Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất - Hải Anh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau nụ hôn đó không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn hẳn. Đều đã là người có tuổi, đâu thể vì một nụ hôn mà ngại ngùng xoắn xuýt mãi được?
Hải Anh chịu nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, cô cũng mở lòng hơn với Khánh. Tuy không tới mức đi chơi riêng các loại nhưng gặp gỡ, trò chuyện, ăn cơm ở nhà cô hoặc nhà anh ta cũng thường xuyên hơn. Hai người thi thoảng lại gọi điện trao đổi vài vấn đề nhỏ nhặt, nhắn tin cũng rất thường xuyên.. hmm, thôi được, là ngày nào cũng nhắn. Ai biết được Khánh lại thích nhắn tin thế chứ? Anh ta hở ra liền nhắn tin nói chuyện, buôn đủ thứ trên trời dưới đất. Có khi Hải Anh lên lớp không để ý, sau ba tiết học Khánh đã tự nhắn tự trả lời đến cả trăm tin rồi. Với người này cô càng ngày càng có chiều hướng hết cách, nhưng cũng vì sự quen thuộc đó mà dung túng cho anh ta nhiều hơn, những nụ hôn bất chợt cũng hay đến hơn.


Khánh thích nhất tự tạo bất ngờ, nhiều khi Hải Anh đi làm từ thiện với bệnh viện hoặc trại trẻ mồ côi cũng gặp anh ta. Người này nói trước đây chưa từng có suy nghĩ sẽ làm những việc này, nhưng từ lúc gặp cô lại cảm thấy thật ý nghĩa. Giúp đời, cũng là khiến mình trở nên vui vẻ, lại có thể khiến hai người gần gũi với nhau hơn.
Gia đình Khánh và cả gia đình cô đều ngấm ngầm đồng ý, thậm chí thúc đẩy quan hệ của hai người. Bố mẹ cô muốn cô nhanh chóng thoát khỏi bóng ma của cuộc hôn nhân trước cô có thể hiểu, chỉ là không biết tại sao cả bố của Khánh cũng ủng hộ như vậy? Cô là người phụ nữ đã từng lập gia đình, cũng đã có con riêng. Với người như Khánh tìm một cô gái còn trẻ còn nhiệt huyết là điều đơn giản, chẳng lẽ chỉ bởi cô có thể làm Khải yêu mến?
Hai đứa trẻ càng lúc càng thân thiết với nhau, cũng thân thuộc hơn với bố/mẹ của đối phương. Hải Anh và Khải vốn đã yêu nhau nên khi hai mẹ con quấn quýt chẳng ai ngạc nhiên cả. Chỉ có Khánh và Đức Anh là làm mọi người phải rửa mắt mà nhìn. Không hiểu anh ta làm cách nào khiến thằng bé yêu đến vậy, thậm chí bất chấp cả lời đe dọa của Hải Anh, lén lút gọi anh ta là bố Khánh. Khánh không ưa Đức, nhưng trẻ con không có tội nên anh yêu mẹ nó phải yêu cả nó thôi. Một đứa trẻ như Khải Khánh còn lo lắng được thì thêm một Đức Anh có là gì chứ?


Ở góc trời của Hải Anh, mỗi một ngày trời đều sáng, mây đều xanh và lòng người đều vui vẻ. Nhưng ở một nơi khác, mọi chuyện có lẽ không thể được như vậy. Nhân sinh chính là trái ngược thế đó, có những người hạnh phúc mỉm cười nhưng cũng lắm người ôm gối khóc thầm, chẳng còn gì cả.
Có thể đó là số mệnh, cũng có thể đó là sự trả giá.


*


Trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng Đức cũng chờ được đến giai đoạn tập vật lí trị liệu để đi lại. Nhưng mặc cho hắn cố thế nào thì việc đi thẳng bình thường cũng không thể được. Trước đây bác sĩ chẩn đoán hắn chỉ chấn thương nhẹ, tĩnh dưỡng sau đó nghiêm túc trị liệu thì việc trở lại như cũ là điều đơn giản. Thế mà giờ thì sao chứ?
Hắn chưa từng làm sai lời bác sĩ, người ta nói nằm im hắn không dám nhúc nhích nửa li. Hắn cố gắng gấp năm gấp mười người khác, mặc kệ việc tập đi có làm hắn đau chảy nước mắt hắn cũng cắn răng mà chịu không than vãn nửa lời. Tiền hắn đổ vào việc này cũng nhiều không đếm xuể, thuê bác sĩ, thuốc men, ăn uống.. cái gì cũng là loại tốt nhất.


Vậy thì vì sao lại không được?
Vì sao hắn không thể đi lại như một người bình thường?
Hắn chán ghét ánh mắt thương hại của người khác lắm rồi, mẹ hắn cũng đang dần mất đi kiên nhẫn với chuyện của hắn. Bà vẫn thương Đức nhưng áp lực của bà cũng lớn vì bố hôn mê thật lâu không tỉnh lại.


Chưa bao giờ như lúc này hắn thấy may mắn vì bản thân sinh ra là một người bình thường, có thể đi thẳng trên chính đôi chân của mình, tự lo lắng được cho bản thân. Nhưng càng thấy may mắn hắn lại càng hận, hắn hận đám người khốn nạn chặn đánh hắn biến hắn thành phế nhân như thế này. Càng hận lũ cảnh sát ngu muội vì sao mãi không tìm ra được những kẻ đó, hận những tên bịp bợp đã lừa gạt hắn một số tiền lớn.. để bây giờ hắn trắng tay không tiền không nhà còn phải cõng trên lưng một khoản nợ lớn.









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK