Mục lục
Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê - Tống Tinh Thần - Mộ Lệ Sâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Small

Bất ngờ không kịp phòng, Tinh Thần nghẹn ngào thật cẩn thận hỏi: "Đình Tiêu?"

Trong điện thoại không có âm thanh.

"Mộ Đình Tiêu..." Tinh Thần gọi.

Trong điện thoại không có âm thanh như cũ.

Tinh Thần tràn đầy hy vọng lại bị xối lạnh thấu tim.

Cô đứng lên, hốc mắt có chút ướŧ áŧ, sau khi trùng sinh điều cô để ý nhất thật ra là Mộ Đình Tiêu, cô rất muốn cùng anh bên nhau lâu dài, muốn bù đắp những gì đã nợ anh ở đời trước.

Nhưng anh không quan tâm đến cô, chỉ là thấy cô với Mộ Lệ Sâm gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng không nhận, kết nối được cũng không nói lời nào, ngay cả cơ hội giải thích đều không cho.

Tinh Thần nản lòng thoái chí đứng lên, liền nghe thấy phía sau một giọng nói lạnh lùng, thờ ở cất lên: "Tống Tinh Thần."

Tinh Thần quay đầu lại, thấy Mộ Đình Tiêu một thân áo vest thẳng tắp đứng đó

Khuôn mặt tuấn tú như khắc băng của anh căng chặt, mày kiếm nhíu sâu, đồng tử đen nhánh sâu thẳm như đầm nhìn cô.

Ánh mắt rất xa lạ.

Tinh Thần đứng ở tại chỗ, muốn giải thích, muốn nói rõ ràng với anh, nhưng ánh mắt anh quá lạnh lẽo và xa lạ khiến cô ngừng lại.

Anh xuất hiện ở chỗ này là đã thấy cảnh tượng cô và Mộ Lệ Sâm ở nhà hàng, huống chi nhà hàng bày bố như cuộc hẹn hò lãng mạn của cặp tình nhân.

Anh tận mắt nhìn thấy thì cô những gì cô nói đều có vẻ cứng nhắc vô lực.

Dù là như thế, Tinh Thần vẫn mang theo giọng điệu khẩn cầu nhìn anh: "Anh sẽ tin tưởng em đúng không?"

Mộ Đình Tiêu không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn cô, không mang theo bất luận cảm tình gì, giống như người đứng trước mặt anh chỉ là một người râu ria.

Hai đời, Mộ Đình Tiêu có ánh mắt như vậy từ khi nào.

Ánh mắt lạnh lẽo đó của anh làm Tinh Thần rất hoảng loạn.

"Mộ Đình Tiêu, mặc kệ anh tin hay không, đời này em chỉ thích ngươi, sẽ không yêu bất cứ kẻ nào. Em và Mộ Lệ Sâm ở trên đó không phải mong muốn của em, em là bị ông nội lừa đến. Nếu em biết người đến là anh ta thì em đã sẽ không đến đây, anh cũng thấy Kiều Thâm với Đàm ca không có đến, hai người họ là bị ông nội giữ lại."

"Ông biết rõ em thích anh nhưng lại âm thầm tác hợp em với Mộ Lệ Sâm, em không biết ông nghĩ như thế nào, nhưng em thật sự từ chối anh ta!"

Nói đến phía sau giọng Tinh Thần càng thêm nhỏ, thậm chí cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

Giải thích nói xong, sống chết tùy ý Mộ Đình Tiêu xử trí, nếu anh thật sự thực tức giận và không định tha thứ cho bản thân, Tinh Thần sẽ quấn lấy anh như một sứ mệnh, giống như đời trước anh quấn lấy cô vậy.

Cô sẽ không dễ dàng từ bỏ Mộ Đình Tiêu, cứ quyết định vậy đi.

Anh nhìn cô thật lâu, đến khi chiếc Maybach màu đen dừng ở ven đường, Sở Vân đi xuống mở cửa xe.

Mộ Đình Tiêu mới lạnh lẽo nói: "Lên xe."

Sở Vân sợ Tinh Thần bướng bỉnh, không chịu lên xe, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho cô.

Tinh Thần biết, hiện tại không phải lúc ngang bước, nếu anh cho lên xe chứng tỏ chuyện này vẫn có đường sống xoay chuyển.

Cô lên xe.

Theo sau, Mộ Đình Tiêu đi theo lên xe.

Sở Vân lái xe rời khỏi khách sạn Vân Hoa.

......

Nhà hàng ở tầng ba của khác sạn, Mộ Lệ Sâm đứng trước cửa kính nhìn Tống Tinh Thần phía dưới cuối cùng lên chiếc Maybach của Mộ Đình Tiêu. Rắc~ ly rượu vang đỏ trong tay bị bóp nát, màu đỏ của cánh hoa hồng trộn lẫn với mảnh vỡ thủy tinh dính đầy lòng bàn tay, dòng máu đỏ thắm theo cánh hoa hồng từ giữa khe hở của các ngón ta nhỏ xuống, tụ lại trên thảm.
Vệ sĩ Hà Nghị của Mộ Lệ Sâm thấy thế, tiến lên quan tâm nói: "Mộ tiên sinh, tay anh..."

"Tìm người đi theo bọn họ!"

Khước từ hắn rồi lại lên xe của Mộ Đình Tiêu, trong mắt cô, chẳng lẽ hắn còn không thể so với thằng cô nhi Mộ Đình Tiêu không có danh hào người thừa kế kia sao.

Bảo hắn làm sao có thể nuốt xuống cục tức này.

Hà Nghị cúi đầu: "Vâng."

......

Trên xe, Sở Vân cho bọn họ không gian riêng, liền kéo tấm ngăn trước với sau xe mà đen ở giữa lên.

Tinh Thần vừa lên xe, liền nhìn sườn mặt khoan thai, lạnh lùng của Mộ Đình Tiêu.

Từ lúc lên xe, ngay cả một ánh mắt anh cũng chưa từng cho cô.

Tinh Thần muốn cùng anh nói chuyện nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Khi cô đang tiến thoái lưỡng nan thì màn hình điện thoại sáng lên, là ông nội Tống gọi đến.

Tinh Thần gần như là ngay giây tiếp theo nhận điện thoại, hiện tại cô là một bụng lửa giận.
Sau khi được kết nói, ông nội Tống vui tươi hớn hở dò hỏi: "Tinh Thần à, người cháu gặp được cảm thấy thế nào, người ta rất thích cháu đó."

Nghiễm nhiên giống như đã ' thân thiết' qua,  quá mức quan tâm người nhà, dò hỏi rốt cuộc có nhìn trúng hay không.

Tinh Thần vừa nhận điện thoại, lửa giận vô cớ trong lòng liền bùng phát ra: "Ông nội, ông rõ ràng biết là Mộ Lệ Sâm, vì sao còn muốn lừa cháu đến."

"Đứa nhỏ này, sao có thể nói là lừa, Mộ Lệ Sâm không tốt sao? Không đủ đẹp trai sao? Địa vị quyền thế cũng không có thiếu, cháu biết bao nhiêu thiên kim hào môn nằm mơ cũng muốn gả cho cậu ta không. Ngay cả chị cháu không chỉ một lần để ông giới thiệu nó với Lệ Sâm gặp mặt, ông cũng chưa đồng ý, chúa thì sao, nổi giận đùng đùng, sao lại nói chuyện với ông như thế."
Tinh Thần càng bực bội nói: "Ông biết người cháu thích chính là Mộ Đình Tiêu."

"Biết, nhưng Mộ Đình Tiêu không có đáp lại cháu, người ta có thích cháu hay không vẫn là một chuyện. Cháu một đầu chui vào, thì cũng chỉ một mình cháu yêu đơn phương."

"Ông nội, ông không cần lo cho chuyện của cháu."

"Tống Tinh Thần, ông là vì tốt cho cháu, lần này tới Đế Đô là ông gia kia mời, vì muốn tác hợp cháu với Mộ Lệ Sâm. Ông vốn nghĩ cháu và Đình Tiêu tình cảm không tồi, thẳng mặt từ chối ông già kia, nhưng người ta không thuận theo, thuyết phục ông cho các hai người các cháu gặp mặt. Ông sợ cháu không đồng ý nên mới gạt cháu."

Tinh Thần tức giận nói: "Ông vì tình bạn cách mạng của ông với ông bạn già của mình mà bán cháu đi?"

"Sao lại nói là bán, còn không phải chỉ ăn một bữa cơm sao, nếu cháu không thích thì có thể trực tiếp từ chối."
"Ông cho rằng đơn giản như vậy sao, Mộ Lệ Sâm là ai, anh ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?"

Ông nội Tống cũng nổi giận, cơn giận truyền qua điện thoại.

"Cháu nói cho ông, Mộ Lệ Sâm chỗ nào không tốt, cháu tức giận lớn như vậy làm gì? Cháu còn không phải thích Mộ Đình Tiêu sao? Nhưng người ta thích cháu không? Thấy cháu gặp quá ít đàn ông tốt, nên ông mới là cháu có thêm lựa chọn. Còn nữa, ông nói cho cháu nghe, Mộ Đình Tiêu tuy xuất sắc nhưng cậu ta cũng chỉ là một cô nhi, ông bạn già đó một khi bị sao thì người đứng mũi chịu sào chính là Mộ Đình Tiêu, hào môn nhiều nhà, không giống Tống gia chúng ta chỉ có vài miệng ăn. Cháu đi theo cậu ta, vậy cháu đã nghĩ đến hậu quả sau này chưa? Cháu đã nghĩ tới vì sao ba mẹ cậu ta mắt sớm..."

"Ông còn phải trông cậy vào cháu kế thừa tập đoàn Tống Thị, nếu cháu có nửa điểm nguy hiểm, ông nói cho Tống Tinh Thần cháu biết, ông sẽ không tha thứ cho ."
Ông nội Tống gào giận một trận xong liền nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, cũng không cho Tinh Thần cơ hội phản bác.

Tinh Thần rất tức giận, đập điện thoại rồi ném vào góc ghế sau xe.

Cô day day huyệt Thái Dương, đau đầu, lâm vào rối rắm.

Ông nội Tống ban đầu rất xem trọng Mộ Đình Tiêu, lại đột nhiên thay đổi, tác hợp cô cùng Mộ Lệ Sâm,là bởi vì Đình Tiêu làm ông cảm thấy nguy hiểm.

Từ lúc trùng sinh tới nay cô đã đi trên mũi đao, điều này tính là gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK