“ Nhị điện hạ nói gì vậy? Ta cảm thấy mình không làm gì sai với ngài cả. Điện hạ ban đêm đột nhập vào phòng của ta tức là khi đó bản thân không xem mình là hoàng tử, cũng chẳng phải khách nhân. Ta không đuổi ngài ra còn cho ngài nằm chăn ấm chẳng phải là đối đãi rất tốt với ngài ư?”
Câu trả lời khiến Diệp Thanh Vân hơi sững lại. Tên đó nói không sai nhưng mấy ai dám nói với hắn như thế chứ. Thiên Phàm quả là làm hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
“ Nói vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi?”
“ Không dám. Tiểu nhân chẳng qua làm phước, không phải để nhận lời cảm ơn.”
Làm phước cơ đấy. Trán hắn nổi gân xanh. Thiên Phàm nói vậy ý bảo mình thương tình hắn không có chỗ ngủ nên bố thí cho cái chăn hả. Gan cũng to thật đấy. Bàn tay hắn giơ lên đột ngột bóp lấy cổ Thiên Phàm, hơi siết lại.
“ Chúng ta hiện tại tuy là hợp tác với nhau đôi bên đều có lợi. Nhưng nếu ngươi làm ta không hài lòng, ta vẫn có thể trực tiếp giết ngươi.”
Thiên Phàm nhận ra là mình có hơi quá lời đã khiến Diệp Thanh Vân nổi giận. Hắn vội tìm cách xoa dịu y: “ Điện hạ, chuyện này ngài không thể trách ta. Là ngài đùa giỡn với ta trước kia mà. Nếu điện hạ không muốn đùa thì ta không đùa nữa. Điện hạ mạnh như vậy, muốn giết ta chỉ cần phẩy tay một cái. Ta biết rất rõ.”
Cũng biết cách ăn nói lắm. Nếu không phải hắn còn đang cảm thấy hứng thú với y thì hắn đã sớm bóp chết y rồi. Nhưng nếu cứ như vậy tha cho y thì quá dễ dàng cho y rồi. Một tên không biết sợ là gì thì đe doạ bình thường e là không ăn thua. Phải tìm một cách đặc biệt khác để y nghe lời hơn mới được.
Diệp Thanh Vân nhìn Thiên Phàm một lúc, đôi môi nhẹ giương lên một nụ cười câu nhân. Hắn bắt lấy cằm Thiên Phàm, miết nhẹ bờ môi dưới của y khiến Thiên Phàm khẽ rùng mình. Hai mắt mở lớn ngạc nhiên không hiểu Diệp Thanh Vân có ý gì.
“ Ngươi giả làm nam sủng của ta nhưng chỉ nói suông thì sợ sẽ khó lừa được người khác. Chi bằng chúng ta tập dượt trước một chút kẻo sau này gặp chuyện lại không được tự nhiên.”
“ Tập dượt gì chứ. Không phải người cổ đại các ngươi luôn tránh các hành vi thân mật chốn đông người ư?”
“ Ngươi nói cái gì?” Diệp Thanh Vân ngạc nhiên. Ngôn ngữ gì lạ vậy?
“ Không có gì. Trước ngươi đứng lên đi. Chúng ta từ từ nói chuyện.”
“ Bây giờ ta đang nói chuyện với ngươi đây.”
“ Chuyện gì chứ? Rõ ràng ngươi đang trêu đùa ta. Tập dượt quái gì mà lại ở trên giường?”
“ Có nha. Đừng nói với ta ngươi chưa từng cùng nữ nhân thân mật bao giờ.”
Thiên Phàm đen mặt. Chưa kể kiếp này từ nhỏ hắn đã là phế vật, không nữ nhân nào muốn thân cận hắn, kiếp trước hắn chưa kịp có bạn gái thì đã đi ăn cơm hộp rồi. Dĩ nhiên là chưa từng có hành vi thân mật với người khác giới.
Nhìn sắc mặt người kia, Diệp Thanh Vân hiểu ngay mình chọc đúng chỗ đau của người ta rồi. Trong lòng khấp khởi mừng thầm. Hắn càng muốn trêu chọc bằng được. Ngón tay miết nhẹ đôi môi xinh đẹp. Xúc cảm khi chạm vào bờ môi người kia cũng không tệ. Màu hồng phấn tự nhiên, mỏng, lại mềm. Nếu chạm môi lên đây hẳn cảm giác phải tuyệt lắm.
“ Này, ngươi bỏ tay ...ưm.”
Thiên Phàm còn chưa nói xong câu đã bị đôi môi người kia bịt chặt. Đôi mắt mở lớn. Con mắt trái biến đỏ hoàn toàn. Tên khốn đó đang làm cái quái gì. Hắn là nam nhân a. Sao lại có thể bị một nam nhân khác hôn chứ? Hắn giơ tay muốn đẩy lại bị Diệp Thanh Vân đè chặt xuống giường. Cái lưỡi ấm nóng của y cạy mở khớp hàm của hắn luồn vào bên trong. Hắn kinh hoàng muốn giãy ra nhưng sức lực quá yếu, không sao phản kháng được.
Diệp Thanh Vân ban đầu chỉ là muốn trêu đùa, chẳng ngờ mọi hành động lại vượt quá dự tính. Hắn cứ như bị quỷ ám vậy. Kẻ đã có thê tử như hắn dĩ nhiên đã từng thử qua đôi môi của nữ nhân. Cứ nghĩ hôn môi của nam nhân sẽ ghê tởm lắm, không nghĩ lại ...thích như vậy. Tiếng kêu khẽ thoát ra từ cổ họng của Thiên Phàm lại càng khiến hắn như trúng tà. Lý trí bay biến đâu mất để mặc cho bản năng điều khiển. Hắn lúc này chỉ có khao khát muốn chiếm hữu lấy đôi môi mềm của người kia, càng lúc càng đắm chìm không sao thoát ra được.
“ Á!”
Diệp Thanh Vân ngồi bật dậy, xuýt xoa chạm vào môi mình. Chảy máu rồi.
“ Ngươi dám cắn ta?”
Thiên Phàm hoảng sợ ngồi lùi vào góc giường, tay không ngừng chùi chùi môi của mình. Nhìn con mắt đỏ kia rõ ràng đang rất tức giận. Diệp Thanh Vân vốn đang giận dữ vì môi bị cắn chảy máu, nhìn biểu hiện của Thiên Phàm thoáng chút mềm lòng. Dù sao cũng là hắn sai trước. Hắn cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.
“ Đêm nay ta sẽ ra ngoài ngủ, không làm phiền tới ngươi. Ngày mai ta sẽ quay lại.”
Diệp Thanh Vân cứ vậy đi thẳng đến cửa sổ rồi nhảy ra ngoài. Trong đầu còn lưu lại ánh mắt chán ghét mà Thiên Phàm dành cho hắn. Chỉ là hôn thôi mà tức giận đến vậy sao? Lại còn chùi chùi cứ như chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ tức giận.
Ghê tởm hành động của hắn sao? Hắn có thể khiến cho y còn ghê tởm hắn hơn nữa.
Câu trả lời khiến Diệp Thanh Vân hơi sững lại. Tên đó nói không sai nhưng mấy ai dám nói với hắn như thế chứ. Thiên Phàm quả là làm hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
“ Nói vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi?”
“ Không dám. Tiểu nhân chẳng qua làm phước, không phải để nhận lời cảm ơn.”
Làm phước cơ đấy. Trán hắn nổi gân xanh. Thiên Phàm nói vậy ý bảo mình thương tình hắn không có chỗ ngủ nên bố thí cho cái chăn hả. Gan cũng to thật đấy. Bàn tay hắn giơ lên đột ngột bóp lấy cổ Thiên Phàm, hơi siết lại.
“ Chúng ta hiện tại tuy là hợp tác với nhau đôi bên đều có lợi. Nhưng nếu ngươi làm ta không hài lòng, ta vẫn có thể trực tiếp giết ngươi.”
Thiên Phàm nhận ra là mình có hơi quá lời đã khiến Diệp Thanh Vân nổi giận. Hắn vội tìm cách xoa dịu y: “ Điện hạ, chuyện này ngài không thể trách ta. Là ngài đùa giỡn với ta trước kia mà. Nếu điện hạ không muốn đùa thì ta không đùa nữa. Điện hạ mạnh như vậy, muốn giết ta chỉ cần phẩy tay một cái. Ta biết rất rõ.”
Cũng biết cách ăn nói lắm. Nếu không phải hắn còn đang cảm thấy hứng thú với y thì hắn đã sớm bóp chết y rồi. Nhưng nếu cứ như vậy tha cho y thì quá dễ dàng cho y rồi. Một tên không biết sợ là gì thì đe doạ bình thường e là không ăn thua. Phải tìm một cách đặc biệt khác để y nghe lời hơn mới được.
Diệp Thanh Vân nhìn Thiên Phàm một lúc, đôi môi nhẹ giương lên một nụ cười câu nhân. Hắn bắt lấy cằm Thiên Phàm, miết nhẹ bờ môi dưới của y khiến Thiên Phàm khẽ rùng mình. Hai mắt mở lớn ngạc nhiên không hiểu Diệp Thanh Vân có ý gì.
“ Ngươi giả làm nam sủng của ta nhưng chỉ nói suông thì sợ sẽ khó lừa được người khác. Chi bằng chúng ta tập dượt trước một chút kẻo sau này gặp chuyện lại không được tự nhiên.”
“ Tập dượt gì chứ. Không phải người cổ đại các ngươi luôn tránh các hành vi thân mật chốn đông người ư?”
“ Ngươi nói cái gì?” Diệp Thanh Vân ngạc nhiên. Ngôn ngữ gì lạ vậy?
“ Không có gì. Trước ngươi đứng lên đi. Chúng ta từ từ nói chuyện.”
“ Bây giờ ta đang nói chuyện với ngươi đây.”
“ Chuyện gì chứ? Rõ ràng ngươi đang trêu đùa ta. Tập dượt quái gì mà lại ở trên giường?”
“ Có nha. Đừng nói với ta ngươi chưa từng cùng nữ nhân thân mật bao giờ.”
Thiên Phàm đen mặt. Chưa kể kiếp này từ nhỏ hắn đã là phế vật, không nữ nhân nào muốn thân cận hắn, kiếp trước hắn chưa kịp có bạn gái thì đã đi ăn cơm hộp rồi. Dĩ nhiên là chưa từng có hành vi thân mật với người khác giới.
Nhìn sắc mặt người kia, Diệp Thanh Vân hiểu ngay mình chọc đúng chỗ đau của người ta rồi. Trong lòng khấp khởi mừng thầm. Hắn càng muốn trêu chọc bằng được. Ngón tay miết nhẹ đôi môi xinh đẹp. Xúc cảm khi chạm vào bờ môi người kia cũng không tệ. Màu hồng phấn tự nhiên, mỏng, lại mềm. Nếu chạm môi lên đây hẳn cảm giác phải tuyệt lắm.
“ Này, ngươi bỏ tay ...ưm.”
Thiên Phàm còn chưa nói xong câu đã bị đôi môi người kia bịt chặt. Đôi mắt mở lớn. Con mắt trái biến đỏ hoàn toàn. Tên khốn đó đang làm cái quái gì. Hắn là nam nhân a. Sao lại có thể bị một nam nhân khác hôn chứ? Hắn giơ tay muốn đẩy lại bị Diệp Thanh Vân đè chặt xuống giường. Cái lưỡi ấm nóng của y cạy mở khớp hàm của hắn luồn vào bên trong. Hắn kinh hoàng muốn giãy ra nhưng sức lực quá yếu, không sao phản kháng được.
Diệp Thanh Vân ban đầu chỉ là muốn trêu đùa, chẳng ngờ mọi hành động lại vượt quá dự tính. Hắn cứ như bị quỷ ám vậy. Kẻ đã có thê tử như hắn dĩ nhiên đã từng thử qua đôi môi của nữ nhân. Cứ nghĩ hôn môi của nam nhân sẽ ghê tởm lắm, không nghĩ lại ...thích như vậy. Tiếng kêu khẽ thoát ra từ cổ họng của Thiên Phàm lại càng khiến hắn như trúng tà. Lý trí bay biến đâu mất để mặc cho bản năng điều khiển. Hắn lúc này chỉ có khao khát muốn chiếm hữu lấy đôi môi mềm của người kia, càng lúc càng đắm chìm không sao thoát ra được.
“ Á!”
Diệp Thanh Vân ngồi bật dậy, xuýt xoa chạm vào môi mình. Chảy máu rồi.
“ Ngươi dám cắn ta?”
Thiên Phàm hoảng sợ ngồi lùi vào góc giường, tay không ngừng chùi chùi môi của mình. Nhìn con mắt đỏ kia rõ ràng đang rất tức giận. Diệp Thanh Vân vốn đang giận dữ vì môi bị cắn chảy máu, nhìn biểu hiện của Thiên Phàm thoáng chút mềm lòng. Dù sao cũng là hắn sai trước. Hắn cũng không hiểu mình bị làm sao nữa.
“ Đêm nay ta sẽ ra ngoài ngủ, không làm phiền tới ngươi. Ngày mai ta sẽ quay lại.”
Diệp Thanh Vân cứ vậy đi thẳng đến cửa sổ rồi nhảy ra ngoài. Trong đầu còn lưu lại ánh mắt chán ghét mà Thiên Phàm dành cho hắn. Chỉ là hôn thôi mà tức giận đến vậy sao? Lại còn chùi chùi cứ như chạm phải thứ gì dơ bẩn lắm. Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ tức giận.
Ghê tởm hành động của hắn sao? Hắn có thể khiến cho y còn ghê tởm hắn hơn nữa.