Sáng hôm sau Huy bị tiếng chuông báo thức của điện thoại làm cho tỉnh. Đây là chiếc điện thoại mới mà hôm qua Vận đưa cho hắn nói là thay thế cho cái máy cũ đã hỏng. Huy biết rõ cái máy đó chưa hỏng mà đơn giản là bị Vận tịch thu mà thôi. Thằng nhóc muốn đề phòng hắn liên lạc với kẻ khác đến cứu hắn đi. Hắn cũng chẳng ý kiến gì. Dù sao hiện tại hắn cũng không có quyền chống đối.
Huy xuống dưới nhà ăn sáng cùng Vận. Ăn xong Vận đưa cho Huy một bộ đồ bảo thay rồi sẽ đưa hắn tới công ty. Huy kinh ngạc:
“Đưa anh tới công ty? Làm cái gì?”
“Anh đã làm thất thoát của công ty nhiều tiền như vậy thì phải đền bù chứ. Nhà cửa, tài khoản và cả thẻ của anh đều chỉ bù đắp được một phần thôi. Anh cần phải làm việc cho công ty để trừ nợ.”
Xuân Huy cười khẩy.
“Quả nhiên. Anh đã biết làm gì có chuyện chú đối xử tốt với anh được. Chú bắt anh về đây chỉ là vì muốn trả thù anh đúng không?”
“Anh nói gì vậy?”
“Anh làm bao nhiêu việc khiến công ty suýt phá sản. Mọi người sẽ đồng ý cho anh trở lại công ty làm việc sao? Có mà xúm vào chửi rủa, lăng nhục anh mày thì có. Anh nợ tiền công ty thì anh sẽ đi làm để trả. Không trả được thì ngồi tù. Anh không ngại. Nhưng anh sẽ không đến công ty để chịu bị mọi người sỉ nhục đâu.”
“Anh còn biết xấu hổ là có tiến bộ đấy. Em đưa anh đến không phải để sỉ nhục anh. Nếu anh muốn thể hiện mình đã thay đổi, muốn quay đầu thì phải làm việc ở công ty thì mọi người mới nhìn thấy được điều đó, mới có thể tha thứ cho anh chứ.”
“Xin lỗi. Mặt anh không dày được như thế. Anh cũng không cần ai nhìn nhận anh đã thay đổi. Số tiền nợ quá lớn anh có làm bao nhiêu cũng trả không nổi đâu. Chú cứ đưa anh vào tù đi là xong chuyện. Anh cũng không phải ngày ngày nhìn thấy bộ mặt giả tạo của chú.”
“Anh tưởng ngồi tù là xong chuyện thật đấy à? Em cũng nói thật cho anh biết, giờ anh muốn ngồi tù cũng quá trễ rồi. Em sẽ không để anh vào tù đâu.”
Đúng vậy. Nếu hắn vào tù rồi thì làm sao Vận khống chế được hắn nữa. Quả nhiên, Vận tìm cách giữ hắn ở lại đây chỉ để trả thù thôi.
“Được thôi. Muốn làm gì thì làm. Dù sao anh cũng không có quyền quyết định mà.”
“Em chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Được được. Anh cũng sẽ cố gắng làm theo yêu cầu của chú.”
Xuân Vận đưa Huy đến bộ phận bốc dỡ hàng hoá và để Huy làm một nhân viên bình thường ở đó. Huy không thắc mắc cũng không có hành động phản kháng gì. Hắn đoán Vận đưa hắn đến đó là để đảm bảo hắn không thể tiếp cận với bí mật công ty đồng thời cũng muốn dạy cho hắn một bài học. Làm một nhân viên tầng lớp thấp nhất thì có thể làm được gì chứ. Hơn nữa từ một kẻ làm bàn giấy lại đi làm công việc chân tay. Quả là một cách làm nhục và giáo huấn rất hiệu quả.
Việc đưa Xuân Huy đến làm ở công ty Vận đã cho người thông báo với các nhân viên từ trước. Vận có ra yêu cầu các nhân viên ai làm việc nấy, không được tuỳ ý rời khỏi chỗ làm khi không cần thiết, cho nên khi Huy tới không xuất hiện tình huống nhiều người tò mò chạy ra xem. Công ty của Vận là công ty môi giới xuất nhập cảnh hàng dệt may. Khu bốc dỡ hàng hoá nằm độc lập với những khu làm việc khác trong công ty. Nhân viên tổng cộng gần ba mươi người.
Huy có thể cảm nhận được ánh mắt xem thường của những nhân viên ở đó dành cho mình. Hắn đã biết rõ kiểu gì cũng sẽ như thế nhưng hắn không có cách nào rời đi. Vận đã tuyên bố nếu hắn dám trốn thì sẽ bị người của nó đánh cho tàn phế. Hắn biết Vận đã nói là sẽ làm.
“Không ngờ mày vẫn còn mặt mũi quay lại đây. Mày không biết nhục à?”
Giám đốc vừa đi khỏi đám nhân viên kia đã xúm lại chế giễu hắn.
“Mày khiến công ty xém chút phá sản, khiến bọn ta xém chút là mất việc. Vậy mà mày vẫn còn dám quay lại đây. Mày cho rằng bọn tao không dám làm gì mày?”
“Thật không hiểu tại sao Giám đốc lại chịu đưa mày về đây. Có phải mày đã nói những lời đường mật lừa giám đốc không?”
Huy chỉ im lặng không nói năng gì. Giờ hắn nói hắn là bị chính giám đốc của bọn họ ép đến đây ai sẽ tin hắn chứ.
“Các cậu không nhận ra sao? Giám đốc Vận là đang muốn trả thù đấy. Từ một phó Giám đốc cao cao tại thượng xuống thành một nhân viên quèn rồi kìa.”
“Đúng vậy. Sao Giám đốc của chúng ta có thể ngu muội bị lừa cho một lần nữa chứ. Đưa hắn về đây còn không phải để chúng ta thay boss dạy dỗ hắn một trận sao?”
Đám người xì xào như vậy rồi quây lại xung quanh Huy. Ánh mắt ai cũng đầy địch ý. Huy lườm mắt nhìn xung quanh. Đông như thế này một mình hắn đánh không lại nhưng hắn cũng không thể đứng yên để bọn chúng làm nhục.”
“Được rồi. Mọi người về làm việc đi. Đừng đứng ở đây gây chuyện nữa.” Quản lý trưởng vỗ tay lớn tiếng nói. “Giám đốc căn dặn như vậy đấy.”
Mấy người bọn họ lườm mắt nói mấy lời cảnh cáo Huy rồi kéo nhau về. Quản lý nhìn Huy nói:
“Trước giờ anh chưa từng làm những công việc tay chân này nên có gì không hiểu phải hỏi những người khác. Đừng tự ý làm việc lung tung. Làm hỏng hàng hoá là phải đền tiền đấy. Thật không hiểu tại sao Giám đốc lại đưa một kẻ chưa làm việc tay chân bao giờ đến đây.”
Huy không nói gì. Lặng lẽ đứng ở một góc vận động tay chân. Một kẻ trước giờ chưa làm việc nặng nhọc như hắn nếu không vận động trước lát nữa làm việc kiểu gì cũng sẽ bị thương.
Xuân Vận trở về bàn làm việc nhưng vẫn mở camera quan sát khu vực làm việc của Xuân Huy. Chuyện gì xảy ra ở đó anh đều nhìn thấy rõ. Nhìn thấy trị số hắc hoá của Xuân Huy dừng lại ở con số 90 bằng với con số nó đo được vào ngày hôm qua, gần như không xê dịch mấy, Phi Phi không khỏi ngạc nhiên.
“Làm sao ký chủ biết trị số hắc hoá của phản diện sẽ không tăng lên?”
Xuân Vận mỉm cười mà rằng:
“Cậu cảm thấy Hoàng Xuân Huy là người như thế nào? Một kẻ nhẫn nhịn chịu đựng suốt hai mươi năm để chờ cơ hội lấy đi tất cả mọi thứ của em trai hắn sao có thể dễ dàng bị những việc này khiến bản thân tức giận chứ.”
“Nói cũng đúng. Cho nên ký chủ đưa hắn ta đến khu bốc dỡ hàng hoá là để sỉ nhục hắn thật đấy à?”
Xuân Vận nhún vai.
“Không. Mà cũng có thể lắm. Đã là làm lại từ đầu thì dĩ nhiên là phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Không phải sao?”
Xuân Vận nhìn Huy vẫn ngồi nghịch điện thoại không chịu làm việc, mỉm cười nói tiếp:
“Đây cũng là bài học đầu tiên tôi muốn dạy cho hắn. Tôi muốn hắn cần phải biết trân trọng công sức lao động của những người khác. Vì trả thù mà làm hại những người vô tội cho dù là vì lý do gì cũng không thể tha thứ được.”
Vận nhắn một tin cho Huy: “Nếu anh không làm việc thì chỗ lương ít ỏi sau khi trừ bớt nợ cũng chẳng có để dùng đâu. Anh chắc không muốn ngày nào cũng phải ngửa tay xin tiền em đấy chứ.”
Tin nhắn vừa gửi qua, Huy bực bội đứng dậy làm việc. Hắn hướng mắt tìm camera đang ghi hình mình, giơ ngón cái lên hướng về phía đó rồi chĩa xuống đất. Vận phì cười.
Huy xuống dưới nhà ăn sáng cùng Vận. Ăn xong Vận đưa cho Huy một bộ đồ bảo thay rồi sẽ đưa hắn tới công ty. Huy kinh ngạc:
“Đưa anh tới công ty? Làm cái gì?”
“Anh đã làm thất thoát của công ty nhiều tiền như vậy thì phải đền bù chứ. Nhà cửa, tài khoản và cả thẻ của anh đều chỉ bù đắp được một phần thôi. Anh cần phải làm việc cho công ty để trừ nợ.”
Xuân Huy cười khẩy.
“Quả nhiên. Anh đã biết làm gì có chuyện chú đối xử tốt với anh được. Chú bắt anh về đây chỉ là vì muốn trả thù anh đúng không?”
“Anh nói gì vậy?”
“Anh làm bao nhiêu việc khiến công ty suýt phá sản. Mọi người sẽ đồng ý cho anh trở lại công ty làm việc sao? Có mà xúm vào chửi rủa, lăng nhục anh mày thì có. Anh nợ tiền công ty thì anh sẽ đi làm để trả. Không trả được thì ngồi tù. Anh không ngại. Nhưng anh sẽ không đến công ty để chịu bị mọi người sỉ nhục đâu.”
“Anh còn biết xấu hổ là có tiến bộ đấy. Em đưa anh đến không phải để sỉ nhục anh. Nếu anh muốn thể hiện mình đã thay đổi, muốn quay đầu thì phải làm việc ở công ty thì mọi người mới nhìn thấy được điều đó, mới có thể tha thứ cho anh chứ.”
“Xin lỗi. Mặt anh không dày được như thế. Anh cũng không cần ai nhìn nhận anh đã thay đổi. Số tiền nợ quá lớn anh có làm bao nhiêu cũng trả không nổi đâu. Chú cứ đưa anh vào tù đi là xong chuyện. Anh cũng không phải ngày ngày nhìn thấy bộ mặt giả tạo của chú.”
“Anh tưởng ngồi tù là xong chuyện thật đấy à? Em cũng nói thật cho anh biết, giờ anh muốn ngồi tù cũng quá trễ rồi. Em sẽ không để anh vào tù đâu.”
Đúng vậy. Nếu hắn vào tù rồi thì làm sao Vận khống chế được hắn nữa. Quả nhiên, Vận tìm cách giữ hắn ở lại đây chỉ để trả thù thôi.
“Được thôi. Muốn làm gì thì làm. Dù sao anh cũng không có quyền quyết định mà.”
“Em chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Được được. Anh cũng sẽ cố gắng làm theo yêu cầu của chú.”
Xuân Vận đưa Huy đến bộ phận bốc dỡ hàng hoá và để Huy làm một nhân viên bình thường ở đó. Huy không thắc mắc cũng không có hành động phản kháng gì. Hắn đoán Vận đưa hắn đến đó là để đảm bảo hắn không thể tiếp cận với bí mật công ty đồng thời cũng muốn dạy cho hắn một bài học. Làm một nhân viên tầng lớp thấp nhất thì có thể làm được gì chứ. Hơn nữa từ một kẻ làm bàn giấy lại đi làm công việc chân tay. Quả là một cách làm nhục và giáo huấn rất hiệu quả.
Việc đưa Xuân Huy đến làm ở công ty Vận đã cho người thông báo với các nhân viên từ trước. Vận có ra yêu cầu các nhân viên ai làm việc nấy, không được tuỳ ý rời khỏi chỗ làm khi không cần thiết, cho nên khi Huy tới không xuất hiện tình huống nhiều người tò mò chạy ra xem. Công ty của Vận là công ty môi giới xuất nhập cảnh hàng dệt may. Khu bốc dỡ hàng hoá nằm độc lập với những khu làm việc khác trong công ty. Nhân viên tổng cộng gần ba mươi người.
Huy có thể cảm nhận được ánh mắt xem thường của những nhân viên ở đó dành cho mình. Hắn đã biết rõ kiểu gì cũng sẽ như thế nhưng hắn không có cách nào rời đi. Vận đã tuyên bố nếu hắn dám trốn thì sẽ bị người của nó đánh cho tàn phế. Hắn biết Vận đã nói là sẽ làm.
“Không ngờ mày vẫn còn mặt mũi quay lại đây. Mày không biết nhục à?”
Giám đốc vừa đi khỏi đám nhân viên kia đã xúm lại chế giễu hắn.
“Mày khiến công ty xém chút phá sản, khiến bọn ta xém chút là mất việc. Vậy mà mày vẫn còn dám quay lại đây. Mày cho rằng bọn tao không dám làm gì mày?”
“Thật không hiểu tại sao Giám đốc lại chịu đưa mày về đây. Có phải mày đã nói những lời đường mật lừa giám đốc không?”
Huy chỉ im lặng không nói năng gì. Giờ hắn nói hắn là bị chính giám đốc của bọn họ ép đến đây ai sẽ tin hắn chứ.
“Các cậu không nhận ra sao? Giám đốc Vận là đang muốn trả thù đấy. Từ một phó Giám đốc cao cao tại thượng xuống thành một nhân viên quèn rồi kìa.”
“Đúng vậy. Sao Giám đốc của chúng ta có thể ngu muội bị lừa cho một lần nữa chứ. Đưa hắn về đây còn không phải để chúng ta thay boss dạy dỗ hắn một trận sao?”
Đám người xì xào như vậy rồi quây lại xung quanh Huy. Ánh mắt ai cũng đầy địch ý. Huy lườm mắt nhìn xung quanh. Đông như thế này một mình hắn đánh không lại nhưng hắn cũng không thể đứng yên để bọn chúng làm nhục.”
“Được rồi. Mọi người về làm việc đi. Đừng đứng ở đây gây chuyện nữa.” Quản lý trưởng vỗ tay lớn tiếng nói. “Giám đốc căn dặn như vậy đấy.”
Mấy người bọn họ lườm mắt nói mấy lời cảnh cáo Huy rồi kéo nhau về. Quản lý nhìn Huy nói:
“Trước giờ anh chưa từng làm những công việc tay chân này nên có gì không hiểu phải hỏi những người khác. Đừng tự ý làm việc lung tung. Làm hỏng hàng hoá là phải đền tiền đấy. Thật không hiểu tại sao Giám đốc lại đưa một kẻ chưa làm việc tay chân bao giờ đến đây.”
Huy không nói gì. Lặng lẽ đứng ở một góc vận động tay chân. Một kẻ trước giờ chưa làm việc nặng nhọc như hắn nếu không vận động trước lát nữa làm việc kiểu gì cũng sẽ bị thương.
Xuân Vận trở về bàn làm việc nhưng vẫn mở camera quan sát khu vực làm việc của Xuân Huy. Chuyện gì xảy ra ở đó anh đều nhìn thấy rõ. Nhìn thấy trị số hắc hoá của Xuân Huy dừng lại ở con số 90 bằng với con số nó đo được vào ngày hôm qua, gần như không xê dịch mấy, Phi Phi không khỏi ngạc nhiên.
“Làm sao ký chủ biết trị số hắc hoá của phản diện sẽ không tăng lên?”
Xuân Vận mỉm cười mà rằng:
“Cậu cảm thấy Hoàng Xuân Huy là người như thế nào? Một kẻ nhẫn nhịn chịu đựng suốt hai mươi năm để chờ cơ hội lấy đi tất cả mọi thứ của em trai hắn sao có thể dễ dàng bị những việc này khiến bản thân tức giận chứ.”
“Nói cũng đúng. Cho nên ký chủ đưa hắn ta đến khu bốc dỡ hàng hoá là để sỉ nhục hắn thật đấy à?”
Xuân Vận nhún vai.
“Không. Mà cũng có thể lắm. Đã là làm lại từ đầu thì dĩ nhiên là phải bắt đầu từ vị trí thấp nhất. Không phải sao?”
Xuân Vận nhìn Huy vẫn ngồi nghịch điện thoại không chịu làm việc, mỉm cười nói tiếp:
“Đây cũng là bài học đầu tiên tôi muốn dạy cho hắn. Tôi muốn hắn cần phải biết trân trọng công sức lao động của những người khác. Vì trả thù mà làm hại những người vô tội cho dù là vì lý do gì cũng không thể tha thứ được.”
Vận nhắn một tin cho Huy: “Nếu anh không làm việc thì chỗ lương ít ỏi sau khi trừ bớt nợ cũng chẳng có để dùng đâu. Anh chắc không muốn ngày nào cũng phải ngửa tay xin tiền em đấy chứ.”
Tin nhắn vừa gửi qua, Huy bực bội đứng dậy làm việc. Hắn hướng mắt tìm camera đang ghi hình mình, giơ ngón cái lên hướng về phía đó rồi chĩa xuống đất. Vận phì cười.