Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất - Hải Anh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người vừa nhắn tin đến là Khánh.
Hải Anh hơi nghi hoặc về mức độ thật thà của anh ta nên dự định không đi. Chẳng biết trước ở đó có nguy hiểm gì thì thà cứ ở yên đây, ăn uống xong một lúc rồi về nhà với con.


Được rồi, cô không phủ nhận, cô chẳng tin Khánh một tẹo nào cả. Với những gì anh ta thể hiện trước đó hoàn toàn có thể làm cô hiểu rằng anh ta là một kẻ thích xen vào gia đình người khác, muốn dùng tiền làm mờ mắt người ta. Nhưng ai bảo Khánh không những là ân nhân cứu mạng của cô còn kiêm thêm chức danh hàng xóm, "xếp" trong sự kiện.. làm gì chứ. Cô dù có không tin tưởng hoặc thù ghét cũng phải tỏ ra bình ổn như thường!
Vừa định bỏ điện thoại xuống và lơ mọi thứ đi thì nó lại tiếp tục rung lên. Hải Anh nhìn màn hình, thêm một tin nhắn nữa từ Khánh: "Đừng có bơ! Mau tới đây, nếu không người đi mất bây giờ!"


Người đi mất?
Anh ta muốn nói tới ai?
Hải Anh nhìn quanh phòng, nhưng nơi này quá rộng nên cô không thể bao quát hết được. Có điều, trong tầm mắt của cô không hề xuất hiện bóng dáng quen thuộc của cả cô "công chúa" và chàng "hoàng tử" kia. Lẽ nào Khánh thấy hai người họ và muốn cho cô xem tận mắt trò vui nào đó? Hẳn là muốn tự cô thấy, vì nếu chỉ thông báo thì anh ta hoàn toàn có thể chụp ảnh và send sang máy cô.
Đi hay không đi? Hmm, chỗ này đông như vậy nếu anh ta muốn làm gì hẳn là cũng phải cân nhắc. Ừm, mà Khánh thì muốn làm gì cô cơ chứ, anh ta chẳng nói cô vô giá trị với anh ta còn gì. Với lại Khánh thừa tiền thừa quyền, nếu anh ta thật sự muốn khiến cô "mất tích" thì có thể thần không biết, quỷ không hay mà làm, việc gì phải kiếm cớ nhắn tin lừa gạt?


Chân rảo bước thật nhanh, quãng đường từ chỗ Hải Anh đứng tới khu vực mà Khánh nhắc đến không xa. Cô nhấc tà váy, bỏ qua việc sau cửa vắng tanh và tối om, cứ thế bước vào. Nào ngờ chân trước vừa chạm đất, eo đã bị ai đó xiết lấy kéo tuột cả thân hình nhỏ bé vào sát tường, nấp phía sau rèm cửa sổ. Mùi hương bạc hà vây lấy khoang mũi làm Hải Anh nhận ra ngay đây là ai. Cô quay người lại, muốn cự nự gì đó nhưng Khánh đã kịp ghé đầu sát tai cô, suỵt một tiếng ra hiệu im lặng. Hải Anh biết điều ngậm miệng, mắt rất nhanh đã làm quen được với bóng tối ở nơi này. Cô liếc qua khe hở của hai chiếc rèm, chỉ thấy tại khúc quanh vắng tanh có ánh sáng mờ nhạt của đèn EXIT. Ánh sáng ấy chiếu thẳng xuống bóng dáng của hai người vô cùng quen thuộc với cô: một người là chồng yêu và một người là học trò cưng nhất! Đức và Ngọc Hà không phát hiện có người đứng trong bóng tối nhìn lén họ, cứ như vậy dây dưa với nhau. Sự đè ép của Đức giống như thú hoang xổng chuồng, ra sức ngấu nghiến cô gái trẻ dưới thân. Bọn họ hôn mãnh liệt, những ngón tay đan nhau không rời, tựa như đôi tình nhân bị ngăn cấm, cố gắng và đau đớn vượt lên trên tất thảy để giành được quyền ở cạnh bên nhau.
Cảnh này Hải Anh đã thấy rất nhiều lần rồi, nhưng trước đây cô đều nhìn thấy nó trên các mặt báo chứ chưa bao giờ xem thẳng như vậy. Nhớ lần đầu tiên hai người họ công bố sự thật Hải Anh còn đau lòng muốn chết, vậy mà lâu dần trái tim cô cũng lặng đi, không còn chút phản ứng nào nữa.


"Không kích động à?" Dường như xem đã đủ, Khánh phá vỡ sự im lặng bằng cách cúi đầu thì thầm vào tai cô. Hơi thở đầy mùi bạc hà quyến rũ cùng giọng nói nhẹ nhàng làm Hải Anh vô thức muốn né tránh.


Vừa tầm, ngoài sảnh vang lên tiếng nhạc của một bản tình ca ngọt ngào, dường như mọi người đang nhảy..









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK