Ông nội Tống bị Tống Húc nói đến kinh ngạc, môi lẩm bẩm như muốn nói cái gì đó, nhưng lại chưa nói gì ra.
Cả đời này hắn nhìn quen sóng to gió lớn, lại không nghĩ rằng trong nhà mình lại có xảy ra một chuyện như vậy. Nhìn bộ dáng tức giận của Tống Húc, còn có Dương Như phá lệ không đứng ra biện giải, tám phần là sự thật.
Nhưng mà, Tống gia đối xử với Dương Như cũng không tệ, bà ta vì sao lại lừa gạt Tống gia, lừa gạt Tống Húc.
Tống Húc dù có hay lăng nhăng, nhưng ở trước mặt công chúng cũng sẽ cho Dương Như đủ mặt mũi.
Nếu Dương Như cảm thấy quá không được nữa mà đưa ra ly hôn, ông nội Tống cũng sẽ không phải không đồng ý, còn sẽ cho bà đãi ngộ tốt, cho đủ cổ phần cùng tiền bạc.
Nhưng bà lại lừa gạt bọn họ.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Dương Như, Tống Húc, Tống Tinh Nguyệt ở giũa bục....
Hôm nay Tống gia vừa ra vở kịch lớn này, chính là thật sự làm người ta mở rộng tầm mắt. hình tượng Dương Như cao quý ưu nhã sụp đổ, học bá Tống Tinh Nguyệt vậy mà là con gá riêng, Tống Húc không tiếc cá chết lưới rách cũng muốn ly hôn, đuổi bọn họ ra Tống gia......
Ông nội Tống nghĩ như thế nào, dù sao ông nội Tống cũng là người đứng đầu, là người điều hành Tống gia.
Tinh Thần kéo ông nội Tống, khuyên hắn đừng tức giận: "Ông nội, việc đã đến nước này, ông nội giận cũng vô dụng. Gian đoạn chuyển hình của tập đoàn, còn có rất nhiều việc cần ông giả quyết, phải bảo trọng thân thể."
"Gia môn bất hạnh, Tinh Thần, cháu nói xem Tống gia tốt như vậy sao lại biến thành như này......"
Tống gia trở nên như thế, sớm đã chôn giấu tai họa ngầm từ hai mươi năm trước. Hiện tại đều là dựa ông nội Tống cố gắng chống đỡ, thực ra miệng cọp gan thỏ, sa đọa thối nát không còn bộ dáng.
Nếu nói cho ông đời trước, tập đoàn Tống Thị bị Âu Dương thị chiếm lấy, tổ trạch bị san phẳng, đất bị bán đi. Một Tống gia nổi bật một thời nhất thành phố S cứ như vậy biến mất, ông nội sợ là sẽ ngất ngay tại chỗ.
Không khí đại sảnh ngưng trệ, trở nên yên tĩnh.
Âu Dương Minh trả thù ông nội Tống vừa rồi từ chối hôn ước, không màng thể diện của hắn, làm hắn khó xử trước mặt mọi người, nên chỉ sợ thiên hạ không loạn mà đứng ra.
Hắn hỏi Tống Húc: "Anh Tống, tâm tình của anh tôi có thể hiểu, nhưng anh nói Dương Như nɠɵạı ŧìиɦ, còn sinh cả con riêng, bên gian phu là viện trưởng bệnh viện Nhã Trình. Không khéo, viện trưởng kim tôi cũng có quen biết, tuy bệnh viện Nhã Trình đoạn thời gian gần đây sóng gió không ngừng, nhân phẩm của hắn ngược lại tôi cũng biết một chút. Chuyện này nếu mọi người đều đã biết, dù sao cũng phải có chứng cứ cùng giải thích. Rốt cuộc cũng là liên quan đến danh dự phu nhân của anh, nhân phẩm viện trưởng Kim, vẫn là làm mọi người tâm phục khẩu phục đúng không?"
Tống Húc dám ầm ĩ lớn như vậy, không có chứng cứ cũng sẽ không làm mất thể diện của mình mà nói ra ngoài.
Dẫu sao, người liên tục mất mặt là hắn, đằng sau còn có Tống gia, ông nội Tống, tập đoàn Tống Thị...
Dưới bục, lại có thể còn có người lên tiếng theo: "Đúng vậy, chuyện này đối Tống gia mà nói cũng không phải việc nhỏ. Người ta nói bắt gian phải bắt trên giường, chẳng lẽ là Tống tiên sinh vì ly hôn, mà vu oan hãm hại phu nhân ngài. Cũng đã nghe qua, Dương Như hai ngày trước đã đánh tiểu tam của ngài đến sẩy thai. Hiện giờ vợ chồng trong xã hội này xích mích với nhau, lại ở ngay trước mặt mọi người ầm ĩ chửi to trên phố cũng không phải số ít."
"Đúng vậy, việc này còn phải xem chứng cứ, lão gia tử ngài nói có phải vậy không?"
Khách khứa dưới bục nhìn về phía ông nội Tống.
Ông nội Tống được Tinh Thần đỡ, sắc mặt âm trầm. Chuyện xấu trong nhà bị tuôn ra, tâm tình hắn tất nhiên không tốt, lạnh mắt nhìn qua Tống Húc.
Tống Húc căm tức nhìn mọi người: "Sao tôi lại không có chứng cứ? Đi vào cho tôi...."
Ở cửa phụ, thám tử tư cầm laptop, một thân quần áo đi làm màu đen thuận tiện đi vào đại sảnh, đi thẳng đến trên bục.
Đó là người đàn ông ngoài 30, vóc dáng rất cao, gầy gò, làn da có chút tối, đeo chiếc kính đen, nếu bị ném ở trong đám người sẽ nhận không ra.
Hắn đi lên bục, đỡ đỡ chiếc kính đen, gật đầu với Tống Húc: "Tống tiên sinh."
Tống Húc: "Bọn họ muốn chứng cứ, cậu đem chứng cứ cho bọn họ xem."
"Vâng."
Người đàn ông tựa hồ đã nhìn quen loại tranh chấp gia đình này, nên hôm nay tràng cảnh lớn như vậy cũng không nhìn mọi người, đi đến bàn lễ bên cạnh, đặt laptop xuống, lấy microphone để ngay laptop.
Khi đang chuẩn bị mở tiếng ra, Dương Như trầm mặc đã lâu đột nhiên đứng ra, ngăn cản nói: "Đủ rồi, Tống Húc, ông còn muốn làm loạn đến tình trạng gì?"
Tống Húc cười lạnh: "Tôi làm loạn vẫn là bà sợ, sợ chuyện giữa bà cùng tình nhân kia bị nói cho thiên hạ, sợ sau này không có mặt mũi gặp người, sợ đầu đường cuối ngõ thành phố S đều là về tai tiếng của bà, sợ mất mặt ư? Bà còn có thể làm ra việc như vậy, có thể lừa tôi hai mươi năm, thì cũng nên biết sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng"
"Tống Húc nếu ông muốn ly hôn, tôi và ông lập tức ly hôn. Hà tất phải ép buộc đau khổ lẫn nhau, chúng ta dù gì cũng ở bên nhau hơn hai mươi năm......"
"F*ck hai mươi năm, hai mươi năm qua bà đối với tôi như thế nào? Tôi còn không phải chỉ muốn con trai, bà thì sao, tự bà sinh không ra cũng không cho phép tôi tìm người ngoài. Ngay cả mang thai hộ, bà cũng đều giấu tôi phá đi đứa con trong bụng người mang thai hộ."
"Tôi và bà cãi nhau qua? Trở mặt qua? Sau mỗi lần tôi còn phải dỗ bà, mỗi năm sinh nhật bà, tôi đều đổi cách để làm bà vui. Ngay cả khi bà thích Tinh Nguyệt, tôi cũng đối với Tinh Nguyệt trăm ngàn sủng ái, bà thì sao? Mẹ nó ở sau lưng tôi lăn thành một khối với đàn ông khác, còn sinh cả con gái. Dương Như, bà có tự tin gì mà đem con hoang kia vào ở Tống gia, để cô ta họ Tống, lộ diện ở bên ngoài là thiên kim tiểu thư Tống gia......"
"Tôi nói bà nghe, hôm nay không chỉ là ly hôn, tôi còn muốn khiến tiếng xấu của bà ở thành phố S càng thêm lan xa, vĩnh viễn không trở mình được."
Trong nháy mắt, phong thái cao ngạo của Dương Như đã biến mất, hai má sưng đỏ, đôi mắt đỏ hoe ngập nước mắt.
Bà không để ý đến Tống Húc, mà đi đến trước mặt ông nội Tống, nói với ông: "Lão gia tử."
Ông nội Tống nhíu mày hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bà.
Âm thanh không được phát, nhưng ông nội Tống biết, nếu không phải Tống Húc nắm chắc chứng cứ, sẽ không có can đảm làm lớn như vậy.
Hợp đồng hợp tác đã thuận lợi ký xong, vốn nên là chuyện vui của tập đoàn Tống Thị. Lại bởi vì chuyện ầm ĩ trong bữa tiệc cảm ơn vừa diễn ra như vậy, chẳng bị những người ngoài chế giễu, còn ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty......
Ông nội Tống thật sự là, nhìn thấy Dương Như là lại một bụng tức giận.
Mặt mày Dương Như rủ xuống, hai mắt rưng rưng tiếp tục nói: "Lão gia tử, là con có lỗi với ngài, có lỗi với công ty. Ông muốn xử phạt thế nào, con đều một câu không oán hận. Nhưng đừng vì chuyện của con, mà ngài cùng Tống Húc giận chó đánh mèo lên Tinh Thần, đó là tuyệt đối không thể, dù sao con bé cái gì cũng không biết, đến nay còn chẳng hay biết gì."
Cái gì?
Làm gì vậy?
Suy nghĩ nửa ngày Tống Tinh Thần mới là con riêng của Dương Như cùng gian phu!
Tống Tinh Thần ngớ ra trong nháy mắt, cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới Dương Như sẽ nói ra như vậy.
Trước khi chết còn đột nhiên cắn cô một cái, làm thật dư thừa, du sao nội dung trong ghi Tống Húc đã nghe thấy được.
Bà ta liều chết giãy giụa, muốn bảo toàn Tống Tinh Nguyệt là điều dễ hiểu. Lúc này còn chơi mọi người thành đồ ngu, đó cũng không khỏi quá tự tin đi, là ai cho bà ta dũng khí đó.
Ngay cả Lý tổng cũng buồn bực, hỏi: "Không phải Tống Tinh Nguyệt mới là con gái riêng của Dương Như sao? Làm sao lại đổi thành Tống Tinh Thần?"
Trương tổng của thương nghiệp Trường Kiếm nói: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà ở Tống gia người được sủng ái nhất hẳn là Tống Tinh Nguyệt. Tống Tinh Thần mấy năm nay, ngoại trừ hôm nay ra thì vẫn luôn có cảm giác tồn tại rất thấp."
Tôn tổng nói: "Dương Như, rốt cuộc hát cái gì vậy?"
Ông nội Tống sững sờ trước mặt mọi người, nhìn vào đôi mắt Tinh Thần đang đỡ mình.
Tinh Thần rất vô tội nói: "Ông nội, ông không phải thật sự tin lời bà ta nói?"