Thiên Phàm nhìn người kia một lượt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá. Người này dung mạo tuấn mỹ ít ai sánh bằng, dáng người cao lớn, sống lưng thẳng tắp, bộ dáng đẹp chuẩn không cần chỉnh. Đưa vào hiện đại chắc chắn sẽ thành hot boy vạn người mê. Chỉ đáng tiếc ...thù dai. Chuyện nhỏ hồi bé xíu mà giờ vẫn ghi hận.
Theo ký ức của nguyên chủ, người này chính là nhị hoàng tử của Hoả Quốc, tên Diệp Thanh Vân. Ngày còn nhỏ, tuổi tác cả hai không chênh lệch bao nhiêu nên thánh thượng thường bảo Hà tướng quân mang đứa con trai út vào chơi với nhị hoàng tử. Thiên Phàm từ khi sinh ra đã được mệnh danh là thiên tài, là niềm hi vọng của Tướng quân Phủ. Thằng nhóc được cưng chiều hết mực, đi đâu cũng được người ta tâng bốc nên đâm ra tự cao, cho rằng mình là nhất thiên hạ. Ngay cả hoàng tử cũng không để vào mắt. Ngày đó vào Cung, nhị hoàng tử Diệp Thanh Vân thấy chướng tai gai mắt khi thấy bộ dáng kênh kiệu của Hà Thiên Phàm nên lớn tiếng đòi thì thố. Ai thua sẽ phải quỳ xuống trước mặt người kia và tự nhận mình yếu kém nhất thiên hạ. Kết quả không quá khó đoán. Nhị hoàng tử thua, còn thua rất thảm hại. Cậu nhóc Thiên Phàm càng được dịp vênh mặt cười nhạo người ta.
Nhìn lại những hình ảnh đó trong ký ức của nguyên chủ mà Thiên Phàm không khỏi rùng mình. Da đầu muốn tê rần. Nguyên chủ chọc ai không chọc lại chọc đúng tên hung thần này. Diệp Thanh Vân hiện giờ là một trong những thiên tài bậc nhất trong lớp thanh niên trẻ của Hoả Quốc. Mới hai mươi hai tuổi đã có tu vi Thất tinh hậu kỳ, chỉ thua mỗi Đại hoàng tử ( người có tu vi Thất tinh đỉnh phong). Số người ủng hộ y tranh đoạt ngôi vị hoàng đế so với Đại hoàng tử chỉ có hơn chứ không có kém. Giờ cái tên thiên tài này lại muốn trả thù một kẻ đã bị phế đi tu vi trước kia từng khinh miệt y thì kết quả chỉ có vô cùng thảm khốc. Thiên Phàm đoán chắc y bỗng nhiên cứu hắn, còn đem hắn vào cung chắc cũng vì muốn trả thù thôi. Giờ hắn thế này rồi có chạy kiểu gì cũng không được.
“ Suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Đang nghĩ cách trốn?”
“ Nhị điện hạ cứ đùa. Ta việc gì phải trốn chứ?”
“ Gọi lễ phép thế? Không gọi tên khốn này nữa à?”
“ Ban đầu là không nhận ra điện hạ nên mạo phạm. Giờ ta biết rồi làm sao dám chứ. Ta vẫn chưa cảm tạ điện hạ đã ra tay cứu giúp.”
Diệp Thanh Vân hơi nghiêng đầu nhìn Thiên Phàm, có chút nghi hoặc. Tên này cho dù là bị phế tu vi cũng luôn lớn miệng cho rằng một thời gian ngắn nữa tu vi sẽ phục hồi, sau đó sẽ đánh những kẻ chê cười y tàn phế. Còn Hà Thiên Phàm đang ngồi trước mặt hắn hình như điềm tĩnh hơn, khiêm nhường hơn, và có gì đó khá bí ẩn không thể nhìn thấu. Hắn chợt cảm thấy rất thú vị.
Diệp Thanh Vân đưa cho Thiên Phàm chén cháo nói: “ Ăn trước đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Thiên Phàm hơi do dự một chút rồi nhận lấy chén cháo. Bây giờ có nghi ngờ hay gì thì cũng chẳng có ích lợi gì, cứ phải lấp đầy cái bụng trước đã. Hắn đã đói lắm rồi nên ăn rất nhanh. Ăn xong một chén lại xin thêm chén nữa. Một thời gian ngắn sau đã xong hết. Bụng no căng rồi, hắn ngồi xếp bằng trên giường nói với Diệp Thanh Vân đang ngồi đối diện với tâm thế hết sức thoải mái: “ Đã ăn xong rồi. Ngươi muốn nói gì với ta thì nói đi!”
Diệp Thanh Vân kìm lại cảm giác hứng thú, lạnh nhạt nói: “ Ngươi biết kẻ nào khiến ngươi trở nên như thế này đúng không? Có muốn trả thù không?”
“ Đó là chuyện của ta. Ngươi hỏi làm gì?”
“ Ngươi không nghĩ rằng nếu có sự giúp sức của ta thì việc trả thù của ngươi sẽ càng thêm dễ dàng và thú vị hơn ư?”
Thiên Phàm kinh ngạc, hắn nhìn Thanh Vân đầy nghi ngờ: “ Ý ngươi là ngươi muốn giúp ta trả thù.”
“ Ý trên mặt chữ.”
“ Tại sao?”
“ Dĩ nhiên là có lý do. Sau khi ta giúp ngươi lấy lại địa vị mà ngươi vốn nên có, ngươi giúp ta khuyên cha ngươi quy thuận ta.”
Thiên Phàm mỉm cười nhẹ, có vẻ không ngạc nhiên lắm. Mới nãy hắn lục lại trong ký ức nguyên chủ cũng đoán được sơ sơ rồi. Hiện tại Diệp Thanh Vân và Đại hoàng tử Diệp Lưu Niên là hai người có khả năng kế thừa ngôi vị cao nhất. Mà Hà Tướng quân phủ chính là nơi nắm giữ hơn một nửa binh quyền của Hoả Quốc, một miếng bánh thơm ai cũng muốn chen chân vào hưởng một ít. Hiện tại đứa con gái duy nhất của Hà Tướng quân là vương phi của Đại hoàng tử, cũng có nghĩa Đại hoàng tử đã có một phần ủng hộ từ Tướng quân phủ. Nhị hoàng tử cũng muốn tìm cách tranh một phần cũng là điều dễ hiểu.
“ Ngươi tìm cách lôi kéo một tên phế vật bị gia tộc vứt bỏ như ta liệu có ích gì không? Còn không bằng đi tìm đại ca ta.”
“ Hắn hiện tại là phò mã đương triều, ta có thể lôi kéo được gì chứ. Còn ngươi, chỉ cần có ta chống lưng thì ai dám bảo ngươi là kẻ bị vứt bỏ?”
“ Ha, ý tưởng không tồi nha. Ta thích rồi đó.”
Thiên Phàm hắn không quan tâm mấy chuyện chính trị kia nhưng nếu có cơ hội thay nguyên chủ trả thù thì tội gì mà không lợi dụng. Chuyện sau này cứ để sau khi trả được thù rồi tính cũng chả sao.
“ Vậy xem như ngươi đã đồng ý điều kiện của ta. Để ta có thể công khai đứng ra thay ngươi trả thù Hà phủ thì ngươi cần phải có một danh phận thật mật thiết với ta mới được. Ngươi giả làm nam sủng của ta đi.”
Theo ký ức của nguyên chủ, người này chính là nhị hoàng tử của Hoả Quốc, tên Diệp Thanh Vân. Ngày còn nhỏ, tuổi tác cả hai không chênh lệch bao nhiêu nên thánh thượng thường bảo Hà tướng quân mang đứa con trai út vào chơi với nhị hoàng tử. Thiên Phàm từ khi sinh ra đã được mệnh danh là thiên tài, là niềm hi vọng của Tướng quân Phủ. Thằng nhóc được cưng chiều hết mực, đi đâu cũng được người ta tâng bốc nên đâm ra tự cao, cho rằng mình là nhất thiên hạ. Ngay cả hoàng tử cũng không để vào mắt. Ngày đó vào Cung, nhị hoàng tử Diệp Thanh Vân thấy chướng tai gai mắt khi thấy bộ dáng kênh kiệu của Hà Thiên Phàm nên lớn tiếng đòi thì thố. Ai thua sẽ phải quỳ xuống trước mặt người kia và tự nhận mình yếu kém nhất thiên hạ. Kết quả không quá khó đoán. Nhị hoàng tử thua, còn thua rất thảm hại. Cậu nhóc Thiên Phàm càng được dịp vênh mặt cười nhạo người ta.
Nhìn lại những hình ảnh đó trong ký ức của nguyên chủ mà Thiên Phàm không khỏi rùng mình. Da đầu muốn tê rần. Nguyên chủ chọc ai không chọc lại chọc đúng tên hung thần này. Diệp Thanh Vân hiện giờ là một trong những thiên tài bậc nhất trong lớp thanh niên trẻ của Hoả Quốc. Mới hai mươi hai tuổi đã có tu vi Thất tinh hậu kỳ, chỉ thua mỗi Đại hoàng tử ( người có tu vi Thất tinh đỉnh phong). Số người ủng hộ y tranh đoạt ngôi vị hoàng đế so với Đại hoàng tử chỉ có hơn chứ không có kém. Giờ cái tên thiên tài này lại muốn trả thù một kẻ đã bị phế đi tu vi trước kia từng khinh miệt y thì kết quả chỉ có vô cùng thảm khốc. Thiên Phàm đoán chắc y bỗng nhiên cứu hắn, còn đem hắn vào cung chắc cũng vì muốn trả thù thôi. Giờ hắn thế này rồi có chạy kiểu gì cũng không được.
“ Suy nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy? Đang nghĩ cách trốn?”
“ Nhị điện hạ cứ đùa. Ta việc gì phải trốn chứ?”
“ Gọi lễ phép thế? Không gọi tên khốn này nữa à?”
“ Ban đầu là không nhận ra điện hạ nên mạo phạm. Giờ ta biết rồi làm sao dám chứ. Ta vẫn chưa cảm tạ điện hạ đã ra tay cứu giúp.”
Diệp Thanh Vân hơi nghiêng đầu nhìn Thiên Phàm, có chút nghi hoặc. Tên này cho dù là bị phế tu vi cũng luôn lớn miệng cho rằng một thời gian ngắn nữa tu vi sẽ phục hồi, sau đó sẽ đánh những kẻ chê cười y tàn phế. Còn Hà Thiên Phàm đang ngồi trước mặt hắn hình như điềm tĩnh hơn, khiêm nhường hơn, và có gì đó khá bí ẩn không thể nhìn thấu. Hắn chợt cảm thấy rất thú vị.
Diệp Thanh Vân đưa cho Thiên Phàm chén cháo nói: “ Ăn trước đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
Thiên Phàm hơi do dự một chút rồi nhận lấy chén cháo. Bây giờ có nghi ngờ hay gì thì cũng chẳng có ích lợi gì, cứ phải lấp đầy cái bụng trước đã. Hắn đã đói lắm rồi nên ăn rất nhanh. Ăn xong một chén lại xin thêm chén nữa. Một thời gian ngắn sau đã xong hết. Bụng no căng rồi, hắn ngồi xếp bằng trên giường nói với Diệp Thanh Vân đang ngồi đối diện với tâm thế hết sức thoải mái: “ Đã ăn xong rồi. Ngươi muốn nói gì với ta thì nói đi!”
Diệp Thanh Vân kìm lại cảm giác hứng thú, lạnh nhạt nói: “ Ngươi biết kẻ nào khiến ngươi trở nên như thế này đúng không? Có muốn trả thù không?”
“ Đó là chuyện của ta. Ngươi hỏi làm gì?”
“ Ngươi không nghĩ rằng nếu có sự giúp sức của ta thì việc trả thù của ngươi sẽ càng thêm dễ dàng và thú vị hơn ư?”
Thiên Phàm kinh ngạc, hắn nhìn Thanh Vân đầy nghi ngờ: “ Ý ngươi là ngươi muốn giúp ta trả thù.”
“ Ý trên mặt chữ.”
“ Tại sao?”
“ Dĩ nhiên là có lý do. Sau khi ta giúp ngươi lấy lại địa vị mà ngươi vốn nên có, ngươi giúp ta khuyên cha ngươi quy thuận ta.”
Thiên Phàm mỉm cười nhẹ, có vẻ không ngạc nhiên lắm. Mới nãy hắn lục lại trong ký ức nguyên chủ cũng đoán được sơ sơ rồi. Hiện tại Diệp Thanh Vân và Đại hoàng tử Diệp Lưu Niên là hai người có khả năng kế thừa ngôi vị cao nhất. Mà Hà Tướng quân phủ chính là nơi nắm giữ hơn một nửa binh quyền của Hoả Quốc, một miếng bánh thơm ai cũng muốn chen chân vào hưởng một ít. Hiện tại đứa con gái duy nhất của Hà Tướng quân là vương phi của Đại hoàng tử, cũng có nghĩa Đại hoàng tử đã có một phần ủng hộ từ Tướng quân phủ. Nhị hoàng tử cũng muốn tìm cách tranh một phần cũng là điều dễ hiểu.
“ Ngươi tìm cách lôi kéo một tên phế vật bị gia tộc vứt bỏ như ta liệu có ích gì không? Còn không bằng đi tìm đại ca ta.”
“ Hắn hiện tại là phò mã đương triều, ta có thể lôi kéo được gì chứ. Còn ngươi, chỉ cần có ta chống lưng thì ai dám bảo ngươi là kẻ bị vứt bỏ?”
“ Ha, ý tưởng không tồi nha. Ta thích rồi đó.”
Thiên Phàm hắn không quan tâm mấy chuyện chính trị kia nhưng nếu có cơ hội thay nguyên chủ trả thù thì tội gì mà không lợi dụng. Chuyện sau này cứ để sau khi trả được thù rồi tính cũng chả sao.
“ Vậy xem như ngươi đã đồng ý điều kiện của ta. Để ta có thể công khai đứng ra thay ngươi trả thù Hà phủ thì ngươi cần phải có một danh phận thật mật thiết với ta mới được. Ngươi giả làm nam sủng của ta đi.”