Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất - Hải Anh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tấm kính cách li làm tài xế không biết được hai người phía sau đang làm gì. Nhưng điều ấy cũng không khiến Hải Anh thoải mái hơn là mấy, cô khó chịu đẩy Khánh ra và kiềm chế hết sức để không tát anh ta vỡ mồm.


Cô không phải Đức thứ hai, cô tuyệt đối không bao giờ trở thành kẻ chân ngoài dài hơn chân trong như hắn ta. Mặc dù cô không còn coi trọng Đức, nhưng gia đình này và tự tôn chung thủy cô vẫn sẽ giữ. Mỗi người đều có điểm mấu chốt riêng của bản thân, và Hải Anh vĩnh viễn giữ định kiến: không bao giờ có những mối quan hệ ngoài luồng.
Cô khinh thường điều đó, cũng khinh thường những kẻ luôn thích làm tiểu tam xen vào gia đình người khác. Với Khánh cũng vậy, gương mặt đẹp và lối chi tiêu hào phóng không làm anh ta trở nên tốt hơn trong mắt cô kể từ khi cô thấy kiểu cách đối xử với con trai của anh ta cũng như tờ hợp đồng hôn nhân anh ta đưa tới trước mặt cô. Rạch ròi với người như Khánh Hải Anh không đủ khả năng làm, cô vẫn biết rõ không thể đắc tội với anh ta nếu như không muốn gia đình mình bị làm khó dễ. Nhưng kiểu gì Hải Anh cũng sẽ cố gắng giữ khoảng cách, hi vọng Khánh sẽ tự biết khó mà lui, tránh trường hợp cô phải dùng đến những lời lẽ không ra gì.


"Chúng ta đã nói với nhau cả rồi và tôi nghĩ anh đủ thông minh để nhận thức được mối quan hệ giữa hai chúng ta vĩnh viễn không thể tiến triển!" Hải Anh nói thẳng "Tôi có thể giúp Khải với tư cách một cô hàng xóm chứ không phải mẹ nó, tôi đã có gia đình của riêng tôi!"


"Cô đảm bảo?" Khánh cười nửa miệng, hỏi lại "Chắc chứ?"


"Có gì mà không chắc?" Hải Anh nhìn anh ta, trước cô và Khánh không hề có quan hệ nên chắc chắn chuyện anh ta biết tới cô và cuộc đời khi trước của cô là điều không thể. Khánh là người nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên báo chí nên bị người ta nhận ra hoặc nắm rõ bí mật là chuyện thường, nhưng cô thì khác, cô chỉ là một người bình thường..
Vậy nên theo lý mà nói anh ta không thể biết chuyện Đức sẽ phản bội cô được. Nhưng cái nụ cười đầy ẩn ý kia lại gợi cho cô một suy nghĩ khác. Hay anh ta đã thuê người điều tra gia đình cô sau đó nắm bắt được bí mật động trời gì rồi?
"Cho tôi xin số tài khoản!"


"Không cho!" Khánh quay mặt đi, khoanh tay trước ngực mà hừ lạnh "Đã thế tôi sẽ để cô phải nợ tôi.. suốt đời!"


"Tôi đầy cách để trả tiền lại cho anh!" Cô nhíu mày, mạch não của người này luôn chập chờn khó hiểu thật đó. "Anh không nói cũng không vấn đề gì, mai tôi sẽ nhờ chuyển phát nhanh gửi lại cho anh, hoặc nhét đầy vào khe cửa nhà anh!"


"Vậy nữa?" Khánh lắc đầu, nhưng vẫn chưa chịu thua "Thôi thì cô cứ giữ lấy, giúp tôi mua sách vở cho Khải lúc tôi không ở cạnh nó!"


"..."


"Thế nào? Được không?"


Hải Anh không trả lời vì xe đã dừng lại và tài xế đã bước xuống mở cửa cho hai người rồi. Thực ra đề nghị đó của Khánh cũng không tệ, nhưng thứ cô mua cho Khải chắc chắn sẽ không phải sách vở gì hết vì nếu dùng số tiền đó mua sách khéo khi thành lập được cả một thư viện cộng đồng mất. Cô sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này, dù sao đồ đạc cho một đứa trẻ cũng có rất nhiều!


Địa điểm tổ chức tiệc - như thường lệ - là một khách sạn xa hoa nằm ở trung tâm thành phố. Bảo Bối là khách sạn năm sao nổi danh thường xuyên được thuê để làm những sự kiện này nên mọi thứ đều rất chuyên nghiệp. Từ nhân viên phục vụ cho đến cổng hoa, thảm trải sàn đỏ, sân khấu sự kiện.. tất cả đều hoàn mỹ đến mức không còn gì để chê.
Lúc đi qua tường hoa, Hải Anh thoáng thấy họ đều dùng hoa thật cả. Những bông hồng Pháp to bằng cả cái bát tô, những đóa cẩm tú cầu dịu dàng, hoa hướng dương, lan.. đều tươi rói và tỏa ra mùi hương thơm nức.


"Chụp ảnh chung đi!" Khánh đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, nói bằng giọng hào hứng. Đúng lúc này, nhiếp ảnh gia được bố trí sẵn tại đó lao ra như gặp khách sộp. Ông ta cười vui vẻ nhìn Khánh và cô, Khánh cũng vậy, chỉ riêng Hải Anh là không vui, cố gắng rút tay về "Chào ngài Apple, phiền ngài giúp chúng tôi chụp một tấm!"


"Được được được!" Apple? Hải Anh nhìn lại một lần, nhiếp ảnh gia nổi danh thế giới lúc này lại xuất hiện ở đây chỉ để canh cổng hoa chụp ảnh cho khách? Đùa à? Chả lẽ tiệc tối này hoành tráng đến thế? "Ai chứ anh Khánh tất nhiên tôi phải chụp, hơn thế còn phải chụp đẹp!"


"Chú lại đùa rồi!" Khánh bỏ kính ngữ cứng nhắc vừa rồi, thay bằng cách xưng hô thân mật hơn "Chú xem, mèo nhỏ này không chịu tạo dáng, chắc là đang xấu hổ đó!"









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK