Sáng sớm, Thái Bình liền đến Thanh Trì tắm gội thay y phục, thay một bộ cung bào hoa lệ, sau khi dùng xong ngọ thiện, liền đến vùng ngoại ô cùng dân chúng chúc mừng năm được mùa.
Nàng mới vừa ăn hai muỗng cháo Cam Lộ, đã thấy Lý Lăng vội vã chạy đến từ bên ngoài.
“Chuyện gì?” Thái Bình lười biếng hỏi.
Lý Lăng nhìn nhìn trái phải, Xuân Hạ thức thời mang các cung nhân rời khỏi điện.
“Đêm nay, có bẫy.” Lý Lăng chắp tay nhất bái với Thái Bình, nói ngắn gọn, “Có người xếp bảy tên quan nhỏ vào trong bá tánh.”
“Ha.” Thái Bình cười lạnh, cầm dao nhỏ cắt một khối thịt thỏ, “Muốn chứng thực bổn cung đói bụng ăn quàng, trải qua một đêm với bảy thiếu niên lang sao?” Khi nói chuyện, nàng để thịt thỏ sát vào môi, cắn một ngụm nho nhỏ, tinh tế thưởng thức, “Ai nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như vậy, Ngụy Vương hay là Lương Vương?”
Từ khi Võ Chiếu đăng cơ, phong thưởng cho con cháu Võ thị rất nhiều, Võ Thừa Tự phong làm Ngụy Vương, Võ Tam Tư phong làm Lương Vương, phò mã Võ Du Kỵ cũng phong thành Định Vương. Ngược lại, Lý Hiển cùng Lý Đán ngoại trừ sửa lại họ Võ, toàn bộ đều hạ xuống thành hoàng tử, các hoàng tôn ban đầu được phong thưởng vương tước toàn bộ đều hạ xuống một bậc, đều thành quận vương.
Một nhà Lý Hiển đều bị cấm ở Phòng Châu, ba hài tử Vi Diễm sinh sau đều là nữ nhi, cho nên sau khi tôn nhi Trọng Chiếu vì tránh tên của vua mà sửa thành Trọng Nhuận, Võ Hoàng liền để đích tử duy nhất này của Lý Hiển hầu hạ dưới gối hai người, thể hiện Thiên ân bao la.
Dưới trướng hoàng tử Lý Đán có sáu nhi tử, ngoại trừ đích tử Lý Thành Khí lưu lại dưới gối hắn, nhi tử khác đều phải đi đến đất phong của mỗi người, tách ra để quản chế, ngăn ngừa mấy huynh đệ này đến tuổi trưởng thành, liên thủ gây ra sóng gió gì ở Thần Đô.
Chỉ là, hơn một tháng nữa sẽ bắt đầu mùa Đông. Võ Hoàng niệm tình mấy tôn nhi tuổi còn nhỏ, đất phong lại xa, liền hạ chỉ ban ân thưởng, cho phép bọn họ sau đầu Xuân mới lên đường.
Lý Lăng đáp đúng sự thật: “Lương Vương.”
Thái Bình cười khẽ, “Có điều bổn cung đã đáp ứng với Uyển Nhi rồi, tạm thời không động đến hắn, cho nên món nợ này, tính ở trên người Ngụy Vương trước là được.” Nói xong, Thái Bình bỗng nhiên không muốn ăn nữa, đứng dậy đến gần Lý Lăng, giơ tay đặt lên vai hắn, “Hai việc này, nếu làm tốt, ngày nào đó thành chuyện, bổn cung sẽ phong ngươi làm Đại Tướng Quân.”
Lý Lăng sợ hãi ôm quyền cúi đầu, “Đều nghe điện hạ phân phó!”
“Thứ nhất, đêm nay âm thầm bảo vệ tốt bổn cung.” Thái Bình ghé đến gần tai Lý Lăng, thanh âm cực nhỏ, “Thứ hai, cố ý thả một tên quan nhỏ chạy thoát, thu thập bắt hắn nghe lời, lại đưa về để hắn cắn lại Ngụy Vương.”
Vành tai Lý Lăng nháy mắt nóng ran, hắn hé miệng liền lắp bắp, “Vâng…… Vâng!”
Thái Bình vừa lòng cười, “Đi xuống đi.”
Lý Lăng lĩnh mệnh lui ra, Thái Bình gọi Xuân Hạ tiến vào, “Xuân Hạ, đến phủ phò mã một chuyến, nói là ý của bổn cung, mời hắn bồi bổn cung hoàn thành lễ mừng mùa vụ hôm nay.”
Xuân Hạ ngẩn ra một chút, “A?”
“Đi làm việc, đừng thất thần.” Thái Bình không thể nói rõ ngay, liền thúc giục Xuân Hạ mau đi làm việc.
Xuân Hạ chỉ phải vâng theo.
Chờ Xuân Hạ trở về từ phủ phò mã, Thái Bình mệnh nàng đi chuẩn bị xe ngựa, liền cùng nhau khởi hành đến vùng ngoại ô. Lúc đó còn nửa canh giờ mới đến hoàng hôn, nhưng các bá tánh đã sớm cao hứng tụ tập ở hiện trường lễ mừng.
Bọn họ thấy xa giá của công chúa dừng lại, liền kích động đến đón, nhao nhao quỳ xuống đất cung kính mời công chúa xuống xe.
Thái Bình để Xuân Hạ đỡ xuống xe ngựa, ra hiệu cho các bá tánh đứng dậy, cười nói: “Hôm nay không cần đa lễ.”
Nhờ ơn của Thái Bình, một năm này nhóm nông dân cuối cùng cũng có chút tích cóp, không giống như lúc trước nữa, mỗi tháng đều như trứng chọi đá, mỗi ngày trôi qua đều thấp thỏm lo âu. Thêm cả Thái Bình từ trước đến nay thân thiện, cho nên nhóm nông dân vô cùng yêu thích vị công chúa này, cũng vô cùng kính trọng.
Thiên hạ này ai làm hoàng đế, kỳ thật bọn họ cũng không để ý, để ý chỉ là điện hạ có thể luôn ban ơn cho bọn họ như vậy hay không, làm cho cuộc sống của bọn họ một ngày lại tốt hơn một ngày là tốt rồi.
Dân tâm như giọt nước, chỉ cần nước tụ thành sông, đợi đến một ngày trăm sông đổ về một biển, đó chính là lúc Thái Bình có được danh chính ngôn thuận.
Trong ngoài Thần Đô, nông dân đồng lòng.
Ở lưu vực Lạc Thủy, thậm chí châu phủ trong phạm vi trăm dặm ở Hoàng Hà, cũng được Thái Bình chiếu cố. Nàng phụ trách Công Bộ, không đơn thuần chỉ coi trọng việc đồng áng, cũng coi trọng thuỷ lợi. Năm xưa mỗi lần mưa to, Hoàng Hà liền có nguy cơ vỡ đê, Thái Bình thường xuyên tự mình dẫn một đội vệ sĩ tuần tra lưu vực con sông này, mỗi khi gặp đê đập, liền mệnh thợ thủ công cẩn thận kiểm tra, mỗi khi dòng nước chảy xiết, liền nghĩ cách mở kênh chuyển hướng, kể từ đó, mùa mưa năm nay các bá tánh ở châu phủ trong phạm vi trăm dặm đều cực kỳ an toàn.
Chỉ vì mưa to không ngừng nửa tháng, cũng không thấy mực nước ở mấy nhánh sông này dâng tràn.
Coi trọng nông nghiệp, phát triển thương nghiệp, khai thông kênh mương làm lợi cho dân, mỗi một chuyện đều chạm đúng chỗ bá tánh cần nhất, đây chính là điều dân tâm mong cầu.
Mới đầu còn cảm thấy công chúa mỏng manh yếu nhược, nhất định cũng giống Đông Quan thượng thư lúc trước, chẳng qua chỉ có hư danh mà thôi, không nghĩ tới Trấn Quốc Công Chúa thật sự làm nên chuyện, mọi mặt chu đáo, không có một lỗ hổng. Thậm chí, nàng gặp phải quan lại ngồi không ăn bám trên đường, nói hạ chức liền hạ chức, sấm rền gió cuốn, ngắn ngủi một năm, đã chỉnh đốn Công Bộ ngay ngắn trật tự.
Mỗi người ở các bộ làm đúng phận sự, tận dụng hết khả năm.
Một năm này, Công Bộ làm tốt nhiều nhiệm vụ, ước chừng tốt hơn năm ngoái ba phần, nhân số quan viên lại chỉ bằng một phần ba lúc trước.
Đây là quyền mà Võ Hoàng cho Thái Bình, cũng là thể diện mà Thái Bình đem về cho Võ Hoàng.
Ai nói công chúa không thể giống như hoàng tử cai trị địa phương, Thái Bình làm cũng không kém hơn nam nhi một chút, thậm chí mỗi một chuyện đều làm rất tốt.
Người lớn thích công chúa, trẻ nhỏ càng thích công chúa.
Nghe thấy công chúa nói “Hôm nay không cần đa lễ”, liền có hai đứa bé cầm hồ lô đường đến gần công chúa, cười hì hì đưa hồ lô đường cho nàng, “Điện hạ, mời người ăn.”
Thái Bình mỉm cười ngồi xổm xuống, cao ngang với mấy đứa nhỏ, sờ sờ đầu đám trẻ, “Ai đã làm hồ lô đường này?”
“Do a nương nhà ta làm!” Hai đứa bé cực kỳ đắc ý, lại không hẹn mà cùng mà nói lên những lời này.
Người lớn hiểu được lễ nghĩa vội vàng tiến lên dắt mấy đứa nhỏ về, nghiêm túc giáo huấn, “Điện hạ đã có ngự thiện hầu hạ, hồ lô đường này, không thể để điện hạ ăn.”
“Ai nói bổn cung không thể ăn?” Thái Bình cười to, chậm rãi đứng lên, “Hôm nay đã là chung vui cùng mọi người, tự nhiên các ngươi ăn cái gì, bổn cung sẽ ăn cái đó.” Vừa nói, liền ra hiệu cho Xuân Hạ nhận lấy hồ lô đường trước, “Xuân Hạ, thu lại cho bổn cung trước đã, đêm nay bổn cung trở về sẽ chậm rãi thưởng thức.”
Nếu là ngày thường, chỉ cần Xuân Hạ ăn trước một viên, Thái Bình liền có thể an tâm nếm thử một viên. Nhưng hôm nay không giống vậy, nàng biết Võ Tam Tư đang giăng bẫy chờ nàng nhảy vào, những món ăn này cần phải cẩn thận vạn phần.
“Vâng.” Xuân Hạ tiến lên, nhận lấy hồ lô đường.
Đứa nhỏ cao hứng muốn hỏng rồi, nhảy nhót vỗ tay nói: “Điện hạ thích! Ha ha!”
“Phò mã tới!”
Trong đám người không biết là ai nói câu này, mọi người liền nhao nhao dõi mắt về phía phò mã Võ Du Kỵ ngồi trên hắc mã —— hôm nay hắn xuyên một bộ viên khâm bào sam đỏ rực, đai ngọc trên eo dưới ánh mặt trời lộ ra một mạt sắc lạnh. Có lẽ sau khi làm cha, cả người liền sẽ trầm ổn hơn nhiều.
Thái Bình lặng lẽ xem biến hóa của hắn trong đáy mắt, hắn không còn lỗ mãng đòi hỏi, ngược lại thêm vài phần phong thái quân tử, cảm giác chán ghét của nàng đối với hắn lúc trước bất giác cũng tan đi không ít.
Võ Du Kỵ liếc mắt một cái liền nhìn thấy công chúa minh diễm bên trong đám người, tiếng lòng hắn khẽ run, sau khi xoay người xuống ngựa, đưa dây cương cho gã sai vặt phía sau, liền đi đến chỗ Thái Bình.
“Điện hạ.” Võ Du Kỵ biết đúng mực, cách Thái Bình một bước liền ngừng lại, cung kính chắp tay nhất bái với Thái Bình.
“Phò mã không cần đa lễ.” Thái Bình lại chủ động phủ lên mu bàn tay hắn, thuận thế nắm tay hắn, cùng nhau đi vào giữa bá tánh, “Hôm nay ngươi và ta cùng nhau cầu phúc, làm thật tốt lễ mừng này.”
Trước mặt người khác, điện hạ luôn dịu dàng như nước. Cũng chỉ có thời điểm này, Võ Du Kỵ mới có thể có được một vài ôn nhu của điện hạ. Hắn cay đắng mím môi, có thể có được một ít cũng tốt rồi, có lẽ ngày nào đó điện hạ sẽ phát hiện ra hắn tốt chăng?
Điện hạ đã bớt cảnh giác với hắn, ít nhất điểm này Võ Du Kỵ cảm nhận được.
Hắn càng quân tử với Thái Bình, trước mặt người khác Thái Bình liền càng thân cận với hắn, hắn đã biết được phương pháp, cho nên ở trước mặt người khác hắn cũng tự đắc vui vẻ hưởng thụ dịu dàng thắm thiết hiếm có của công chúa.
Võ Du Kỵ xem như kẻ tuấn tú nhất trong đám con cháu Võ thị. Hiện giờ cùng công chúa nắm tay đứng đó, một người oai hùng, một người tươi đẹp, các bá tánh chỉ nói đây là một đôi trời đất tạo nên.
Hôm nay một màn này sẽ biến thành mật tin được nhét vào trong tráp đồng, rất nhanh sẽ lọt vào mắt của a nương.
A nương càng cao hứng, Thái Bình sẽ càng được a nương yêu thích.
Điều duy nhất Thái Bình lo lắng chính là Uyển Nhi, nàng ấy nhìn thấy bức mật tin này, lần sau lúc gặp mặt riêng tư, không biết có toát ra một chút ghen tuông hay không? Nghĩ đến đây, Thái Bình yên lặng cười cười, lại có vài phần sung sướng vì trả thù được.
Trên đời không chỉ có một mình Uyển Nhi sẽ ghen, đường đường là công chúa như nàng cũng sẽ. Lý Lăng thu thập tình báo từ các phủ, chỉ cần tới chỗ Võ Tam Tư, liền sẽ nghe thấy tên Uyển Nhi.
Hôm nay là Võ Tam Tư tìm mấy quyển thi văn đưa qua, ngày mai là Uyển Nhi trả cho Võ Tam Tư mấy quyển thoại bản.
Đúng vậy, rõ ràng biết là phùng tràng tác hí, nhưng chuyện ghen tuông cũng không phải do các nàng khống chế.
Càng để ý, liền càng dễ dàng ghen tuông.
Ai bảo nàng cùng nàng ấy là người đặt ở đầu quả tim lẫn nhau chứ?
Bên này Thái Bình cùng Võ Du Kỵ trò chuyện cùng các bá tánh một lát, Xuân Hạ nhìn thoáng qua sắc trời, hiện nay đã gần đến hoàng hôn, nàng nhắc nhở Thái Bình, “Điện hạ, giờ lành tới rồi.”
Thái Bình cười cười, “Vậy bắt đầu lễ mừng thôi.” Lúc nói chuyện, nàng nhìn lướt qua trong đám người, xác thật có rất nhiều gương mặt tuấn tiếu.
Nông dân quán xuyến việc nhà nông, màu da rám nắng thô ráp, quan nhỏ trắng trẻo non nớt, có che giấu cỡ nào cũng có sẽ chút bất đồng với nhóm nông dân bên cạnh.
Võ Tam Tư ơi Võ Tam Tư, chọn cho bổn cung toàn dưa vẹo táo nứt thế này, thật là không có một kẻ làm cho bổn cung vừa mắt.
Trong lòng Thái Bình âm thầm trào phúng Võ Tam Tư, trên mặt lại cười như gió Xuân tháng Ba, ấm áp lại dịu dàng.
Võ Du Kỵ nghĩ, hôm nay tâm tình của điện hạ nhất định rất tốt, cho nên mới có thể thân cận với hắn như vậy.
Các bá tánh vây quanh tế đàn vài vòng, quỳ trên mặt đất, nhìn công chúa cùng phò mã sóng vai châm lửa đốt phù triện, thả vào chậu than, thành tâm cầu nguyện.
Phù triện dần dần hóa thành tro tàn trong chậu, kết thúc buổi lễ cầu nguyện, Thái Bình nói xong lời chúc phúc, các bá tánh cao hứng hô vang, “Năm sau bội thu, ngũ cốc được mùa.”
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều vui mừng.
Dựa vào lệ thường, bá tánh ở chỗ này đem rượu ngũ cốc ủ lâu năm ra, vui vẻ ca hát nâng ly nửa canh giờ, sau đó trước khi đến canh giờ cấm đi lại, ai về nhà nấy.
Trong tiếng reo vui mừng, Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, liền nghe thấy Thái Bình nói nhỏ, “Phò mã, hôm nay cao hứng, cùng bổn cung uống mấy ly.”
_____
Phù triện: bùa cầu may
Thoại bản: tiểu thuyết có chương, hồi
Phùng tràng tác hí: gặp đúng dịp thì diễn