Nếu Tiêu Kính Viễn thật sự nói cho phụ thân, dù xưa nay phụ phân cưng chiều nàng cỡ nào, chỉ sợ cũng sẽ giáo huấn nàng một trận, cấm túc mấy tháng mới bỏ qua!
Tiêu Kính Viễn nâng mắt nhìn nàng: “Vì sao không?”
A La thấy hắn thản nhiên hỏi mình như vậy, không khỏi muốn khóc, rũ đầu xuống, nói: “Ta, ta lén chạy ra ngoài…”
“Lén chạy ra?” Tiêu Kính Viễn cầm chén trà, thanh âm càng bình tĩnh: “Nếu thế ta càng nên báo cho Diệp huynh biết. Ngươi đường đường là thiên kim nhà Binh bộ thị lang mà dám không mang theo hạ nhân, cùng đường muội chạy tới trà lâu này, nếu để người khác biết thì còn ra thể thống gì?”
A La muốn rơi nước mắt.
Nàng chợt nhớ vừa rồi Diệp Thanh Huyên còn có ý với nam nhân trước mắt, vọng tưởng muốn kết thân với hắn.
Thật sự nên kéo Diệp Thanh Huyên lại đây nghe một chút nam nhân kia giảng đạo lý nề nếp, giống như cha người ta, không, thậm chí như ông nội người ta vậy, mở miệng thể thống, ngậm miệng quy củ!
Nếu Diệp Thanh Huyên nghe được, để xem nàng ấy còn dám muốn kết thân với nam nhân này không?
“Thất thúc…” nàng biết hiện tại nói thế nào đều là mình không đúng, chỉ đành làm bộ đáng thương, kéo dài ngữ điệu: “Thất thúc tuyệt đối không thể nói cho cha ta biết, nếu cha biết e là sẽ đánh gãy chân ta.”
Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên nhìn thấy bộ dáng nàng lã chã chực khóc.
Kỳ thật hắn cũng không thật sự muốn nói với Diệp Trường Huân, có điều nhìn bộ dáng nàng lén lén lút lút như kẻ trộm, nhịn không được muốn đùa nàng mà thôi.
“Nếu vậy…” Hắn rũ mắt, nói một nửa thì ngừng.
“Thất thúc, cầu ngươi đừng nói cho cha ta, nếu không, đời này ta muốn ra cửa một lần cũng khó khăn!”
Hắn nâng mắt nhìn ánh mắt cầu xin của tiểu cô nương, chậm rãi nói: “Yên tâm, ta sẽ không nói.”
Chỉ đợi một câu này, A La thở phào một hơi.
“Thất thúc, cảm ơn ngươi.”
“Đúng rồi, chuyện Kha thần y, ta đã hỏi thăm, hắn có việc gấp phải rời khỏi Trung Nguyên, sợ là vài ngày nữa mới trở về.”
“Cái này… không quan trọng, chỉ cần hắn có thể trở về, đến lúc đó lại mời hắn chữa mắt cho ca ca ta đi!” A La nhớ năm mình 15 tuổi, Kha thần y từ hải ngoại trở về, xuất hiện tại Yến Kinh.
Hiện tại xem ra, đời này và đời trước cũng không khác nhau mấy.
“Còn một việc nữa….” Tiêu Kính Viễn rốt cuộc cũng bình tĩnh thong dong nhắc đến việc mình muốn nói nhất.
“Cái gì?”
“Vừa rồi ở dưới lầu, ta thấy ngươi suýt nữa té ngã?”
A La không ngờ Tiêu Kính Viễn nhìn thấy cảnh đó, nói vậy, hắn đã sớm nhìn thấy mình? Mình và Diệp Thanh Huyên lạc đường, chật vật đi loanh quanh chỗ ngã tư đường, hắn đều nhìn thấy hết?
Vậy mà hắn chỉ ngồi trên lầu xem náo nhiệt, không hề có ý ra tay giúp đỡ?
A La cắn môi, lườm hắn một cái, nhỏ giọng ai oán: “Phải.”
Tiêu Kính Viễn bị ánh mắt ủy khuất kia nhìn, có chút đau lòng, hắn im lặng chốc lát, vẫn hỏi tiếp: “Ta thấy có một vị thiếu niên cứu ngươi, là ai vậy?”
A La cúi đầu: “Là Tam công tử nhà Ngưu tướng quân, Ngưu Thiên Quân.”
Nàng đột nhiên nghĩ, hẳn là Ngưu tướng quân và Tiêu Kính Viễn có quen biết, liền ngẩng đầu nhìn qua: “Thất thúc biết người này?”
“Ân, có nghe nói.”
“Hắn đúng là tốt vô cùng, chẳng những đỡ chúng ta khỏi ngã, còn chỉ đường cho chúng ta, nếu không phải trong nhà hắn có việc gấp, sợ là còn muốn đưa chúng ta đến trà lâu này nữa đó.”
A La quả thật cảm thấy Ngưu Thiên Quân không tệ, chỉ hơi đen một chút, nhưng nàng cũng không quá để ý vấn đề này, nam tử hắn đại trượng phu cần gì trắng trẻo như vậy?
“Phải không?” ngữ khí Tiêu Kính Viễn hơi cứng nhắc, nhìn A La: “Hắn và ngươi tuổi tác xấp xỉ nhau?”
“Đúng a!” A La thản nhiên đáp, lại nghĩ, nếu như Ngưu Thiên Quân kia thật sự có ý với mình, không biết cha mẹ nghĩ thế nào, có thích thiếu niên da ngăm đen này không?
Tiêu Kính Viễn ngước mắt nhìn A La đứng bên kia khung cửa sổ, bóng dáng nữ hài nhi mềm mại xinh đẹp phảng phất như một bức tranh mỹ nhân khuê các.
Hắn đương nhiên biết Ngưu Thiên Quân kia, tuy còn trẻ nhưng võ công khá tốt, hắn và phụ thân của Ngưu Thiên Quân cũng là bạn tốt, từng gặp vài lần, có chút thưởng thức thiếu niên này.
Nhưng bây giờ nghĩ tới Ngưu Thiên Quân kia, trong lòng hắn không biết là tư vị gì.
“Thất thúc?” A La rốt cuộc phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng, nàng hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, tò mò đánh giá thì thấy Tiêu Kính Viễn trầm mặc, ánh mắt thâm trầm không biết đang nghĩ gì.
“Ngưu Thiên Quân kia…” Tiêu Kính Viễn chậm rãi nói từng chữ.
“Ân?” A La không hiểu, Ngưu Thiên Quân làm sao, vì sao khi nhắc tới Ngưu Thiên Quân, hắn dường như mất hứng? Hay là phụ thân của Ngưu Thiên Quân và hắn có khúc mắc gì?
“…Tùy tiện lấy một nam nhi Tiêu gia ra so, đều mạnh hơn hắn gấp trăm lần.”
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Tiêu Kính Viễn dùng một phương thức phức tạp uyển chuyển biểu đạt, vô tình hạ thấp tình địch của mình.
Đáng tiếc, lời này quá uyển chuyển, cho nên A La hoàn toàn không nghe ra ý tứ trong đó.
“Thất thúc, lời này không đúng rồi…” A La không tiện trực tiếp phản bác hắn, đành phải nhỏ giọng lầu bầu: “Cách đây vài ngày ngươi đã nói thế nào? Ngươi nói, tuy Tiêu Vĩnh Hãn tướng mạo xuất chúng nhất trong các huynh đệ, tài trí hơn người, nhưng dù sao cũng còn trẻ, tính tình có chút quái gở, còn nói tất cả mọi người thích cũng không hẳn là thích hợp với mình…”
Nàng nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ ý ngươi không phải là cháu ngươi cũng có điểm không tốt sao, hôm nay lại nói tốt cho cháu mình.”
Tiêu Kính Viễn nghe vậy, nhất thời không nói gì.
Một lúc sau, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực đè nén, huyệt thái dương phát đau.
“Tùy ngươi đi.” ngữ khí hắn chợt lạnh lùng.
Dù sao, hắn tuyệt đối không cho phép nàng gả cho tên thiếu niên ngăm đen kia.
“Vậy… nếu không có việc gì nữa, ta đi xuống trước, vừa rồi đường muội còn ở bên cạnh, mới chớp mắt đã chạy đi đâu mất.” A La không tiện nói thẳng thật ra đường muội mình chạy đi tìm Tiêu Kính Viễn.
“Ngươi không cần lo lắng, nàng rất an toàn.”
“Vừa rồi ngươi gặp nàng?”
“Phải. Vừa rồi nàng theo Thái tử điện hạ ra ngoài, hình như muốn đi xem hội chùa.” Tiêu Kính Viễn căn bản không có tâm tư để ý vị đường muội kia muốn đi xem cái gì.
“Xem hội chùa?” A La nhất thời nhướng mày: “Nàng thế nhưng cùng Thái tử điện hạ đi hội chùa?”
Tiêu Kính Viễn không nói.
Sau chốc lát kinh ngạc, A La cũng có chút bất đắc dĩ: “Ta và nàng cùng ra ngoài, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta biết làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, Thái tử không phải lão hổ, sẽ không ăn thịt người.”
Một tiểu nha đầu như vậy, Thái tử điện hạ cũng không đến mức có hứng thú, chẳng qua chỉ lừa nàng ra ngoài mà thôi.
A La cúi đầu, nghĩ cũng đúng.
Nàng cũng nhìn ra, vị đường muội này một lòng muốn tìm một nhà khá giả, có lẽ cảm thấy Tiêu Kính Viễn không có khả năng nên tính chuyển sang Thái tử?
“Vậy ta chỉ có thể đi dạo hội đèn lồng một mình?” nếu đi một mình, trong lòng nàng ít nhiều cũng hơi buồn.
“Ngươi quá tùy hứng.” Tiêu Kính Viễn thấy nàng còn nhớ tới hội đèn lồng, không khỏi bất đắc dĩ, “Ta phái người hộ tống ngươi đi.”
Thời điểm hắn cẩn thận tỉ mỉ nói ra lời này, hai tai hơi phiếm hồng.
“Như vậy có thể chứ?” A La có chút không dám tin.
“Dù sao ta cũng không thể bỏ mặc ngươi đi một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, ta làm sao ăn nói với phụ thân ngươi?” Tiêu Kính Viễn nói ra một lý do rất đàng hoàng.
“Ân, cũng đúng…”
———–
A La không ngờ, hắn nói phái người hộ tống nàng, nhưng thật ra là đích thân hắn dẫn nàng đi.
“Thất thúc, nếu ngươi bận rộn thì cứ tùy tiện phái hai thị vệ đi cùng ta là được rồi.”
Nàng nhớ rõ, sáng sớm hôm nay hẳn là bách quan lên triều, sau đó cùng thiên tử đi tế tổ, xong xuôi, các văn võ bá quan lại trở về, bái tế tổ tiên nhà mình.
Vì sao hắn rảnh rỗi vậy?
“Nên bái tế đều đã bái tế hết rồi.” có điều, hắn không muốn lãng phí thời gian cho những lễ nghi phiền phức kia, dứt khoát đi ra, nào ngờ gặp phải Thái tử điện hạ cùng chung chí hướng cũng chạy ra ngoài, thế là hai người liền trốn vào trà lâu uống trà.
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn Thất thúc.” Miệng nói cảm ơn nhưng trong lòng lại nghĩ, người này không thú vị như thế, nếu hắn đi cùng, mình tất nhiên không thể tự do thoải mái, không biết còn bị giáo huấn thế nào đấy.
“Lúc nãy thấy ngươi vác cái bao lớn như vậy, đã mua cái gì?” Tiêu Kính Viễn không biết trong lòng A La đã thở dài buồn rầu, ngược lại nhớ tới cái bao lớn mà lúc trước nàng chật vật cõng đi.
“Chỉ là một ít đồ chơi nhỏ mà thôi.” A La đỏ mặt, ngượng ngùng không thừa nhận đó là mua cho mình, chỉ nói: “Cho Thanh Việt chơi, còn có đồ cho cha mẹ và ca ca.”
Nàng tự dát vàng lên mặt mình, tỏ vẻ là một nữ nhi hiếu thuận, một tỷ tỷ săn sóc đệ đệ.
“Hội đèn lồng buổi tối còn có rất nhiều đồ chơi mới lạ.” Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên nhìn thấu tâm tư nàng, chậm rãi nói.
“Có những thứ gì vậy?”
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng nôn nóng muốn biết kia, bờ môi cương nghị thoáng ý cười, nhàn nhạt nói: “Ăn, chơi, mặc, dùng, ngươi muốn cái gì đều có hết.”
“Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ, phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, nhất dạ ngư long vũ.”
Đây là hai câu thơ thi nhân tiền triều nói về hội hoa đăng Yến Kinh.
A La đã từng đọc câu thơ này, cũng từng xem hội hoa đăng, nhưng hôm nay mới cảm thấy hai câu thơ này miêu tả quá đúng.
Trời đêm đầy sao, đèn đuốc rực rỡ, A La và Tiêu Kính Viễn cùng đi dạo, quan sát thịnh cảnh Yến Kinh mỗi năm một lần.
Nam tử bên cạnh, hồng y ngọc đái (mặc áo đỏ, đeo thắt lưng nạm ngọc), phong thái hơn người, giờ đây lại cùng nàng đi dạo trên ngã tư đường, yên lặng ngắm Yến Kinh phồn hoa rực rỡ.
Ban đầu nàng có chút sợ hãi, sợ hắn bất chợt quay đầu nói chuyện gì, lại sợ hắn răn dạy mình không biết lễ nghi chạy ra ngoài chơi, cho nên mỗi hành động đều thật cẩn thận, nhưng sau đó mãi ngắm hoa đăng, dần dần quên đi thân phận của hắn.
Đúng lúc này, một chiếc lồng đèn tuấn mã được treo lên cao chừng mấy chục trượng, không biết ai có tay nghề tinh xảo như vậy, đèn tuấn mã lúc đầu bất động, đợi đến khi lên cao lại bốn vó phi giương, đuôi ngựa phiêu đãng, bờm ngựa cũng tản ra ánh lửa màu trắng.
Trong đám đông liên tục vang lên tiếng sợ hãi than, A La cũng nhìn đến ngây ngốc, vỗ tay khen ngợi: “Thật đẹp!”
Thời điểm con người ta vui vẻ thường sẽ cần có người chia sẻ, nàng vừa cảm thán vừa vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gió thổi bay sợi tóc đen nhánh phất qua gương mặt hắn, dưới ánh đèn lung linh mờ ảo, đôi mắt kia lộ ra tia tình cảm nàng nhìn không hiểu.
Nàng hơi kinh ngạc, muốn nhìn kỹ lại thì bất chợt chuỗi hoa đăng bên cạnh sáng lên, ánh sáng làm nàng hơi lóa mắt, đợi đến khi nhìn lại lần nữa thì đôi mắt kia đã tĩnh lặng như nước.
Trong lòng nàng có chút mờ mịt.
Cứ cảm thấy, dường như tại một góc nào đó trong trí nhớ, đã từng có một đôi mắt như vậy nhìn nàng.
“Làm sao?”
Bởi vì lồng đèn quá dài, mọi người chen chúc đi theo khiến chỗ này vốn ít người cũng trở nên đông đúc chật chội, hắn càng lúc càng gần sát vào nàng, còn giang tay bảo vệ nàng khỏi bị va chạm.
Hắn tiến lên hai bước, tóc nàng cơ hồ muốn đụng vào ngực hắn.
Hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn phụ thân một chút, mà nàng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vóc người nhỏ nhắn, chỉ tới vai hắn thôi.
Bờ vai hắn rất rộng, lồng ngực rất dày, hiện tại đứng trước mặt nàng, khí tức nam nhân hùng hậu mang theo nhiệt khí phả vào mặt, tựa như một bức tường ngăn cách nàng khỏi đám người nhốn nháo giữa đầy trời hoa đăng, cũng bao phủ nàng trong hơi thở nóng bỏng kia.
Nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, lại cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà chỉ nhìn cằm, nhỏ giọng nói: “Ta, ta muốn nói, hoa đăng vừa rồi thật đẹp mắt…”
“Ân, rất đẹp.” Thanh âm hắn khàn khàn, tỏ vẻ tán đồng.
Nàng nhìn cằm hắn lên xuống, đường cong cường tráng, còn mơ hồ có vài dấu vết lưu lại sau khi cạo râu.
“Ngươi nhất định là đang trêu ta, có phải ngươi cảm thấy chẳng có gì đẹp mắt hay không.” A La suy đoán lung tung, bởi vì nàng cảm thấy Tiêu Kính Viễn không yên lòng, căn bản không nhìn hoa đăng kia.
“Không, ta thấy rất đẹp.” Hắn cố chấp nhấn mạnh.
“Vậy…” A La chớp chớp mắt, muốn kéo hắn qua nhìn hoa đăng, nào ngờ đúng lúc này, chiếc lồng đèn bỗng nhiên nóng lên, đám người chung quanh vội vã sợ hãi tránh né tứ phía, một tốp người vọt về phía bên này.
“A…” tình huống xảy ra bất ngờ, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, có một lực lượng khổng lồ phía sau lưng, giống như bị lốc xoáy cuốn bay ra ngoài.
Đợi đến khi xung quanh an tĩnh lại, nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần thì nhận ra mình được hắn ôm ra ngoài.
Cánh tay mạnh mẽ kiên cố ôm chặt eo nàng, nửa người nàng cơ hồ tựa sát vào ngực hắn.
Lồng ngực hắn không giống nàng, không giống đệ đệ Thanh Việt, thậm chí cũng không giống phu quân Tiêu Vĩnh Hãn kiếp trước, nó vừa săn chắc vừa có độ co dãn, lại nóng bỏng vô cùng.
Nàng thậm chí cảm thấy mình là một khối đường, bị hắn nướng đến mức muốn hòa tan trước ngực hắn, mềm nhũn không có khí lực.
Nàng vừa đau lại vừa nóng, ngẩn ngơ nhìn lồng ngực hắn đang phập phồng kịch liệt.
Vì thế lúc này nàng mới chợt nhận ra mình đang dán chặt vào người hắn, thân thể cũng theo hô hấp của hắn mà run rẩy.
“Thất, thất thúc…” nàng muốn tránh thoát, nhưng lại không có khí lực, chỉ có thể nhỏ giọng lắp bắp: “Ta, ta…”
Nhất thời, A La không nói nên lời, cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn tiểu nữ tử trong lòng, đôi mắt nàng thanh thuần quyến rũ, ngượng ngùng bất đắc dĩ, cánh môi kia như đóa anh đào hồng nhuận, muốn nói lại nói không nên lời.
Hắn biết nàng tâm hoảng ý loạn, bởi vì lúc này, ngực nàng đang dán sát vào ngực hắn.
Hắn có thể cảm nhận được thân thể nàng run rẩy bất an khi lần đầu tiếp xúc với nam nhân xa lạ, đó là sự ngượng ngùng theo bản năng của nữ tử.
“Ân?” Kỳ thật, nàng nói cái gì cũng không quan trọng, hắn chỉ muốn nhìn nàng nói chuyện, muốn nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận kia khép mở.
Nếu không, hắn thật sự không thể khống chế được bản thân, nhịn không được cúi đầu hôn cái miệng nhỏ kia, hung hăng chà đạp, giày vò.
Nam nhân “Ân” một tiếng phảng phất như rượu ngon vậy, dù không có ý tứ gì khác nhưng lại khiến mặt A La càng thêm nóng bỏng.
Trong đầu ầm một cái, chợt nhớ lại một chuyện đời trước.
Khi đó nàng còn rất trẻ, mười bốn mười lăm tuổi đã gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, ngày lễ tết Tiêu lão tổ tông sẽ để nàng và tỷ muội Tiêu gia cùng nhau chơi đùa.
Ngày ấy chẳng biết vì sao, nàng và các tỷ muội Tiêu gia chơi trốn tìm, thấy động tĩnh phía sau rừng cây, nàng cho rằng Tiêu Vĩnh Hãn trốn ở đó, cố ý để nàng tìm được, lập tức vui sướng nhào qua.
Động tác của nàng quá nhanh, cứ như vậy ngã vào ngực người nọ.
Sau đó mới biết là nhầm người.
Bởi vì người nọ cao lớn hơn Vĩnh Hãn, cũng rắn chắc hơn, khiến mũi nàng đau nhức ê ẩm.
Chuyện cũ tái hiện, A La đột nhiên cảm thấy bất an, ra sức tránh thoát cánh tay của hắn, lớn tiếng nói: “Đau quá!”
Tiêu Kính Viễn thấy khuôn mặt nàng từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, nghi hoặc hỏi: “Làm sao? Đau ở đâu?”
A La che khuôn mặt nóng bừng, căn bản không dám nhìn Tiêu Kính Viễn, con ngươi xoay một vòng liền bi phẫn, ủy khuất nói: “Mặt đau!”
“Mặt đau?” Tiêu Kính Viễn nhíu chặt mày, ánh mắt thân thiết: “Sao mặt lại đau?”
Kỳ thật A La vốn đỏ mặt, có điều bây giờ nàng nói mặt đau, hắn vừa hỏi, nàng nhất thời cảm thấy hai má có hơi ẩn ẩn đau thật.
Nàng nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn cằm hắn một chút, cuối cùng hiểu ra.
“Đều tại râu của ngươi!” Nàng ủy khuất lên án.
“Râu của ta?” Tiêu Kính Viễn nghi hoặc khó hiểu, hắn không có râu mà, nam tử ở triều đại này chưa đến 40 tuổi thì sẽ không để râu, cằm hắn rất sạch sẽ a!
“Đúng, chính là râu của ngươi!” A La vươn ngón tay trắng nõn chỉ vào cằm hắn: “Râu quá cứng, đâm vào mặt ta.”
Dứt lời, nàng hơi nghiêng mặt cho hắn nhìn chỗ bên má hơi đau.
“Hình như là vậy.” Tiêu Kính Viễn chỉ thấy hai má nàng lộ ra vài vết hồng hồng, thật giống những đóa Tiểu Thương Lan nở rộ.
Vốn dĩ hắn cũng có cảm giác gì, nhưng giờ nhìn thấy mới nhớ, vừa rồi vội vàng che chở nàng, cằm hắn dường như có cọ vào một chỗ mềm mại, không ngờ chính là mặt nàng.
Nghĩ vậy, hắn nhất thời cảm thấy chỗ dưới cằm mình còn lưu lại mùi hương thơm ngát.
A La bĩu môi, cúi đầu, nhỏ giọng lầu bầu: “Đều tại mặt ngươi quá cứng rắn.”
Cùng là mặt, vì sao hắn lại không việc gì còn nàng thì đau muốn chết, ôm mặt đứng đó khó chịu.
“Vậy ta liền đi mua thuốc mỡ cho ngươi bôi?” Tiêu Kính Viễn thật sự không nghĩ đến, hắn che chở nàng mà lại tổn thương nàng, hơn nữa còn là vì mấy cọng râu căn bản đã cạo sạch trên cằm?
“Không cần…” Thật ra A La chỉ oán trách chút thôi, chủ yếu là để che dấu sự ngượng ngùng của mình: “Chờ ngày mai là tốt rồi, không sao.”
“Vậy ngươi còn muốn xem hoa đăng không?” Hắn cẩn thận hỏi.
“Không xem, hình như trời hơi lạnh rồi…” nàng cũng không nỡ cứ như vậy đi về, nhưng đúng lúc này có một làn gió thổi qua làm thấy hơi lạnh.
Tâm tư Tiêu Kính Viễn đều ở trên người A La, đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của nàng, lập tức cầm cánh tay nàng, nói: “Đi, theo ta qua đây.”
Cánh tay A La bị hắn nắm có chút đau, nàng nhíu mày nhưng vẫn nhẫn nhịn, nhỏ giọng hỏi: “Thất thúc, ngươi làm gì vậy?”
“Có thứ này có ngươi xem, đi theo ta.”
Lúc nói chuyện, hắn đã kéo nàng đi qua ngã tư đường, tới trước một tiệm may, có điều tiệm này đã đóng cửa rồi.
“Nơi này căn bản không mở cửa, đợi qua năm mới ngươi ta mới buôn bán!” lúc này không phải thời điểm mua quần áo nha!
Nào ngờ nàng vừa dứt lời, cửa tiệm liền mở ra, chưởng quầy thò đầu ra xem, thấy là Tiêu Kính Viễn thì lập tức cung kính mời vào.
Tiêu Kính Viễn dẫn A La vào trong ngồi, một lát sau chưởng quầy mang tới một cái áo choàng.
A La vừa thấy chiếc áo kia, hai mắt sáng lên, cơ hồ không dám tin tưởng.