Hai mươi mấy giây sau, công tắc nguồn điện đã được kéo xuống, đại sảnh tối om, máy chiếu bị buộc tắt đi.
Trong sảnh, Tống Húc lớn tiếng nói: "Thực xin lỗi chư vị, tối nay để cho mọi người có phải không vui. Tiệc sinh nhật đến đây là kết thúc, dì Lâm, tiễn khách......"
Dì Lâm cầm theo một cái đèn chiếu sáng mạnh đứng ở cửa đại sảnh, đối các khách nhân nói lời xin lỗi: "Các vị, mời đi bên này, đi thong thả......"
Các khách khứa vẫn chưa thỏa mãn từng người rời đi, sự việc tối nay chính là đề tài được bàn luận nhiều nhất, mỗi người đều biết Tống gia không thể cho ai biết bí mật này.
Trong tiệc sinh nhật của Tống thái thái, được Tống tiên sinh lam sắc chi tinh, xếp thứ 20 trên danh sách kim cương trên thế giới, vốn sẽ là đầu đề trong thành phố S vào ngày mai.
Không ngờ, lại ngoài ý muốn biết nhị tiểu thư Tống gia thích biếи ŧɦái, thích chơi NP, một lần chơi cả ba nam nhân.
Ngao ~ quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Càng ngàn lần không nghĩ tới, ba nam nhân bên người nhị tiểu thư Tống gia, là của Tống thái thái chuẩn bị cho con gái ba, dùng để hủy đi trong sạch của con gái thứ ba.
Ngược đãi con ruột, độc sủng con nuôi......
Hình tượng Tống thái thái cao quý đoan trang sợ là sẽ hoàn toàn sụp đổ ở trong vòng.
Tiệc tối hôm nay, thu hoạch không nhỏ.
Tinh Thần nhìn ba người hoảng loạn trong bóng tối, thu lại ánh mắt, xoay người, trong mắt lạnh đến thấu xương.
Tống Như Nguyệt, qua hôm nay cô sẽ được hưởng mùi vị khi từ thiên đường rơi xuống địa ngục mà tôi từng trải qua. Đây mới chỉ là bắt đầu, kiếp trước cô tra tấn tôi như thế nào, kiếp này, cô sẽ đòi cả gốc lẫn lãi.
Cuộc sống vẫn còn dài, chúng ta cứ chờ xem
Editor: Quản Thanh Nhan
......
Từ đại sảnh đi ra, các khách khứa rời đi cửa chính, đèn xe chiếu sáng con đường trong trang viên. Vì quá nhiều người, nên Tinh Thần đi ra từ cửa sau.
Ở Tống gia, người đối xử thật lòng với cô chỉ có ông nội.
Ông nội sống ở tổ trạch, cũng không ở cùng một chỗ với bọn họ nên ông không nắm rõ được tình hình của cô. Mà vợ chồng Tống Húc rất biết diễn trò, ở trước mặt ông nội rất thương cô, quan tâm cô, đối với cô ân cần hỏi han.
Nhưng khi ông nội đi rồi, lập tức thay đổi sắc mặt, không đánh thì cũng mắng cô.
Cô từng xin ông nội, mang cô sang ở với ông. Nhưng ông nội nói cô nên ở bên cạnh cha mẹ vẫn tốt hơn khi ở với người già như ông, cô còn nhỏ, cần được cha mẹ yêu thương chăm sóc.
Cô nói vợ chồng Tống Húc thường xuyên đánh cô, nhưng ông nội không tin.
Đời trước, ông nội thật sự thất vọng về cô, chính là do sự việc phát sinh tối hôm nay.
Một đứa con gái thất thân còn bị mọi người ai ai cũng biết. Nói trắng ra là quá mất thể diện Tống gia.
Chuyện này đối ông nội trở thành một đả kích rất lớn, khiến thân thể ông ngày càng yếu đi, một năm sau thì qua đời.
Rất lâu sau, Tống Tinh Nguyệt mới nói cho cô biết, ông nội không phải là qua đời đơn giản như vậy, mà là bị người ta hạ độc mãn tính
Ông nội sau khi chết, tập đoàn Tống Thị hoàn toàn rơi vào tay Tống Húc.
Đêm nay cô không thất thân, hết thảy sẽ không còn diễn biến như trước nữa.
Cô hiện giờ đang nghĩ cách dọn ra ngoài, sang tổ trạch ở cùng với ông nội, bảo vệ ông khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Ở tổ trạch, Dương Như muốn hãm hại cô cũng phải nhìn mặt mũi của ông, huống hồ tổ trạch là nơi bà ta không thể một tay che trời.
......
Hậu viện vắng vẻ, đèn đường đều lờ mờ, đèn khẩn cấp sáng lên vài tia lẻ tẻ.
Tinh Thần đi dọc theo đường nhỏ hậu viện, đi dưới đèn đường, xung quanh đều tróng vắng yên tính, không có một chiếc xe đậu ở đây.
Cô đi đến một nửa, bỗng nhiên nghe có người sau lưng thở hổn hể gọi tên cô: "Tống Tinh Thần."
Tinh Thần dừng bước chân, quay đầu lại.
Dương Như đứng ở trên bậc thang, sắc mặt nhăn nhó, hai mắt tức giận trừng cô. Bà ta đã không còn cái vẻ đoan trang cao quý như trong tiệc tối nữa, tất cả những sự bực bội bị dồn nén trong yến hội hiện giờ đã thể hiện ra trên mặt.
"Mày hại con gái tao, còn muốn nhân cơ hội hỗn loạn mà rời khỏi? Người đâu, bắt tiểu tiện nhân lại, nhốt vào trong hầm giam."
Phía sau Dương Như là bốn gã bảo an mặc đồ đen, trong tay cầm côn điện, hung thần ác sát vọt về phía Tinh Thần.
Tinh Thần xoay người lại, trốn về phía cửa sau.
Cô đang đi giày cao gót còn cầm túi xách, nên căn bản chạy không được nhanh.
Vài giây sau, bốn gã bảo an hung ác đuổi kịp cô, côn điện trong tay giơ lên vây quanh cô lại.
Dương Như mặt mũi dữ tợn nói: "Chạy đi, mày chạy tiếp đi...... Tao nói cho mày biết, Tinh Nguyệt xảy ra chuyện gì, mày cũng đừng nghĩ có thể chạy thoát."
Sắc mặt Tinh Thần bình tĩnh, bàn tay tiến trong túi xách, ở bên trong cô đã bí mật cất giấu một con dao.
Cô trấn định nói: "Mẹ, thanh danh Tống Tinh Nguyệt đã hỏng rồi, cho dù mẹ tức giận đến bao nhiêu cũng chẳng làm được việc gì. Mẹ vì Tống Tinh Nguyệt mà tiến vào giới nghệ sĩ lót đường cho cô ta, hao tâm tổn huyết. Nhưng... hiện tại tất cả đã đổ sông đổ bể."
Tống Tinh Nguyệt bị hủy hoại, rất suиɠ sướиɠ, thật sự rất suиɠ sướиɠ.
Những lời nói của Tinh Thần đã hoàn toàn chọc giận Dương Như, bà ta giận dữ nói: "Tao nói cho mày biết, Tinh Nguyệt bị ba gã đàn ông hiếp, vậy thì mày cứ chờ bị 30 gã đàn ông luân~gian đi."
"Các anh còn chưa động thủ thì đến bao giờ mới động thủ? Bắt Tống Tinh Thần kéo vào hầm giam cho tôi, tìm 30 gã đàn ông tới......"
Bảo an giơ cao đèn pin, ném về phía cô.
Tinh Thần móc ra dao nhỏ, đâm vào ngực tên bảo an đứng gần nhất.
Rầm ~
Một tiếng sợ hãi phát ra, bảo an bị ném trên mặt đất, hắn không phải bị dao nhỏ của Tinh Thần đâm phải, mà là bị người đá vào.
Tiếp theo, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư......
Không đến mười giây, bốn tên bảo an đã bị đánh gục trên mặt đất, kêu rên đau đớn.
Lòng bàn tay Tinh Thần thấm ra mồ hôi, quay đầu lại, đôi đồng tử màu đen của cô mở to, đập vào mắt là một người đàn ông khí chất cao quý, mặc một bộ vest màu đen chỉnh chu......
Chỉ một cái nhìn, Tinh Thần như bị sét đánh trung, sững sờ đứng tại chỗ.
Đình Tiêu!
Mộ Đình Tiêu, sao anh ấy lại xuất hiện ở chỗ này?
Anh rất cao, dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo như được tạc ra, vẻ mặt lạnh nhạt không biểu tình, đồng tử đen nhánh tựa như không thể hòa tan sương mù dày đặc, nhìn chằm chằm vẫn đang Tinh Thần sững sờ.
Cô hơi mở miệng, cánh môi run rẩy gọi: "Đình Tiêu......"
Giọng nói cô rất nhẹ cũng rất nhỏ, như sợ kinh động đến anh.
Anh cũng không có đáp lại cô, như vị vua cao cao tại thượng, tự phụ lại lạnh lùng.
Vệ sĩ động thủ lúc nãy kia đi trở lại bên người hắn: "Thái Tử gia."
"Đem lễ vật đưa đến, chúng ta đi."
"Là."
Vệ sĩ từ trong xe lấy ra túi đựng lễ vật được đóng gói kĩ lưỡng, đưa cho Dương Như đang đứng ở trước cửa sắc mặt trắng bệch.
Cháu đích tôn của Mộ gia Đế đô. Vậy mà lại... lại bị hắn nhìn thấy, bà đang đuổi gϊếŧ Tống Tinh Thần......
Tinh Nhật vẫn luôn một mực mơ ước được gả vào Mộ gia, xong rồi!
Mộ gia là hào môn đệ nhất Đế đô, không chấp nhận dù là nửa điểm tì vết.
Tối nay, không chỉ con gái hai bị hủy hoại, mà tiền đồ của con gái lớn lại càng gian nan.
Vệ sĩ mở cửa xe, cung kính nói: "Thái Tử gia, mời lên xe."
Đình Tiêu vừa chuẩn bị lên xe.
Thì ở đằng sau Tinh Thần lớn tiếng kêu: "Đình Tiêu, chờ một chút."
......
Trên xe, bầu không khí yên tĩnh.
Tinh Thần cắn môi, tay nắm lễ phục, do dự hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Đình Tiêu, Mộ Đình Tiêu......"
Mộ Đình Tiêu hơi khép mi.
Mộ gia ở Đế đô là danh môn vọng tộc trăm năm, anh cực ít xuất hiện trước công chúng, nên người biết anh cũng không nhiều lắm, huống chi là ở thành phố S xa xôi ngàn dặm này.
Cô nhìn ánh mắt anh, có một loại thâm tình đã được khắc sâu ở trong xương cốt, loại chỉ có ánh mắt giữa hai người yêu nhau mới có.
Anh trời sinh lãnh đạm, cực ít tiếp xúc với con gái, nhưng lại không chán ghét cô.
Tinh Thần nhìn tay anh, ngón tay thon dài trắng nõn, gân cốt rõ ràng để ở bên cạnh.
Muốn chạm vào tay anh, muốn ôm anh, muốn nói một câu thực xin lỗi với anh.
Nhưng cô không dám, sợ dọa đến anh.
Tính Mộ Đình Tiêu vốn đã lạnh nhạt, lại có thói ở sạch, không thích người sống, cực không thích đến gần.
Anh cho cô xe, đối cô như vậy đã là phá lệ ban ân.
Từng cột đèn đường lướt qua, chiếu vào sườn mặt tự như được khắc của anh.
"Mộ Đình Tiêu, em sẽ thi đậu Đế Đại."
Đế Đại, là trường học đứng đầu trong nước, điều kiện trúng tuyển thập phần hà khắc, chỉ thu nhận ở các tỉnh lớn tiếp giáp ba mặt phái trước.
Nàng nói thi, là có thể vào?