“Thái Hậu, thần có một câu không biết có nên nói hay không.” Xá Địch thị lặng im đã lâu bỗng nhiên mở miệng.
Võ Hậu xoa xoa thái dương, “Nói đi.”
Xá Địch thị nói: “Hữu Vệ tướng quân từ trước đến nay lui tới thân cận với Xuân Quan thượng thư, lần này đột nhiên để bụng chuyện của phò mã, chỉ sợ…… có ẩn tình khác.”
Thần sắc của Võ Hậu ngưng trọng, không vui mà nhìn nàng, “Vu khống trọng thần triều đình, chính là tử tội.”
Xá Địch thị lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: “Thần cũng là mẫu thân, suy bụng ta ra bụng người, nếu nữ nhi của thần bị người khác khinh nhục nhiều lần, bất kể thế nào, thần cũng phải làm chủ cho nữ nhi.” Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ “nhiều lần”, mục đích chính là để nhắc nhở Võ Hậu, chú ý Võ Tam Tư cùng Võ Thừa Tự.
Kỳ thật Võ Hậu trong lòng đã hiểu rõ, trầm giọng hỏi: “Xá Địch thị, ngay cả ngươi cũng cảm thấy ai gia ủy khuất Thái Bình sao?”
“Phải!” Xá Địch thị dứt khoát đáp, ở trước mặt Võ Hậu mà lúng ta lúng túng, ngược lại dễ dàng làm cho Võ Hậu nghi kỵ có dụng tâm.
Võ Hậu trầm mắt, chỉ lẳng lặng nhìn Xá Địch thị quỳ gối trước mặt.
Xá Địch lại lễ bái với Võ Hậu, sau khi thẳng lưng dậy, tiếp tục nói: “Từ trước đến nay thân thể của công chúa vẫn luôn khoẻ mạnh, sao lại đột nhiên xuất hiện thể hàn?” Vừa nói, Xá Địch thị quỳ dịch đến trước hai bước, “Thần cả gan nhiều lời, lúc trước phò mã từng có thê thất, xin hỏi Thái Hậu, có từng nghe lời đồn nào về việc Mai thị bị thương vào đêm động phòng hoa chúc?”
Võ Hậu nghe thấy mà lạnh cả người, nàng một bên nghe, một bên suy xét lại toàn bộ sự tình.
“Phò mã hẳn là người hiểu được thương hương tiếc ngọc, đột nhiên bộc phát cuồng tính, chỉ sợ có liên quan đến thứ thuốc đã uống.” Xá Địch thị nói đến rồi thôi, cúi đầu nói, “Điện hạ mới là người có cùng huyết mạch tương liên với Thái Hậu, nếu nàng có việc……” Nàng cố ý chỉ nói một nửa, ra vẻ ý thức được cái gì, hung hăng tát chính mình một bạt tai, “Là thần quá lời, không nên bàn luận chuyện thiên gia.”
“Thôi.” Võ Hậu còn nhớ rõ bộ dáng Thái Bình lúc xuất giá, rõ ràng là mang theo chờ mong, nhưng ngày thứ hai liền xuất hiện lời đồn phò mã lỗ mãng làm công chúa bị thương, chỉ sợ một đêm kia Võ Du Kỵ cũng đã dùng thuốc.
Võ Du Kỵ từ trước đến nay là người chất phác, cũng không phải kẻ lanh lợi, nhưng lại là đao giết người tốt nhất.
Nếu Thái Bình có việc, người được lợi không ai khác ngoài mấy chất nhi họ Võ kia.
Mùng Một Tết năm nay tế tổ kính trời, Thái Bình chung hiến, chỉ sợ bắt đầu từ khi đó, Thái Bình đã thành cái gai trong mắt mấy chất nhi kia.
Ngay cả Xá Địch thị cũng có thể nhìn thấu nhân quả, Võ Hậu vậy mà sa vào quyền thế, suýt nữa không quan sát kỹ nội tình việc này.
Chính nàng đã dung túng mấy chất nhi đó quá nhiều, năm lần bảy lượt làm Thái Bình chịu ủy khuất.
“Xá Địch thị, soạn chỉ.” Võ Hậu lập tức hạ lệnh, “Gia phong Trấn Quốc Công Chúa năm ngàn hộ, lĩnh chức Đông Quan thượng thư, ban thêm ngàn tấm tơ lụa.”
Xá Địch thị đứng dậy, cầm bút soạn chỉ, nhanh chóng viết xong chiếu thư, trình cho Võ Hậu ngự lãm.
Sau khi Võ Hậu thẩm duyệt, liền mệnh Xá Địch thị đưa đến Loan Đài ngay trong đêm.
Nghe nói, ngày kế tiếp, sau khi lâm triều, Võ Hậu đặc biệt giữ Võ Tam Tư lại.
Triều thần không ai biết Võ Hậu cùng Võ Tam Tư nói chuyện gì, chỉ biết Võ Tam Tư bị nội thị nâng ra ngoài, Võ Hậu trong cơn thịnh nộ, ban hắn năm mươi trượng hình, hắn dường như muốn mất đi nửa cái mạng.
Lại nói, đêm đó Uyển Nhi đỡ Thái Bình vào Lưu Bôi Điện, các cung nhân nhanh chóng mang nước ấm tới, hầu hạ điện hạ rửa mặt chải đầu.
Thái y cũng nhanh chóng mang chén thuốc điều dưỡng đến điện, Uyển Nhi tiếp nhận chén thuốc, hầu hạ Thái Bình uống hết. Sau đó, Uyển Nhi đưa thái y ra khỏi điện, cẩn thận hỏi thái y những chuyện cần chú ý, ghi nhớ từng chuyện. Sau khi trở lại tẩm điện, nàng cho Xuân Hạ cùng cung nhân lui xuống hết, một mình ở lại chiếu cố Thái Bình.
Cung viện yên tĩnh không một tiếng động, đèn cung đình trong tẩm điện sáng ngời, chiếu đến khuôn mặt cực kỳ trắng bệch của Thái Bình.
“Đả thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, đáng giá sao?” Uyển Nhi muốn “mắng” nàng ấy, rồi lại không nỡ “mắng”.
Thái Bình nghiêng người gối lên đầu gối Uyển Nhi, tóc đen xoã trên vai, “Võ Du Kỵ ở lại trong phủ công chúa, sớm hay muộn cũng sẽ là mối họa. Một bước này, ta cần phải đi.” Vừa nói, nàng nắm tay Uyển Nhi, ôm sát vào trong lòng, ngữ khí ôn nhu vô cùng, “Lần trước a nương đã ủy khuất ta, ta biết lần này nhất định sẽ thắng.”
Đã bảo vệ được ngôi vị phò mã của Võ Du Kỵ, còn đổi được đặc chỉ mà nàng muốn, ít nhất trong vòng ba năm, a nương sẽ không chăm chăm đặt chú ý lên bụng nàng.
Uyển Nhi đau lòng Thái Bình, “Điện hạ thật sự muốn uống thuốc duy trì thể hàn ba năm?”
Thái Bình xoay người nằm thẳng, cười nói: “Ba năm là đủ rồi.”
Uyển Nhi chỉ cảm thấy thân thể Thái Bình lạnh vô cùng, nghiêm túc nói: “Nếu tổn thương đến căn cốt, điện hạ sẽ mắc phải bệnh trầm kha.”
“Dù sao cũng có Uyển Nhi thương ta, sau này nếu mà sợ lạnh, ta liền chui vào lòng Uyển Nhi.” Vừa nói, Thái Bình cười cười, liền chống người dậy, chui vào vòng tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi không nói một lời, để Thái Bình hồ nháo.
Thái Bình biết lần này Uyển Nhi giận thật sự, nghiêm mặt nói: “Chẳng qua tay chân phát lạnh, nguyệt sự hỗn loạn mà thôi, chỉ cần ngừng dùng thuốc, là có thể khôi phục như thường.”
Hốc mắt Uyển Nhi nóng lên, đáy mắt nhanh chóng ngưng tụ nước mắt.
Thái Bình vội la lên: “Ta nói đều là sự thật!”
Uyển Nhi chợt ôm lấy Thái Bình, gắt gao ôm chặt thân thể Thái Bình, sợ nàng ấy sẽ biến mất trong chớp mắt. Thân thể nàng không tự chủ được mà run rẩy, vùi đầu vào cổ Thái Bình, nghẹn ngào nức nở.
Thái Bình khẽ xoa lưng Uyển Nhi, dịu dàng trấn an, “Đừng sợ, ta ổn mà, sẽ không có việc gì.” Vừa dứt lời, liền bị Uyển Nhi ôn nhu đẩy xuống giường.
“Nàng……”
“Điện hạ an tâm tĩnh dưỡng, thần sẽ bồi ở bên cạnh điện hạ.”
Uyển Nhi bò dậy khỏi người Thái Bình, tự tay cởi bỏ giày vớ cho Thái Bình, kéo chăn đắp lên. Nói xong câu đó, nàng ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía Thái Bình, cúi đầu lau nước mắt.
Rõ ràng ngày ấy đã ước định, nhưng tối nay nàng vẫn nhịn không được muốn khóc.
“Uyển Nhi.” Thái Bình duỗi tay ra khỏi chăn, túm lấy đai lưng quan phục của Uyển Nhi.
Uyển Nhi không xoay người lại, khàn giọng hỏi: “Điện hạ có gì phân phó?”
“Ôm ta ngủ.” Tuy Thái Bình ra lệnh, lại mang theo một tia kiều mị.
Uyển Nhi thở dài, “Nơi này là trong cung……”
“Ôm một lát thôi.” Thái Bình cầu xin, “Lúc này ta lạnh quá.”
Uyển Nhi làm sao có thể cự tuyệt khi nàng ấy thỉnh cầu như vậy, nghiêng người liền đối diện với ánh mắt nhu nhược đáng thương của Thái Bình. Nếu ngày thường Thái Bình là Trấn Quốc Công Chúa cao cao tại thượng, đêm nay Thái Bình chính là tiểu hồ ly đáng thương với vết thương chằn chịt cả người, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể dễ dàng chọc trúng tâm khảm của Uyển Nhi như trở bàn tay, làm nàng đau lòng muốn khóc.
Uyển Nhi nhanh chóng cởi bỏ giày vớ của mình, sợ ngoại thường quá lạnh, sẽ làm Thái Bình lạnh thêm, liền tháo đai lưng, cởi ngoại thường, chui vào trong chăn, duỗi tay ôm Thái Bình vào trong lòng ngực.
Thái Bình chui vào trong ngực Uyển Nhi, nơi đây chính là địa phương duy nhất trên đời làm Thái Bình cảm thấy an tâm cùng ấm áp.
“Uyển Nhi.”
“Thần ở đây.”
Uyển Nhi ôm sát bả vai Thái Bình, cằm tựa lên trán Thái Bình, ôn nhu trả lời.
“Chỉ lúc này thôi.” Thái Bình biết đêm nay Uyển Nhi nhất định đau lòng gắt gao, nàng hứa hẹn với nàng ấy, “Về sau tuyệt đối sẽ không làm chính mình tổn thương nữa.”
“Ừm.” Uyển Nhi càng ôm Thái Bình, liền cảm thấy thân thể nàng ấy càng lạnh, nàng nắm lấy tay Thái Bình, nhét vào dưới áo sưởi ấm.
Thái Bình cảm thấy da thịt Uyển Nhi nóng hơn so với ngày xưa, nàng biết đó là do tay nàng đã lạnh hơn ngày xưa quá nhiều.
Chuyện điện hạ có thể cảm thấy, Uyển Nhi tự nhiên cũng rõ ràng, nàng cố nén cảm xúc chua xót dâng lên nơi đáy lòng, khẽ hỏi: “Điện hạ còn có thể trả lại điện hạ ấm áp trước kia cho thần không?”
“Có thể.” Thái Bình kiên định đáp.
Uyển Nhi nắm lấy cằm Thái Bình, để Thái Bình nhìn thẳng vào đáy mắt đau lòng của nàng, “Không có lần sau.”
Thái Bình thật sự cực kỳ yêu thích Uyển Nhi như vậy, nàng sa vào ôn nhu mà Uyển Nhi cho nàng, mỉm cười gật đầu, “Không có lần sau.” Vừa dứt lời, Uyển Nhi liền hôn lên mi tâm nàng.
Thái Bình mỉm cười nhắm mắt, hưởng thụ tất cả những gì đêm nay Uyển Nhi trao cho nàng.
Uyển Nhi siết chặt vòng tay, cũng nhắm mắt lại, ít nhất đêm nay, điện hạ của nàng do một mình nàng bảo vệ.
Từ khi dùng thuốc tạo thể hàn, Thái Bình thường xuyên không thể ngủ ngon, có lẽ là phương thuốc mà thái y đưa đến đã có tác dụng, có lẽ là được Uyển Nhi ôm ấp quá mức an tâm, nàng rất nhanh đã ngủ say.
Uyển Nhi lặng yên mở mắt, chăm chú nhìn điện hạ trong lòng ngực, khi đưa tay dịch góc chăn cho điện hạ, đáy mắt nàng bỗng nhiên hiện lên một tia sát ý.
Võ Thừa Tự dã tâm bên ngoài, Võ Tam Tư dã tâm bên trong, so sánh hai gã này, khó đối phó nhất cũng không phải là Võ Thừa Tự, mà là Võ Tam Tư đầy giảo hoạt.
Người này quen gió chiều nào theo chiều ấy, cực kỳ giống cá chạch, căn bản không lường được. Nàng phải ngẫm lại thật kỹ, phải làm sao giăng bẫy loại bỏ Võ Tam Tư trước, nếu không, kinh qua chuyện này, hắn đã biết mình đắc tội điện hạ, tất nhiên sẽ càng kết minh chặt chẽ hơn với Võ Thừa Tự, nếu hai tên đó liên thủ hãm hại điện hạ, điện hạ phòng được nhất thời, nhưng không nhất định phòng được cả đời.
Uyển Nhi suy nghĩ nửa đêm, nhất thời không có manh mối.
Nàng chỉ có thể yên tĩnh chờ cơ hội, chỉ cần nắm được cơ hội bắt được hắn, nàng nhất định sẽ không cho Võ Tam Tư bất kỳ khả năng sống sót nào.
“Uyển…… Nhi……” Bỗng nhiên, nghe thấy điện hạ trong lòng nói mớ.
Uyển Nhi cúi đầu nhìn về phía Thái Bình, chỉ nghe Thái Bình hàm hồ nói mấy tiếng, lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ, “Đừng sợ……”
Một cảm giác chua xót xông thẳng vào sâu trong xoang mũi, Uyển Nhi cảm thấy hốc mắt nóng vô cùng, nhịn nước mắt cọ cọ lên chóp mũi Thái Bình, dịu dàng dỗ dành: “Điện hạ cũng đừng sợ.”
Ánh mắt dời xuống, dừng ở cổ áo bị xé rách của Thái Bình, tầm mắt không khỏi chớp mắt đã mơ hồ.
Kiêu ngạo như nàng ấy, thế nhưng lại bị người ta khinh nhục như vậy.
Cho dù Uyển Nhi không ở hiện trường, cũng có thể tưởng tượng khi đó Thái Bình có bao nhiêu khổ sở.
Điện hạ của nàng, nên là thiếu nữ minh diễm năm đó mặc viên khâm bào đỏ thẫm, cưỡi bạch mã vung vẩy gậy đánh cầu, tung hoành ở sân nuôi ngựa; nên là Đại Đường Trấn Quốc Công Chúa đứng trang nghiêm trước chúng thần, chỉ điểm chính sự cho thiên hạ; nên là Thái Bình sống trong nhung lụa, được Võ Hậu sủng ái một đời……
Nhưng cho dù xuất thân của Thái Bình là như vậy, một khi bước vào vòng xoáy quyền lực, hoặc là quân cờ, hoặc là thịt cá.
Thân là nữ tử, bắt đầu từ khi sinh ra, trên người liền bị trói buộc quá nhiều gông cùm xiềng xích.
Cung tì thấp kém như con kiến là như thế, hiển hách như Thái Bình công chúa cũng là như thế, nhưng mà —— dựa vào cái gì nữ tử không thể tự chủ nhân sinh của chính mình? Dựa vào cái gì sinh ra đã phải làm quân cờ mặc người định đoạt, phải làm thịt cá trên thớt mặc người chém giết?
Võ Hậu thắp lên chỉ là một ngọn lửa nhỏ, Thượng Quan Uyển Nhi nàng muốn cùng với Thái Bình, thổi ngọn lửa này bùng lên càng dữ dội hơn, lan đến càng xa hơn, để người trong thiên hạ thậm chí là người đời sau nhìn xem, tương lai Đại Đường sẽ có thái bình thịnh thế như thế nào!
_____
Bệnh trầm kha: bệnh trầm trọng, kéo dài, khó chữa