Mục lục
Cấm Đình - Lưu Diễn Trường Ngưng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trăng sáng ngàn dặm, tương tư vô tận.

Thành Tử Vi ở Lạc Dương cũng chìm dưới ánh trăng, Uyển Nhi chống cằm ngồi ở bên kỷ án, thỉnh thoảng khẩy khẩy đèn kéo quân trên án mấy cái —— hình người mặc hồng y trên đèn hiên ngang vung gậy đánh mã cầu, giống như điện hạ năm đó.

Hồng Nhụy thổi tắt đèn cung đình ở một bên, chỉ còn lại một trản ở trên kỷ án, quan tâm nói: “Đại nhân, nên nghỉ ngơi sớm chút thôi.”

“Ừm.” Uyển Nhi đứng dậy, dường như nghĩ tới điều gì, “Hồng Nhụy, mấy tháng này tận lực ở lại thiên điện, nếu không cần thiết, chớ có đi lại ở trước mặt Thái Hậu.”

Hồng Nhụy bối rối, “Vì sao?”

“Năm nay thời buổi loạn lạc, chúng ta càng cẩn thận càng tốt.” Uyển Nhi không thể nói quá rõ, chuyện có thể làm chỉ là nhắc nhở, miễn cho Hồng Nhụy không cẩn thận làm Võ Hậu tức giận.

“Vâng.” Hồng Nhụy cảm kích gật gật đầu, chờ Uyển Nhi nằm yên, lúc này mới thổi tắt ánh nến cuối cùng, về đến giường của chính mình, ôm chăn ngủ say.

Dương Châu có biến, Võ Hậu nhanh chóng thu được tin tức. Chỉ là trước mắt Lý Kính Nghiệp chưa khởi binh, Võ Hậu cũng không thể chứng thực tội danh mưu phản của hắn, vì thế Võ Hậu liền âm thầm điều phái binh mã, một bên tăng mạnh trấn giữ Lạc Dương, một bên tăng mạnh thủ thành từ Dương Châu đến Lạc Dương. Lý Đán đăng cơ, né tránh Võ Hậu đủ điều, ngược lại làm cho Võ Hậu tìm không thấy lý do để thay thế hắn, hiện giờ binh biến ngầm cuồn cuộn như sóng, vừa là cơ hội, vừa là nguy cơ.

Xưa nay phú quý hiểm trung cầu, Võ Hậu tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Chỉ là, nếu chỉ có Dương Châu xảy ra họa khởi binh, Võ Hậu có thể ứng phó, nhưng nếu Lý Kính Nghiệp án binh bất động mấy ngày nay chỉ vì âm thầm mượn sức thế lực khác, đến lúc đó khắp nơi khởi binh hưởng ứng, đó chính là đại họa.

Đầu tháng bảy cùng năm, Thái Bình dâng tấu, càn lăng hoàng đế đã hoàn thành hơn phân nửa, nhưng cần chọn ngày lành trước để an táng Cao Tông, thỉnh cầu Võ Hậu cho phép. Võ Hậu cầm quyển tấu chương nhìn hồi lâu, Uyển Nhi nhận ra chữ viết của Thái Bình, rõ ràng chỉ là tấu chương thỉnh táng, Võ Hậu lại vẫn luôn nhìn như vậy, Uyển Nhi chợt cảm giác thấp thỏm.

Võ Hậu nghiêm túc nói: “Thái Bình đến Trường An cũng đã nửa năm……”

Uyển Nhi nghiền mực, lên tiếng đáp: “Vâng.”

“Cấm quân Bắc Nha ở trong tay Thái Bình đã ra dáng ra hình, nhưng Lưu Nhân Quỹ vẫn không giao binh quyền cấm quân Nam Nha cho Thái Bình, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.” Võ Hậu cân nhắc cẩn thận, “Uyển Nhi, soạn chỉ, mệnh Thái Bình mau chóng chọn ngày lành an táng tiên đế.”

“Vâng.” Uyển Nhi cầm bút viết chỉ.

Ánh mắt Võ Hậu bỗng nhiên dừng ở trên mặt Uyển Nhi, “Ngươi đi tuyên chỉ.”

Uyển Nhi ngạc nhiên, “Thần đi?”

“Thuận tiện tiếp a nương của ngươi về Lạc Dương, tòa nhà bên này vẫn luôn để không.” Khóe miệng Võ Hậu khẽ nhếch, “Ai gia muốn Trường An thật sự trường an.”

Uyển Nhi nháy mắt đã hiểu ý của Võ Hậu, Võ Hậu muốn nàng đến Trường An giúp Thái Bình nắm lấy binh quyền.

“Nhưng mà……”



“À, có do dự, xem ra một cây trâm kia không uổng phí.”

Võ Hậu thật ra lại thích Uyển Nhi chần chờ, ít nhất chứng minh Uyển Nhi đã nghe lọt, nàng hiện giờ chỉ là thần tử của Võ Hậu, không thể là một kẻ chân trong chân ngoài có hai chủ.

Uyển Nhi quỳ xuống đất, “Thần sợ hãi.”

“Đứng lên đi, ngươi chỉ đi giúp ai gia làm việc, chỉ cần ngươi nhớ rõ những lời này, sẽ không tính là bất trung.” Võ Hậu nói xong, đưa ánh mắt đến cho Bùi thị, “Người tới chưa?”

Bùi thị gật đầu, “Vẫn luôn chờ ở ngoài điện.”

Uyển Nhi chậm rãi đứng lên, nhất thời không biết Võ Hậu nói đến ai.

“Tuyên nàng tiến vào.” Võ Hậu nói xong, nhìn thoáng qua Uyển Nhi.

Uyển Nhi hơi hơi cúi đầu, yên lặng chờ người nọ tiến vào.

Người này xuyên một thân y phục trắng, trên tóc mai không cài trâm vòng, chỉ cài một đóa bách hoa nhỏ, ước chừng ba mươi tuổi. Đến lúc hơi hơi ngẩng đầu, Uyển Nhi đã thấy rõ mặt nàng ấy, nàng cuối cùng cũng nhận ra nàng ấy là ai —— kế thất của Bùi Hành Kiệm, Xá Địch thị.

Đời trước cũng vào khoảng thời gian này, Võ Hậu phá lệ triệu nàng ấy vào đình làm nữ quan. Võ Hậu trọng dụng nàng ấy, không đơn thuần chỉ bởi vì nàng ấy có đức có tài, mà còn bởi vì thân phận của nàng ấy.

Tuy Bùi Hành Kiệm đã chết, nhưng hắn quân công hiển hách, rất có uy tín trong quân đội. Lúc trước Lý Trị suýt nữa dùng hôn sự của Thái Bình mượn sức Bùi Hành Kiệm, thiếu chút nữa cho Võ Hậu một đòn trí mạng, hiện giờ Võ Hậu tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy lại xảy ra, cho nên ngay lúc này bắt đầu dùng Xá Địch thị, là kế sách tốt nhất.

“Dân phụ Xá Địch thị, khấu kiến Thái Hậu.” Xá Địch thị cung kính hành lễ với Võ Hậu.

Võ Hậu mỉm cười, “Mau mau đứng lên.”

Xá Địch thị nghe theo đứng dậy, đứng trang nghiêm ở trên điện.

Võ Hậu hàn huyên: “Lệnh lang phong hàn nhiều ngày đã khỏe hơn chưa?”

“Được Thái Hậu nâng đỡ, y thuật của thái y cao siêu, hài tử đã rất khỏe rồi.” Xá Địch thị cảm kích lại bái Võ Hậu.

Võ Hậu cười, “Đã sớm nghe nói ngươi có tài có đức, hôm nay triệu ngươi vào cung, chỉ vì phong ngươi là ngự chính, cùng Uyển Nhi ở trái phải ai gia, phác thảo chiếu thư.”

Đáy mắt Xá Địch thị hiện lên một tia kinh sợ, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, “Thiếp là quả phụ, chỉ sợ……”

“Nữ tử có tài, ai gia trọng dụng người tài, có gì không thể?” Võ Hậu ngắt câu khiêm tốn của Xá Địch thị, “Việc này đã định.”

Võ Hậu đã nói như vậy, Xá Địch thị làm sao còn dám từ chối, lập tức quỳ xuống tạ ơn.

“Uyển Nhi, lần này tuyên chỉ, ngươi đồng hành cùng Xá Địch thị.” Võ Hậu nhẹ nhàng bâng quơ công đạo một câu, liền phất tay ra hiệu Uyển Nhi đem chiếu thư đã viết xong đưa đến Trung Thư Tỉnh, “Ngươi đem chiếu thư đến Trung Thư Tỉnh xem xét trước đi.”

“Vâng.” Uyển Nhi lãnh chỉ rời khỏi Huy Du Điện.

Dùng người cũng là đo người.

Uyển Nhi đã quá quen với thủ đoạn của Võ Hậu, để nàng lui ra hơn phân nửa là vì dặn dò Xá Địch thị, để Xá Địch thị lưu tâm đến nhất cử nhất động của nàng ở Trường An.

Hài tử duy nhất của Xá Địch thị lưu lại Lạc Dương, lại là thủ đoạn kiềm chế nàng ấy.

Năm nay thế cục không lường được, Võ Hậu cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn này bảo đảm người bên dưới mình thành thật nguyện trung thành.

Uyển Nhi không khỏi cười nhạt, Xá Địch thị là người thông minh, đời trước nàng cùng nàng ấy là cộng sự nhiều năm, biết rõ tính tình của nàng ấy. Những cái gọi là ám chiêu của người trong cung, Xá Địch thị khinh thường cũng sẽ không làm. Cho nên, Uyển Nhi cũng không sợ cùng Xá Địch thị đồng hành, ngược lại may mà Võ Hậu lựa chọn chính là Xá Địch thị.

Thái Bình.

Uyển Nhi hít sâu một hơi, nghĩ đến có thể gặp mặt điện hạ, trái tim trống vắng của nàng cuối cùng cũng có một tia ấm áp.

Sau khi chiếu lệnh được đưa đến Trung Thư Tỉnh, màn đêm buông xuống, Bùi Viêm liền thông qua chiếu lệnh.



Sáng sớm ngày thứ hai, Uyển Nhi cùng Xá Địch thị ngồi chung một xe, Võ Hậu phái một trăm Vũ Lâm Quân hộ tống hai người đến Trường An.

Sau khi bãi triều, Võ Hậu về tới Huy Du Điện.

Bùi thị làm theo biện pháp sửa sang mà Uyển Nhi để lại cho nàng, phân loại tấu chương một cách thỏa đáng. Nàng hành lễ với Võ Hậu xong, liền bưng Cam Lộ lên.

Võ Hậu có phần kinh hỉ, uống một ngụm Cam Lộ, nghiêng mặt xem nàng, “Xem ra, học được không ít.”

“Sáng nay Uyển Nhi viết phương pháp phân loại cho nô tỳ, nô tỳ cũng không biết phân đúng hay không.” Bùi thị đáp đúng sự thật.

Võ Hậu hiểu ý cười cười, “Là người biết làm việc.”

Bùi thị cũng không biết lời này là Võ Hậu khen ai, chỉ lặng im thối lui đến bên cạnh.

Võ Hậu cầm lấy một quyển tấu chương, cũng không vội mở ra, cười hỏi: “Bùi thị, ngươi biết vì sao ai gia phải phái hai người các nàng đồng hành không?”

Bùi thị không dám xen vào, “Nô tỳ ngu dốt, không biết dụng ý của Thái Hậu.”

Võ Hậu liếc mắt khinh thường nhìn Bùi thị, “Ngươi theo ai gia mấy chục năm, nói ngươi ngu dốt, toàn bộ hoàng thành liền không có mấy người thông minh.”

Bùi thị sợ hãi, “Nô tỳ thật sự không biết.”

“Xá Địch thị là người thông minh, nàng biết ai gia muốn nghe tin tức gì.” Ánh mắt Võ Hậu xa xăm, nhìn đình vắng ngoài điện, “Lưu Nhân Quỹ chậm chạp không giao ra binh quyền, chắc chắn có nội tình, ai gia chỉ muốn đáp án.”

“Nô tỳ còn tưởng rằng, Thái Hậu mệnh Xá Địch thị đồng hành, là không yên tâm Uyển Nhi.” Bùi thị trả lời đúng sự thật.

Võ Hậu cười to, “Nàng xác thật khó thuần, nhưng cũng không phải là Sư Tử Thông không thể thuần.” Mấy tháng qua, Uyển Nhi không đề cập đến Thái Bình một chữ, mọi chuyện đều giúp nàng nghĩ chu đáo, Võ Hậu tự nghĩ nàng nắm được Uyển Nhi bảy tấc, Uyển Nhi tất nhiên không dám lại sinh lòng khác.

Phái Xá Địch thị đi cùng, chỉ vì nàng ấy từng theo Bùi Hành Kiệm sinh sống ở trong quân đội một thời gian, xem như có chút hiểu rõ quân vụ. Uyển Nhi từ nhỏ đã mắc kẹt ở Dịch Đình, dốt đặc cán mai chuyện quân vụ. Cấm vệ Nam Nha đóng giữ ở Trường An như thế nào, là có ý đồ gì, có lẽ Xá Địch thị có thể phát hiện ra chỗ kỳ quặc. Xá Địch thị đi đến đó, cũng có thể chỉ điểm Thái Bình, chú ý Bắc Nha đóng quân.

Đây chính là dụng ý của Võ Hậu.

Trước khi Dương Châu mất hết bình tĩnh, nàng cần phải cảnh giác lão hồ ly Lưu Nhân Quỹ này. Nếu Trường An sinh loạn, thiên hạ nhất định sẽ rung chuyển. Ngay lúc này, trăm triệu không thể để Lưu Nhân Quỹ liên hợp với thế lực Lũng Tây, đâm một đao vào sau lưng nàng.

Võ Hậu chậm rãi nói: “Ai gia chỉ không yên tâm Trường An.”

Bùi thị cảm thấy xấu hổ, Thái Hậu quảng đại như thế, chỉ sợ nữ tử trên đời chỉ có một người như Thái Hậu.

Cùng lúc đó, xe ngựa của Uyển Nhi cùng Xá Địch thị đã ra khỏi thành Lạc Dương.

Hiện nay đã là giữa hè, ở ngoại ô Lạc Dương, hoa dại nở rộ dọc theo ven đường. Uyển Nhi nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài, trong tầm mắt, phía xa là núi non xanh biết, ở gần là nước chảy róc rách, rời khỏi hoàng thành, chỉ cảm thấy thoải mái cực kỳ.

“Thượng Quan đại nhân.” Xá Địch thị vẫn mặc y phục trắng như thường, bỗng nhiên khẽ gọi Uyển Nhi.

Uyển Nhi buông màn xe, “Phu nhân?”

“Tiểu danh của thiếp là Trinh nương.” Ánh mắt Xá Địch thị sáng trong, yên lặng nhìn Uyển Nhi, “Hiện giờ đều làm việc vì Thái Hậu, lúc riêng tư, ngươi có thể gọi ta là Trinh nương, ta cũng gọi ngươi là Uyển Nhi.”

Uyển Nhi có phần kinh ngạc, “Như thế, chỉ sợ không hợp lễ.”

“Thiếp nói, lúc riêng tư.” Xá Địch thị sâu xa cường điệu ba chữ cuối.

Uyển Nhi cười khẽ, “Được.” Mặc kệ là đời trước, hay là đời này, nói chuyện cùng Xá Địch thị thật sự thoải mái. Có lẽ hiểu biết của Xá Địch thị nhiều hơn so với nữ tử khác, cho nên cách nói năng cũng vậy, tài đức cũng thế, hơn xa rất nhiều mệnh phụ.

Xá Địch thị cũng cười, “Uyển Nhi yên tâm, Thái Hậu vẫn chưa mệnh ta giám thị ngươi.”

Uyển Nhi giật mình, không nghĩ tới nàng ấy sẽ nói ra.

Xá Địch thị cười cười sâu xa, “Ngươi cùng ta đồng hành, lúc bắt đầu nên nói rõ ràng, miễn cho về sau lại nghi kỵ lẫn nhau, ngược lại làm không xong chuyện.” Vừa nói, Xá Địch thị chân thành mà nhìn Uyển Nhi, “Lộ trình đến Trường An không ngắn, nếu Uyển Nhi vẫn luôn đề phòng ta, trên đường không nói tiếng nào, chẳng phải rất nhàm chán?”



Uyển Nhi chỉ cảm thấy hổ thẹn, tuy biết cách làm người của Xá Địch thị, nàng lại vẫn phòng bị nàng ấy. Nàng không thể không đánh giá Xá Địch thị một lần nữa, nàng ấy có huyết thống Tiên Ti, cho nên mái tóc hơi xoăn, màu da trắng nõn, ở tuổi tác này rất có sức hút.

Xá Địch thị đột nhiên cười ra tiếng, “Nếu Uyển Nhi còn nghi ta, ta sợ chỉ có thể moi tim ra, để Uyển Nhi nhìn xem là đỏ hay là đen.”

Uyển Nhi nghe được bên tai nóng lên, trầm giọng nói: “Ta thất lễ.”

“Thái Hậu mệnh ta chú ý nơi cấm quân Nam Nha đóng quân, chắc là sợ Trường An có biến.” Xá Địch thị thu lại ý cười, nghiêm túc nói, “Ngươi và ta đều là nữ quan đến tuyên chỉ, sợ là không có cách nào tiếp cận nơi cấm quân Nam Nha đóng giữ, việc này chúng ta phải trù tính kỹ.”

Uyển Nhi gật đầu nói: “Việc này ta có biện pháp.”

“Sao?” Xá Địch thị vui mừng.

“Ừm.” Trước khi Uyển Nhi gặp Thái Bình, nàng cũng không biết cụ thể nên làm thế nào.

Xá Địch thị cũng không truy vấn tiếp, nhấc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, “Uyển Nhi nhìn xem, hoa nhỏ bên ngoài đã nở hết rồi.”

“Trinh nương, ngươi không hỏi ta là gì sao?” Uyển Nhi thử hỏi.

Xá Địch thị tiêu sái cười nói: “Ngươi muốn nói với ta, ngươi sẽ tự nói cho ta nghe. Ta hôm nay nói ra với ngươi, chỉ không muốn ngươi có hiểu lầm gì, đây chỉ là thành ý của ta.”

Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Ta cũng có thành ý.”

Xá Địch thị đưa mắt nhìn Uyển Nhi, “Ừm.”

“Tới Trường An, sẽ tự có đáp án.” Uyển Nhi chân thành cười, trước khi nhìn thấy Thái Bình, nàng tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, làm Thái Bình thêm phiền.


_____


Chú giải

Phú quý hiểm trung cầu: cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo


Kế thất: vợ kế, cưới sau khi vợ lớn mất (chánh thất: vợ lớn, trắc thất: vợ lẽ)


Lệnh lang: con trai của người đang nói chuyện với mình


Ngự chính: giúp đỡ chuyện quan trọng


Tiên Ti: dân tộc du mục ở phía Bắc Trung Quốc, hậu duệ của người Sơn Nhung

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK