Mục lục
Cấm Đình - Lưu Diễn Trường Ngưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, đội Vũ Lâm Quân còn lại chạy đến dưới thành Duyện Châu, thứ sử Dương Quỳnh an bài cho chư vị tướng sĩ đến dịch quán nghỉ ngơi.

Ánh nến mờ nhạt, chiếu rọi lên mặt Uyển Nhi.

Nàng ở trên giường mơ hồ nói mớ, cánh môi không ngừng khép mở lặp lại đều là hai chữ —— điện hạ.

Y quan Trương Tắc cau mày, sau khi châm cứu cho Uyển Nhi, đứng dậy nói với Hồng Nhụy đang nôn nóng đến đỏ hai mắt ở bên cạnh: “Đại nhân hiện tại lo lắng thương tâm, cho nên tinh thần hỗn loạn, nói mớ khó tỉnh.”

Hồng Nhụy đau lòng cầm lấy khăn, lau lau mồ hôi lạnh trên trán Uyển Nhi, “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”

“Tâm bệnh cần có tâm dược.” Trương Tắc nói một cách đầy sâu xa, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngực, đặt bên gối Uyển Nhi, “Hạ quan đi nấu thuốc cho đại nhân, nếu đại nhân tỉnh lại, liền nói đại nhân mở hộp ra xem, có lẽ thuốc đó có thể trị hết bệnh.”

Hồng Nhụy chưa bao giờ gặp qua đại phu nào kê đơn như vậy, bán tín bán nghi hỏi: “Bên trong hợp có tiên đan linh dược gì sao?”

Trương Tắc mỉm cười, “Đại nhân tỉnh, nhìn thấy liền biết.”

Hồng Nhụy chớp chớp mắt, nhìn nhìn Trương Tắc, rồi nhìn nhìn Uyển Nhi, cũng không biết khi nào Uyển Nhi mới có thể tỉnh.

Trương Tắc mím môi gật đầu, liền rời khỏi phòng.

Hắn đi dọc theo đường mòn của đình viện đến phòng bếp của dịch quán. Lúc này chỉ có hai thị nữ trực đêm canh củi lửa ở đây, nếu đại nhân nghỉ ngơi ở dịch quán có muốn dùng nước hoặc thức ăn, các nàng liền sẽ giúp đỡ nấu nước hoặc là nấu chút thức ăn đưa đến.

Hai thị nữ nhìn thấy Trương Tắc lại đây, cung kính hành lễ với Trương Tắc.

“Mang tin tức đến cho điện hạ, hạ quan sẽ tận tâm điều dưỡng thân thể Thượng Quan đại nhân, xin điện hạ an tâm.” Trương Tắc ghé sát vào một thị nữ, thấp giọng phân phó xong, đem phương thuốc đưa cho một thị nữ khác, “Đi lấy dược liệu đi, ta ở chỗ này chờ nấu thuốc.”

“Vâng.” Hai thị nữ nhận nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi nhà bếp.

Trương Tắc nhìn theo hai người đi xa, hắn ngồi xổm xuống bên bệ bếp, thêm mấy thanh củi vào trong bếp lò, cầm chiếc quạt hương bồ phẩy phẩy. Lửa trong bếp lò đốt cháy thanh củi, tia lửa nhảy lên tí tách, cực kỳ giống thế cục lúc này, đã châm lửa, đã thêm củi, trận gió tanh mưu máu này chỉ sợ không chết sẽ không thôi.

Túc trước hắn chỉ là một y quan nho nhỏ ở Đại Minh Cung Trường An, Thái Bình phụng chỉ trấn thủ Trường An mấy năm nay, hắn vẫn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Thái Bình. Lần này công chúa phụng chỉ tới Duyện Châu cứu tế, sau đó lại nổi lên bệnh dịch, hắn liền phụng mệnh đến Duyện Châu, giúp công chúa cứu chữa cho bá tánh. Khi ở Trường An, hắn nhìn thấy công chúa “thiết thực”, xung quanh náo động, công chúa lại chẳng quan tâm, chỉ vì chuyện sinh kế của bá tánh mà chuyên tâm vào việc đồng áng; khi ở Duyện Châu, hắn nhìn thấy công chúa có “nhân tâm”, mười bốn tháng cứu tế, công chúa vẫn luôn cẩn trọng, có thể cứu một người thì hay một người, có thể chữa một người thì hay một người.

Hắn chưa bao giờ gặp một công chúa có thể làm nhiều chuyện vì bá tánh như vậy, thậm chí ngẫu nhiên hắn cũng sẽ sinh ra tâm tư quá giới hạn, nếu công chúa mới là người ngồi trên long ỷ kia, hẳn là sẽ tốt hơn bệ hạ rất nhiều.

Đại nhân giúp đời, tiểu nhân cứu người.

Đây là hắn cùng công chúa không mưu mà hợp, cũng là lý do hắn vui lòng phục tùng dưới chân công chúa. Cho nên công chúa giao phó, hắn nhất định tận tâm tận lực hoàn thành, chắc chắn giúp đỡ Thượng Quan đại nhân điều dưỡng thân thể thật tốt.

Bên này Hồng Nhụy lau mồ hôi lạnh trên mặt Uyển Nhi, tò mò mà nhìn nhìn cái hộp kia vài lần.

Rốt cuộc là loại linh đan diệu dược gì, có thể để đại nhân không cần uống mà vẫn khỏi?

Hồng Nhụy đặt khăn xuống, cầm chiếc hộp lên, cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong đặt một tờ giấy ghi phương thuốc được gấp lại.

“Thái Bình……”

Chợt nghe thấy Uyển Nhi khẽ gọi, Hồng Nhụy bị doạ sợ, vội vàng khép hộp lại, nhỏ giọng nói: “Xuỵt! Đại nhân, người đừng gọi thẳng tên điện hạ như vậy chứ!”

“Đừng đi……”

Uyển Nhi nghẹn ngào khẽ gọi, nước mắt âm thầm chảy dọc xuống khóe mắt.

Hồng Nhụy nhìn thấy thật sự đau lòng, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát cắn răng hạ quyết tâm, lắc lắc Uyển Nhi, “Đại nhân, tỉnh tỉnh! Đại nhân, mau tỉnh lại!”

Mới đầu lay nhè nhẹ không có nửa điểm tác dụng, sau đó Hồng Nhụy đột nhiên lắc mạnh ba cái, chỉ thấy mí mắt Uyển Nhi khẽ run, dường như sắp tỉnh.

Hồng Nhụy thở phào một hơi, “Đại nhân.”

“Điện hạ……” Tầm mắt mơ hồ, Uyển Nhi khàn giọng lại gọi một lần nữa.

“Nô tỳ là Hồng Nhụy.” Hồng Nhụy nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt, “Người mau tỉnh lại, nhìn xem trong phương thuốc này viết cái gì vậy?”

Ý thức Uyển Nhi dần dần thanh tỉnh, nàng nào còn để ý đến phương thuốc gì, sau khi thấy rõ ràng Hồng Nhụy, liền giãy giụa đứng dậy, không kịp xuyên giày, lập tức đi về phía cửa lớn.

“Đại nhân!” Hồng Nhụy hoảng loạn ôm lấy cánh tay Uyển Nhi, “Ngự y nói, tâm bệnh cần có tâm dược, người trước tiên nhìn xem tâm dược này rốt cuộc viết cái gì đã, được không?”

“Ta phải mau đến xem người kia……” Uyển Nhi nghĩ đến câu nói cuối cùng mà mình nghe thấy trước khi hôn mê, tim nàng liền đau như cắt, “Rốt cuộc có phải là điện hạ hay không?”

Điện hạ của nàng từ trước đến nay nói chuyện luôn giữ lời, nàng ấy sao có thể nuốt lời?

“Đại nhân! Nhìn một cái thôi! Được không?” Hồng Nhụy khẩn cầu, sợ Uyển Nhi lại cự tuyệt, liền quỳ xuống, “Chờ một lát đại nhân dùng thuốc xong, thân thể tốt hơn, nô tỳ đi cùng đại nhân cũng không muộn mà!” Nói xong, nàng nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, “Lúc này trời còn rất tối, những đại nhân kia đều ở trong nhà, chúng ta có đi, cũng sẽ bị tống cổ trở về.”

Tóc đen rối tung, Uyển Nhi nặng nề thở dài. Câu cuối cùng Hồng Nhụy nói rất đúng, nàng chỉ là người truyền chỉ, người tiếp chỉ không ở đây, nàng lưu lại Duyện Châu cũng không phải biện pháp lâu dài.

Từ thứ sử Duyện Châu đến đám quan nhỏ bên dưới, nếu bọn họ muôn miệng một lời, cắn chết điện hạ mưu phản, chậu nước bẩn này ai sẽ rửa sạch cho điện hạ?

Điện hạ sinh tử còn chưa biết, lại bị khép trọng tội mưu phản như vậy……

Uyển Nhi chỉ cảm thấy như bị một tấm ván cắm đầy đinh sắt nặng nề đè trên lồng ngực, vừa đau đớn vừa ngột ngạt, không thể thở nổi. Đời trước Thái Bình sống một mình ba năm đó, điện hạ chính là một ngày rồi một ngày chịu đựng như vậy sao?

Trong tim, phảng phất bị cái gì hung hăng đâm vào.

Giày vò như vậy, Uyển Nhi chỉ mới chống cự nửa ngày, đã cảm thấy đau khổ cực kỳ. Điện hạ của nàng chịu đựng suốt ba năm, nếu không phải tình sâu như biển, làm sao có thể chịu được lăng trì như vậy?

“Thuốc đâu?” Uyển Nhi mệt mỏi mở miệng.

Hồng Nhụy cuối cùng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, cầm chiếc hộp bên gối đến, lấy tờ giấy phương thuốc từ bên trong ra, đưa cho Uyển Nhi.

Uyển Nhi mở tờ giấy viết phương thuốc ra, lúc thấy rõ chữ viết bên trên, nước lập tức lăn xuống gương mặt, nàng cầm lòng không đậu mà bật cười.

Hồng Nhụy không nghĩ tới đại nhân lại có phản ứng như vậy, lo lắng đại nhân có phải hay không đột nhiên phát điên rồi, “Đại nhân người…… vẫn ổn chứ?”

Uyển Nhi hít sâu một hơi, ôm sát tờ giấy vào trong lòng, “Ta liền biết…… nàng không nỡ……”

Hồng Nhụy càng thấy càng lo lắng, “Đại nhân?”

Uyển Nhi dứt khoát lau nước mắt, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, “Hồng Nhụy, mang một chậu nước ấm đến đây đi, ta cần rửa mặt chải đầu thay y phục, sau khi hừng đông, lại đến gặp thứ sử Duyện Châu một lần.”

Hồng Nhụy cực kỳ lo sợ, “Nô tỳ đi múc nước cũng được, nhưng đại nhân người…… cũng đừng tự sát nha.” Nàng đã nghe nói không ít chuyện tự sát không thể hiểu được, những người đó đều đuổi người bên cạnh đi, sau đó liền tự sát bỏ mình.

Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Ta sao lại tự sát?”

“Vậy…… Để nô tỳ làm một chuyện trước…… Nô tỳ lại đi múc nước……” Hồng Nhụy nói xong, vội vàng đi một vòng trong phòng, thu hết mấy thứ nhìn như dao kéo, lại đóng thật chặt cửa sổ, lúc này mới yên lặng rời khỏi phòng.

Uyển Nhi lại nhìn giấy viết thư một lần nữa, cẩn thận cất kỹ tờ giấy, rồi đi đến bên gương đồng, chỉnh trang dung nhan của mình. Điện hạ có mưu tính của điện hạ, nàng cũng phải vì điện hạ ra trận chiến đấu.

Không lâu sau, Hồng Nhụy bưng nước ấm nhanh chóng đẩy cửa tiến vào. Nhìn thấy Uyển Nhi đã chỉnh trang thỏa đáng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên đúng như Trương đại nhân đã nói, hộp linh đan diệu dược kia xác thật là thuốc chữa khỏi bệnh.

Hồng Nhụy bưng nước ấm qua, cầm khăn sạch đến, tẩm ướt rồi đưa cho Uyển Nhi, “Đại nhân, mời dùng.”

Uyển Nhi nhanh chóng lau mặt, đội chắc mũ quan, hỏi: “Hiện nay là giờ nào?”

“Sắp đến giờ Mão.” Hồng Nhụy trả lời đúng sự thật.

Uyển Nhi trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, đứng dậy đến bên kỷ án, mài mực nâng bút, nhanh chóng viết xong thiệp chào, đưa cho Hồng Nhụy, “Khi nào trời sáng, ngươi liền đưa tấm thiếp này đến chỗ Dương Quỳnh.” Dương Quỳnh là kẻ nhát gan không có chủ kiến, đối phó với người như vậy cũng không khó, “Liền nói…… Ta có khẩu dụ muốn tuyên.”

Tuy Hồng Nhụy không biết đại nhân muốn làm cái gì, nhưng thấy đại nhân khôi phục như thường, lòng nàng tràn đầy cao hứng.

Sau khi nàng tiếp nhận tấm thiếp, chỉ thấy Uyển Nhi bỗng nhiên nghiêng người đến gần, ghé vào tai nàng thì thầm: “Điện hạ không có việc gì, Xuân Hạ hẳn là cũng mạnh khỏe.”

Hốc mắt Hồng Nhụy nóng lên, “Thật…… Thật sao?”

“Ừm.” Hai tay Uyển Nhi nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: “Chúng ta ở Duyện Châu ba ngày rồi sẽ rời đi.”

Hồng Nhụy gật đầu thật mạnh, “Vâng!”

“Thùng thùng”

Đúng lúc này, Trương Tắc gõ vang cửa phòng, “Thần đã nấu xong thuốc cho đại nhân, xin đại nhân dùng lúc còn đang nóng.”

“Hồng Nhụy, để hắn vào đi.”

Sau khi Uyển Nhi phân phó, Hồng Nhụy liền đón Trương Tắc vào.

Trương Tắc nhìn thấy thần sắc Uyển Nhi lúc này đã bình tĩnh, so với lúc hôn mê khác nhau như hai người, vậy là tâm dược nhất định đã có tác dụng. Hắn đặt chén thuốc xuống, cười khẽ nhất bái với Uyển Nhi, “Đại nhân cứ việc an tâm, điều dưỡng thân thể thật tốt mới là thượng sách.”

“Lời này là đại nhân nói, hay là nàng nói?” Uyển Nhi ý tứ hỏi lại.

Trương Tắc hiểu ý cười, “Đều là lời của đại phu.”

Uyển Nhi nhìn hắn có vài phần quen mắt, “Ta hình như đã gặp đại nhân ở nơi nào?”

“Hạ quan vẫn luôn nhậm chức ở bên cạnh điện hạ, năm ấy đại nhân đến Trường An tuyên chỉ, điện hạ có mệnh hạ quan xem mạch cho đại nhân.” Trương Tắc nghiêm túc trả lời.

“Trương Tắc?” Uyển Nhi nhớ ra người này.

Trương Tắc gật đầu, “Chính là hạ quan.”

Uyển Nhi cười cười sâu xa, bưng chén thuốc lên, dùng muỗng nhỏ chậm rãi uống hết.

Trương Tắc tiến lên xem lại mạch cho Uyển Nhi, gật đầu nói: “Còn phải điều dưỡng thêm nửa tháng, nếu……” Hắn thử mở miệng, “Đại nhân không ở lại, có thể để hạ quan đưa đại nhân một đoạn đường, đưa đến cổng thành Thần Đô, hạ quan sẽ trở về.”

“Đã là mệnh lệnh của nàng, ngươi phải nghe theo, tự nhiên ta cũng phải nghe theo.” Ý cười của Uyển Nhi dần dần đậm hơn, nàng nên điều dưỡng thân thể thật tốt, lúc gặp mặt mới có sức lực “thu thập” nàng ấy.

Ai bảo điện hạ dọa nàng như vậy!

Trương Tắc tưởng rằng còn phải phí thêm mồm mép, không nghĩ tới Uyển Nhi lại đồng ý nhanh như vậy, “Như thế thật tốt.”

“Mấy ngày nay làm phiền Trương đại nhân rồi.”

“Đều là nên làm.”

Sau khi hừng đông, Hồng Nhụy đem tấm thiếp đưa đến phủ thứ sử.

Vốn dĩ Qương Quỳnh còn muốn trốn tránh không gặp, hôm qua bị Uyển Nhi chất vấn như vậy, hắn làm sao chống đỡ được? Nhưng nghe thấy người tới nói, còn có khẩu dụ muốn tuyên, hắn nào có lý do để qua loa lấy lệ?

Vì thế, hắn chỉ phải sai người mời Uyển Nhi vào trong phủ.

Hôm nay Uyển Nhi rất khác hôm qua, trên người nàng biến hóa rõ ràng như vậy, Dương Quỳnh chỉ cảm thấy càng thêm thấp thỏm bất an.

“Thượng Quan đại nhân, mời.”


“Dương đại nhân.”


Uyển Nhi cũng không lập tức ngồi xuống, chỉ nhìn lướt qua những người hầu hạ trong chính đường.


Dương Quỳnh sửng sốt một chút, “Đây là……”


Uyển Nhi không nói thẳng, chỉ ho nhẹ hai tiếng, Hồng Nhụy liền biết điều mà rời khỏi chính đường, ra cửa chờ.


Dương Quỳnh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cho hạ nhân lui xuống.


“Đại nhân có thể tuyên chỉ.”


Uyển Nhi cười lạnh một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Dương Quỳnh, ngươi còn muốn giữ cái đầu trên cổ mình sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK