"Hiện tại, thám tử tư đang đi tìm Tống Húc, đem đoạn chứa nội dung nghe lén cho hắn." Tiểu Đào đỏ mặt hưng phấn nói: "Đi, chúng ta đi nghe một chút, xem điện thoại Dương Như có bí mật gì."
Tinh Thần phát hiện, Tiểu Đào rất thích nghe bát quái, trong đôi mắt hưng phấn còn có ngọn lửa nhỏ.
......
Trong đại sảnh tầng hai của buổi tiệc, Tiểu Đào lấy thẻ quét mở ra cửa phòng dành cho khách.
Tinh Thần còn chưa kịp hỏi thẻ phòng lấy từ đâu thì đã bị Tiểu Đào đẩy vào thư phòng.
Khách sạn 5 sao bố trí đầy đủ tiện nghi, có phòng khách, có thư phòng, có chỗ đánh cờ.... đủ loại giải trí, thư giãn.
Tiểu Đào mở máy tính ra, nhẹ nhàng gõ xuống bàn phím kết nối với màn hình LED trên tường. Rất nhanh, trên màn hình hiện ra phòng khách Tống Húc đang ở.
Tinh Thần nhìn Tiểu Đào dễ dàng thuần thục điều chỉnh góc độ, làm nét hình ảnh, tăng thêm âm lượng
Cô hỏi: "Tiểu Đào, chị là hacker?"
Tinh Thần biết bên người Mộ Đình Tiêu có Lăng Phong, Sở Vân, Tiểu Quan, còn Tiểu Đào là hacker với Tưởng ca có thể chơi phi đao kia thì cô không biết.
Đời trước, Mộ Đình Tiêu còn giấu cô bao nhiêu, hoặc cô vì lấy lòng Mộ Lệ Sâm mà đã phớt lờ Mộ Đình Tiêu. Bỗng, cô càng thêm áy náy với Mộ Đình Tiêu.
Tiểu Đào nói: "He he, rất đơn giản thôi, chú ý nghe, chị tăng thêm âm lượng."
......
Tống Húc đang cùng một người mẫu gần đây mới ra vòng lăn lộn bên nhau, ở trên sô pha hôn nhau nồng nhiệt. Tay Tống Húc luồn xuống dưới váy người mẫu, tạo nên kha khá hình ảnh không nên nhìn.
Hạ Lệ Cầm vừa mới bị đánh đến sẩy thai, còn đang nằm trong bệnh viện, mà Tống Húc đã nhanh chóng tìm người mới như vậy, còn là trong giới giải trí hỗn loạn.
Tống Húc vì sự ích kỉ của bản thân, thậm chí còn không quan tâm còn không nó có ảnh hưởng tới Tống Tinh Nhật hay không.
Có tiếng gõ cửa ngoài phòng khách, Tống Húc không muốn bị đánh gãy nên vẫn tiếp tục.
Nhưng người mẫu lại sợ bị phát hiện, vội vàng đẩy Tống Húc ra.
Tống Húc không chịu buông tha liền vén váy cô ta lên, kiên trì muốn làm tiếp....
Tiếng gõ cửa càng nhanh hơn, người mẫu ngăn cản động tác của hắn, làm nũng nói: "Húc ca, tiếng gõ cửa như gọi hồn vậy. Dù anh có vội cũng bình tĩnh đã, đi đuổi người gõ cửa trước, bằng không...... người ta làm sao có tâm tình được."
"Được, cục cưng nhỏ ngoan ngoãn chờ. Đuổi xong người bên ngoài, chúng ta lại tiếp tục."
Tống Húc đứng lên, chỉnh lại cà vạt, vuốt thẳng quần áo, nhìn vẫn giống như bình thường không có gì khác nhau. Hắn mở cửa ra, vốn là muốn tức giận nhưng lại thấy là thám tử tư quấy rầy chuyện tốt của hắn, không kiên nhẫn hỏi: "Chuyện gì?"
"Tống tiên sinh, ủy thác của ngài tôi có thể giải quyết."
"Cậu nói tôi có thể ly hôn?"
"Đúng vậy."
"Yêu cầu của tôi là đuổi Dương Như ra khỏi nhà."
"Hoàn toàn không thành vấn đề."
"Tài sản dưới danh nghĩa vợ chồng, một cái cũng không chia cho bà ta"
"Có thể làm được."
"Quyền nuôi dưỡng con cái đều thuộc về tôi?"
Thám tử tư khó xử nói: "Cái này, ngài hãy xem trước bằng chứng tôi đưa cho ngài, sau đó ngài lại suy xét xem có cần quyền nuôi con cái hay không. Tiểu thư Tống Tinh Nhật đã thành niên, cô ấy sẵn sàng ở với bên nào cũng được, yêu cầu suy xét với nguyện vọng cá nhân. Còn tiểu thư Tống Tinh Nguyệt, sau khi ngài xem chứng cứ xong chưa chắc ngài đã muốn tranh quyền nuôi dưỡng."
Tống Húc nói: "Cậu có ý gì?"
"Mời vào trong trước hãy nói."
Người mẫu ở đằng sau cánh cửa sau khi nghe thấy nội dung hai người nói chuyện, thì cũng đã sửa sang lại quần áo, đi đến bên cạnh Tống Húc, nói nhỏ bên tai hắn: "Húc ca, anh cứ giải quyết chuyện của anh trước đi. Em sẽ đi loanh quanh gần đây, làm xong nhớ gọi cho em."
"Ừm, anh biết rồi, đừng chạy quá xa."
"Vâng Húc ca, tối gặp lại."
Chờ cô người mẫu đi rồi, Tống Húc mới dẫn thám tử tư vào phòng.
Tinh Thần hứng thú nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không chớp mắt nhìn biểu cảm của Tống Húc.
Thám tử tư khởi động laptop rồi đặt ở trên bàn.
Trước khi phát ra đoạn ghi âm, hắn vẫn tốt bụng nhắc nhở Tống Húc.
"Tống tiên sinh, nội dung cuộc nói chuyện khả năng sẽ khiến ngài khó tiếp thu. Tôi hy vọng ngài có thể giữ vừng bình tĩnh, để có thể tiến hành thuận lợi việc ly hôn kế tiếp."
Nói xong, thám tử tư dùng loại ánh mắt cực kỳ thông cảm nhìn hắn.
Tống Húc không kiên nhẫn nói: "Được rồi, mở ra đi, nếu nội dung khiến tôi vừa lòng sẽ trả gấp đôi tiền thuê."
Thám tử tư ấn xuống bắt đầu phát ra đoạn ghi âm.
Tiểu Đào lấy tới hai chai nước uống, cùng một túi hạt dưa, lấy ghế dựa kéo đến bên cạnh Tinh Thần: "Vừa ăn vừa xem, cảm giác thật tuyệt."
Quả nhiên như Tinh Thần mong đợi.
Tống Húc vừa nghe thấy Kim Hoa Thanh gọi Dương Như là em yêu, tức giận đến đập mạnh xuống bàn, ly thủy tinh trên bàn quét xuống.
"Ả đàn bà thối Dương Như đó lại dám ăn vụng đàn ông bên ngoài sau lưng tôi?"
Hắn biết Kim Hoa Thanh - viện trưởng của bệnh viện Nhã Trình. Các tiến sĩ y học của thành phố, phàm là nhân vật cấp cao của thành phố khi đến bệnh viện Nhã Trình, vẫn luôn là viện trưởng tiếp đón.
Hắn còn từng thuận miệng nhắc qua, đế mấy người lãnh đạo cấp cao của công ty định kỳ đến bệnh viện Nhã Trình kiểm tra sức khoẻ.
Đáng chết, vậy mà Kim Hoa Thanh lại ngủ với vợ của hắn, làm hắn đội nón xanh, tất cả số tiền trong tay hắn đều bị chuyển qua cho Kim Hoa Thanh.
Bà ta có cổ phần bệnh viện Nhã Trình, còn là người đại diện theo pháp lý, chỉ vậy thôi cũng có thẻ đoán được nguồn tài chính của bệnh viện là do Dương Như cung cấp.
Chết tiệt, bà ta đã giấu hắn nuôi một người đàn ông suốt hai mươi năm.
Cái nón xanh trên đầu hắn này đã được đội ước chừng hơn hai mươi năm, từ trước lúc hai người chưa kết hôn, hai người họ đã qua lại với nhau.
Tống Húc là ai, là con trai độc nhất của Tống gia, là người con trai duy nhất của ba hắn. Từ nhỏ hắn đã xuất thân cao quý, trừ ba hắn ra thì không ai trong thành phố S là không cho chắn vài phần mặt mũi.
Tất cả mọi người đều vây quanh hắn, khen tặng hắn ngoại trừ ba hắn ra.
Hắn ấy vậy mà lại bị đội nón xanh, một lần đội liền lên đến hai mươi năm. Hắn làm sao có thể chịu được sự lừa dối, đả kích như vậy.
Tống Húc điên tiết đạp ghế đổ xuống, đem mọi thứ có thể ném trong phòng tất cả đều ném hết, khiến cả phòng rồi tung lên.
Thám tử tư sợ hắn ném đi laptop của mình, nên đã nhanh tay ôm laptop đứng ở góc tường.
Mà laptop vẫn tiếp tục phát ra đoạn ghi âm.
Từ ngữ hai người thân mật gọi nhau càng khiến Tống Húc đang tức giận đi tới đi lui ở trong phòng, đá lên đống rác dưới chân, tức giận chửi bới
"Chết tiệt, ả đàn bà thối, gả cho tôi hơn hai mươi năm, lại cùng tiểu bạch kiểm tình ngầm với nhau hai mươi năm."
"Tất cả bọn họ đều đáng chết, đều xem tôi là con khỉ để chơi đùa!"
"Tôi ở bên ngoài, bất luận người đàn bà nào cũng không thể sống cùng lâu. Mà bà ta tại lại cùng người đàn ông khác dây dưa với nhau lâu như vậy, còn sinh hạ được một đứa con gái."
Tống Tinh Nguyệt là con gái riêng của bọn họ.
Hắn cực kì nuông chiều Tống Tinh Nguyệt ngay từ khi cô ta nhỏ, cô ta muốn cái gì cũng đều được cho cái tốt nhất, tiền bạc nhiều không kể hết đều chi hết vì cô ta. So với Tống Tinh Nhật mới mười mấy tuổi đã rời nhà dốc sức lăn lộn trong giới giải trí, hắn càng chiều chuộng Tống Tinh Nguyệt đến tận cùng.
Mười tám năm, đứa con gái hắn nuôi mười tám năm, vậy mà lại là con hoang của vợ hắn với người khác.
Hắn đã nuôi dưỡng đứa con của tình địch suốt mười tám năm, quan tâm đầy đủ, che chở có thừa, ngay cả khi hắn muốn ly hôn với Dương Như cũng muốn nhân cơ hội để giành quyền nuôi con.
Không nghĩ tới, đứa con gái như tâm can bảo bối của hắn, lại là kết quả do sự phản bội của vợ mình.
Tống Húc tức đến choáng đầu, hắn đã hơn 50 tuổi mà chưa bao giờ tức đến như vậy.
Hắn cực kì giận dữ, điên cuồng mắng: "Tôi muốn gϊếŧ bọn họ, hai cẩu nam nữ kia, tôi nhất định phải gϊếŧ bọn họ. Thật tức chết tôi, để tôi phải đội nón xanh hai mươi năm, con ngoài giá thú cũng đã sinh còn đưa cho tôi nuôi. Đồ đàn bà tiện nhân Dương Như kia, tôi nhất định phải gϊếŧ bà ta."