Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất - Hải Anh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công ti của bố Đức xảy ra vấn đề là việc Hải Anh đã biết trước. Bố cô và anh trai cô thường xuyên đàm luận chuyện này ở nhà, Hải Anh nghe nhiều cũng đã quen tai rồi. Nhưng thế thì có liên quan gì đến cô và cuộc sống hiện tại của cô chứ? Chồng cũ trị liệu không ổn, dây dưa trong mối quan hệ tay ba với một nam một nữ. Bố chồng nằm viện, mẹ chồng trầm cảm nặng. Tình địch càng thảm khỏi nói, phải bảo lưu một năm, ra ngoài liền bị người ta chỉ trỏ chửi rủa. Đã thế còn bị lừa tình, mang tiếng người yêu vậy mà Đức vẫn chơi trai sau lưng cô ta..


Mọi việc đều tốt, họ sống thảm chẳng liên quan gì đến cô, thậm chí còn khiến cô vui vẻ ấy chứ!


Hải Anh hiện tại mỗi ngày tỉnh giấc đều cười, có con trai bên cạnh, có gia đình yêu thương, có một khoản tiền lớn trong tài khoản tiết kiệm, có người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời theo đuổi. Cô cần gì phải nhìn lại quá khứ đen tối kia cho mệt? Trả thù? Bọn họ đã nhận đủ mọi báo ứng rồi, cô chẳng cần ra tay làm gì nữa.
Cô đã kết toán hết mọi thứ với thám tử, thông tin thu về được nhét trong một chiếc hộp nhỏ cất dưới gầm giường. Nếu bọn họ không động tới cô cô sẽ không cần phải lấy nó ra, nhưng nếu bọn họ bất chấp hất nước bẩn vào người cô, Hải Anh vẫn còn nhiều hậu chiêu lắm.


"Hải Anh hôm nay được nghỉ hả?" Cô vừa thay quần áo xong xuống nhà đã bị mẹ chặn lại "Chủ nhật mà? Con hẹn hò à?"


"Dạ?" Đúng là Hải Anh có hẹn, nhưng không phải 'hẹn hò' như hàm ý của mẹ cô. Hôm nay sinh viên khóa mới tổng kết học kì một xong xuôi nên muốn làm một bữa pạt ti. Cô là hướng dẫn trực tiếp của họ nên được mời tham gia. Vốn dĩ Hải Anh không muốn đi để cho bọn trẻ được tự nhiên nhưng chúng mời da diết quá nên cô quyết định tạt qua chút xíu rồi về. "Con có chút việc ra ngoài thôi ạ, không phải hẹn hò gì đâu!"


"Vậy hả?" Mẹ có vẻ hơi thất vọng, Khánh vẫn thường xuyên tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau. Thậm chí đợt nghỉ hè còn để ra mấy ngày lén đến khu du lịch cả nhà Hải Anh tới. Họ cùng nhau đi biển, đi núi, ra đảo.. còn thưởng thức bữa tối bên bãi biển cùng nhau mà tình cảm chẳng tiến triển gì mấy. Dù không sốt ruột đá con gái đi nhưng bà cũng không muốn Hải Anh làm mất một người thực lòng còn tốt hết xảy như Khánh đâu. Ai da, người trẻ tuổi sao chậm chạp thế? Nếu là bà ấy à..
"Tại đợt này không thấy Khánh đến chơi, thằng bé bận gì hả?"


"Anh ta đi công tác mấy hôm, tới Tết Nguyên đán mới trở về cơ ạ!" Hải Anh giải thích, lịch trình của Khánh khéo cô còn nắm rõ hơn thư kí của anh ta ấy chứ. Ăn ngủ nghỉ ị giờ giấc thế nào cô đều nhận được tin nhắn báo cáo nè! Không biết nên buồn hay nên vui nữa, ha ha ha.. "Chiều nay chắc Khải qua nhà mình chơi, con muốn đưa hai đứa nhỏ đi ăn uống. Bố mẹ cũng đi cùng nhé?"


"Để xem chiều nay bố con có bận gì không đã!" Mẹ gật đầu, vừa lúc ở ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi rõ to. Hải Anh quay mặt ra chỉ thấy một người thanh niên điển trai khá quen mắt. Cô lục tìm trong trí óc một lúc lâu, mãi sau mới nhận ra đây là một trong những nhà đầu tư ngày xưa ở sự kiện.
Nghe nói cậu ta là người thừa kế của số tài sản kếch xù nào đó, tham gia sự kiện kia chỉ vì vị hôn phu cũng tới. Người này còn có tính chiếm hữu cao vô cùng, thứ gì đã nhận định là của mình thì tuyệt không từ bỏ.
Hải Anh không quen cậu ta, cô nghĩ bố mẹ cũng chẳng đi đâu mà quen rộng thế được. Vậy thì sao hôm nay người này lại có mặt ở đây nhỉ? Hay.. xêm xêm tuổi Hải Nam và là bạn nó nên tới tìm nó?
"Cháu tới rồi à? Mau vào đây!"


"Cô Hải Anh!" Cậu ta cúi đầu chào cô lịch sự, trong đáy mắt ẩn chứa ham muốn thân cận nhưng bị kìm hãm lại. Hải Anh không biết vì sao mình lại nhận ra điều này nhưng cô có thể thấy rõ cậu trai trước mặt vô cùng có hảo cảm với cô. "Cô định ra ngoài hả?"


"Xin chào!" Hải Anh không hỏi quá nhiều, cô gật đầu đáp qua loa rồi rời đi. Người ở lại không ai kéo cô lại để hỏi chuyện, chỉ có bốn mắt dán theo chân cô mãi.


Mẹ Hải Anh ngay lập tức lôi kéo cậu ta vào gần chỗ mình, trước khi ra khỏi cửa cô có nghe loáng thoáng giọng mẹ: "Sao lại thế? Bác nghe nói nó vẫn nguyên đai đấy? Cháu xử lý không triệt để à?"









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK