Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất - Hải Anh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm qua Hoàng Nam ngủ trong bệnh viện cùng bố chồng nên Hải Anh chỉ cho Đức Anh tạt qua một lát rồi về ngay. Bỗng dưng có một ông chú yêu mến mình vô điều kiện làm Đức Anh mừng húm. Nó mặc kệ lời cảnh cáo của bà nội, hào hứng ôm cổ Hoàng Nam, còn muốn được cậu ta bế ẵm làm ông nội đang nằm trên giường bệnh cũng vui như được mùa.
Hoàng Nam biết rõ mối quan hệ giữa mình và Hải Anh lúc này rất nhạy cảm nên không nói hết chuyện cô đã từng giúp mình cho bố hay biết. Cậu ta hiểu bà mẹ kia không hề ưa cậu ta một tí xíu nào cả, thế nên nếu cậu ta để bà biết chuyện trước đây Hải Anh từng giúp mình kiểu gì bà ta cũng sẽ làm khó cô. Hải Anh thì giúp người chưa bao giờ kể công nên không để ý lắm, Hoàng Nam không nói cô dĩ nhiên cũng không động tới. Thế nên mẹ chồng và mọi người đều cho rằng Hoàng Nam chỉ là học trò cũ từng được Hải Anh giảng dạy và vì Hải Anh dạy tốt nên mới được sinh viên yêu quý đến thế. Chẳng ai hay rằng, chỉ nhờ một lần đưa tay của cô, cuộc đời một con người đã chuyển biến thật sâu sắc..


*


Vì Đức không trở về nên Hải Anh chỉ nhắn cho hắn một vài cái tin hỏi thăm sau đó tạt thẳng qua nhà ông bà ngoại. Hai mẹ con tiếp tục cắm cọc bên này, ăn uống no say rồi ôm nhau ngủ. Chẳng ai hay biết về số phận của "người đàn ông" quan trọng trong đời mình lúc này đang nguy cấp thế nào.
Đúng vậy, chính là Đức. Hôm nay, hắn di chuyển cả một quãng đường dài về khu vực ngoại ô để xem xét đất đai. Theo nguồn tin chính thống và vô cùng đáng tin cậy thì khu đất này sắp được dùng để xây khu chung cư cao cấp và mở đường. Hắn đã xem qua bản đồ rồi, vài chỗ trọng điểm đều đang bị mấy người dân ngu ngốc cấy lúa. Dùng một khoản tiền nho nhỏ đặt cọc, hứa hẹn vài ngày sau thanh toán nốt đã khiến họ gật đầu đồng ý bán đất cho hắn. Vụ kinh doanh dễ dàng và siêu hời này làm Đức mừng húm. Hắn vui vẻ ở lại nhà một người dân dùng bữa xong mới quay xe ra về. Ai ngờ.. trên đường về hắn lại gặp phải thổ phỉ. Một quãng cao tốc vắng vẻ, xe hắn đang phi nước đại vậy mà bị người ta ném đá!
Đi chậm bị ném đá đã nguy hiểm chứ đứng nói gì tới chuyện hắn chạy xe nhanh đến vậy. Ngay lập tức cửa kính phía sau vỡ tan nát, hắn hốt hoảng phanh gấp khiến bánh xe kéo mạnh trên mặt đường. Tiếng phanh xe ken két và những tia lửa bốc lên do sự ma sát của bánh xe và mặt đường.. Hắn thở dốc định thần lại mọi sự, tựa đầu vào vô lăng, nhìn cục đá lớn vẫn nằm ở ghế sau mà Đức hú hồn. Nếu như lúc đó hắn đi chậm hơn một chút và viên đá bay vào từ kính trước thì có khi hắn đã đi đời nhà ma rồi. Ai mà chơi thất đức thế không biết, hắn ăn ở có nhân thế này mà ông trời còn phụ người tốt hay sao?


"Ra ngoài!" Tiếng gõ cửa cành cạch vang lên, Đức hú hồn nhìn ba bốn thanh niên đã chặn xe mình lại. Bọn chúng còn lăn một viên đá to ra giữa đường hòng không cho hắn thoát. Nhìn cảnh này Đức hiểu ngay ra là cướp đường rồi, có vẻ không báo cảnh sát thì hôm nay có khi hắn chết mất xác ở đây quá.


Lén lút bật điện thoại nhưng chẳng hiểu sao đúng lúc này nó lại sập nguồn tắt máy. Mẹ, có khi là do mấy con đàn bà rảnh việc ở nhà gọi với nhắn tin liên tục. Bực mình thật đấy, đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này thì có chết không cơ chứ? Đức vội vã cắm sạc trên xe nhưng tiếc là hắn quên không cầm theo vì đi vội quá. Hắn cắn răng nhìn đám trẻ trâu bên ngoài, dự tính cố thủ trên xe cho tới khi có xe khác đi qua trợ giúp. Đây tuy là đường ngoại ô nhưng cũng rất gần thành phố nên không quá vắng vẻ, còn là đường cao tốc nên chắc chắn sẽ sớm có người qua thôi.
Nhưng đáng tiếc mọi việc không yên ổn như hắn nghĩ, đám thanh niên ngoài kia dùng gậy gỗ ra sức gõ vào thùng xe, kính xe của hắn. Chúng còn cố tình ném giấy đang cháy vào lỗ thủng phía sau xe làm Đức hoảng hồn phải hé kính ném ra ngoài. Nhưng tốc độ của Đức làm sao bằng thắng được cả đống người. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian giằng co lại có thêm chút vết bỏng trên người, Đức đã thành công bị người lôi đầu ra khỏi xe, đánh cho một trận nhừ tử!


"Dừng lại!" Tiếng còi tuýt tuýt kèm âm thanh hú đặc trưng của xe cảnh sát làm tay đấm chân đá trên người Đức dịu hẳn đi. Hắn hạnh phúc nhìn hai vị cảnh sát đi tuần đêm đang rút súng ra bắn chỉ thiên làm lũ trẻ trâu đang đánh hắn chạy toán loạn. May quá, chưa bao giờ hắn thấy may mắn như lúc này đâu. Nếu họ đến muộn thêm chút nữa thì hắn nghĩ đám kia nhất định sẽ đánh chết hắn rồi ném xác bên vệ đường.
"Alo, khu đường X đoạn qua giao lộ có một nhóm thanh niên hành hung người. Ngay lập tức điều động, chúng tôi sẽ kiểm tra camera hành trình!"


"Này anh, anh không sao chứ?"


"Ngất rồi! Mau đưa đi viện!"









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK