Mục lục
Cấm Đình - Lưu Diễn Trường Ngưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Tam Tư liều mạng dùng chút khí lực cuối cùng, chỉ đổi lấy vài lần run rẩy cực kỳ bé nhỏ, hai mắt vừa trợn, liền ngất đi.

Uyển Nhi cẩn thận thu gọn thuốc mỡ cùng lông chim, vốn muốn gọi vài nội thị đến đỡ Võ Tam Tư đang nằm trên mặt đất về lại giường, nhưng nàng vừa mở cửa, liền đụng phải ánh mắt đau lòng của Thái Bình.

Uyển Nhi vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng gọi: "Điện hạ."

Thái Bình đến nắm tay nàng, lần đầu Uyển Nhi né tránh, Thái Bình không chần chờ, lại nắm lấy tay nàng lần nữa, chặt chẽ nắm chặt trong lòng bàn tay, nghiêm túc nói: "Uyển Nhi đừng sợ."

Phân lượng của những lời này rất nặng, nặng đủ để làm trái tim thấp thỏm của Uyển Nhi bình tĩnh trở lại.

Uyển Nhi vốn tưởng rằng Thái Bình nhìn thấy nàng như vậy, sẽ sợ hãi hoặc là ghét bỏ. Chỉ vì tay nàng không nên dính phải máu tươi, chỉ nên cầm bút lông, viết chiếu lệnh của Thiên Tử.

Ngữ khí của Thái Bình càng ôn nhu hơn so với ban nãy, "Là hắn xứng đáng." Vừa nói, nàng gập ngón út lên, lén lút gãi gãi vào lòng bàn tay của Uyển Nhi.

Tay kia của Uyển Nhi chỉ nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Thái Bình, "Có những lời này của điện hạ, là đủ rồi." Vừa nói, nàng chậm rãi giương mắt, "Thần còn phải trở về bên bệ hạ phục mệnh."

Thái Bình nghe thấy hai chữ "phục mệnh", tiếng lòng nháy mắt kéo căng, "Bổn cung đi cùng nàng."

"Nếu điện hạ đi, sự tình sẽ phức tạp." Uyển Nhi mỉm cười, vốn dĩ đây chính là nhiệm vụ của nàng, nếu Thái Bình đi theo nàng cùng gặp mặt Võ Hoàng, chẳng phải là chứng thực nàng cấu kết với công chúa sao.

Thái Bình vẫn không yên tâm, "Vậy...... Đêm nay bổn cung ngủ lại trong cung......"

"Điện hạ nên đi xem phò mã." Uyển Nhi nhắc nhở Thái Bình, "Mang kiếm xông vào điện cũng không phải là chuyện nhỏ, bệ hạ cũng cần một lý do để ân xá."

Lời nói của Thái Bình nghẹn lại ở trong cổ họng.

Ý cười của Uyển Nhi đậm hơn, "Tương lai còn dài." Nói xong, nảng vỗ vỗ mu bàn tay của Thái Bình, ý bảo nàng ấy buông tay.

Thái Bình cuối cùng cũng phải buông lỏng tay ra, Uyển Nhi nói với Xá Địch thị: "Trinh Nương, ta thấy sắc mặt của điện hạ trắng bệch, nếu đã tới, vậy thì tuyên thái y đến thỉnh mạch đi."

Xá Địch thị gật đầu, "Uyển Nhi yên tâm."

"Ta đi gọi nội thị tới, đỡ Lương Vương về lại giường dưỡng thương trước đã." Uyển Nhi cung kính nhất bái với Thái Bình, dứt khoát xoay người rời đi.

Thái Bình làm thế nào cũng không thể yên tâm cho Uyển Nhi, "Trinh Nương."

"Có thần." Xá Địch thị đáp lời.

Thái Bình nghiêm mặt nói: "Ngươi đi giúp Uyển Nhi đi." Nói xong, nàng nhìn vào trong cánh cửa mở rộng. Tuy a nương xác thật đã động sát ý, nhưng a nương cũng không có ý tứ hành hạ Võ Tam Tư đến chết, nếu không phải bởi vì nàng, Uyển Nhi cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy.

Xá Địch thị chần chờ nhìn nhìn công chúa, "Nhưng sắc mặt của điện hạ xác thật không được tốt lắm."

"Bổn cung đã quen, mỗi tháng luôn có mấy ngày như thế." Thái Bình nói xong, xoay người rời khỏi nơi này, nàng xác thật nên nghe theo lời Uyển Nhi, đi nhìn xem phò mã trước.

Hôm nay màn diễn này còn chưa diễn xong, đoạn cuối cùng này, nàng cần phải diễn thật tốt.

Xá Địch thị thấy điện hạ đi xa, nàng cũng không tiện đuổi theo, lập tức đi vòng về Minh Đường.

Tảo triều đã xong, văn võ bá quan dần rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung.

Võ Hoàng tâm thần không yên, không ở lại Minh Đường phê duyệt tấu chương, mang Bùi thị đến Thiên Đường.

Khi Uyển Nhi trở về phục mệnh, nhìn thấy Bùi thị cùng Xá Địch thị chờ ở ngoài Thiên Đường, nàng nhìn Xá Địch thị lâu hơn một chút, Xá Địch thị cười khẽ, biểu thị an tâm.

Trinh Nương làm việc từ trước đến nay luôn thoả đáng, nếu nàng ấy đã trở lại, nói vậy điện hạ bên kia cũng không có gì nghiêm trọng.

Uyển Nhi thu hồi tạp niệm, đi nhanh vào Thiên Đường.

Võ Hoàng đang thành tâm cầu nguyện, lúc này quỳ gối ở dưới tượng Phật lớn, chắp tay trước ngực, nhắm mắt yên lặng niệm kinh văn.

Uyển Nhi không dám quấy rầy, liền lẳng lặng chờ ở một bên.

"Bong!"

Thầy tu bên cạnh gõ vang bát vàng, phát ra một tiếng vang chói tai.

Võ Hoàng từ từ mở mắt, duỗi tay ra hiệu cho người đến đỡ.

Uyển Nhi tiến đến đỡ Võ Hoàng, đỡ nàng đứng dậy từ bồ đoàn.

"Sự tình đều làm tốt?" Võ Hoàng nhàn nhạt hỏi.

Uyển Nhi không trả lời ngay, chỉ đưa ánh mắt cho thầy tu, thầy tu liền mang một đám tăng nhân rời khỏi Thiên Đường.

Thiên Đường to như vậy chỉ còn lại Uyển Nhi cùng Võ Hoàng, Uyển Nhi bỗng nhiên thả lỏng Võ Hoàng, lui về sau ba bước, cung kính lấy ra thuốc mỡ cùng lông chim, "Thần cả gan, dùng độc với Lương Vương."

Ánh mắt của Võ Hoàng phức tạp, chỉ liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, không giận tự uy.

Uyển Nhi bẩm báo đúng sự thật, "Hôm nay điện hạ ở trước mặt mọi người đánh Lương Vương ba mươi bản tử, tuy là dùng dụng cụ hành hình dành cho nữ tử, nhưng Lương Vương thật sự kêu la thảm thiết. Việc này nếu bị người có ý đồ thêm mắm thêm muối, sau này dòng dõi của Lương Vương cùng công chúa sao có thể bình an vô sự?"

Đây cũng là phiền muộn trong lòng Võ Hoàng, "Nói tiếp."

"Vết thương trên người Lương Vương cần phải dưỡng lành, ít nhất là bên ngoài nhìn thấy, vết thương của hắn đã khép lại." Uyển Nhi chậm rãi nói, "Kể từ đó, cái chết của hắn sẽ không tính trên đầu điện hạ."

Võ Hoàng lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, không nói lời nào. Cách chết như vậy, xác thật tra tấn người khác, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất, có thể tránh cho Thái Bình kết thù hận với dòng dõi của Lương Vương.

Thiên Tử muốn khống chế cán cân, về phần xử trí chuyện này, Uyển Nhi xác thật làm rất gọn gàng.

"Để tránh Lương Vương sắp chết nói bậy, nhiễu loạn triều cục, thần còn để các thái y dùng thuốc làm câm." Uyển Nhi không có chuyện gì muốn giấu, lúc này chỉ cần có một câu nói sai, đều sẽ làm cho Võ Hoàng ngờ vực, nhẹ thì chịu đánh, nặng thì đền mạng, "Thần phân phó các thái y ngày đêm chăm sóc cho Lương Vương, mỗi ngày có ba thái y thay thuốc theo dõi bệnh tình, đợi miệng vết thương khép lại, lại mời thế tử vào cung tiếp Lương Vương trở về."

"Ngươi suy xét cho trẫm cũng thật chu đáo." Võ Hoàng cười như không cười, ngay cả những chuyện này mà Uyển Nhi cũng suy tính đến rồi. Giữ Lương Vương ở lại trong cung trị thương, đó là long ân của Thiên Tử, biểu lộ rõ ràng Võ Hoàng nhân đức, trị xong ngoại thương lại để thế tử mang về nhà, cái chết của Võ Tam Tư liền không dính trên người cô cô như nàng được.

Uyển Nhi quỳ xuống mặt đất, dập đầu nói: "Thần, sợ hãi."

"Sợ hãi?" Võ Hoàng nắm lấy cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng vào con ngươi của Thiên Tử, "Trẫm biết ngươi có Thất khiếu linh lung tâm, làm việc từ trước đến nay không để lọt một giọt nước, nhưng hôm nay, trẫm lại có vài phần......"

Thiên Tử không thể nói ra chữ "sợ" này, cho nên Võ Hoàng ngừng lại, thay vào đó chỉ nhìn đánh giá một cách thâm thúy.

Thần tử như Uyển Nhi nếu trung thành và tận tâm, với bản lĩnh của nàng, có thể trọng dụng, nhưng nếu có một ngày bất trung, đó chính là họa lớn.

Uyển Nhi biết Võ Hoàng đang suy nghĩ cái gì, nàng thuận thế thay đổi lời nói, nghiêm túc mở miệng, "Lần này là điện hạ, chỉ vì điện hạ thân cận dân chúng, mọi việc đều tự tay làm lấy, cho nên mới để kẻ xấu có cơ hội thừa nước đục thả câu. Sau này......" Nàng trực tiếp đâm vào tim của Võ Hoàng, "Nếu bệ hạ đơn độc triệu kiến mấy vị thần tử, lại bị những kẻ không thuận theo mượn cớ, bêu danh xấu cho bệ hạ, xin hỏi bệ hạ lại xử trí như thế nào?"

Nữ tử là thần cũng vậy, là quân cũng thế, chỉ cần cầm quyền, sẽ có thời điểm phải ở riêng với nam tử, Võ Tam Tư có thể nghĩ biện pháp như vậy để hãm hại Thái Bình, những kẻ không thuận luôn phản đối Võ Hoàng cũng có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.

Đừng nói là công chúa không có đường chối cãi, chính Võ Hoàng cũng không có đường chối cãi.

Uyển Nhi lại nhắc đến chuyện này, nháy mắt làm ngờ vực của Võ Hoàng tan đi hơn phân nửa, xác thật, việc lần này chỉ mới là một cái bắt đầu, uy quyền có thể trấn áp nhất thời, lại không bịt được những miệng lưỡi bẩn thỉu, không ngăn được những suy nghĩ lung tung dơ bẩn của những kẻ đó.

Truy cứu nguyên nhân, liền bởi vì các nàng là nữ nhân. Xuất đầu lộ diện thống trị thiên hạ, cho dù làm rất tốt, những người đó nhìn thấy cũng chỉ là các nàng thân cận với biết bao nhiêu nam tử.

Võ Hoàng chán nản buông lỏng tay, chắp tay mà đứng, "Ngươi nói nên xử trí như thế nào?"

Uyển Nhi nhìn lên Võ Hoàng, "Thần đi theo điện hạ quản lý đồn điền nửa năm, thần nhìn thấy người xuống ruộng trồng trọt phần lớn đều là nữ nhân, nam tử ngược lại ở nhà đọc sách viết chữ. Cái gọi là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, xin hỏi bệ hạ, như thế cũng được xem là nam chủ ngoại, nữ chủ nội sao?"

Võ Hoàng nhớ lại những gì ngày ấy cải trang ra ngoài đã chứng kiến, xác thật là như thế.

"Trên phố thường nghe người ta nói, nữ tử sinh ra đã ngu dốt, thần xin hỏi lại bệ hạ, nữ tử sinh ra không được đọc sách, không được mở mang trí tuệ, sao có thể không ngu dốt?" Uyển Nhi hỏi tiếp.

Võ Hoàng nghiêm nghị, "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Trong ánh mắt của Uyển Nhi đốt lên nhiệt huyết, "Thần dân trong thiên hạ, một nửa là nam, một nửa là nữ, sao không phân ra để giáo dục? Thần xin bệ hạ mở tư thục dành cho nữ tử, mở mang trí tuệ cho nữ tử"

Trái tim Võ Hoàng nóng lên, Uyển Nhi góp ý xác thật là kế sách hay.

Nữ tử được mở mang dân trí, vậy sẽ không câu nệ những chuyện khuê các nữa. Leo qua Thái Sơn, mới biết Thường Sơn nhỏ bé, thấy qua biển cả, mới biết ao hồ chẳng qua chỉ có một tấc vuông.

"Việc này, không thể gấp gáp." Võ Hoàng muốn tiếp nhận góp ý của Uyển Nhi, nhưng nàng biết việc này không thể hấp tấp, dù sao hiện nay triều cục chưa ổn, chuyện quan trọng nhất trước mắt nàng đó là ổn định giang sơn này.

Uyển Nhi rũ mắt nghe theo.

"Hàn môn khó leo cao, thế gia có thế lực." Võ Hoàng trầm mắt, ngửa đầu nhìn về phía tượng Phật lớn trong Thiên Đường, "Phật Đà độ thế trăm năm, mới đi được một bước nho nhỏ, trẫm không tham nhiều, đi trước nửa bước."

Uyển Nhi giương mắt nhìn về phía Võ Hoàng, nàng đứng dưới tượng Phật sừng sững, ánh đèn lưu li trên tượng Phật chiếu lên người nàng, làm người nàng phát ra một vầng sáng nhàn nhạt.

Một vị Phật chỉ có một cái miệng, làm sao có thể độ hết người trong thiên hạ?

"Giang sơn củng cố, quyền hành trong tay, mới có thể làm theo ý muốn." Võ Hoàng chỉ ra những lời này, "Hiện nay trẫm cần nhất chính là triều đình có quân tử, biên cương có tướng tài, thiên hạ có thái bình."

Nàng vốn định đề bạt con cháu Võ thị, tạo ra một Đại Chu của họ Võ, nhưng việc lần này xem như cho nàng một cảnh cáo. Nếu không phải quân tử, quyền cao chức trọng chính là họa lớn.

Quân tử coi trọng đức hạnh, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm; tiểu nhân tham danh lợi hám quyền lực, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.

"Soạn chiếu, tuyên Địch Nhân Kiệt hồi kinh, nhậm chức Đông Quan thượng thư, Đồng Bình Chương Sự." Võ Hoàng đột nhiên hạ lệnh.

Uyển Nhi sửng sốt một chút, "Vậy điện hạ......"

"Công chúa kiêu căng, bị chuyển sang Xuân Quan thượng thư, một mặt phụ trách Lễ Bộ, một mặt học tập quy chế." Võ Hoàng nói xong câu đó, nghiêm túc nói, "Năm nay khoa cử là đại sự, công chúa mới nhậm chức thượng thư, nếu nàng có chỗ không hiểu, ngươi chỉ điểm nàng nhiều hơn."

"Vâng." Uyển Nhi biết Võ Hoàng có dụng ý gì.

Lúc này, Bùi thị bước nhanh vào bẩm báo, "Bệ hạ, công chúa khóc đến hôn mê ở trong thiên lao."

Võ Hoàng đỡ trán, "Thật là một khắc cũng không để trẫm được thoải mái!" Phò mã hôm nay gây náo loạn, nàng còn phải tìm cái cớ, để tha tội chết cho phò mã.

"Truyền thái y đã, đừng để thân thể Thái Bình bị thương." Võ Hoàng hạ một chiếu lệnh trước, cuối cùng tầm mắt dời về phía Uyển Nhi.

Uyển Nhi cố nén chua xót dâng lên trong lòng, chậm rãi nói, "Công chúa nhất định là lo lắng cho phò mã, cho nên mới khóc ngất như vậy."

"Thái Bình hiếm khi mới hoà hoãn với phò mã, trẫm không thể ngay lúc này lấy mạng của phò mã." Võ Hoàng đơn giản nói ra ý tứ của mình.


"Bệ hạ có thể tước vương tước của phò mã, răn đe cảnh cáo." Uyển Nhi chỉ có thể giúp Võ Du Kỵ nghĩ đến một bước này, nhiều hơn nữa, nàng một chữ cũng không muốn nghĩ.


_____


Chú giải

Bồ đoàn: là đệm để ngồi thiền, thường được dồn bằng bông gòn và bọc bằng một lớp vải, bề mặt hình tròn hoặc vuông


Thất khiếu linh lung tâm: Trái tim có bảy lỗ quý hiếm, chỉ những người thông minh có trái tim thông suốt mọi việc. Bắt nguồn từ việc Tỷ Can dâng sớ muốn Trụ Vương giết Đát Kỷ nhưng không thành, Đát Kỷ viện cớ Tỷ Can có Thất khiếu linh lung tâm nên đã xúi giục Trụ Vương lấy tim của ông làm thuốc chữa bệnh.


Tư thục: trường tư


Đồng Bình Chương Sự: tên gọi của chức Tể Tướng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK