy Du vẫn mắt nhắm mắt mở để cho Trình Dục Uy làm theo ý hắn.

Mặc kệ! Đút cho hắn ăn no thì vẫn tốt hơn mà, cô cũng không có ý kiến gì với chuyện này cả, thích hơn là đằng khác.

Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh buổi sáng sớm đầy tiếng cười nói hạnh phúc của Tiết Thụy Du và Trình Dục Uy, bên chỗ Lương Hạo Hiên là một cảm giác hoàn toàn khác.

Anh tỉnh dậy với chiếc đầu đau như búa bổ, cũng với ánh nắng sớm chiếu chói chang khiến anh không thể nào nhắm mắt lâu hơn được nữa.

Lương Hạo Hiên bị đánh thức bởi ánh nắng sớm, anh ôm đầu tỉnh dậy, kí ức cứ mơ hồ, rời rạc không có chút nào ổn định.

Đánh mắt nhìn lên trần nhà, chiếc đèn chùm có chút lạ lẫm khiến Lương Hạo Hiên thanh tỉnh hơn phần nào, kiến trúc này thực sự không phải là nhà anh, càng không phải bất kì nơi nào mà anh từng ghé qua.

Bên ngoài cửa sổ kính không được kéo rèm, Lương Hạo Hiên nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng trong một tòa nhà cao tầng.

Nhưng những sự phát hiện về sau càng làm cho da đầu anh trở nên tê dại.

Cả người Lương Hao Hiên dưới chăn không có lấy một mảnh vải, mà càng khiến cho anh cảm thấy điên đầu hơn đó chính là bên cạnh anh còn một thân ảnh phụ nữ, cũng chẳng có chút vải vóc nào che thân đang say ngủ.

“Chết tiệt…!”

Lương Hạo Hiên bị chuyện này dọa cho sợ hãi, ý thức đang mơ hồ cũng phần nào bị làm cho tỉnh táo hẳn ra.

Anh ngồi bần thần trên giường, cố gắng xâu chuỗi lại tất cả mớ ký ức vụn vặt đêm qua còn sót lại trong đầu.

Lương Hạo Hiên nhớ được rằng bản thân anh đang ở quán rượu, uống đến say mèm, anh nhớ Tiết Vân Nhi có cùng anh nói chuyện, còn những chuyện về sau thì chỉ mơ hồ không dám chắc chắn.

Lương Hạo Hiên nhớ ra được mình có làm chuyện đó, còn nhìn ra được là đang làm với Tiết Thụy Du.

Nhưng khi anh tỉnh dậy rồi, đối diện với cái sự thật không đáng để chấp nhận này, thì Lương Hạo Hiên cũng đủ tỉnh táo để nhận ra Tiết Thụy Du chưa bao giờ đến đây để gặp anh, huống gì đêm qua trong giấc mộng mà anh tự thêu dệt nên, người cùng anh phát sinh quan hệ lại là cô.

Càng nghĩ đến chuyện này, Lương Hạo Hiên càng đau đầu, anh đỡ trán, cố gắng nhìn xem người đang nằm cạnh anh là ai.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, khi người đó trở mình, Lương Hạo Hiên mới càng chết sững hơn.

Đêm qua không biết anh đã uống nhiều đến mức nào nữa, ấy vậy mà lại phát sinh quan hệ cùng với chị vợ tương lai của mình?

“Anh tỉnh dậy rồi sao? Sao lại dậy sớm thế?”

Tiết Vân Nhi có chút nũng nịu vùi đầu vào trong chăn định ngủ tiếp.

Lương Hạo Hiên vẫn chưa hết chấn kinh, anh cố dụi mắt, cố gắng nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng sự thực tế của chuyện này đang bắt buộc anh phải cố tin vào nó.

“Cô… cô…”

“Sao thế? Đừng nói anh định phủi sạch toàn bộ trách nhiệm?”

“Không đúng… đêm qua… chúng ta…”

“Anh uống say, tôi cũng uống say, chuyện sau đó tôi không biết.

Nhưng đêm qua anh rất mãnh liệt đấy, muốn tôi hai ba trận liền.”

Lương Hạo Hiên dĩ nhiên không tin lời Tiết Vân Nhi nói, anh ngồi ngốc luôn trên giường, không thể nào tiêu hóa kịp được cái thông tin có chút phi lý này.

Tại sao anh lại lên giường với Tiết Vân Nhi được? Tại sao lại là Tiết Vân Nhi?

Tiết Vân Nhi cười khẩy một cái, cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi, phần còn lại cô ta chỉ có việc án binh bất động rồi chờ đợi thôi.

Tiết Vân Nhi vén chăn đứng dậy, cô ta cúi người nhặt quần áo vương vãi dưới sàn lên, chầm chậm mặc vào, hoàn toàn tự nhiên trước Lương Hạo Hiên.

“Chuyện đêm qua…”

“Anh định phủi sạch chứ gì? Cũng phải thôi, là hôn phu của em gái nhưng lên giường cùng chị gái… ha… người ngoài nhìn Lương Hạo Hiên anh phong nhã vạn người mê kiểu gì nhưng bây giờ ngó bộ là sai hết cả nhỉ?”

“Cô muốn sao?”

“Muốn gì? Tôi là người bị anh kéo vào đây, là người chịu thiệt, tôi muốn gì? Đêm qua không phải anh rất tận hưởng sao?”

Càng nghe Tiết Vân Nhi nói, Lương Hạo Hiên càng cảm thấy bản thân mình đúng là hồ đồ, ấy vậy mà lại vướng vào cái sai lầm cấp thấp như thế này.

Cùng người khác phát sinh quan hệ thì chẳng có sao đâu, chỉ cần một chút tiền là có thể bịt miệng được rồi, nhưng anh lại lỡ xảy ra chuyện này với chị gái của hôn thê mình, ngày tháng về sau phải làm sao đây?

“Anh không muốn nhận cũng được, chuyện cũng đã qua rồi.

Tôi đi nhé, anh ở lại rồi về sau.”

“Cô định đi nói với Tiết Thụy Du sao?”

“Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này nhưng bây giờ thì cảm ơn anh đã gợi ý cho tôi đấy.

Sẽ như thế nào nếu một người trọng sĩ diện như Tiết Thụy Du biết được tôi đã ngủ với hôn phu của cô ta đây? Chắc anh cũng dự đoán được tình hình đó giống như tôi có phải không?”

“Cô muốn gì cũng được, tuyệt đối không thể nào tiết lộ chuyện này.”

“Đang bịt miệng?”

“Phải.”

Tiết Vân Nhi giả vờ như đang suy nghĩ, cô ta đảo mắt, miệng vẫn nở một nụ cười có chút đắc thắng khiến cho người ta cảm thấy đáng ghét.

“Nếu là người khác thì không được đâu, nhưng bất quá tôi nể mặt em rể tôi vậy.


Gặp sau nhé! Tôi đi đây.”


Tiết Vân Nhi nháy mắt một cái rồi ung dung xách túi rời đi, Lương Hạo Hiên vẫn ngồi trên giường, hoàn toàn không thể tin nổi vào mắt mình, anh cuộn tròn nắm đấm, đấm xuống giường mấy cái cho bõ tức.


Chuyện này nếu một khi Tiết Thụy Du biết được anh không chắc mình sẽ còn được tiếp tục mối quan hệ này với cô.


Chỉ trách là anh quá khinh suất, để chuyện ngoài ý muốn này xảy ra còn bị Tiết Vân Nhi nắm thóp, thật là tức chết..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK