Nhìn thấy sắc mặt Thiên Phàm bỗng nhiên xám lại, cũng không thấy nói gì nữa, Diệp Thanh Vân ngạc nhiên hỏi: “ Ngươi sao vậy?”
“ Không có gì.”
Thiên Phàm nói xong liền đứng dậy mặc lại quần áo, rồi cầm lấy y phục của Diệp Thanh Vân ném vào người y.
“ Gì vậy?”
“ Ta mệt rồi. Phiền điện hạ trở về phòng đi.”
Đột nhiên lại bị đuổi như thế khiến Diệp Thanh Vân không khỏi ngạc nhiên. Nhìn sắc mặt và giọng nói của Thiên Phàm rõ ràng là giận rồi. Sao tự nhiên lại giận chứ?
“ Ngươi ... không lẽ ngươi giận ta vì chuyện đó? Tiểu Phàm, chuyện này ngươi nhất định phải hiểu cho ta. Không phải ta không muốn lấy ngươi. Nhưng ta là hoàng tử. Nếu ta lấy một nam nhân sẽ ...”
“ Nhị điện hạ không cần nói thêm nữa. Là ta suy nghĩ nông cạn. Ta đã không xét đến địa vị cao quý của điện hạ. Chuyện hôm nay hãy xem như ta chưa nói gì đi.”
Diệp Thanh Vân vui mừng ôm chầm lấy Thiên Phàm. Hắn cứ sợ là y sẽ giận. Hắn vuốt ve y, dịu dàng nói: “ Cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta. Chúng ta đều là nam nhân. Có thể ở cùng nhau như thế này không phải là quá tốt rồi sao? Dù sao cả phủ này cũng chả dám làm phiền chúng ta. Ngươi nói có đúng không?”
Thiên Phàm cười thầm tự giễu. Hoá ra tình cảm nam năm trong suy nghĩ của Diệp Thanh Vân là như thế đấy. Hoàn toàn khác với hắn. Thế mà lâu nay hắn lại không biết, còn đặt rất nhiều hi vọng vào mối tình tưởng chừng sẽ rất tuyệt đẹp này. Hắn đã hi vọng quá nhiều để rồi bây giờ thất vọng đến cùng cực. Hắn đúng là tên ngốc. Một hoàng tử đang nhắm đến ngôi vương sao có thể cưới một nam nhân chứ. Hắn không thể trách Diệp Thanh Vân. Là hắn ngốc thôi.
“ Điện hạ, hôm nay ta mệt rồi. Ta hiện tại chỉ muốn ở một mình. Có được không?”
“ Ngươi không phải vẫn còn giận ta đấy chứ?”
Thiên Phàm ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “ Không phải. Ngày mai ta muốn trở về nhà sớm. Nếu ngủ điện hạ, sợ là ta không thể dậy nổi.”
“ Ta hiểu rồi. Ta sẽ không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa. Ngày mai ta sẽ cho người đưa ngươi về.”
Sau khi Diệp Thanh Vân rời đi, sắc mặt Thiên Phàm càng thêm âm trầm. Hắn gọi người lấy rượu cho mình rồi vừa ngâm trong thùng tắm vừa uống rượu.
Hắn chỉ muốn say một trận nhưng rốt cuộc càng uống càng tỉnh. Đau đớn. Lồng ngực hắn rất đau. Lần đầu tiên biết yêu vậy mà lại gặp tình huống trớ trêu thế này. Không phải người kia không thích hắn, chỉ là quan điểm hai bên quá khác biệt. Y vẫn còn sự nghiệp của riêng mình. Trong tương lai mà y dựng nên không có chỗ cho hắn.
Chẳng lẽ hắn đã yêu nhầm người rồi sao?
------
Sáng hôm sau, Thiên Phàm đã rời phủ từ sớm, từ trước khi Diệp Thanh Vân dậy. Lần đầu tiên lại thấy Thiên Phàm dậy sớm thế, còn đi vội vã như vậy. Không lẽ phủ tướng quân có chuyện gì? Diệp Thanh Vân không yên tâm cho người đi thăm dò xem thế nào.
Thiên Phàm vừa mới bước chân vào nhà chưa đến một nén nhang Phương Vân Hi đã tìm đến cửa. Đoàn người Phong Quốc chuẩn bị rời đi. Phương Vân Hi vốn muốn đến chào Thiên Phàm một tiếng nhưng hai ngày liền đến cửa thì đều được báo là người chưa về. Vừa nghe tin Thiên Phàm về phủ là y lập tức chạy ngay đến.
“ Xin lỗi đã để huynh chờ lâu như vậy? Sao huynh không cho người báo tin cho ta? Nếu ta biết huynh đến nhất định sẽ trở về ngay.”
“ Ta không muốn làm phiền đệ. Nếu biết ta đến tìm chắc tên họ Diệp kia sẽ không để đệ đi đâu.”
Thiên Phàm đỏ mặt ho khan. Quả thật như vậy. Tên Diệp Thanh Vân ghen với tất cả người nào tiếp cận hắn. Hắn tìm cách chuyển chủ đề.
“ Khi nào huynh đi?”
“ Tầm một canh giờ nữa.”
Thiên Phàm sửng sốt, cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
“ Thế ra ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy sao?”
Phương Vân Hi mỉm cười xoa đầu Thiên Phàm, dịu dàng nói: “ Không sao. Có thể kịp thời nói lời chào tạm biệt với đệ là đủ rồi. Ta có cái này muốn tặng đệ.”
Phương Vân Hi đưa cho Thiên Phàm một chiếc hộp gỗ. Thiên Phàm tò mò mở ra xem. Bên trong là một viên ngọc lớn trong suốt. Xung quanh còn ánh lên cầu vồng bảy sắc. Thiên Phàm khẽ thốt lên khi trông thấy vẻ xinh đẹp của nó.
“ Đây là Ngọc kết nối. Nếu ta gọi đệ và đệ đáp lại, viên ngọc này sẽ hiện lên hình ảnh của hai chúng ta và chúng ta có thể nói chuyện với nhau.”
“ Oa. Thần kì như vậy?” Nghe giống như điện thoại di động ở thế giới trước của hắn vậy.
“ Ừ. Chúng ta có thể thường xuyên nói chuyện với nhau bằng cách này mà không cần gặp mặt trực tiếp.”
“ Thứ này chắc hẳn quý giá lắm. Ta không dám nhận đâu.” Hắn suy đoán như thế. Vì xuyên đến đây một thời gian rồi nhưng hắn chưa từng thấy Diệp Thanh Vân hay bất cứ ai sử dụng thứ này, nên chắc hẳn nó phải rất đắt.
“ Không sao. Ta chỉ muốn sau khi mình rời khỏi đây vẫn có thể thường xuyên được gặp đệ. Cho nên ta mong đệ hãy nhận nó.”
“ Nếu huynh đã nói thế thì ta xin nhận vậy. Chỉ là huynh đi vội quá, ta chưa kịp chuẩn bị quà gì gửi tặng cho huynh.”
“ Không cần đâu.”
“ Không. Phải cần chứ. Ta sẽ chọn quà đáp lễ và sẽ gửi tặng đến Phong Quốc cho huynh.”
Phương Vân Hi mỉm cười. Hắn tiếc. Hắn thực sự rất tiếc nuối. Giá như hắn đến Hoả Quốc tìm Hà Thiên Phàm sớm hơn. Giá như hắn kiên quyết hơn thì có lẽ ...
Hắn cũng không biết nên gọi tình cảm của mình đối với Thiên Phàm là gì. Nhưng thời gian ở cạnh Thiên Phàm, hắn thực sự rất vui. Cứ muốn thời gian kéo dãi mãi như thế. Khi biết Thiên Phàm hoá ra đã là hoa đã có chủ, hắn cảm thấy hụt hẫng. Trái tim như trống rỗng. Suốt hai ngày hắn gần như chẳng làm được gì. Chỉ có đi qua đi lại trong phòng, uống rượu, một phút mỗi giây trông ngóng người kia trở về. Hắn muốn hỏi, muốn nói với y rất nhiều. Nhưng đến khi gặp được rồi thì lại chẳng biết phải nói gì.
“ Nào, huynh đệ chúng ta ôm nhau tạm biệt chứ nhỉ?”
Thiên Phàm dang rộng tay, gương mặt tươi cười chờ đợi. Sự luyến tiếc, đau buồn và cả bối rối của Phương Vân Hi nhờ có hành động đang yêu này mà thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Hắn ôm lấy Thiên Phàm. Vòng tay siết chặt một chút. Xúc cảm khi được ôm cơ thể nhỏ bé này trong lòng bàn tay có lẽ sẽ không bao giờ hắn có thể quên được.
“ Đi mạnh khoẻ nhé. Khi nào đến nơi thì liên lạc với ta.”
“ Ừ. Ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Cuộc vui nào cũng phải đến lúc chia tay. Hai người họ bịn rịn hồi lâu, Phương Vân Hi dứt khoát buông tay, leo lên ngựa rời đi. Thiên Phàm trông theo, cảm xúc hỗn độn khó tả. Hắn không phải đồ ngốc. Tình cảm mà Phương Vân Hi dành cho hắn tuy không thể cảm nhận quá rõ ràng nhưng hắn cũng hiểu được. Chính bởi vậy mà hắn mới ngạc nhiên. Thế ra Diệp Thanh Vân không phải là trường hợp ngoại lệ duy nhất à? Sao chẳng thấy nữ nhân nào tỏ tình với hắn, mà ngược lại cả đống trai đẹp vây quanh? Hắn có sức hút trong mắt nam nhân đến vậy sao? Lát phải về nhà soi gương lại mới được.
--------
Thiên Phàm hai mắt chớp chớp, dụi đi dụi lại mấy lần để chắc là mình không nhìn nhầm. Đột nhiên nhà hắn lại nhận được một rương gỗ lớn. Bên trong rất nhiều sách quý cùng bức hoạ của các hoạ sư nổi tiếng. Còn có thêm một kiện lụa thượng hạng. Chưa bao giờ trong đời hắn lại nhận được nhiều quà mà giá trị lại lớn thế này.
“ Thưa tam công tử, đây là ít quà nhị hoàng tử gửi tặng cho người. Điện hạ nhắn lại rằng rất mong mỏi được gặp người.”
Thế ra là quà làm lành à? Tưởng tên ngốc đó không biết là mình đang giận. Nhưng hắn ta có biết thì sao chứ? Cũng chẳng thể thay đổi được gì. Quan điểm của hai bên quá khác nhau. Nếu đã như vậy thà chấm dứt luôn cho rồi.
“ Phiền công công mang chỗ này về đi. Ta không nhận đâu.”
“ Dạ?”
“ Ta có công trạng gì mà dám nhận món quà lớn thế này. Công công mang về đi. Nói với điện hạ, tấm lòng của điện hạ ta xin nhận, nhưng quà thì không thể.”
Nói xong Thiên Phàm dứt khoát quay vào. Công công thấy thế hốt hoảng quỳ xuống nói giọng cầu xin: “ Công tử, xin công tử thương cho nô tài. Nếu nô tài mang chỗ quà này về chắc chắn nhị hoàng tử sẽ giết nô tài. Cầu xin công tử hãy thương nô tài mà nhận đi ạ.” Nói xong hắn liên tục dập đầu xuống đất khiến Thiên Phàm phát hoảng. Hắn vội chạy lại nói:
“ Được rồi. Đừng dập đầu nữa. Ngươi mà dập đầu chết ở nhà ta thì không phải gây thêm phiền phức cho ta sao? Được. Vì ngươi, ta tạm giữ chỗ quà đó lại. Ta sẽ nói chuyện với điện hạ trả món quà này sau.”
Công công vui mừng vội dập đầu cúi lạy. Thiên Phàm vội xua tay bảo y đứng lên. Hắn bắt đầu thấy ám ảnh cái cách dập đầu của y rồi.
Nửa đêm hôm đó, giữa lúc Thiên Phàm đang say ngủ thì nghe có tiếng động kì lạ rất khẽ phát ra ngay trên giường mình. Hắn ngay lập tức chồm dậy thủ thế tấn công. Và rồi sửng sốt.
“ Diệp Thanh Vân? Ngươi ...sao ngươi lại ở đây?”
“ Suỵt. Nói nhỏ thôi. Ta nhớ ngươi quá không ngủ được nên đến thăm ngươi.”
Có lẽ nếu là trước đó chỉ một ngày thôi, câu nói này của y sẽ khiến hắn rung động tâm can nhiều lắm. Nhưng giờ hắn lại chỉ thấy chua xót. Nhưng hắn giấu đi không để cho y biết.
“ Xin điện hạ về cho. Để người khác thấy được sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của người.”
Diệp Thanh Vân cau mày nhìn Thiên Phàm một chốc. Hắn tức giận nắm vai Thiên Phàm đè xuống giường, nói: “ Ta biết ngay mà. Ngươi chắc chắn đang giận ta, bởi vì ta đã nói sẽ không lấy ngươi. Đều là lỗi của ta đã không nói rõ với ngươi. Không phải ta vĩnh viễn sẽ không lấy ngươi, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Chỉ cần ta có được ngôi vị, đứng trên vạn người. Không một ai dám chỉ trích ta nữa. Lúc đó ta sẽ đường đường chính chính đem kiệu đến rước ngươi về.”
Hai mắt Thiên Phàm mở lớn, đồng tử rung rung kích động: “ Ngươi nói thật chứ?”
“ Thật. Dĩ nhiên là thật. Ngươi là người đầu tiên mà ta thích. Ta chỉ muốn có thể giữ ngươi ở mãi bên mình, sao có thể để ngươi làm nam sủng mãi được. Nhưng hiện tại không phải lúc. Ta ...”
Diệp Thanh Vân chưa kịp nói xong một cánh tay đã choàng tới ôm cổ hắn. Thiên Phàm hai mắt ngấn nước, giọng nói cũng như nghẹn lại. Hắn nói trong sự xúc động tột cùng: “ Ta hiểu rồi. Ta sẽ giúp ngươi đạt được hoàng vị. Vì ngươi. Vì tương lai của chúng ta.”
“ Ừm. Bảo bối ngoan. Xin lỗi. Ta sẽ bù đắp cho ngươi.”
Hắn đặt lên môi Thiên Phàm một nụ hôn sâu. Mười ngón tay đan vào nhau siết lại. Hắn khẽ thở phào một hơi. Cuối cùng cũng dỗ được bảo bối rồi. Cứ để cho y yên tâm đã rồi sau này sẽ tính sau. Sự nghiệp của hắn không thể để tình cảm làm vướng bận. Nhưng bảo bối tuyệt vời này hắn lại luyến tiếc không muốn buông tay.
“ Ưm. Đừng ...Bên cạnh có người.”
“ Không sao. Ta đã giăng kết giới rồi. Ngoan. Đừng từ chối ta.”
Vật cứng vừa đưa vào, Diệp Thanh Vân đã tăng tốc độ như thể kìm nén rất lâu. Thiên Phàm bị khí thế của hắn làm cho sướng đến nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.
“ Ưm. Ha a... Chậm ...chậm thôi. Ưm ...Ta ...ta không được. A ha ...”
“ ....”
“ Xin ...xin ngươi. Hỏng ...hỏng thật đó. A a a...ư ...”
PS: tui có viết thử một truyện hiện đại. mọi người qua đọc thử rùi cho tui ý kiến nhé.
“ Không có gì.”
Thiên Phàm nói xong liền đứng dậy mặc lại quần áo, rồi cầm lấy y phục của Diệp Thanh Vân ném vào người y.
“ Gì vậy?”
“ Ta mệt rồi. Phiền điện hạ trở về phòng đi.”
Đột nhiên lại bị đuổi như thế khiến Diệp Thanh Vân không khỏi ngạc nhiên. Nhìn sắc mặt và giọng nói của Thiên Phàm rõ ràng là giận rồi. Sao tự nhiên lại giận chứ?
“ Ngươi ... không lẽ ngươi giận ta vì chuyện đó? Tiểu Phàm, chuyện này ngươi nhất định phải hiểu cho ta. Không phải ta không muốn lấy ngươi. Nhưng ta là hoàng tử. Nếu ta lấy một nam nhân sẽ ...”
“ Nhị điện hạ không cần nói thêm nữa. Là ta suy nghĩ nông cạn. Ta đã không xét đến địa vị cao quý của điện hạ. Chuyện hôm nay hãy xem như ta chưa nói gì đi.”
Diệp Thanh Vân vui mừng ôm chầm lấy Thiên Phàm. Hắn cứ sợ là y sẽ giận. Hắn vuốt ve y, dịu dàng nói: “ Cảm ơn ngươi đã hiểu cho ta. Chúng ta đều là nam nhân. Có thể ở cùng nhau như thế này không phải là quá tốt rồi sao? Dù sao cả phủ này cũng chả dám làm phiền chúng ta. Ngươi nói có đúng không?”
Thiên Phàm cười thầm tự giễu. Hoá ra tình cảm nam năm trong suy nghĩ của Diệp Thanh Vân là như thế đấy. Hoàn toàn khác với hắn. Thế mà lâu nay hắn lại không biết, còn đặt rất nhiều hi vọng vào mối tình tưởng chừng sẽ rất tuyệt đẹp này. Hắn đã hi vọng quá nhiều để rồi bây giờ thất vọng đến cùng cực. Hắn đúng là tên ngốc. Một hoàng tử đang nhắm đến ngôi vương sao có thể cưới một nam nhân chứ. Hắn không thể trách Diệp Thanh Vân. Là hắn ngốc thôi.
“ Điện hạ, hôm nay ta mệt rồi. Ta hiện tại chỉ muốn ở một mình. Có được không?”
“ Ngươi không phải vẫn còn giận ta đấy chứ?”
Thiên Phàm ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “ Không phải. Ngày mai ta muốn trở về nhà sớm. Nếu ngủ điện hạ, sợ là ta không thể dậy nổi.”
“ Ta hiểu rồi. Ta sẽ không làm phiền ngươi nghỉ ngơi nữa. Ngày mai ta sẽ cho người đưa ngươi về.”
Sau khi Diệp Thanh Vân rời đi, sắc mặt Thiên Phàm càng thêm âm trầm. Hắn gọi người lấy rượu cho mình rồi vừa ngâm trong thùng tắm vừa uống rượu.
Hắn chỉ muốn say một trận nhưng rốt cuộc càng uống càng tỉnh. Đau đớn. Lồng ngực hắn rất đau. Lần đầu tiên biết yêu vậy mà lại gặp tình huống trớ trêu thế này. Không phải người kia không thích hắn, chỉ là quan điểm hai bên quá khác biệt. Y vẫn còn sự nghiệp của riêng mình. Trong tương lai mà y dựng nên không có chỗ cho hắn.
Chẳng lẽ hắn đã yêu nhầm người rồi sao?
------
Sáng hôm sau, Thiên Phàm đã rời phủ từ sớm, từ trước khi Diệp Thanh Vân dậy. Lần đầu tiên lại thấy Thiên Phàm dậy sớm thế, còn đi vội vã như vậy. Không lẽ phủ tướng quân có chuyện gì? Diệp Thanh Vân không yên tâm cho người đi thăm dò xem thế nào.
Thiên Phàm vừa mới bước chân vào nhà chưa đến một nén nhang Phương Vân Hi đã tìm đến cửa. Đoàn người Phong Quốc chuẩn bị rời đi. Phương Vân Hi vốn muốn đến chào Thiên Phàm một tiếng nhưng hai ngày liền đến cửa thì đều được báo là người chưa về. Vừa nghe tin Thiên Phàm về phủ là y lập tức chạy ngay đến.
“ Xin lỗi đã để huynh chờ lâu như vậy? Sao huynh không cho người báo tin cho ta? Nếu ta biết huynh đến nhất định sẽ trở về ngay.”
“ Ta không muốn làm phiền đệ. Nếu biết ta đến tìm chắc tên họ Diệp kia sẽ không để đệ đi đâu.”
Thiên Phàm đỏ mặt ho khan. Quả thật như vậy. Tên Diệp Thanh Vân ghen với tất cả người nào tiếp cận hắn. Hắn tìm cách chuyển chủ đề.
“ Khi nào huynh đi?”
“ Tầm một canh giờ nữa.”
Thiên Phàm sửng sốt, cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
“ Thế ra ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy sao?”
Phương Vân Hi mỉm cười xoa đầu Thiên Phàm, dịu dàng nói: “ Không sao. Có thể kịp thời nói lời chào tạm biệt với đệ là đủ rồi. Ta có cái này muốn tặng đệ.”
Phương Vân Hi đưa cho Thiên Phàm một chiếc hộp gỗ. Thiên Phàm tò mò mở ra xem. Bên trong là một viên ngọc lớn trong suốt. Xung quanh còn ánh lên cầu vồng bảy sắc. Thiên Phàm khẽ thốt lên khi trông thấy vẻ xinh đẹp của nó.
“ Đây là Ngọc kết nối. Nếu ta gọi đệ và đệ đáp lại, viên ngọc này sẽ hiện lên hình ảnh của hai chúng ta và chúng ta có thể nói chuyện với nhau.”
“ Oa. Thần kì như vậy?” Nghe giống như điện thoại di động ở thế giới trước của hắn vậy.
“ Ừ. Chúng ta có thể thường xuyên nói chuyện với nhau bằng cách này mà không cần gặp mặt trực tiếp.”
“ Thứ này chắc hẳn quý giá lắm. Ta không dám nhận đâu.” Hắn suy đoán như thế. Vì xuyên đến đây một thời gian rồi nhưng hắn chưa từng thấy Diệp Thanh Vân hay bất cứ ai sử dụng thứ này, nên chắc hẳn nó phải rất đắt.
“ Không sao. Ta chỉ muốn sau khi mình rời khỏi đây vẫn có thể thường xuyên được gặp đệ. Cho nên ta mong đệ hãy nhận nó.”
“ Nếu huynh đã nói thế thì ta xin nhận vậy. Chỉ là huynh đi vội quá, ta chưa kịp chuẩn bị quà gì gửi tặng cho huynh.”
“ Không cần đâu.”
“ Không. Phải cần chứ. Ta sẽ chọn quà đáp lễ và sẽ gửi tặng đến Phong Quốc cho huynh.”
Phương Vân Hi mỉm cười. Hắn tiếc. Hắn thực sự rất tiếc nuối. Giá như hắn đến Hoả Quốc tìm Hà Thiên Phàm sớm hơn. Giá như hắn kiên quyết hơn thì có lẽ ...
Hắn cũng không biết nên gọi tình cảm của mình đối với Thiên Phàm là gì. Nhưng thời gian ở cạnh Thiên Phàm, hắn thực sự rất vui. Cứ muốn thời gian kéo dãi mãi như thế. Khi biết Thiên Phàm hoá ra đã là hoa đã có chủ, hắn cảm thấy hụt hẫng. Trái tim như trống rỗng. Suốt hai ngày hắn gần như chẳng làm được gì. Chỉ có đi qua đi lại trong phòng, uống rượu, một phút mỗi giây trông ngóng người kia trở về. Hắn muốn hỏi, muốn nói với y rất nhiều. Nhưng đến khi gặp được rồi thì lại chẳng biết phải nói gì.
“ Nào, huynh đệ chúng ta ôm nhau tạm biệt chứ nhỉ?”
Thiên Phàm dang rộng tay, gương mặt tươi cười chờ đợi. Sự luyến tiếc, đau buồn và cả bối rối của Phương Vân Hi nhờ có hành động đang yêu này mà thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Hắn ôm lấy Thiên Phàm. Vòng tay siết chặt một chút. Xúc cảm khi được ôm cơ thể nhỏ bé này trong lòng bàn tay có lẽ sẽ không bao giờ hắn có thể quên được.
“ Đi mạnh khoẻ nhé. Khi nào đến nơi thì liên lạc với ta.”
“ Ừ. Ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Cuộc vui nào cũng phải đến lúc chia tay. Hai người họ bịn rịn hồi lâu, Phương Vân Hi dứt khoát buông tay, leo lên ngựa rời đi. Thiên Phàm trông theo, cảm xúc hỗn độn khó tả. Hắn không phải đồ ngốc. Tình cảm mà Phương Vân Hi dành cho hắn tuy không thể cảm nhận quá rõ ràng nhưng hắn cũng hiểu được. Chính bởi vậy mà hắn mới ngạc nhiên. Thế ra Diệp Thanh Vân không phải là trường hợp ngoại lệ duy nhất à? Sao chẳng thấy nữ nhân nào tỏ tình với hắn, mà ngược lại cả đống trai đẹp vây quanh? Hắn có sức hút trong mắt nam nhân đến vậy sao? Lát phải về nhà soi gương lại mới được.
--------
Thiên Phàm hai mắt chớp chớp, dụi đi dụi lại mấy lần để chắc là mình không nhìn nhầm. Đột nhiên nhà hắn lại nhận được một rương gỗ lớn. Bên trong rất nhiều sách quý cùng bức hoạ của các hoạ sư nổi tiếng. Còn có thêm một kiện lụa thượng hạng. Chưa bao giờ trong đời hắn lại nhận được nhiều quà mà giá trị lại lớn thế này.
“ Thưa tam công tử, đây là ít quà nhị hoàng tử gửi tặng cho người. Điện hạ nhắn lại rằng rất mong mỏi được gặp người.”
Thế ra là quà làm lành à? Tưởng tên ngốc đó không biết là mình đang giận. Nhưng hắn ta có biết thì sao chứ? Cũng chẳng thể thay đổi được gì. Quan điểm của hai bên quá khác nhau. Nếu đã như vậy thà chấm dứt luôn cho rồi.
“ Phiền công công mang chỗ này về đi. Ta không nhận đâu.”
“ Dạ?”
“ Ta có công trạng gì mà dám nhận món quà lớn thế này. Công công mang về đi. Nói với điện hạ, tấm lòng của điện hạ ta xin nhận, nhưng quà thì không thể.”
Nói xong Thiên Phàm dứt khoát quay vào. Công công thấy thế hốt hoảng quỳ xuống nói giọng cầu xin: “ Công tử, xin công tử thương cho nô tài. Nếu nô tài mang chỗ quà này về chắc chắn nhị hoàng tử sẽ giết nô tài. Cầu xin công tử hãy thương nô tài mà nhận đi ạ.” Nói xong hắn liên tục dập đầu xuống đất khiến Thiên Phàm phát hoảng. Hắn vội chạy lại nói:
“ Được rồi. Đừng dập đầu nữa. Ngươi mà dập đầu chết ở nhà ta thì không phải gây thêm phiền phức cho ta sao? Được. Vì ngươi, ta tạm giữ chỗ quà đó lại. Ta sẽ nói chuyện với điện hạ trả món quà này sau.”
Công công vui mừng vội dập đầu cúi lạy. Thiên Phàm vội xua tay bảo y đứng lên. Hắn bắt đầu thấy ám ảnh cái cách dập đầu của y rồi.
Nửa đêm hôm đó, giữa lúc Thiên Phàm đang say ngủ thì nghe có tiếng động kì lạ rất khẽ phát ra ngay trên giường mình. Hắn ngay lập tức chồm dậy thủ thế tấn công. Và rồi sửng sốt.
“ Diệp Thanh Vân? Ngươi ...sao ngươi lại ở đây?”
“ Suỵt. Nói nhỏ thôi. Ta nhớ ngươi quá không ngủ được nên đến thăm ngươi.”
Có lẽ nếu là trước đó chỉ một ngày thôi, câu nói này của y sẽ khiến hắn rung động tâm can nhiều lắm. Nhưng giờ hắn lại chỉ thấy chua xót. Nhưng hắn giấu đi không để cho y biết.
“ Xin điện hạ về cho. Để người khác thấy được sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của người.”
Diệp Thanh Vân cau mày nhìn Thiên Phàm một chốc. Hắn tức giận nắm vai Thiên Phàm đè xuống giường, nói: “ Ta biết ngay mà. Ngươi chắc chắn đang giận ta, bởi vì ta đã nói sẽ không lấy ngươi. Đều là lỗi của ta đã không nói rõ với ngươi. Không phải ta vĩnh viễn sẽ không lấy ngươi, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Chỉ cần ta có được ngôi vị, đứng trên vạn người. Không một ai dám chỉ trích ta nữa. Lúc đó ta sẽ đường đường chính chính đem kiệu đến rước ngươi về.”
Hai mắt Thiên Phàm mở lớn, đồng tử rung rung kích động: “ Ngươi nói thật chứ?”
“ Thật. Dĩ nhiên là thật. Ngươi là người đầu tiên mà ta thích. Ta chỉ muốn có thể giữ ngươi ở mãi bên mình, sao có thể để ngươi làm nam sủng mãi được. Nhưng hiện tại không phải lúc. Ta ...”
Diệp Thanh Vân chưa kịp nói xong một cánh tay đã choàng tới ôm cổ hắn. Thiên Phàm hai mắt ngấn nước, giọng nói cũng như nghẹn lại. Hắn nói trong sự xúc động tột cùng: “ Ta hiểu rồi. Ta sẽ giúp ngươi đạt được hoàng vị. Vì ngươi. Vì tương lai của chúng ta.”
“ Ừm. Bảo bối ngoan. Xin lỗi. Ta sẽ bù đắp cho ngươi.”
Hắn đặt lên môi Thiên Phàm một nụ hôn sâu. Mười ngón tay đan vào nhau siết lại. Hắn khẽ thở phào một hơi. Cuối cùng cũng dỗ được bảo bối rồi. Cứ để cho y yên tâm đã rồi sau này sẽ tính sau. Sự nghiệp của hắn không thể để tình cảm làm vướng bận. Nhưng bảo bối tuyệt vời này hắn lại luyến tiếc không muốn buông tay.
“ Ưm. Đừng ...Bên cạnh có người.”
“ Không sao. Ta đã giăng kết giới rồi. Ngoan. Đừng từ chối ta.”
Vật cứng vừa đưa vào, Diệp Thanh Vân đã tăng tốc độ như thể kìm nén rất lâu. Thiên Phàm bị khí thế của hắn làm cho sướng đến nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.
“ Ưm. Ha a... Chậm ...chậm thôi. Ưm ...Ta ...ta không được. A ha ...”
“ ....”
“ Xin ...xin ngươi. Hỏng ...hỏng thật đó. A a a...ư ...”
PS: tui có viết thử một truyện hiện đại. mọi người qua đọc thử rùi cho tui ý kiến nhé.