Ly Uyên dẫn đôi phu phụ Thanh Liên đến thăm đại phu nhân. Thiên Phàm đi phía sau bọn họ. Hắn nhớ sáng nay trước khi rời đi, đại ca Nhất Vũ có đến phòng chào tạm biệt bà ta, có thấy nói gì là bà ta bị ốm đâu. Vậy mà phu phụ bọn họ vừa tới đã lăn ra ốm. Xem ra biết đại tỷ đưa Thân vương về cùng nên mới làm bộ để muốn mượn tay Thân vương áp chế nhị hoàng tử. Thiên Phàm không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng ở phía xa xem kịch. Thân Vương là tên cuồng tu luyện, sẽ chẳng mấy quan tâm đến chuyện này. Vấn đề là ở vị đại tỷ máu lạnh kia. Hắn không nắm được tâm tư của nàng ta. Theo lý mà nói hiện giờ nàng ta là thê tử của Thân vương thì dĩ nhiên sẽ ủng hộ Thân vương, nhưng người này ...hắn không chắc lắm.
“ Liên nhi, con phải cứu ta, cứu muội muội con. Nếu không bọn ta sẽ chết thảm lắm!”
“ Mẫu thân, có chuyện gì người cứ bình tĩnh nói với con. Con nhất định sẽ giúp người.”
Đại phu nhân và Ly Uyên thay nhau kể lại mọi chuyện từ lúc Thiên Phàm đột ngột trở về trong ngày đưa tang. Tất nhiên cũng thêm mắm dặm muối cho thật thảm thương. Vừa kể lại còn vừa lén nhìn thái độ của Thân vương, nhưng chỉ thấy y ngồi thư thái uống trà. Hai người họ không khỏi hụt hẫng.
“ Đúng là kì lạ. Mẫu thân có chắc người đó là Thiên Phàm không, hay kẻ khác giả dạng nó?”
“ Mới đầu ta cũng nghi ngờ như thế nên đã kiểm tra thử. Thiên Phàm có một vết bớt đỏ trên cánh tay trái. Nó đúng là Thiên Phàm thật.”
Thanh Liên nhíu mày. Nếu đúng là Thiên Phàm thì tại sao chỉ trong một thời gian ngắn tính cách lại thay đổi nhiều như vậy? Không lẽ sau khi bị bắt cóc quá sốc nên tỉnh táo lại? Chuyện này nghe vẫn quá vô lý.
“ Liên nhi, Thiên Phàm ép ta phải nhường lại vị trí chủ nhân Phủ Tướng quân này cho nó. Ta sợ bị nhị hoàng tử giết nên mới đồng ý. Con phải giúp ta. Nếu để tên tiểu tử đó tiếp quản phủ, nó nhất định sẽ hành hạ bọn ta sống không bằng chết để trả thù. Có thể ...có thể cả con nó cũng không tha.”
Thanh Liên trợn mắt: “ Nó dám?”
“ Sao lại không chứ? Thiên Phàm bây giờ khác rồi. Nó có nhị hoàng tử chống lưng cho, quay về đây dành quyền tiếp quản phủ Tướng quân chắc chắn là để trả thù. Năm xưa con đối với nó thế nào? Chắc chắn người mà nó hận nhất phải là con. Sao nó lại không nhân cơ hội này trả thù con chứ?”
Thanh Liên im lặng, quay qua nhìn Thiên Phàm đang đứng tựa bên cửa. Thiên Phàm thấy Thanh Liên nhìn mình còn rất tự nhiên tươi cười vẫy tay với nàng. Thanh Liên ngẩn ra, tròn mắt nhìn.
Người kia là ai? Đó không thể là Hà Thiên Phàm được? Cho dù nó có tỉnh táo tính cách cũng không thể khó đoán như này. Thiên Phàm của ngày xưa thật thà, đáng yêu, bao suy nghĩ đều biểu hiện hết trên mặt. Còn người này ...Ai đây?
“ Diệp Thanh Vân thích kiểu người như vậy à?”
“ Hả? Tỷ nói gì cơ?” Ly Uyên ngạc nhiên khi nghe đại tỷ thì thầm gì đó.
“ À không.” Thanh Liên vội lắc đầu. Nàng chỉ buột miệng nói vậy thôi.
Lần đầu gặp mặt hai vị hoàng tử này là khi nàng ta mười tuổi. Năm ấy cha đưa Thanh Liên và Thiên Phàm vào cung vấn an Thái hậu. Tình cờ lúc đó đã gặp hai vị hoàng tử đang tỉ võ với nhau. Thanh Liên khi đó rất có ấn tượng với nhị hoàng tử, không chỉ ở gương mặt bầu bĩnh dễ thương mà còn ở khí thế bất phàm hiếm thấy ở một đứa trẻ còn thua nàng ba tuổi. Thái hậu vừa mắt Thanh Liên, liền tứ hôn nàng với Diệp Lưu Niên vì cậu nhóc đó với nàng bằng tuổi nhau. Thanh Liên không thích nhưng lại không dám từ chối.
Diệp Lưu Niên có vẻ không quan tâm đến cuộc hôn nhân này. Với hắn có hay không có cũng chẳng sao. Có vài lần gia đình hai bên cố tình tạo không gian cho hắn và Thanh Liên bồi đắp tình cảm. Nhưng từ đầu đến cuối Diệp Lưu Niên chỉ bày ra bộ mặt thanh lãnh, không cảm xúc. Nhưng bù lại, hắn quả thật rất đẹp trai. Một vẻ đẹp không tuổi. Ngày đó rất nhiều thiếu nữ ghen tị vì Thanh Liên được tứ hôn cho đại hoàng tử. Chỉ riêng nàng ta lại nghĩ ai muốn cưới thì cưới đi, nàng không cần.
Cho đến sau khi thành thân, thái độ của Diệp Lưu Niên đối với nàng cũng chưa hề đổi khác. Cưới nhau bao nhiêu năm mà cho đến giờ nàng vẫn còn trinh trắng. Nàng không dám nói cho ai biết. Chỉ lặng lẽ sống như vậy trong cung, giả vờ rằng mình được sủng ái.
Nàng thích Diệp Thanh Vân. Nàng luôn thấy hối hận vì không dám dũng cảm nói với Thái hậu rằng người nàng muốn cưới là Thanh Vân chứ không phải là kẻ vô cảm Lưu Niên kia. Cuộc sống cô đơn trong cung cấm càng khiến nàng hối tiếc. Nàng biết hai vị tiểu thư được gả cho Thanh Vân cũng chẳng được sủng ái. Đó là vì họ không thích Diệp Thanh Vân, không biết lấy lòng người ta. Nếu là nàng, hẳn sẽ được Diệp Thanh Vân thích.
Thanh Liên nhìn Thiên Phàm mà không khỏi ngạc nhiên và khó hiểu. Nàng biết Diệp Thanh Vân không phải đoạn tụ. Vậy tại sao lại chọn Thiên Phàm? Đúng là Thiên Phàm rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ nhân. Bây giờ khi thằng nhóc đó đã tỉnh táo, biết ăn vận hơn thì lại càng đẹp ra, đến chính nàng nhìn còn thấy đỏ mặt. Nhưng như vậy thì sao, Thiên Phàm là nam nhân mà? Chẳng lẽ là do tính cách? Ngoài điều đó ra nàng không nghĩ được cái gì phù hợp. Vậy chẳng lẽ mối quan hệ giữa Diệp Thanh Vân với Thiên Phàm thực sự là cái đó? Nàng không tin. Cho dù có nàng cũng không cho phép. Người có thể ở bên Diệp Thanh Vân chỉ có thể là nàng. Không thể là tên phế vật đó được.
“ Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Ly Uyên thâý sắc mặt Thanh Liên tối sầm, lo lắng hỏi
“ Không sao. Mẫu thân và muội muội đừng lo. Mọi chuyện cứ để con xử lý. Phế vật mãi mãi vẫn chỉ là phế vật thôi. Dù có ai chống lưng cho cũng không thể ngóc đầu lên được.”
“ Liên nhi, con phải cứu ta, cứu muội muội con. Nếu không bọn ta sẽ chết thảm lắm!”
“ Mẫu thân, có chuyện gì người cứ bình tĩnh nói với con. Con nhất định sẽ giúp người.”
Đại phu nhân và Ly Uyên thay nhau kể lại mọi chuyện từ lúc Thiên Phàm đột ngột trở về trong ngày đưa tang. Tất nhiên cũng thêm mắm dặm muối cho thật thảm thương. Vừa kể lại còn vừa lén nhìn thái độ của Thân vương, nhưng chỉ thấy y ngồi thư thái uống trà. Hai người họ không khỏi hụt hẫng.
“ Đúng là kì lạ. Mẫu thân có chắc người đó là Thiên Phàm không, hay kẻ khác giả dạng nó?”
“ Mới đầu ta cũng nghi ngờ như thế nên đã kiểm tra thử. Thiên Phàm có một vết bớt đỏ trên cánh tay trái. Nó đúng là Thiên Phàm thật.”
Thanh Liên nhíu mày. Nếu đúng là Thiên Phàm thì tại sao chỉ trong một thời gian ngắn tính cách lại thay đổi nhiều như vậy? Không lẽ sau khi bị bắt cóc quá sốc nên tỉnh táo lại? Chuyện này nghe vẫn quá vô lý.
“ Liên nhi, Thiên Phàm ép ta phải nhường lại vị trí chủ nhân Phủ Tướng quân này cho nó. Ta sợ bị nhị hoàng tử giết nên mới đồng ý. Con phải giúp ta. Nếu để tên tiểu tử đó tiếp quản phủ, nó nhất định sẽ hành hạ bọn ta sống không bằng chết để trả thù. Có thể ...có thể cả con nó cũng không tha.”
Thanh Liên trợn mắt: “ Nó dám?”
“ Sao lại không chứ? Thiên Phàm bây giờ khác rồi. Nó có nhị hoàng tử chống lưng cho, quay về đây dành quyền tiếp quản phủ Tướng quân chắc chắn là để trả thù. Năm xưa con đối với nó thế nào? Chắc chắn người mà nó hận nhất phải là con. Sao nó lại không nhân cơ hội này trả thù con chứ?”
Thanh Liên im lặng, quay qua nhìn Thiên Phàm đang đứng tựa bên cửa. Thiên Phàm thấy Thanh Liên nhìn mình còn rất tự nhiên tươi cười vẫy tay với nàng. Thanh Liên ngẩn ra, tròn mắt nhìn.
Người kia là ai? Đó không thể là Hà Thiên Phàm được? Cho dù nó có tỉnh táo tính cách cũng không thể khó đoán như này. Thiên Phàm của ngày xưa thật thà, đáng yêu, bao suy nghĩ đều biểu hiện hết trên mặt. Còn người này ...Ai đây?
“ Diệp Thanh Vân thích kiểu người như vậy à?”
“ Hả? Tỷ nói gì cơ?” Ly Uyên ngạc nhiên khi nghe đại tỷ thì thầm gì đó.
“ À không.” Thanh Liên vội lắc đầu. Nàng chỉ buột miệng nói vậy thôi.
Lần đầu gặp mặt hai vị hoàng tử này là khi nàng ta mười tuổi. Năm ấy cha đưa Thanh Liên và Thiên Phàm vào cung vấn an Thái hậu. Tình cờ lúc đó đã gặp hai vị hoàng tử đang tỉ võ với nhau. Thanh Liên khi đó rất có ấn tượng với nhị hoàng tử, không chỉ ở gương mặt bầu bĩnh dễ thương mà còn ở khí thế bất phàm hiếm thấy ở một đứa trẻ còn thua nàng ba tuổi. Thái hậu vừa mắt Thanh Liên, liền tứ hôn nàng với Diệp Lưu Niên vì cậu nhóc đó với nàng bằng tuổi nhau. Thanh Liên không thích nhưng lại không dám từ chối.
Diệp Lưu Niên có vẻ không quan tâm đến cuộc hôn nhân này. Với hắn có hay không có cũng chẳng sao. Có vài lần gia đình hai bên cố tình tạo không gian cho hắn và Thanh Liên bồi đắp tình cảm. Nhưng từ đầu đến cuối Diệp Lưu Niên chỉ bày ra bộ mặt thanh lãnh, không cảm xúc. Nhưng bù lại, hắn quả thật rất đẹp trai. Một vẻ đẹp không tuổi. Ngày đó rất nhiều thiếu nữ ghen tị vì Thanh Liên được tứ hôn cho đại hoàng tử. Chỉ riêng nàng ta lại nghĩ ai muốn cưới thì cưới đi, nàng không cần.
Cho đến sau khi thành thân, thái độ của Diệp Lưu Niên đối với nàng cũng chưa hề đổi khác. Cưới nhau bao nhiêu năm mà cho đến giờ nàng vẫn còn trinh trắng. Nàng không dám nói cho ai biết. Chỉ lặng lẽ sống như vậy trong cung, giả vờ rằng mình được sủng ái.
Nàng thích Diệp Thanh Vân. Nàng luôn thấy hối hận vì không dám dũng cảm nói với Thái hậu rằng người nàng muốn cưới là Thanh Vân chứ không phải là kẻ vô cảm Lưu Niên kia. Cuộc sống cô đơn trong cung cấm càng khiến nàng hối tiếc. Nàng biết hai vị tiểu thư được gả cho Thanh Vân cũng chẳng được sủng ái. Đó là vì họ không thích Diệp Thanh Vân, không biết lấy lòng người ta. Nếu là nàng, hẳn sẽ được Diệp Thanh Vân thích.
Thanh Liên nhìn Thiên Phàm mà không khỏi ngạc nhiên và khó hiểu. Nàng biết Diệp Thanh Vân không phải đoạn tụ. Vậy tại sao lại chọn Thiên Phàm? Đúng là Thiên Phàm rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ nhân. Bây giờ khi thằng nhóc đó đã tỉnh táo, biết ăn vận hơn thì lại càng đẹp ra, đến chính nàng nhìn còn thấy đỏ mặt. Nhưng như vậy thì sao, Thiên Phàm là nam nhân mà? Chẳng lẽ là do tính cách? Ngoài điều đó ra nàng không nghĩ được cái gì phù hợp. Vậy chẳng lẽ mối quan hệ giữa Diệp Thanh Vân với Thiên Phàm thực sự là cái đó? Nàng không tin. Cho dù có nàng cũng không cho phép. Người có thể ở bên Diệp Thanh Vân chỉ có thể là nàng. Không thể là tên phế vật đó được.
“ Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?” Ly Uyên thâý sắc mặt Thanh Liên tối sầm, lo lắng hỏi
“ Không sao. Mẫu thân và muội muội đừng lo. Mọi chuyện cứ để con xử lý. Phế vật mãi mãi vẫn chỉ là phế vật thôi. Dù có ai chống lưng cho cũng không thể ngóc đầu lên được.”