• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ đại cường quốc, mỗi quốc gia lại sở hữu một năng lực riêng biệt. Nếu thực sự gây chiến với nhau hậu quả không chỉ là đảo lộn thời tiết mà còn là sinh linh lầm than. Cách đây nhiều năm đã từng xảy ra chuyện tương tự như vậy. Hậu quả để lại là rất lớn và phải mất rất nhiều thời gian cuộc sống mới khôi phục lại bình thường. Do vậy các quốc gia không dám gây chiến nhưng cũng luôn dè chừng nhau. Để đảm bảo hoà bình của đại lục nên ngũ đại cường quốc đã cùng nhau ký kết một hiệp ước. Cứ hai năm một lần, năm quốc gia sẽ lần lượt thay nhau tổ chức Đại hội tỉ võ giữa năm nước. Các nhân tài được lựa chọn sẽ thi đấu với nhau. Đây được xem như là hình thức phô diễn sức mạnh của đất nước mình để các nước khác biết mà dè chừng.

Năm đó đến lượt Hoả Quốc tổ chức Đại hội tỉ võ. Cậu bé ba tuổi Hà Thiên Phàm được cha đưa vào trong cung xem thì đấu. Thiên Phàm là thiên tài của Hoả Quốc nên rất được chú ý. Cùng năm đó, Phong Quốc cũng xuất hiện một thiên tài tí hon. Ngũ hoàng tử Phong Quốc Phương Vân Hi chỉ hai tuổi đã có thể tu luyện. Bốn tuổi đã tu vi Tam tinh. Vậy là hai cậu nhóc này được giới thiệu cho thi đấu giao lưu. Thiên Phàm năm đó dù kém một tuổi, cũng kém một cấp, nhưng thi đấu cũng Phương Vân Hi bất phân thắng bại. Đây vốn chỉ là thi đấu giao lưu cọ xát nên hai bé cũng không thực sự thi đấu hết sức. Sau trận đấu, Phương Vân Hi nói hẹn khi lớn lên cả hai sẽ cùng giao đấu đàng hoàng một trận. Chỉ tiếc sau đó Thiên Phàm bị ám hại mất hết tu vi.

“ Tại sao huynh lại đến Hoả Quốc?”

“ Thì để chuẩn bị cho Đại hội tỉ võ đó. Năm nay đến lượt Hoả Quốc các ngươi tổ chức mà.”

Nói đến đây Thiên Phàm mới sực nhớ ra. “ Nhưng một tháng nữa mới bắt đầu? Huynh đến sớm vậy làm gì?”

“ Ta trốn đi đó, chứ theo kế hoạch là hơn chục ngày nữa đoàn người Phong Quốc mới xuất phát. Đến trễ như thế thì thời gian đâu để đi chơi nữa.”

“ Huynh là thái tử mà rảnh rỗi quá nhỉ. Chẳng bù với Nhị hoàng tử của bọn ta. Lúc nào cũng thấy bận bù đầu.”

“ Ngươi so sánh ta với Diệp Thanh Vân làm gì. Hắn việc gì cũng muốn nhận thì bận là phải thôi. Ta chỉ làm những việc mà ta thích. Nhưng ta cũng không phải là kẻ lười biếng nha. Ta nhốt mình trong phòng làm việc suốt một tuần, xong việc rồi mới đi nha.”

Thiên Phàm bật cười. Đến đây một thời gian, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tên thú vị như vậy. Vừa thật thà vừa có chút ngốc, nhưng cũng rất đáng yêu.

“ Thật không hiểu tại sao kẻ như huynh lại được làm thái tử nữa.”

“ Ngươi nói cái gì?”

“ À, ta đang định nói nơi này huynh không thể tùy tiện tới. Huynh đã biết hồ này là quốc bảo, tức là không phải ai muốn vào cũng được. Ngay cả người bị bỏng thì cũng phải là bỏng nặng mới được phép vào.”

“ Ngươi ...” Phương Vân Hi đột ngột bước nhanh đến gần Thiên Phàm, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Nãy giờ cơ thể Thiên Phàm giấu trong màu nước xanh lục nên không nhìn thấy được rõ. Giờ nghe Thiên Phàm nói hắn mới sực nhớ ra lý do tại sao y lại ở đây. “ Ngươi đứng dậy cho ta xem cơ thể của ngươi.”



Thiên Phàm nghe mà giật mình. Ban đầu hắn còn tưởng Phương Vân Hi là biến thái, song chợt nhớ lại những gì mình vừa nói hắn mới hiểu. Hắn không muốn y thương hại hắn, cười cười xua tay, nói: “ Tự nhiên đòi xem cơ thể của ta. Khẩu vị của ngươi cũng đặc biệt quá đó.”

“ Ngươi không chịu đứng, ta tự mình động thủ.”

Rồi không để cho Thiên Phàm có cơ hội phản kháng, Phương Vân Hi hơi cúi người ôm cả cơ thể y trồi lên trên mặt nước. Hắn không dám tùy tiện nắm vai hay tay của y vì sợ sẽ động đến vết thương. Nhưng cái tư thế này vẫn không khỏi khiến Thiên Phàm cảm thấy ngại ngùng.

Phương Vân Hi nhìn những vết bỏng chi chít trên người Thiên Phàm mà không khỏi bàng hoàng và xót xa. Dù hiện tại chúng ta bắt đầu lên da non nhưng dựa vào những vết bỏng loang lổ trên người cũng dễ nhận ra được Thiên Phàm đã bị thương rất nặng. Phương Vân Hi nhẹ nhàng đặt Thiên Phàm lại xuống nước. Giọng nói như bị nghẹn, hỏi: “ Là kẻ nào khiến ngươi bị như thế này?”

“ Chuyện riêng của ta. Dù sao cũng đã qua rồi. Ta không muốn nhắc lại nữa.” Việc hắn bị Thanh Liên thiêu sống hắn đã nhờ Diệp Thanh Vân phong toả tin tức, không để cho bất cứ ai biết, ngoại trừ Thân vương vì đó là cần thiết. Hắn không muốn đại ca biết lại lo lắng. Với tính cách của huynh ấy, nếu biết chuyện khẳng định sẽ bất chấp tất cả đưa hắn vào cung bảo hộ bên cạnh.

Phương Vân Hi nhíu mày. Dù Thiên Phàm không muốn nói hắn cũng đoán được phần nào. Cách đây bốn năm không thấy Thiên Phàm tham gia Đại hội tỉ võ hắn đã ngạc nhiên, liền cho người đến Hoả Quốc dò la tin tức và biết được chuyện của Thiên Phàm. Hắn rất bức xúc nhưng vì chuyện của Thiên Phàm đã xảy ra quá lâu, lại thêm khoảng cách giữa hai nước quá xa, hắn không thể làm được gì. Lần này đến Hoả Quốc sớm như vậy một phần cũng muốn tìm gặp Thiên Phàm. Không nghĩ lại gặp mặt sớm như vậy, còn trong hoàn cảnh thế này.

“ Ta nghe nói sau khi ngươi bị mất tu vi, đầu óc không còn bình thường, nhưng hôm nay gặp mặt xem ra ngươi đã hồi phục rồi.”

“ Ha ha. Điên khùng một thời gian rồi cũng phải tỉnh táo lại chứ. Ta không sao. Huynh đừng lo nữa. Tu vi của huynh hiện giờ thế nào? Có nhắm thắng nổi Thân vương và nhị hoàng tử của bọn ta không?”

“ Diệp Lưu Niên và Diệp Thanh Vân ấy hả? Hai tên đó hiện giờ tu vi thế nào?”

Thiên Phàm lè lưỡi: “ Đừng mơ ta nói cho huynh biết.”

Hai người cùng phá lên cười.

“ Phương huynh, nên rời khỏi đây đi. Đừng để người khác phát hiện nếu không huynh sẽ gặp phiền phức đó.”

Ngay lúc này đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên gần đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK