Mục lục
Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất - Hải Anh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khánh đã trở về sau một chuyến công tác thật dài, vừa xuống máy bay anh đã chạy ngay tới nhà Hải Anh. Đừng trách anh vô tâm với gia đình hay gì gì đó, chung quy lại anh cũng đã bốn chục tới nơi, lần đầu tiên biết yêu lại phải xa người yêu mấy chục ngày như vậy thì nhớ nhung cũng là điều rất thường thấy mà thôi.
Cả nhà Hải Anh đang ăn cơm, không ngoài dự đoán con trai anh cũng đang ở đây. Khải vừa thấy tiếng của Khánh đã vội bỏ bát bỏ đũa chạy ngay ra ngoài đón bố. Giọng cười khanh khách của thằng bé vang vọng khắp nơi nhưng lại không thể khiến mọi người trong nhà vui lây vì.. Đức Anh chạy rồi!


"Về muộn.. Ơ, Đức Anh?" Ông ngoại vừa quay ra hỏi khách một câu đã thấy cháu ngoại mình nhảy khỏi ghế chạy vút đi. Mấy người còn lại trong phòng cũng ngơ ngác hết cả, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
"Đức Anh, con đi đâu vậy, chưa ăn xong mà?"


"Đức Anh, quay lại đi con!" Hải Đăng nhanh chấn chạy theo nó, vừa lúc mẹ Hải Anh và cô cũng từ trong phòng đi ra "Đức Anh làm sao thế? Nó chạy lên trên tầng rồi.."


"Hôm nay ở nhà Đức xảy ra vài chuyện.." Hải Anh nói qua loa sau đó nhanh chân chạy lên nhà "Thôi, em lên đã.."


"Ở nhà Đức là thế nào?" Hải Nam hậm hực, nghe thấy tên thằng anh rể là cậu lại khó chịu. Tự dưng Hải Anh đến nhà Đức làm gì? Chả lẽ thằng cha đó dỗ được chị gái cậu quay lại? Mé, chị gái cậu chắc sẽ không não tàn, thấy hắn dỗ dành liền chạy tới đó chơi chứ? Nếu thế Hải Nam nhất định không thèm nhận chị nữa, không thèm! Không..
"Sao chị lại đến nhà Đức? Mẹ, mẹ biết gì không?"


"Ừm.." Bà nhìn qua chỗ Khánh một lát, sau nghĩ tới đều là người nhà cả, với lại việc li hôn là chuyện sớm muộn có gì phải giấu đâu.. thê nên bà nói "Thằng đó muốn li hôn, yêu cầu Hải Anh và luật sư tới nhà làm việc."


"Li hôn?" Hải Đăng bấm bụng cười thầm, cuối cùng cũng phủi xong đống bụi, mừng hết lớn! "Xong rồi? Đức Anh nghe thấy chuyện bố mẹ nó bỏ nhau nên sốc hả?"


"Điều quan trọng là không chỉ nghe thấy chuyện đó, nó còn nghe được cả vụ đàm phán của Hải Anh với thằng kia kìa!" Bà lắc đầu chép miệng, phiền muộn "Nó đòi tài sản và một khoản tiền để nhường quyền nuôi con, cũng đòi thêm một khoản để kí cam kết không gặp Đức Anh nữa.. Cái thằng khốn nạn, mẹ.."


"Đòi tiền nữa?" Bố tức đến nỗi suýt nhồi máu cơ tim, may mắn Hải Nam đứng cạnh giúp thuận khí "Thằng khốn nạn, phí cả tuổi thanh xuân của con gái tôi, bỏ nó là đúng!"


"Khải ngoan, con ăn nốt cơm đi đã nhé!" Khánh nắm được sơ bộ câu chuyện, thấy được sự phức tạp của vấn đề nên quay sang bảo con trai "Bố qua xem em Đức Anh của con làm sao đã nhé!"


"Vâng!" Khải gật đầu ngay, thằng bé còn đang sợ bố nó không giúp nó đây này. Từ hôm qua đến giờ em Đức Anh đã kì kì, còn không muốn chơi với nó nữa. Mẹ Hải Anh cứ xoay quanh em không thể để ý tới nó, nó không muốn thế chút nào đâu, vậy nên bố Khánh hãy mau đi dỗ dành em Đức Anh, để mẹ Hải Anh về cạnh nó!
"Bố cố lên!"


"Ngoan lắm!"


Khánh bỏ đồ đạc sang một bên rồi nhanh chóng đi lên tầng hai. Hải Anh đứng ngoài hành lang, vừa gọi con vừa nhỏ giọng khuyên bảo nó mở cửa. Thằng bé không hề đáp lời, cứ tự khóa mình trong căn phòng tối om.
Khánh đi tới bên cạnh cô, chậm rãi ôm cô vào lồng ngực. Hải Anh cảm tưởng như thế giới đang dần sụp đổ của cô xuất hiện một cái cột chống đỡ, từ từ dựa vào. Nước mắt kiềm chế cả nửa ngày cuối cùng cũng rơi xuống, ướt đầm cả hai bên má. Cô bất lực thật sự, cảm giác bất lực và bí bách này không ai có thể cùng cô chia sẻ được.


"Đừng khóc!" Khánh ôm cô từ phía sau, một tay đưa lên lau nước mắt trên mặt cô. Anh có vẻ bối rối vì thực sự không biết nên nói gì để khuyên Hải Anh bây giờ. "Không sao đâu, có anh ở đây rồi."









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK