Võ Hậu thu được thư tiến cử của Thái Bình, do dự hồi lâu, vẫn đồng ý tấu chương. Mấy năm gần đây, ác quan hoành hành, thu thập phần lớn người không phục Võ Hậu. Ngụy Huyền Đồng nhiều năm trước tham gia vào chuyện phế hậu, nếu Võ Hậu ngay lúc này ủy thác trọng trách, ngược lại có thể cho những quan viên đang hoảng sợ một liều thuốc an thần.
Nàng cũng không phải có thù tất báo, nàng chỉ thu thập những kẻ không thức thời. Phàm là người có tài, đều có thể trọng dụng. Nàng nghĩ, hiếm khi Thái Bình đề cử một chức quan lớn, a nương như nàng hẳn nên cho nàng ấy ân sủng này. Đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt, nàng càng coi trọng Thái Bình, những ác quan kia liền càng không dám xuống tay với Thái Bình.
Thái Bình huy động đủ gạo thóc, liền tự mình dẫn một ngàn cấm quân đến Sơn Đông cứu tế. Sau đại tai, nhất định có đại dịch, hai giai đoạn này cứ lặp đi lặp lai, chậm chạp khó hồi phục. Vốn dĩ lường trước cứu tế dài nhất chỉ cần một năm, nhưng Thái Bình ở Sơn Đông một lần đã là mười bốn tháng. Đợi tình hình tai ương hơi hoãn lại, đã là tháng Năm năm Thùy Củng thứ tư.
Cùng tháng, chất nhi Võ Thừa Tự của Võ Hậu vớt được một khối bạch thạch tại Lạc Thủy ở Thần Đô, dâng tám chữ “Thánh mẫu lâm nhân, vĩnh xương đế nghiệp”, coi đó là điềm lành xuất hiện. Võ Hậu vui mừng, gia phong tôn hào “Thánh Mẫu Thần Hoàng” cho chính mình, chờ đến khi Minh Đường hoàn thành, lấy thân phận “Thần Hoàng” cử hành đại lễ long trọng tế trời.
Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng.
Nhiều ngày nay khi Võ Hậu xử lý chính vụ, vẫn luôn suy nghĩ việc này. Hoàng tộc Lý Đường rất đông, cho dù Lý Đán nhường ngôi, về tình về lý đều không tới phiên mẫu hậu như nàng kế thừa ngôi vị.
Làm sao có thể uy hiếp thiên hạ, để đám hoàng tộc Lý Đường im lặng như ve sầu ngày Đông?
Võ Hậu suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra một biện pháp thích hợp.
Cho dù muốn giết, cũng cần một cái cớ.
Cố tình, đám hoàng tộc Lý Đường gần đây an tĩnh không một tiếng động, ác quan có thêu dệt tội danh thế nào cũng không làm liên lụy đến những vương tôn kia được.
Bùi thị bưng lên một ly Cam Lộ cho Võ Hậu, nhìn lướt qua Xá Địch thị cùng Uyển Nhi hầu hạ ở một bên. Ngày thường hai vị nữ quan này đề ra nhiều chủ ý nhất, nhưng hai ngày nay, hai người đều không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc, thật sự làm người khác khó hiểu.
Võ Hậu phê xong một quyển tấu chương, chỉ cảm thấy phiền đến hoảng hốt, “Hôm nay nóng quá, Bùi thị!”
Bùi thị biết Võ Hậu muốn ăn cái gì, lập tức lấy ra một mâm quả vải trong khay đựng đá cách đó không xa, dâng lên kỷ án.
Uyển Nhi biết điều mà đi đến bên án, bắt đầu lột quả vải cho Võ Hậu.
Võ Hậu nhíu mày, giương mắt nhìn Uyển Nhi, “Ngày thường ngươi có rất nhiều chủ ý, hôm nay sao một câu cũng không nói?”
Uyển Nhi lột xong một quả vải dâng lên Võ Hậu, Võ Hậu cũng không có ý muốn ăn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Uyển Nhi, chính là muốn nghe nàng ấy nói vài câu.
Trong lòng Xá Địch thị kéo căng, việc này cũng không thể tùy tiện mở miệng. Khả năng chỉ cần nói mấy câu, liền có hàng ngàn hàng vạn đầu người rơi xuống đất.
Uyển Nhi đặt quả vải trở lại trong mâm, chậm rãi nói: “Hiện giờ điềm lành thường xuyên xuất hiện, đây chính là đại cát, sao Thái Hậu không chờ Minh Đường hoàn thành, triệu tông thất các nơi tới Thần Đô, tiến hành tế lễ tại Minh Đường?”
Ánh mắt Võ Hậu lúc sáng lúc tối, cân nhắc lời Uyển Nhi nói.
Uyển Nhi lại lột một quả vải khác, dâng lên cho Võ Hậu, “Đây là việc lớn nước nhà, người trung thành nên vui vẻ tham gia.”
Đột nhiên tuyên triệu tông thất các nơi cùng đến Thần Đô tế bái, ai cũng sẽ nghĩ đây là Võ Hậu muốn dùng một lưới bắt hết tông thất Lý Đường. Không tới chính là kháng chỉ, tới có lẽ cũng sẽ chết, có một số người tự nhiên sẽ nhịn không được tìm một con đường sống khác.
Chiêu này gọi là “Chó cùng rứt giậu”.
Võ Hậu cười to, tiếp nhận quả vải từ Uyển Nhi, một ngụm ăn hết.
“Chỉ là……” Uyển Nhi vẫn phải nhắc nhở Võ Hậu, “Điện hạ cứu tế đã hơn một năm, tình hình tai ương lặp lại nhiều lần, điện hạ một lòng vì dân, chỉ sợ không thể phụng chiếu về Thần Đô.”
Xá Địch thị lặng yên kéo kéo ống tay áo của Uyển Nhi, lúc này Võ Hậu đang cao hứng, sao đột nhiên lại đề cập đến điện hạ?
Võ Hậu liếc mắt đánh giá Uyển Nhi một cái, nàng ấy cùng Thái Bình xa cách năm năm, năm năm này tuy có ngẫu nhiên nói chuyện vì Thái Bình, nhưng cũng là đứng trên lập trường của Võ Hậu. Hiện giờ Võ Hậu có phần ân sủng công chúa, người khác không hiểu ý nghĩa sâu xa bên trong, nhưng Uyển Nhi lại hiểu rõ tâm tư của hai mẫu nữ này từ đầu đến cuối.
“Soạn chiếu.” Võ Hậu đã sớm nghĩ kỹ biện pháp bảo hộ Thái Bình.
Uyển Nhi nâng bút, trải rộng giấy Tuyên Thành, nghiêm túc lắng nghe.
“Chiếu thư đầu tiên, là chiếu thư tứ hôn, Thái Bình có thể tự chọn phò mã, nhưng chỉ có thể chọn từ những người trong Võ thị.” Võ Hậu cố tình nhấn mạnh những lời cuối cùng.
Uyển Nhi siết chặt cán bút, rũ mắt không dám ngẩng đầu.
Tuy sớm biết không tránh được việc này, nhưng nói nửa điểm không đau lòng đều là nói dối. Nàng nhanh chóng viết xong chiếu thư, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót đến mức đau đớn.
“Nếu Thái Bình tiếp nhận chiếu thư đầu tiên, liền không cần tuyên chiếu thứ hai.” Võ Hậu tin tưởng Thái Bình hiểu chuyện, cũng hy vọng Uyển Nhi không cần dùng đến chiếu thư sau, “Nếu nàng không chọn phò mã, liền lập tức bắt lấy, giam cầm ở Duyện Châu.”
Thân thể Uyển Nhi rõ ràng run rẩy một chút.
Võ Hậu cười lạnh, “Uyển Nhi cảm thấy ai gia quá mức tàn nhẫn sao?”
Uyển Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Thần không dám.”
“Ai gia không hy vọng ngươi phải tuyên chiếu thư thứ hai.” Võ Hậu cười như không cười, ngữ khí lạnh lẽo.
Uyển Nhi bỗng nhiên ý thức được cái gì, “Thái Hậu muốn…… muốn thần đi tuyên chiếu?”
“Quan hệ của ngươi cùng Thái Bình từ nhỏ đã rất tốt, ngươi tới khuyên nàng, có lẽ hữu dụng hơn so với để người khác khuyên nàng.” Võ Hậu đã sớm quyết định chủ ý này, “Nếu làm việc này không xong, ngươi cũng không cần trở lại, lưu lại Duyện Châu đi, chiếu cố Thái Bình sinh hoạt hàng ngày.”
Tại thời điểm này, đây là ân sủng lớn nhất mà Võ Hậu có thể cho Thái Bình, là về kinh mưu cầu ngôi vị trữ quân, hay là bị giam cầm tại Duyện Châu làm tù nhân một đời, tất cả đều do một ý niệm của Thái Bình.
Là quân vương, có thể đặt xuống, mới có thể cầm lên.
Thiên hạ không có chuyện gì có thể vẹn cả đôi đường, quân vương kỵ nhất chuyện tình cảm, nếu Thái Bình còn muốn quân lâm thiên hạ, nhất định phải vứt bỏ cái gọi là lưỡng tình tương duyệt, đem thiên hạ đặt ở vị trí hàng đầu.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy hốc mắt bỏng rát, nghèn nghẹn đáp: “Vâng.” Nói xong, nàng dường như dùng sức áp xuống run rẩy, từng nét từng nét viết xong chiếu thư thứ hai.
“Uyển Nhi đi chuẩn bị đi.” Võ Hậu nhàn nhạt phân phó, “Xá Địch thị, đem hai chiếu thư này đến Loan Đài.”
Xá Địch thị lĩnh mệnh, “Vâng.”
Uyển Nhi rời khỏi đại điện, ngửa đầu hít sâu một hơi, nước mắt đã dâng tràn. Chiếu thư đầu tiên nàng làm sao có thể đọc ra khỏi miệng, rồi Thái Bình làm sao có thể an tâm tiếp nhận? Chiếu thư thứ hai nhìn có vẻ rất tốt, nhưng người không có quyền, làm sao có thể bình yên sống qua một đời? Mấy năm gần đây, dân vọng của điện hạ rất cao, những kẻ họ Võ kia sao có thể bỏ qua cho một Trấn Quốc Công Chúa rất có dân vọng?
Tồn tại để giành lấy một đời thái bình chân chính, hay là ngắn ngủi bên nhau cầu một lần cùng xuống Hoàng Tuyền?
Đây là một câu đố Thái Bình phải chọn, Uyển Nhi cũng phải chọn.
Ngày thứ hai, Uyển Nhi phụng chiếu rời khỏi Thần Đô, được một trăm Vũ Lâm Quân hộ tống, mang theo ngũ vị tạp trần đi đến Duyện Châu.
Cùng ngày, người đứng đầu mật thám ẩn giấu ở Loan Đài biết được nội dung chiếu thư, liền lấy bồ câu đưa thư, truyền tin đến Duyện Châu.
Bảy ngày trước khi Uyển Nhi tới Duyện Châu, chim bồ câu đã đến phủ nha Duyện Châu, cùng ngày còn có chim bồ câu khác đến, đó là mật thám trong phủ Võ Thừa Tự truyền thư.
Kỳ thật tình hình tai ương đã khá hơn rất nhiều, Thái Bình lại chậm chạp không xin chỉ hồi kinh, chính là đang đợi tin tức từ trong phủ Võ Thừa Tự.
Xuân Hạ cầm hai túi tin đi vào bên trong chính đường, cung kính trình cho Thái Bình xem.
Thái Bình tiện tay cầm lấy một túi tin, lấy giấy viết thư từ bên trong, mở rộng ra nhìn, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm xuống.
“Điện hạ làm sao vậy?” Xuân Hạ đã thật lâu không nhìn thấy Thái Bình có biểu tình như vậy.
Thái Bình cắn răng nói: “A nương thật là……” Nàng biết hôn sự của mình không thể tiếp tục kéo dài, vốn tưởng rằng làm xong chuyện bên này, tự mình thỉnh chỉ tứ hôn, cho mẫu hậu một liều thuốc an thần, thuận thế lưu lại Lạc Dương, thu thập sạch sẽ mấy kẻ họ Võ dã tâm bừng bừng kia.
Không nghĩ tới a nương lại nóng vội như vậy, còn để Uyển Nhi tới tuyên chiếu thư.
Nhiều ngày nay, trong lòng Uyển Nhi nhất định không dễ chịu.
Thái Bình chỉ cần nghĩ đến đây, liền cảm thấy có hai thanh dao nhỏ đang không ngừng đâm vào tim nàng.
“Thái Hậu?” Vẻ mặt Xuân Hạ bối rối.
Thái Bình nghiêm túc nói: “A nương mệnh Uyển Nhi tới tuyên chiếu thư tứ hôn.”
“A!” Nháy mắt, sắc mặt Xuân Hạ trở nên trắng bệch, “Vậy…… Đại nhân chẳng phải là……” Nàng không dám nói ra, chỉ cần suy nghĩ một chút, liền cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Nếu điện hạ muốn nàng đến hạ lệnh cho Hồng Nhụy, mệnh Hồng Nhụy xuất giá, vậy không bằng lấy đao giết nàng!
“Điện hạ, nên làm cái gì bây giờ?” Xuân Hạ gấp muốn chết.
Thái Bình di bức mật tin này đến gần ánh nến để thiêu rụi, lại mở ra túi tin khác, vội vàng nhìn lướt qua.
“Xuân Hạ, đi mời khách nhân mấy ngày trước đến từ Dự Châu tới đây.” Thái Bình nghiêm túc hạ lệnh.
Xuân Hạ sửng sốt, “Điện hạ?”
“Nói ngươi đi thì đi!” Thái Bình hung hăng mắng.
Xuân Hạ nào dám chần chờ, lập tức lĩnh mệnh đi làm việc.
Thái Bình cúi đầu nhìn bức mật tin trong tay, bên trên chỉ viết một hàng chữ nhỏ —— Xuân Quan thượng thư đã biết có người tới từ Dự Châu.
“Phủ Duyện Châu này, quả nhiên có tai mắt của Võ Thừa Tự.” Thái Bình cẩn thận suy nghĩ, lấy giấy viết thư ra, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ, bỏ lại vào túi tin.
Nàng cầm túi tin đi đến cửa chính đường, nói với tướng sĩ tâm phúc đang canh gác: “Ngươi lại đây.”
“Vâng.” Tướng sĩ khom người tiến lên.
Thái Bình lại gần hắn, nhét túi tin qua, cố ý giương giọng nói: “Nhanh chóng truyền bức mật tin này đến Dự Châu, nhất định phải cẩn thận, đừng để người khác biết.”
“Vâng!” Tướng sĩ hiểu rõ ý của Thái Bình, tùy tiện tóm một con bồ câu trong đình, buộc túi tin vào chân chim, liền thả bồ câu bay.
Bồ câu vẫy cánh mới bay ra khỏi một nửa, liền bị một mũi tên bắn lén làm cho rơi xuống.
Một bóng đen nhanh chóng đến bên cạnh bồ câu, lấy được túi tin, thấy rõ ràng mặt trên có viết —— Đều nghe theo ý của Vương thúc mà hành sự.
Bức mật tin này không cần quá ba ngày, đã tới phủ Xuân Quan thượng thư ở Lạc Dương.
Võ Thừa Tự đắc ý cười to, “Thái Bình à, ngươi vẫn còn non nớt lắm!” Thiên hạ hẳn là của cô cô, trữ quân hẳn là mang họ Võ, chứ không phải họ Lý.
Lúc này đây, thừa dịp cô cô triển khai cục diện chết chóc, hắn nhất định phải theo ý của cô cô, giết sạch sẽ bọn tông thất Lý Đường.
“Người đâu!”
“Có tiểu nhân.”
Võ sĩ tâm phúc đi vào chính đường, nhất bái với Võ Thừa Tự.
“Thông báo cho thứ sử Duyện Châu Dương Quỳnh, công chúa hợp tác với Việt Vương Lý Trinh mưu phản, để hắn chuẩn bị sẵn sàng, công chúa một khi có động thái bất thường, giết chết tại chỗ.” Võ Thừa Tự nói xong lời này, lại bỏ thêm một câu, “Nếu cô cô có chất vấn xuống, bản quan đảm bảo cho hắn.” Nói xong, hắn siết chặt “chứng cứ” trong tay, “Hắn chỉ cần một mực khăng khăng công chúa mưu phản, bức mật tin này sẽ là bằng chứng.”
“Vâng.” Võ sĩ lĩnh mệnh.
Tâm tình Võ Thừa Tự rất tốt, đến gần bên cửa sổ, khoanh tay nhìn về phía Thái Sơ Cung, lẩm bẩm nói: “Cô cô ơi cô cô, có một số việc người cũng không nên trách ta, chúng ta đều là họ Võ, chất nhi làm tất cả đều vì Võ thị của chúng ta thiên thu muôn đời, độc chiếm giang sơn của Lý Đường.” Nói xong, hắn khẽ vân vê môi trên có chút thô ráp, hắn sắp đến tuổi bốn mươi, cô cô cũng đã qua mấy năm biết rõ thiên mệnh, hắn cần phải thừa dịp thân thể cô cô còn khoẻ mạnh, mưu tính thật tốt cho tương lai của chính mình.
Thiên hạ làm gì có đạo lý hoàng đế không cùng họ, chỉ cần cô cô đăng cơ, Đông Cung liền chỉ có thể do người họ Võ tiến vào.
“Ngôi vị Thái Tử, không phải ta thì là ai?” Võ Thừa Tự thầm vui sướng, chỉ cần thu thập hết vương tôn Lý Đường, ngôi vị Đông Cung sớm hay muộn cũng sẽ nằm trong tay hắn.
______
Thánh mẫu lâm nhân, vĩnh xương đế nghiệp: thánh mẫu soi sáng loài người, nghiệp đế vương mãi mãi tốt đẹp