Mục lục
Cấm Đình - Lưu Diễn Trường Ngưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nội thị chạy nhanh từ Huyền Đức Môn vào trong Đông Cung, khi đi vào Nghi Thu Cung, hắn liên tiếp hoãn lại vài hơi, đợi hô hấp bình thường một chút, nội thị lúc này mới cúi đầu đi vào trong cung, bất động thanh sắc mà đi đến bên cạnh Thái Tử, ghé vào tai nói một câu gì.

Khóe miệng Thái Tử Lý Hiền giương lên, hiển nhiên không phải tin tức xấu.

Võ Hậu cao giọng hỏi: “Đêm nay Nhị Lang chuẩn bị cho bổn cung kinh hỉ gì đây?”

Lý Hiền cười to, “Con nghĩ, mẫu hậu nhất định sẽ thích!” Nói, hắn vỗ tay ba cái, bốn phía vốn nên nổi lên thanh âm binh khí, nhưng kéo theo lại là tiếng kêu thảm thiết.

Tươi cười đông lại trên mặt Lý Hiền, sau đó ngoài cung xác thật vang lên tiếng vũ khí, nhưng nghe thanh thế này, nhân số nhất định nhiều hơn so với số tử sĩ mà Đông Cung đã chuẩn bị.

Võ Hậu chậm rãi đứng lên, từ trên cao liếc nhìn Lý Hiền, ánh mắt thương hại, tựa hồ đang nhìn một con cẩu trệ đáng thương.

Vũ Lâm tướng sĩ Dương Phong mang theo bội kiếm đẫm máu đi vào trong cung, máu tươi từ trên lưỡi kiếm nhỏ giọt, khi thu hồi vào vỏ kiếm, dính đỏ cả miệng vỏ.

“Khởi bẩm Thiên Hậu, tử sĩ mai phục bên ngoài, toàn bộ đã đền tội!”

Lý Hiền phảng phất như bị cái gì hung hăng đánh vào đầu, ầm ầm vang lên. Hắn không thể tin được khi nghe thấy lời này, rõ ràng tất cả kế hoạch không lộ một giọt nước, ngoại trừ tâm phúc của Đông Cung, hắn không lộ ra một câu với bất cứ ai. Hắn nhìn về Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh Võ Hậu, đêm nay nàng mặc quan bào màu hồng phấn, đứng ở phía sau Võ Hậu, cúi đầu không nói.

Mặc dù hắn thích Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cũng chưa từng đề cập nửa chữ với nàng, lần trước mời nàng tới Đông Cung thưởng họa, nàng một đường cúi đầu mà đi, không có khả năng lưu tâm đến những địa phương giấu giếm sát khí.

Không phải Thượng Quan Uyển Nhi, vậy liền chỉ có thể là tai mắt trong Đông Cung!

Lý Hiền hốt hoảng mà nhìn về Lục Tín bên cạnh, người nội thị này theo hắn đã hơn mười năm, theo lẽ không nên có ý nghĩ phản bội hắn.

Nhưng mà một cái liếc mắt này, Lục Tín hoảng loạn liền quỳ gối xuống mặt đất, trán nặng nề dập ba tiếng. Không có giải thích, không có xin tha, như là cam chịu tất cả.

Ánh mắt Lý Hiền tràn ngập kinh ngạc cùng tuyệt vọng, không khỏi cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn quét qua những người khác ở Nghi Thu Cung. Thái Tử Phi cùng nữ quyến mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì, những cung nhân vốn không biết chuyện, sẽ không biết nên làm ra phản ứng gì. Ngược lại, chỉ cần chột dạ, hiện tại đều đã cúi đầu quỳ xuống đất, trầm mặc không nói.

“Một tên…… Hai tên…… Ba tên……” Lý Hiền càng đếm càng khó tin, ngữ khí dần dần từ phẫn nộ biến thành tự giễu, buồn cười cho hắn từ đầu đến cuối tự cho là nắm chắc thắng lợi, kỳ thật chẳng qua chỉ là một tên ngốc.

Hốc mắt Lý Hiền đã đỏ bừng, nhắm mắt hít sâu một hơi, chậm rãi giương mắt nhìn về phía Võ Hậu, mặc dù hôm nay đã thua, trước khi chiếu lệnh phế Thái Tử hạ xuống, hắn vẫn là Thái Tử Đại Đường, hắn không thể thua khí độ cuối cùng của trữ quân.

“Thủ đoạn của mẫu hậu thật hay!”



Thần sắc Võ Hậu có phần bình tĩnh, Lý Hiền không có hoảng loạn xin tha, hắn cuối cùng lại có dáng vẻ này, với nàng mà nói cũng coi như là một loại an ủi. Nếu lúc trước nàng cùng Lý Trị không đem toàn bộ tâm lực đều đặt ở trên người Thái Tử Lý Hoằng, nếu nàng tự mình giáo dưỡng Lý Hiền, nếu trong cung chưa từng có lời đồn kia, vị Thái Tử tuấn tú trước mắt này hẳn là sẽ là trữ quân tốt của Đại Đường.

Chỉ là, trên đời không có nếu như. Từ khi Lý Trị bắt đầu biến hắn trở thành một quân cờ, giữa nàng cùng Lý Hiền liền sẽ có một ngày này.

“Thái Tử mưu phản, ý đồ bất chính.” Võ Hậu vừa nói, vừa đến gần Lý Hiền, lời nói đều là nói cho Vũ Lâm Quân nghe, “Tất cả cấp dưới của Đông Cung, một mực bắt giam, thẩm vấn định tội!”

Lời Võ Hậu vừa buông xuống, Nghi Thu Cung liền vang lên một trận kêu khóc xin tha.

Một đám Vũ Lâm tướng sĩ vọt vào, đem những người tham gia yến tiệc tại Đông Cung đều áp giải xuống, chỉ chốc lát sau, Nghi Thu Cung liền an tĩnh trở lại.

Lý Hiền nắm chặt nắm tay, việc đã đến nước này, cho dù có phản kháng cũng chỉ là uổng công.

“Ta đã nói với ngươi, ngươi là hài tử do ta hoài thai mười tháng sinh ra, vì sao ngươi cố tình không tin?” Võ Hậu đứng cách hắn chỉ có ba bước, thời điểm nàng nói lời này, trong mắt đều là đau thương, nhưng nửa điểm lệ quang cũng không có.

Lý Hiền cười lạnh, “Thân sinh thì như thế nào? Huynh trưởng không phải cũng giống vậy, đều chết ở trong tay người?”

“Hắn vì bệnh mà chết!” Võ Hậu quát một tiếng, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng chỉ cần đề cập đến Lý Hoằng, Võ Hậu vẫn cảm thấy khó chịu. Vị nhi tử kia, là nàng cùng Lý Trị tận tâm đào tạo thành trữ quân Đại Đường, hắn chết không ai có thể lường trước. Nàng càng không nghĩ tới, chuyện đứa nhỏ này chết lại sẽ bị người khác lấy làm cớ truyền ra lời đồn hãm hại nàng, đem nàng biến thành một người mẫu thân máu lạnh vô tình chỉ thích giết chóc!

Hổ dữ còn không ăn thịt con, tuy nàng tranh quyền đoạt thế, lại chưa từng nghĩ tới thanh đao sẽ thật sự kề trên cổ nhi tử mà mình thích nhất. Nhưng thế nhân đã hiểu lầm nàng như vậy, đây sẽ trở thành vết nhơ đầu tiên của nàng, Thiên Thu muôn đời, vĩnh viễn khó tẩy sạch.

“Cho dù huynh trưởng là bệnh chết, vậy thì sao?!” Lý Hiền đau đớn gầm lên, nước mắt từ hai tròng mắt đỏ bừng trào ra, thanh âm dường như bị cái gì hung hăng xé rách, “Đêm nay, chẳng lẽ không phải mẫu hậu muốn giết nhi tử sao?!”

“Bổn cung ban cho ngươi rượu độc chưa?” Võ Hậu xông lên phía trước, một phen túm chặt lấy cổ áo Lý Hiền, cắn răng nói, “Hay là bổn cung đã ban cho ngươi ba thước lụa trắng?!”

Lý Hiền tức khắc nghẹn lời, từ đầu đến cuối, Võ Hậu đều chưa từng hạ lệnh đem hắn giam vào ngục, cũng chưa từng ban chết.

“Ngươi là Thái Tử Đại Đường! Bổn cung cũng từng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng nơi ngươi! Nhưng mưu phản là tội chết, vì sao ngươi lại muốn tự tìm tử lộ?” Năm ngón tay Võ Hậu siết chặt, nhướng mày lạnh lùng hỏi, thanh âm lạnh băng giống như gai nhọn, “Ngươi giám quốc nhiều lần, triều đình trong ngoài đối với ngươi khen không dứt miệng, nếu ngươi không đi con đường sai trái này, ai có thể phế được ngươi?!”

Lý Hiền không tin một câu cuối cùng này, cười khổ lắc đầu, “Với năng lực của mẫu hậu, có thể xếp vào Đông Cung của ta nhiều người như vậy, không thể phế ta, còn không thể giết ta sao?”

“Bổn cung mặc dù có thể giết, nhưng bổn cung đã động đến ngươi chưa?” Võ Hậu thất vọng mà trở tay cho hắn một cái tát, cực kỳ thanh thúy, nghe xong đều làm người khác cảm thấy đau mặt.

Trên mặt Lý Hiền tức khắc sưng lên dấu ấn năm ngón tay, hắn kinh ngạc vô cùng, bỗng nhiên không biết sự tình tới một bước này, rốt cuộc là chính mình sai, hay là Võ Hậu sai.

“Rõ ràng là…… Là mẫu hậu bức ta!” Niềm tin của Lý Hiền bắt đầu sụp đổ, “Người vẫn luôn muốn ta chết……”

“Nhị Lang, là ngươi vẫn luôn muốn a nương chết.” Ngữ khí của Võ Hậu đã bình tĩnh lại, giữa những câu chữ lại không có nửa điểm tình cảm, lạnh băng đến mức như một người xa lạ.

“Không phải! Chính là người! Chính là mẫu hậu đã bức ta……” Lý Hiền điên cuồng mà lắc đầu, giận dữ chỉ vào Võ Hậu, “Là người không tuân thủ quy củ, thân là Hoàng Hậu, lại tham vọng quyền vị, vọng tưởng…… vọng tưởng làm nữ chủ thiên hạ!” Hắn bỗng dưng nhớ tới lời dự đoán năm đó lúc Hoàng gia gia vẫn còn —— Sau ba đời nhà Đường, nữ chủ Võ Vương sẽ cai trị thiên hạ.

Ánh mắt Võ Hậu không một gợn sóng, không phản bác cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng mà nhìn hắn, chắp tay đứng ở trên cung điện. Khí độ kia đã sớm vượt qua uy nghi của Hoàng Hậu, mặc dù chỉ xuyên phượng bào, lại có phong phạm bễ nghễ của chủ nhân thiên hạ.

“Thái Tử nói lời dối trá, đột nhiên phát điên, giam cầm tại Đông Cung, chờ đợi bệ hạ xử lý.”

Võ Hậu quay người đi, không muốn nhìn hắn thêm dù chỉ một cái liếc mắt. Nàng đúng là có dã tâm quân lâm thiên hạ, nữ tử dựa vào cái gì không thể có dã tâm như vậy? Dựa vào cái gì ghế rồng cao cao tại thượng kia, chỉ có thể do nam tử ngồi lên? Ngọn lửa dã tâm này đã ở trong tâm trí, trong cõi lòng nàng thiêu đốt mấy chục năm, nàng khát cầu một ngày kia cũng đã mấy chục năm, đã tới một bước này, nàng phải chứng minh với người trong thiên hạ —— nữ nhân làm chủ thiên hạ, có gì không thể?!

Lý Hiền thấy Võ Hậu muốn đi, gào rống: “A nương! Thu tay lại đi! Trên đời chưa bao giờ có nữ nhân quân lâm thiên hạ! Người cho dù leo được lên đó, cũng sẽ bị người khác kéo xuống, chịu thóa mạ muôn đời!”

Thắng làm vua thua làm giặc, sử sách chung quy là do người thắng viết.



Nàng biết rõ lời này có ý nghĩa gì, cho nên với nàng mà nói, hiện nay không cần phải quay đầu lại, không cần phải dừng bước, càng không cần phải trả lời. Sau tất cả, nàng xem như đã có được một tia an ủi, có thể nghe Lý Hiền gọi nàng một tiếng “A nương” cuối cùng.

Uyển Nhi đi theo Võ Hậu đến trước cửa điện, phía sau lại vang lên thanh âm của Lý Hiền.

“Thượng Quan Uyển Nhi! Nàng đã quên tổ phụ cùng phụ thân của nàng là do ai giết sao?!”

Võ Hậu cười như không cười, lại dừng bước chân, nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi.

Uyển Nhi xoay người, cúi đầu đáp: “Chưa bao giờ quên.”

Lý Hiền đã gần như điên cuồng, vừa khóc vừa cười, “Sẽ có một ngày, đao của người sẽ kề trên cổ nàng!”

“Ai rồi cũng sẽ chết, nếu có thể lưu danh sử sách, với nữ tử như ta đã là chuyện may mắn.” Uyển Nhi thấp giọng đáp, bằng phẳng mà đón nhận ánh mắt Võ Hậu, “Thần cam tâm tình nguyện.”

“À.” Võ Hậu nghĩ tới ngàn đáp án, chính là không nghĩ tới Uyển Nhi sẽ đáp một câu này.

“Kẽo kẹt ——”

Võ Hậu cùng Uyển Nhi ra khỏi Nghi Thu Cung, phía sau cửa điện đóng lại, khóa chặt vị Thái Tử đang ngồi liệt nơi đó.

Lý Hiền mất hết suy nghĩ, bỗng nhiên há miệng, run giọng đọc: “Chủng qua hoàng đài hạ, qua thục tử ly ly.” Hắn biết Võ Hậu đang đứng bên ngoài cửa điện, “Nhất trích sử qua hảo, tái trích sử qua hi.”

Trên giàn có dưa vàng, quả chín mọng đầy dây.

Mới hái vẫn còn tốt, càng hái lại càng thưa.

Gió đêm đem mùi hương hoa quế nồng đậm thổi đến, Võ Hậu nghe câu thơ này, mày không khỏi nhăn lại.

“Tam trích do tự khả, trích tuyệt bão mạn quy.”

Khi hái nên chừa lại, hái hết chỉ còn dây.

Lý Hiền đọc xong, cười lạnh đứng dậy hướng về cửa điện chắp tay thi lễ, giương giọng hô to, “Con xin lấy đầu thơ "Hoàng Đài Qua Từ" này, cung chúc mẫu hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Uyển Nhi cúi đầu, không dám nhìn xem lúc này Võ Hậu sẽ có biểu tình gì.

Võ Hậu chỉ than nhẹ một tiếng, liền tiếp tục bước chân, hướng về phía Huyền Đức Môn.

Uyển Nhi nhanh chóng đuổi kịp Võ Hậu, vẫn luôn cùng Võ Hậu bảo trì khoảng cách một bước. Nàng luôn hiểu được đúng mực như vậy, vừa lòng đẹp ý mà làm người khác không nhịn được yêu thích.

Võ Hậu dừng lại bên loan kiệu trước Huyền Đức Môn, cũng không vội vã lên kiệu, “Bổn cung đã qua một cửa ải, kế tiếp liền tới phiên ngươi.” Nói, nàng nhìn về phía ngoài cung, “Hiện nay còn chưa đến canh giờ cấm đi lại ban đêm, đi về phía bên kia, con đường sống không chỉ có một.”

“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên Tử.” Uyển Nhi cung kính trả lời, “Thần muốn đường đường chính chính làm người, không muốn như bọn chuột nhắt trốn Đông trốn Tây.” Nói, Uyển Nhi cảm kích nhất bái với Võ Hậu, “Thần dám viết phong mật tin kia, thì đã chuẩn bị tốt, nếu đêm nay Long Nhan giận dữ, một hai phải trách tội thần mới hết giận, thần nguyện ý chịu đựng, cũng nên chịu đựng.”

Nỗi lòng Võ Hậu phức tạp, nhắc nhở: “Đêm nay bổn cung không tiện bảo vệ ngươi.”

“Thần sẽ tận lực tự bảo vệ mình.” Uyển Nhi nâng mắt lên, ánh mắt trong trẻo, khóe môi khẽ nhếch, “Sẽ không liên lụy Thiên Hậu cùng điện hạ.” Trong thành Trường An có a nương, trong Đại Minh Cung có người trong lòng, người mà nàng để ý đều ở chỗ này, nàng làm sao có thể bỏ lại các nàng, không quan tâm mà bỏ trốn đến cùng trời cuối đất, làm trọng phạm bị truy nã không thể nhìn thấy ánh sáng?



Huống hồ, đây là một bước quan trọng nhất của Thái Bình.

Vì một ngày Thái Bình quân lâm thiên hạ, nàng cam tâm tình nguyện vì Thái Bình gánh chịu thịnh nộ của Thiên Tử, làm ngựa đá kê chân cho Thái Bình.

“Đáng giá sao?”

Võ Hậu vốn không nên nói nhiều như vậy, nhưng thời khắc này nàng nhất thời không nhịn được, trực tiếp hỏi ra miệng.

“Sĩ vị tri kỷ giả tử.”

Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.

Uyển Nhi rũ mắt, bất luận là đời trước, hay là đời này, chỉ cần Thái Bình tất cả đều tốt đẹp, nàng cam tâm nguyện ý làm bất luận chuyện gì.

Trong ánh mắt Võ Hậu nhiều thêm một mạt khen ngợi phức tạp.

Trên đời có nàng khao khát quân lâm thiên hạ, tự nhiên cũng có thể có Thượng Quan Uyển Nhi cam tâm làm thần tử, có lẽ, thế gian này còn có rất nhiều nữ tử, cũng khao khát được lưu lại một câu trong sử sách. Như sao trên trời, cho dù chỉ có thể sáng lên vào ban đêm, nhưng chỉ cần từng xán lạn, chết thì đã sao?

“Hồi cung.”


_____


Chú giải

Cẩu trệ: người có hành vi xấu xa, bỉ ổi (chó và heo)


Tử lộ: đường chết


Hoàng Đài Qua Từ: bài thơ Lý Hiền mượn việc hái dưa để ám chỉ Võ Hậu đối với con cái của mình


Long Nhan: vua


Sĩ vị tri kỷ giả tử, nữ vị duyệt kỷ giả dung: Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ nhân làm đẹp vì người trong lòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK