Lương Hạo Hiên lại đi uống rượu, vẫn quán cũ, vẫn chỗ ngồi đó, Lương Hạo Hiên uống đến mức say mèm, cả người không có lấy một chút lực nào nằm gục luôn trên quầy bar.
Anh nằm đấy, im lìm như một bức tượng, không có lấy một chút gì là sức sống, nhàn nhạt tỏa ra đâu đó một chút tư vị khó gần.
Chốc chốc bức tượng này lại động đậy, ngẩng đầu dậy rồi lại rót rượu rồi lại uống cạn lấy nó, như một chiếc máy móc được lập trình sẵn từ đầu vậy.
Nhìn thấy Lương Hạo Hiên như vậy, cả người mặc một thân âu phục hàng hiệu, toát lên vẻ giàu sang cao quý khiến cho nhiều người cũng có hứng thú.
Quán rượu mà, nơi nào chẳng có nhiều loại người, mà đa số phụ nữ đến đây một là thành đạt hẳn, hai là tìm lấy cho mình một chỗ dựa cao cao để bòn rút mà thôi.
Từ lúc Lương Hạo Hiên ngồi đây cho đến bây giờ, chắc cũng phải có vài ba cô gái chủ động tìm đến bên cạnh anh, rủ vào tai anh mấy lời đường mật, nũng nịu nhưng Lương Hạo Hiên nào có phải loại đàn ông bụng đói ăn càn như mấy tên phú nhị đại kia đâu chứ? Anh chỉ nhẹ nhàng buông ra một chữ “Cút” khiến cho đối phương cảm thấy nhục nhã rồi tự cuốn gói phắn đi chỗ khác cho lẹ chứ nào có chuyện ở lại chi cho chuốc nhục vào thân.
Lương Hạo Hiên cứ ngồi như thế cho đến nửa đêm, anh uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, trong lòng vẫn cứ miên man suy nghĩ về một chuyện rối rắm như một nắm tơ vò.
Thời gian dạo gần đây anh chưa bao giờ chợp mắt nổi, trong đầu anh lúc nào cũng chỉ toàn là những hình ảnh về vị hôn thê của mình.
Làm sao đây khi anh dần cảm thấy mối quan hệ của anh và cô đang dần rơi vào nguy hiểm, không biết đến khi nào thì chực chờ tan vỡ nữa.
Lương Hạo Hiên chưa từng cảm thấy an toàn, thực sự thì khi mối quan hệ này được bắt đầu theo ý của Tiết Thụy Du thì đến tận bây giờ anh vẫn luôn nghĩ rằng chỉ có anh là đang cố gắng hết sức để vun đắp nó, còn Tiết Thụy Du từ trước đến nay vẫn luôn hời hợt, khó nắm bắt.
Dẫu biết là đàn ông lao đao vì tình là không đúng lắm nhưng Lương Hạo Hiên thực sự chẳng biết làm sao nữa, anh cũng đâu có muốn bản thân mình lâm vào tình cảnh khóc dở cười dở như bây giờ.
Nhưng khi mà bản thân anh cảm nhận lấy sự hời hợt, lạnh nhạt của vị hôn thê của mình, những cái ôm, cái hôn tưởng như gần nhưng lại cực kì xa cách đó thì bản thân của Lương Hạo Hiên cho dù có cố trấn an mình đến đâu cũng không thể nào ngăn được cảm giác mất mát, suy sụp.
Chuyện kết hôn đáng lẽ ra sẽ là một khởi đầu mới mẻ cho những chuyện tốt đẹp về sau này nhưng đến thời điểm hiện tại, khi đã bị những suy nghĩ rối rắm kia dày vò đến mức nghẹt thở, Lương Hạo Hiên cũng thực sự nghĩ rằng chuyện này liệu có đáng được xảy ra hay không? Sẽ như thế nào nếu khi anh và cô kết hôn, sự hời hợt đó cũng sẽ vẫn tồn tại, khi mà anh sống vì tình cảm còn cô sống vì tình nghĩa.
Lương Hạo Hiên lại uống thêm một cốc rượu, chai rượu thứ ba trên bàn cũng rỗng, anh lại gọi nhân viên mang ra thêm một chai nữa.
“Tôi biết ngay anh sẽ lại ra đây uống rượu mà.”
Lương Hạo Hiên đang nằm gục trên bàn, tịch mịch suy nghĩ về những chuyện trong đầu thì bên cạnh hình như lại có người đến, anh toan định ngẩng dậy đuổi đi thì lại càng không ngờ được người đang ngồi cạnh anh lại là Tiết Vân Nhi.
Lương Hạo Hiên không ngờ được rằng cô ta lại đến đây, đáng lẽ ra giờ này cô ta phải đang ở Tiết gia, trả lời những chất vấn về những chuyện mà cô ta đã làm cho Tiết lão gia chứ.
“Lại là cô sao?”
“Sao? Bất ngờ lắm à? Chứ anh tưởng đây là ai? Tiết Thụy Du?”
Bị nói trúng tim đen, Lương Hạo Hiên cũng chẳng buồn cãi lại.
Thú thật thì từ nãy đến giờ, lúc ngồi đây uống rượu thì anh cũng đã từng có một ước nguyện cực kì nhỏ nhoi đó chính là người đến đây tìm anh là Tiết Thụy Du.
Nhưng đó chỉ là ao ước mà Lương Hạo Hiên cũng suy nghĩ được rằng Tiết Thụy Du sẽ không bao giờ đến chỗ này tìm anh đâu.
Nghe Tiết Vân Nhi bóc trần suy nghĩ, Lương Hạo Hiên cũng có chút chột dạ, nhưng cảm giác mà anh cảm nhận rõ hơn có lẽ là cảm giác hổ thẹn.
Người mà anh muốn nhất lại không phải là người ở đây, thất vọng đã đành còn bị người ta nhìn thấu chuyện của mình, đây chính là cảm giác hổ thẹn.
“Sao cô không ở nhà? Đáng lẽ ra bây giờ cô đang phải ở nhà không phải sao?”
“Chuyện giải quyết xong rồi, tôi đi đâu là chuyện của tôi chứ, anh cấm được sao?”
“Đi đâu là chuyện của cô nhưng sao lại đến đây tìm tôi làm cái gì?”
“Chẳng qua là thấy một người có một tâm hồn đồng điệu với mình thì đến chào hỏi thôi.”
Tiết Vân Nhi dùng từ “đồng điệu” ám chỉ một ý nghĩa rất mơ hồ nhưng cũng có chút gì đó rõ ràng, Lương Hạo Hiên suy nghĩ mãi cũng đoán được ý cô ta đang muốn nói là gì.
Cô ta vừa bị Tiết Thụy Du vạch trần, vừa bị bố mắng, Lương Hạo Hiên thì đang xoay mòng mòng với những ý nghĩ không được tốt đẹp gì lắm.
Cả hai người họ đều đang gặp vấn đề với những mối quan hệ xung quanh mình, đây chẳng phải đồng điệu thì là cái gì nào?
“Cô đang nghĩ ai đồng điệu với cô vậy?”
“Đừng có giả vờ nữa, ai cũng cảm nhận được mối quan hệ của anh với Tiết Thụy Du thực sự không có như vẻ bề ngoài đâu.
Anh cố vun đắp thì sao chứ? Người ngoài vẫn nhận ra những kẽ hở mà thôi.”
“Rõ ràng đến như vậy sao?”
“Nói sao nhỉ? Tuy Tiết Thụy Du không xem tôi là chị gái, chưa bao giờ đặt tôi vào trong mắt nhưng tôi quan sát cô ấy từ trước cho đến bây giờ, vẫn biết được phần nào tính cách của cô ấy.”
“Vậy ý cô đến đây là để làm gì? Để nói với tôi mấy lời này?”
Thực sự thì cho dù có như thế nào thì Lương Hạo Hiên cũng chẳng bao giờ ngừng bảo vệ cho Tiết Thụy Du, đối với cô, anh có thể là vị hôn phu trên danh nghĩa nhưng đối với anh, cô vẫn luôn là mối tình đầu, là hôn thê, là người mà anh khắc ghi trong lòng.
Tiết Vân Nhi không tốt với cô, anh chẳng hề câu nệ gì chuyện cô ta với anh có vướng mắc gì không, hoàn toàn đứng về phía chiến tuyến của Tiết Thụy Du mà không có một chút thắc mắc nào.
Cho dù Tiết Thụy Du có như thế nào anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ từ bỏ, chỉ là anh cảm thấy mệt mỏi rồi, thực sự mối quan hệ này làm cho anh cảm thấy mệt mỏi.
Thứ anh cần đơn giản lắm, chỉ là sự quan tâm của Tiết Thụy Du đến với anh mà thôi.
Nó đắt đỏ lắm hay sao? Xa xỉ lắm hay sao? Lương Hạo Hiên cho rằng nó không đáng là bao, nhưng Tiết Thụy Du vẫn chưa bao giờ quan tâm đến nó, dù chỉ là một lần…
“Đừng cố xa cách như vậy, anh cũng chưa có lấy Tiết Thụy Du để mà lúc nào đối với tôi cũng gay gắt như cô ấy.”
“Cô cũng nhận ra là tôi gay gắt với cô sao?”
“Tại sao không? Cũng không có gì lạ lẫm lắm, cả thế giới đều tin Tiết Thụy Du thì người như tôi bị cư xử gay gắt thì cũng là lẽ thường tình mà.
Nhưng anh có thấy không? Tiết Thụy Du thực sự không đặt bất kì mối quan hệ nào trong mắt, chuyện của hai người cũng vậy, đừng trách tôi tọc mạch… nhưng anh thực sự là một kẻ đáng thương trong mối quan hệ của hai người đó.”
Tiết Vân Nhi nhàn nhã gọi thêm một chiếc cốc rỗng rồi ung dung cùng Lương Hạo Hiên uống rượu, không như lần trước nữa, Lương Hạo Hiên không từ chối cô, hắn cũng không có tiếp nhận cô nhưng cũng xem như là mắt nhắm mắt mở để cho cô ngồi lại.
Con người rơi vào giây phút yếu lòng nhất ai cũng thường như vậy cả, bất kể ai cũng là một cọng rơm quý giá cứu rỗi lấy cái tâm trạng đang chết dần chết mòn kia, Lương Hạo Hiên vào giây phút cô đơn, yếu lòng nhất này cũng thực sự xem Tiết Vân Nhi là một sự cứu rỗi.
“Tôi cũng cảm thấy mình đáng thương, trong mối quan hệ với cô ấy, khi cô ấy không mở lòng, bất kì ai cũng là kẻ đáng thương.”
“Thực ra thì tôi nghĩ Tiết Thụy Du sẽ không mở lòng ra với anh đâu.”
“Cô lấy cái gì để chắc chắn.”
“Dựa vào cô ấy là em gái của tôi, và chúng tôi cùng là phụ nữ với nhau.”
Câu trả lời có chút hơi trừu tượng này khiến cho Lương Hạo Hiên có chút chau mày vì khó hiểu.
Anh không biết nhiều lắm vì thế giới nội tâm của phụ nữ, người như Tiết Thụy Du thì lại càng khó đoán.
Từ trước đến nay, Lương Hạo Hiên chỉ làm theo cảm tính và bản năng của mình, và cũng luôn bị Tiết Thụy Du bĩu môi từ chối.
“Anh tốt với cô ấy như vậy đến giờ phút này cô ấy vẫn không chịu động lòng với anh thì anh nghĩ khi nào cô ấy sẽ động lòng? Phụ nữ càng thành công sẽ càng khó rung động hơn và Tiết Thụy Du chính là người như thế đó.
Cô ấy đang thành công và cô ấy sẽ dần cảm thấy những thứ xung quanh mình tẻ nhạt, đứng càng cao sẽ càng thấy khác.
Anh nhìn thấy một cái cây, càng lên đến chóp thì càng thu hẹp, có thể nghĩ Tiết Thụy Du như thế cũng được.”
Lương Hạo Hiên như ngẫm ra gì đó, anh thực sự cảm thấy lời của Tiết Vân Nhi có lý mà bấy lâu nay anh có chiêm nghiệm mãi cũng chẳng có nghĩ ra được.
Tiết Thụy Du thực sự đúng như lời mà Tiết Vân Nhi đang nói, càng lên cao cô càng trở nên khó đoán và xa cách, càng trở nên thành công, Lương Hạo Hiên càng cảm nhận được cô xa lạ.
Bây giờ anh mới nhận ra được lý lẽ này, có chút trễ rồi, anh cũng chẳng biết sao nữa….