Từ Minh nói hai người kia ra ngoài trước sau đó dỗ Thiên Phàm ngủ rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra. Diệp Thanh Vân và Phương Vân Hi đang ngồi ở cái bàn ngoài sân, mặt đã sớm đen như đáy nồi. Bọn họ cùng nhau cứu Thiên Phàm trở về vậy mà từ đầu đến cuối người ta chỉ nhìn mỗi kẻ đã bỏ đi suốt mấy năm không tin tức, hoàn toàn tảng lờ họ. Thế có tức hay không chứ?
Từ Minh cũng không vội vã. Mặc kệ ánh nhìn không thiện cảm của hai người kia bình thản ngồi xuống.
“Ngươi nói xem, sao bỗng nhiên lại mất trí nhớ?”
"Ta đã khám rất kỹ. Sau đầu đệ ấy không có dấu hiệu bị thương do va đập nên chuyện này có thể lý giải như vậy. Khi nhảy từ trên vách núi xuống đệ ấy đã huy động toàn bộ linh lực cuối cùng trong cơ thể, cưỡng ép nó đến mức cực đại. Có lẽ một phần đã ảnh hưởng đến não bộ khiến ký ức tạm thời mất đi. Có lẽ một khoảng thời gian nữa ký ức sẽ khôi phục lại."
"Một thời gian nữa là bao lâu?"
"Cái này thì ta không biết được. Có lẽ là mấy ngày, mấy tháng, hoặc mấy năm. Nếu chúng ta cố gắng gợi nhớ cho Thiên Phàm những ký ức trước kia có lẽ đệ ấy sẽ nhanh chóng nhớ ra."
Diệp Thanh Vân nhíu mày. "Giờ Tiểu Phàm chỉ theo mỗi mình ngươi, đến cả Phương Vân Hi cũng bị đệ ấy tránh né. Vậy thì bọn ta tiếp cận giúp đệ ấy kiểu gì?"
Phương Vân Hi vốn định nói thì bị Thanh Vân cướp lời, chỉ đành im lặng.
"Về chuyện đó ta sẽ tìm cách thuyết phục Thiên Phàm. Còn bây giờ ngươi theo ta vào bên trong phòng."
"Làm gì?"
"Ngươi tự cho mình khoẻ quá rồi để mặc bản thân không lo hay gì? Đến thằng ngốc còn phát hiện ngươi bị mất linh lực rất nhiều sau khi phá tảng băng lớn kia. Không muốn chết thì vào phòng ta xem cho."
Cho dù không ưa gì Từ Minh nhưng Diệp Thanh Vân cũng không thể phủ nhận những gì y nói. Hơn nữa, hắn cũng bắt đầu nhận thấy sức chịu đựng bản thân đã dần đến giới hạn rồi.
Thấy Diệp Thanh Vân đứng dậy cũng loạng choạng, Vân Hi và Từ Minh cùng đỡ y vào trong phòng. Đợi đến khi cả hai vào bên trong rồi Vân Hi mới quay qua nhẹ nhàng mở cửa phòng của Thiên Phàm.
Hà Thiên Phàm lúc này đã ngủ say, nhìn không khác gì một đứa trẻ. Vân Hi thật nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc y. Hắn không kìm được cúi xuống ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà hắn vẫn luôn nhớ nhung hàng đêm. Trong lòng không kìm được sự tức giận mà siết chặt nắm tay.
Giá như hắn sắp xếp công việc đến đây sớm một chút, phi ngựa nhanh hơn một chút, có thể kịp thời đến hộ tống Thiên Phàm đi thì đệ ấy đã không gặp phải chuyện như thế này. Suốt hai tháng xa nhau, ngày nào hắn cũng nhung nhớ hình bóng của đệ ấy, ngày nào cũng mong muốn có thể ở bên cạnh đệ ấy, ôm lấy đệ ấy trong lòng. Khó khăn lắm hắn và Thiên Phàm mới được ở bên nhau, vậy mà gặp bao nhiêu là trắc trở. Lần này hắn đến Hoả Quốc vốn là định đón đệ ấy về Phong Quốc làm hoàng hậu của hắn, vậy mà… Ngày trùng phùng, Thiên Phàm không những không nhận ra hắn còn né tránh hắn. Hắn sao có thể không tức giận, sao có thể cam tâm kia chứ?
Vân Hi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán người thương. Hắn chỉ mong việc xảy ra vừa rồi như một giấc mơ. Sáng mai tỉnh dậy Thiên Phàm sẽ lại nhận ra hắn, ôm chầm lấy hắn nói những lời yêu thương mà hắn vẫn thường nghe qua Quả cầu Kết Nối.
***
Buổi sáng tỉnh dậy Thiên Phàm ngạc nhiên khi không thấy Từ Minh bên cạnh mình. Từ lúc tỉnh dậy vào hôm qua hắn không nhớ được gì cả, ngay cả tên của bản thân. Người đầu tiên mà hắn nhìn thấy là Từ Minh. Từ Minh cũng chính là đại phu đã cứu hắn. Hắn chỉ tin tưởng mỗi mình huynh ấy. Vậy mà đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện thêm hai người nữa, vừa cao to lại vừa vồ vập lao về phía hắn. Hắn sợ. Vì hắn không nhớ được gì cả nên hắn rất sợ. Từ Minh đêm qua nói với hắn rằng hai người kia cũng tham gia cứu hắn nhưng mà hắn vẫn cảm thấy sợ. Vậy mà Từ Minh lúc này không có bên cạnh. Huynh ấy đi đâu mất rồi?
Thiên Phàm xuống giường, mở cửa ra định đi tìm Từ Minh nhưng vừa liếc thấy Diệp Thanh Vân đang đi tới hắn lại hoảng sợ vội vàng đóng cửa lại. Hành động nhanh đến mức khiến Diệp Thanh Vân kinh ngạc đứng đơ như tượng mất một lúc. Đến khi định thần lại hắn vội vàng tiến đến cánh cửa gõ nhẹ, vừa cố gắng trấn an người đang ở bên trong:
"Đệ đừng sợ! Ta không làm hại đệ đâu. Hôm qua ta cũng đã cứu đệ mà. Ba người chúng ta cùng cứu đệ."
Một lúc sau mới thấy Thiên Phàm rụt rè mở hé cửa ra một chút. Thanh Vân vui mừng khôn xiết nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để không quá vồ vập. Từ Minh đã dặn trước với hắn và Phương Vân Hi, Thiên Phàm sau khi bị mất trí nhớ tính cách thay đổi rất nhiều, trở nên nhút nhát hơn. Phải để đệ ấy dần lấy lại tự tin và ký ức thì tính cách mới trở lại bình thường.
"Từ Minh ca ca đâu?"
"Hắn đi mua thuốc rồi."
"Còn người kia?"
"Ý đệ là Phương Vân Hi phải không? Y đang đi giúp người dân trong làng vài việc. Hiện tại chỉ có ta ở đây thôi. Đệ có đói không? Ta có nấu ít cháo, ta lấy cho đệ nhé."
Thực chất thì cháo là do Từ Minh nấu. Cả hắn và Vân Hi không đứa nào biết nấu ăn cả. Bữa ăn trong nhà từ hôm qua đến giờ đều do Từ Minh đảm nhiệm. Nhưng hắn hiện giờ đang muốn lấy lòng Thiên Phàm, nói khoác chút cũng không hại gì.
Thiên Phàm ngủ dậy đúng là đang cảm thấy đói, nghe bảo có cháo ăn liền gật đầu. Thanh Vân liền nhanh chóng vào bếp lấy nồi cháo vẫn còn đang nóng hổi ra. Hắn tận tình múc cháo ra chén nhỏ đưa cho Thiên Phàm, còn muốn đút cho Thiên Phàm ăn nhưng hắn từ chối.
Một chốc sau Thiên Phàm đối với Thanh Vân đã bỏ sự đề phòng, trở nên mở lòng hơn. Thanh Vân liền kể cho Thiên Phàm nghe những chuyện ngày xưa hắn và y vui vẻ, thân thiết như thế nào, tuyệt nhiên không đả động chuyện mình từng lợi dụng và lừa dối tình cảm của y. Thiên Phàm nghe chuyện mà liên tục há hốc mồm, mặt lúc xanh lúc đỏ, gương mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
"Vậy… quan hệ giữa ta và huynh là kiểu… phu phu sao?"
"À, suýt là như thế. Chúng ta sắp sửa thành thân thì có một vài chuyện xảy ra nên phải chia tay. Hiện tại đệ là người của người khác rồi."
"Dạ?"
"Nói năng huyên thuyên." Vân Hi không biết xuất hiện từ lúc nào cốc đầu hắn một cái, mắng: "Tiểu Phàm Phàm chỉ vừa mới bình phục, ngươi nói năng cái gì đấy hả?"
"Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Nếu không phải tại ngươi xen vào thì ta và đệ ấy đã thành thân rồi."
"Ngươi còn dám mở mồm nói câu đó. Là ai phản bội trước?"
"Hai người các ngươi nếu không nói được gì hay ho thì câm mồm đi!"
Lần này đến lượt Từ Minh nạt cho một trận. Thiên Phàm vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới trốn sau lưng hắn.
"Ta đã dặn các ngươi thế nào hả? Đệ ấy vừa tỉnh còn chưa nhớ được gì. Đừng có đem mấy chuyện vớ vẩn đó ra kể kia mà."
"Ta đang kể chuyện quá khứ mà ngươi lại nói là vớ vẩn. Vậy ta phải kể chuyện gì mới được?"
"Cần nói cái gì còn cần ta dạy cho sao? Nếu các ngươi còn dám nói lung tung trước mặt đệ ấy thì ta sẽ không để cho đệ ấy gặp các ngươi nữa."
"Ngươi dám…"
Diệp Thanh Vân nổi cáu thì bị Phương Vân Hi kéo lại. Y lắc đầu ra hiệu im lặng. Từ Minh dắt Thiên Phàm vào trong nhà.
"Ngươi quá lỗ mãng rồi. Ta biết ngươi sốt sắng nhưng không thể kể chuyện một lèo như vậy được. Không chỉ không khiến đệ ấy nhớ ra thậm chí còn phản tâc dụng khiến đệ ấy càng e sợ chúng ta."
Diệp Thanh Vân nhíu mày. Hắn cũng biết là mình quá vội vàng, chỉ là khi thấy thái độ thân thiện của Thiên Phàm dành cho hắn, đã lâu lắm rồi hắn mới lại thấy ánh mắt đó nhìn mình như vậy. Hắn không kìm được mới dẫn đến sốt ruột.
"Ta biết rồi. Từ sau sẽ không như vậy nữa."
Từ Minh cũng không vội vã. Mặc kệ ánh nhìn không thiện cảm của hai người kia bình thản ngồi xuống.
“Ngươi nói xem, sao bỗng nhiên lại mất trí nhớ?”
"Ta đã khám rất kỹ. Sau đầu đệ ấy không có dấu hiệu bị thương do va đập nên chuyện này có thể lý giải như vậy. Khi nhảy từ trên vách núi xuống đệ ấy đã huy động toàn bộ linh lực cuối cùng trong cơ thể, cưỡng ép nó đến mức cực đại. Có lẽ một phần đã ảnh hưởng đến não bộ khiến ký ức tạm thời mất đi. Có lẽ một khoảng thời gian nữa ký ức sẽ khôi phục lại."
"Một thời gian nữa là bao lâu?"
"Cái này thì ta không biết được. Có lẽ là mấy ngày, mấy tháng, hoặc mấy năm. Nếu chúng ta cố gắng gợi nhớ cho Thiên Phàm những ký ức trước kia có lẽ đệ ấy sẽ nhanh chóng nhớ ra."
Diệp Thanh Vân nhíu mày. "Giờ Tiểu Phàm chỉ theo mỗi mình ngươi, đến cả Phương Vân Hi cũng bị đệ ấy tránh né. Vậy thì bọn ta tiếp cận giúp đệ ấy kiểu gì?"
Phương Vân Hi vốn định nói thì bị Thanh Vân cướp lời, chỉ đành im lặng.
"Về chuyện đó ta sẽ tìm cách thuyết phục Thiên Phàm. Còn bây giờ ngươi theo ta vào bên trong phòng."
"Làm gì?"
"Ngươi tự cho mình khoẻ quá rồi để mặc bản thân không lo hay gì? Đến thằng ngốc còn phát hiện ngươi bị mất linh lực rất nhiều sau khi phá tảng băng lớn kia. Không muốn chết thì vào phòng ta xem cho."
Cho dù không ưa gì Từ Minh nhưng Diệp Thanh Vân cũng không thể phủ nhận những gì y nói. Hơn nữa, hắn cũng bắt đầu nhận thấy sức chịu đựng bản thân đã dần đến giới hạn rồi.
Thấy Diệp Thanh Vân đứng dậy cũng loạng choạng, Vân Hi và Từ Minh cùng đỡ y vào trong phòng. Đợi đến khi cả hai vào bên trong rồi Vân Hi mới quay qua nhẹ nhàng mở cửa phòng của Thiên Phàm.
Hà Thiên Phàm lúc này đã ngủ say, nhìn không khác gì một đứa trẻ. Vân Hi thật nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc y. Hắn không kìm được cúi xuống ngửi lấy mùi hương quen thuộc mà hắn vẫn luôn nhớ nhung hàng đêm. Trong lòng không kìm được sự tức giận mà siết chặt nắm tay.
Giá như hắn sắp xếp công việc đến đây sớm một chút, phi ngựa nhanh hơn một chút, có thể kịp thời đến hộ tống Thiên Phàm đi thì đệ ấy đã không gặp phải chuyện như thế này. Suốt hai tháng xa nhau, ngày nào hắn cũng nhung nhớ hình bóng của đệ ấy, ngày nào cũng mong muốn có thể ở bên cạnh đệ ấy, ôm lấy đệ ấy trong lòng. Khó khăn lắm hắn và Thiên Phàm mới được ở bên nhau, vậy mà gặp bao nhiêu là trắc trở. Lần này hắn đến Hoả Quốc vốn là định đón đệ ấy về Phong Quốc làm hoàng hậu của hắn, vậy mà… Ngày trùng phùng, Thiên Phàm không những không nhận ra hắn còn né tránh hắn. Hắn sao có thể không tức giận, sao có thể cam tâm kia chứ?
Vân Hi cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán người thương. Hắn chỉ mong việc xảy ra vừa rồi như một giấc mơ. Sáng mai tỉnh dậy Thiên Phàm sẽ lại nhận ra hắn, ôm chầm lấy hắn nói những lời yêu thương mà hắn vẫn thường nghe qua Quả cầu Kết Nối.
***
Buổi sáng tỉnh dậy Thiên Phàm ngạc nhiên khi không thấy Từ Minh bên cạnh mình. Từ lúc tỉnh dậy vào hôm qua hắn không nhớ được gì cả, ngay cả tên của bản thân. Người đầu tiên mà hắn nhìn thấy là Từ Minh. Từ Minh cũng chính là đại phu đã cứu hắn. Hắn chỉ tin tưởng mỗi mình huynh ấy. Vậy mà đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện thêm hai người nữa, vừa cao to lại vừa vồ vập lao về phía hắn. Hắn sợ. Vì hắn không nhớ được gì cả nên hắn rất sợ. Từ Minh đêm qua nói với hắn rằng hai người kia cũng tham gia cứu hắn nhưng mà hắn vẫn cảm thấy sợ. Vậy mà Từ Minh lúc này không có bên cạnh. Huynh ấy đi đâu mất rồi?
Thiên Phàm xuống giường, mở cửa ra định đi tìm Từ Minh nhưng vừa liếc thấy Diệp Thanh Vân đang đi tới hắn lại hoảng sợ vội vàng đóng cửa lại. Hành động nhanh đến mức khiến Diệp Thanh Vân kinh ngạc đứng đơ như tượng mất một lúc. Đến khi định thần lại hắn vội vàng tiến đến cánh cửa gõ nhẹ, vừa cố gắng trấn an người đang ở bên trong:
"Đệ đừng sợ! Ta không làm hại đệ đâu. Hôm qua ta cũng đã cứu đệ mà. Ba người chúng ta cùng cứu đệ."
Một lúc sau mới thấy Thiên Phàm rụt rè mở hé cửa ra một chút. Thanh Vân vui mừng khôn xiết nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để không quá vồ vập. Từ Minh đã dặn trước với hắn và Phương Vân Hi, Thiên Phàm sau khi bị mất trí nhớ tính cách thay đổi rất nhiều, trở nên nhút nhát hơn. Phải để đệ ấy dần lấy lại tự tin và ký ức thì tính cách mới trở lại bình thường.
"Từ Minh ca ca đâu?"
"Hắn đi mua thuốc rồi."
"Còn người kia?"
"Ý đệ là Phương Vân Hi phải không? Y đang đi giúp người dân trong làng vài việc. Hiện tại chỉ có ta ở đây thôi. Đệ có đói không? Ta có nấu ít cháo, ta lấy cho đệ nhé."
Thực chất thì cháo là do Từ Minh nấu. Cả hắn và Vân Hi không đứa nào biết nấu ăn cả. Bữa ăn trong nhà từ hôm qua đến giờ đều do Từ Minh đảm nhiệm. Nhưng hắn hiện giờ đang muốn lấy lòng Thiên Phàm, nói khoác chút cũng không hại gì.
Thiên Phàm ngủ dậy đúng là đang cảm thấy đói, nghe bảo có cháo ăn liền gật đầu. Thanh Vân liền nhanh chóng vào bếp lấy nồi cháo vẫn còn đang nóng hổi ra. Hắn tận tình múc cháo ra chén nhỏ đưa cho Thiên Phàm, còn muốn đút cho Thiên Phàm ăn nhưng hắn từ chối.
Một chốc sau Thiên Phàm đối với Thanh Vân đã bỏ sự đề phòng, trở nên mở lòng hơn. Thanh Vân liền kể cho Thiên Phàm nghe những chuyện ngày xưa hắn và y vui vẻ, thân thiết như thế nào, tuyệt nhiên không đả động chuyện mình từng lợi dụng và lừa dối tình cảm của y. Thiên Phàm nghe chuyện mà liên tục há hốc mồm, mặt lúc xanh lúc đỏ, gương mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
"Vậy… quan hệ giữa ta và huynh là kiểu… phu phu sao?"
"À, suýt là như thế. Chúng ta sắp sửa thành thân thì có một vài chuyện xảy ra nên phải chia tay. Hiện tại đệ là người của người khác rồi."
"Dạ?"
"Nói năng huyên thuyên." Vân Hi không biết xuất hiện từ lúc nào cốc đầu hắn một cái, mắng: "Tiểu Phàm Phàm chỉ vừa mới bình phục, ngươi nói năng cái gì đấy hả?"
"Ta chỉ nói sự thật thôi mà. Nếu không phải tại ngươi xen vào thì ta và đệ ấy đã thành thân rồi."
"Ngươi còn dám mở mồm nói câu đó. Là ai phản bội trước?"
"Hai người các ngươi nếu không nói được gì hay ho thì câm mồm đi!"
Lần này đến lượt Từ Minh nạt cho một trận. Thiên Phàm vừa nhìn thấy hắn đã nhào tới trốn sau lưng hắn.
"Ta đã dặn các ngươi thế nào hả? Đệ ấy vừa tỉnh còn chưa nhớ được gì. Đừng có đem mấy chuyện vớ vẩn đó ra kể kia mà."
"Ta đang kể chuyện quá khứ mà ngươi lại nói là vớ vẩn. Vậy ta phải kể chuyện gì mới được?"
"Cần nói cái gì còn cần ta dạy cho sao? Nếu các ngươi còn dám nói lung tung trước mặt đệ ấy thì ta sẽ không để cho đệ ấy gặp các ngươi nữa."
"Ngươi dám…"
Diệp Thanh Vân nổi cáu thì bị Phương Vân Hi kéo lại. Y lắc đầu ra hiệu im lặng. Từ Minh dắt Thiên Phàm vào trong nhà.
"Ngươi quá lỗ mãng rồi. Ta biết ngươi sốt sắng nhưng không thể kể chuyện một lèo như vậy được. Không chỉ không khiến đệ ấy nhớ ra thậm chí còn phản tâc dụng khiến đệ ấy càng e sợ chúng ta."
Diệp Thanh Vân nhíu mày. Hắn cũng biết là mình quá vội vàng, chỉ là khi thấy thái độ thân thiện của Thiên Phàm dành cho hắn, đã lâu lắm rồi hắn mới lại thấy ánh mắt đó nhìn mình như vậy. Hắn không kìm được mới dẫn đến sốt ruột.
"Ta biết rồi. Từ sau sẽ không như vậy nữa."