• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu lão phu nhân nhìn con trai và con dâu đi vào, đáy lòng không khỏi thở dài thật dài.

Bà bây giờ lớn tuổi, chỉ ngóng trông cả nhà yên ổn hòa thuận. Đến cái tuổi này rồi, nếu phải chứng kiến người trong nhà lục đục, xa cách nhau thì dù chết đi, dưới cửu tuyền cũng không thể an tâm a!

Bà cũng xem như nhìn A La từ nhỏ lớn lên. Nhìn bộ dáng nàng lúc nhỏ liền biết cô nương này về sau sẽ khuynh thành tuyệt sắc, tính tình lại khiến người ta thương yêu như vậy, bà già rồi, thích nhìn tiểu cô nương trẻ tuổi, vui tươi, tham lam nghĩ, sau này rước tiểu cô nương về làm cháu dâu mình thì tốt biết mấy.

Bà biết chuyện của đám tiểu bối có thể không được như ý bà, cho nên cũng bỏ qua ý nghĩ này.

Ai ngờ, thời điểm bà bỏ qua ý nghĩ này, tiểu nhi tử Tiêu Kính Viễn thế nhưng nói muốn thành thân, thỉnh bà đích thân đi cầu hôn, đối tượng lại chính là tiểu cô nương Diệp gia!

Lúc ấy, bà cũng hiểu, tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, lại chưa từng nghị hôn, nếu Kính Viễn cưới nàng, người ngoài sẽ có cái nhìn không tốt.

Có điều, tiểu nhi tử lớn tuổi chưa thành thân, chậm trễ nhiều năm, mấy lần trước đó muốn hắn kết thân đều không thành công. Cho nên khi đó bà đâu thể lo lắng gì nhiều, chỉ ngóng trông hắn thành gia lập thất mà thôi.

Chỉ cần hắn thành thân, dù hắn cưới ai bà đều đồng ý, căn bản không phản đối.

Sau khi cưới vào cửa, nhìn đôi phu thê hòa thuận mỹ mãn, nhìn nhi tử ngày xưa luôn nghiêm mặt đã dần dần cười nhiều hơn, bà xem như thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy bà có chết cũng nhắm mắt.

Nào ngờ, chưa bao lâu liền xảy ra chuyện này.

Bệnh của Vĩnh Hãn thật ra từ bảy tám tuổi đã bị, vẫn chưa từng khỏi hẳn, mời bao nhiêu danh y đều không có kết quả.

Nhưng trước kia hắn chỉ si si ngốc ngốc thì cũng thôi, bây giờ thế nhưng luôn miệng hô tên thẩm thẩm!

Việc này mà truyền đi, Tiêu gia sợ là mất hết thể diện, trở thành trò cười khắp đầu đường cuối ngõ!

“Sao hôm nay các ngươi lại qua đây?” Mặc dù tâm sự nặng nề, lão thái thái vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười từ ái.

“Mấy ngày trước A La bị bệnh, hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi, nhi tử liền cùng nàng tới đây một chuyến, thỉnh an mẫu thân.” Tiêu Kính Viễn cung kính nói.

A La nghe vậy, vội vàng che giấu tâm sự, cười nói: “Từ lúc A La bị bệnh, mẫu thân mỗi ngày đều qua thăm, trong lòng con dâu có chút băn khoăn, không dễ gì chờ thân thể tốt lên chút liền muốn nhanh chóng đến tận hiếu, thỉnh an lão tổ tông. Không ngờ Thất gia nói cũng đã lâu chưa qua nên chúng con cùng nhau đến đây.”

Lão tổ tông nhìn con trai và con dâu hiếu thuận, trong lòng tất nhiên vui vẻ, thỏa mãn nói: “A La khỏe lại là tốt, ngươi a, vẫn phải ở trong phòng hảo hảo dưỡng bệnh, không nên chạy loạn.”

Dứt lời liền gọi A La qua, kéo tay nàng, cẩn thận quan sát sắc mặt, sau đó quay đầu nói với Nhị phu nhân: “Ngươi xem, khuôn mặt nhỏ nhắn xem như có thần thái, không giống mấy ngày trước, vàng như nến, lão thái bà này nhìn cũng sợ hãi!”

Những người khác mặc dù trong lòng có nghi hoặc, lúc này đều thu hồi tâm tư, Nhị phu nhân là người bát diện linh lung (người đối nhân xử thế linh hoạt, khéo léo), vội vàng cười nói: “Lão thái thái nói phải, thần sắc A La hôm nay trắng hồng như hoa đào tháng ba, quả thật đã khỏe lại rồi, đây cũng là nhờ phúc lão tổ tông!”

Những người khác nghe lời này, đều lần lượt hùa theo khen vài câu.

Chung quy, Tiêu Thất gia ở Tiêu gia, trên triều đình có địa vị gì, mọi người đều biết.

Cho dù Tiêu Vĩnh Hãn bên kia có liên lụy vị Thất phu nhân này, thì trước mặt Tiêu Thất gia, ai dám nói chuyện? Huống hồ, nhìn tình cảnh hôm nay, người sáng suốt đều biết, Tiêu Thất gia đặc biệt cùng phu nhân mình tới đây chính là muốn làm chỗ dựa cho nàng ấy.

Mặc kệ bên kia làm ầm ĩ thế nào, đây chính là phu nhân hắn, Tiêu Kính Viễn hắn không nói chuyện thì người khác cũng đừng hòng xen mồm.

Mọi người đều hiểu rõ.

Vì thế, bầu không khí trong phòng ôn hòa, ấm áp, cười cười nói nói vô cùng náo nhiệt.

Duy chỉ có Đại phu nhân hôm nay mới từ chỗ Tiêu Vĩnh Hãn đi ra, nhìn nhi tử như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, mới đến chỗ lão tổ tông nói vài câu liền thấy A La cùng lão Thất đi tới.

Nàng nhìn vợ chồng người ta hòa hợp, cùng đến trước mặt lão tổ tông tận hiếu, lại nghĩ đến con trai mình, trong lòng càng xót xa.

Trước kia cũng không thấy Vĩnh Hãn có ý gì với A La, ngược lại luôn đối xử ôn hòa với Kha Dung, giờ đây cưới được Kha Dung về rồi, nàng vốn chỉ mong sau khi cưới vợ sinh con, Vĩnh Hãn có thể tốt lên, nào ngờ lại đột nhiên phát bệnh.

Phát bệnh không nói, miệng còn liên tiếp nhắc tên A La.

Chuyện này quả thật quá quái dị.

Đang nghĩ thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, sau đó là tiếng khóc tiếng thét sắc nhọn: “Vĩnh Hãn, Vĩnh Hãn! Ngươi đừng như vậy! Ta van ngươi!”

Mọi người nghe xong nhất thời biến sắc, biết tiếng khóc thê lương này là của Kha Dung.

Kèm theo đó còn có tiếng bọn nha hoàn kinh hô.

Lão tổ tông là người từng trải, bình tĩnh ra lệnh: “Trân Châu, ngươi ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì…”

Không ngờ lời còn chưa dứt đã thấy cửa bị đẩy ra, một bóng người vọt vào, miệng còn liên tục lải nhải: “A La, A La, ngươi đang ở đâu, A La…”

A La tất nhiên biết người kia là ai, rõ ràng là chuyện đời trước, hoàn toàn không giống đời này, vì sao nàng vẫn bị dây dưa mãi không thôi? Chẳng lẽ nàng không thể quên đi kiếp trước, hảo hảo cùng nam nhân mình yêu sống yên ổn qua ngày hay sao?

Đúng lúc này, một đôi tay đặt vào eo nàng, bàn tay nam nhân rộng lớn hữu lực.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kính Viễn bên cạnh, môi hắn khẽ mấp máy nói: Đừng sợ, không có việc gì.

Nhìn nam nhân bên cạnh, A La chợt bình tâm lại, khẽ gật đầu với hắn, ý bảo nàng không sao.

Bên kia, Tiêu Vĩnh Hãn xông vào phòng liền bị Đại phu nhân cùng mấy vị phu nhân khác tiến lên ngăn lại. Tiêu Vĩnh Hãn bị đè chặt hai tay hai chân, mắt đỏ lên, trán nổi gân xanh, giống như nổi điên gầm lên: “A La, A La, vì sao ngươi không muốn gặp ta!”

Theo sát phía sau Tiêu Vĩnh Hãn là thê tử mới cưới của hắn, Kha Dung.

Kha Dung đầu tóc hỗn loạn, quần áo dính vết bẩn, hai mắt khóc đến sưng đỏ, tê tâm liệt phế gọi Tiêu Vĩnh Hãn: “Vĩnh Hãn, theo ta trở về, ngươi theo ta trở về…”

Nhóm tẩu tử đang giữ chặt Tiêu Vĩnh Hãn, không quản được Kha Dung, chỉ cần khuyên giải Kha Dung thì Tiêu Vĩnh Hãn lại làm ầm lên.

Lão tổ tông nhìn tình cảnh này, tức giận đến mức hai tay phát run: “Điên rồi, đúng là điên rồi! Thật sự là điên rồi!”

Trong phòng một mảnh rối ren, chợt nghe thấy một tiếng quát trầm thấp: “Vĩnh Hãn, ngươi chạy đến phòng lão tổ tông làm ầm ĩ như thế còn ra thể thống gì!”

Nói xong lập tức tiến lên chế trụ Tiêu Vĩnh Hãn.

Người này đương nhiên là Tiêu Kính Viễn.

Hắn vừa khống chế Tiêu Vĩnh Hãn vừa phân phó người bên cạnh: “Tiêu Quải, truyền lệnh xuống, chuyện hôm nay toàn bộ Tiêu gia không cho phép bất kỳ ai truyền ra ngoài, trái lệnh liền xử trí theo gia pháp. Sau đó sai người vào cung mời thái y lại đây.”

Tiêu Quải nhận lệnh lập tức đi làm, Tiêu Kính Viễn quay đầu nói với mấy vị tẩu tử: “Kính Viễn mang Vĩnh Hãn về phòng trước, làm phiền Nhị tẩu và các cháu dâu khuyên giải lão phu nhân.”

Kế tiếp, nói với Đại phu nhân: “Đại tẩu, còn phải phiền tẩu mang thê tử Vĩnh Hãn về phòng nghỉ tạm trước.”

Hắn phân phó xong, mọi người bắt đầu chia nhau hành động, tình cảnh khóc nháo ầm ĩ đã được khống chế.

Chỉ có Tiêu Vĩnh Hãn đang bị Tiêu Kính Viễn chế trụ vẫn thở phì phò, đỏ mắt cả giận nói: “Buông ta ra, ta muốn A La, A La của ta!”

Nhưng hắn căn bản không phải đối thủ của Tiêu Kính Viễn, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, hắn càng tức giận kêu to: “A La, ta biết ngươi đang ở đây, vì sao không muôn gặp ta! Ngươi còn hận ta sao? Là ta sai, là ta sai rồi! Ta biết sai lầm rồi!”

Thanh âm “ta sai rồi” thê lương, bén nhọn, quanh quẩn trong phòng.

A La ngẩn ngơ nhìn nam tử chật vật kia, nghe ba chữ “ta sai rồi” liền tiếp truyền vào tai mà tâm thần chấn động, hai chân vô lực.

Vì sao hắn nói hắn sai rồi, hắn sai cái gì?

Trong nháy mắt đó, nàng cơ hồ muốn xông qua hỏi hắn.

Đời này sống lại, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã muốn hỏi.

Vì sao, suốt mười bảy năm ngươi đều không biết ta ở nơi nào…

Nàng ở trong thủy lao đau khổ chờ đợi mười bảy năm.

Mười bảy năm thống khổ, dày vò, dày vò đến chết lặng, lại chết lặng đến hờ hững, cho đến khi sống lại chỉ muốn quên đi quá khứ, một lần nữa trở lại thời thơ ấu.

Nàng đã đi một vòng xuống địa ngục, rồi luân hồi, nhưng từ đầu đến cuối không có được lấy một đáp án.

Thế nhưng cuối cùng A La vẫn tận lực đè nén, nàng cắn môi, im lặng đứng một bên, trơ mắt nhìn hắn bị dùng vải bố bịt miệng, bị Tiêu Kính Viễn sai hạ nhân mang đi.

Mấy vị trong phòng hiển nhiên bị chấn kinh rồi, mặc dù các nàng đã cố gắng khắc chế, nhưng vẫn nhịn không được nhìn A La vài lần.

Tất cả mọi người đều đang suy đoán, Thất thẩm thẩm vừa mới gả đến rốt cuộc có liên quan gì đến Tiêu Vĩnh Hãn.

A La hít một hơi thật sâu, dùng hết khí lực ép bản thân phải trấn định.

Nàng bây giờ không chỉ có một mình, nàng còn có phu quân.

Nàng không thể bởi vì chuyện này mà khiến phu quân bị người khác chỉ trích.

Dù bị cả nhà hoài nghi, nàng cũng phải làm bộ như không có việc gì.

Chuyện này không liên quan đến nàng.

Đời này, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn vốn không có quan hệ gì!

Nghĩ đến đây, A La dùng nỗ lực lớn nhất đời này làm bản thân thả lỏng, sau đó nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Tiêu Vĩnh Hãn rời đi, lẩm bẩm nói: “Đang yên đang lành, sao Tam thiếu gia lại gọi tên ta?”

Có vị cháu dâu ngày thường có quan hệ tốt với A La vừa nghe lời này liền nhân cơ hội nhỏ giọng nói: “Cũng chưa chắc là tên thẩm thẩm, dù sao người trùng tên có rất nhiều.”

“Đúng đó, trước kia ta thấy Tam đệ và Thất thẩm cũng có quen biết, hắn luôn luôn đều không nhìn Thất thẩm.”

A La lập tức cười khổ, cố ý nói: “Tam cháu dâu tướng mạo tương tự ta, chẳng lẽ hắn nghĩ sai cái gì rồi?”

Nàng vừa nói lời này tất nhiên đã dẫn dắt ý nghĩ của mọi người.

“Tam đệ và Tam đệ muội là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt, chỉ sợ không phải hắn điên mà là nhớ lộn đi?”

Những người khác còn có thể nói cái gì, dù trong lòng còn hoài nghi cũng chỉ có thể gật đầu: “Đúng vậy, chắc là nhớ lộn.”

Đúng lúc này, Tam phu nhân đi tới, nghe thấy lời đám vãn bối nói, không khỏi trách mắng: “Vĩnh Hãn vốn bị bệnh, điên điên khùng khùng, e là đụng phải thứ gì không sạch sẽ, miệng nói ra nhưng chưa chắc đã biết, các ngươi ở đó đoán mò lung tung còn ra thể thống gì!”

Tam phu nhân vừa dứt lời, đám cháu dâu vội vàng cúi đầu nhận sai: “Đúng đúng, Tam thẩm thẩm nói rất có lý, lời người điên nói không thể coi là thật.”

A La cảm kích nhìn về phía Tam phu nhân.

Như vậy cũng tốt, ít nhất ngoài mặt cũng có thể che giấu chuyện này.

Về phần trong lòng mọi người nghĩ thế nào thì không phải nàng có thể quản được.

Cây ngay không sợ chết đứng, đời này nàng chỉ có một mình Tiêu Kính Viễn, chỉ cần mình không thẹn với lương tâm, cần gì quan tâm người khác nghĩ thế nào.

Hơn nữa, đều là con cháu Tiêu gia, có hoài nghi thì cũng chỉ có thể chôn trong bụng, ai có gan dám truyền ra ngoài chứ?

Tiêu Vĩnh Hãn làm loạn một hồi trong phòng Tiêu lão thái thái, cuối cùng xem như miễn cưỡng dẹp yên. Nhưng dù Tiêu Kính Viễn đã mời thái y trong cung đến cũng không chữa hết bệnh điên của Tiêu Vĩnh Hãn, cho nên sau đó đám nha hoàn hạ nhân vẫn nghe được chút tiếng gió.

Nghe nói Tiêu Vĩnh Hãn luôn miệng nói, A La đời trước là thê tử của hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, còn chỉ vào mũi Kha Dung mà mắng to, rằng Kha Dung vô liêm sỉ, lừa gạt hắn, thời điểm phát điên thậm chí muốn nhào tới bóp chết Kha Dung.

Việc này truyền đến tai A La, nàng ngược lại rất bình tĩnh, không hề hoảng hốt.

Nếu như Tiêu Vĩnh Hãn luôn miệng gọi tên A La, có lẽ người khác sẽ cho rằng nàng cùng hắn có tư tình trước, sau đó mới gả cho Tiêu Kính Viễn, nhất định sẽ khiến người ta hiểu lầm. Bây giờ hắn nói cái gì mà đời trước, loại chuyện hoang đường này, ai mà tin chứ? Không phải càng khiến người khác cho rằng Tiêu Tam thiếu gia bị trúng tà, bị dính vào thứ gì không sạch sẽ sao?

Quả nhiên, lúc nàng cùng vài vị cháu dâu tán gẫu, đám cháu dâu đều bất bình thay nàng.

“Mới vào cửa liền vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn như vậy, cái gì đời trước đời này, cũng không biết hắn nói cái gì!”

“Đúng vậy, điên điên khùng khùng, vốn nên trông chừng hắn cho tốt.”

Cuối cùng, mọi người bắt đầu suy đoán lung tung, nghĩ rằng địa vị Tiêu Thất thúc trên triều cao như vậy, lại giao hảo với Thái tử, đột nhiên xảy ra loại chuyện này, chắc không phải là do người khác ra tay, nhằm hại Thất thúc đi.

Bọn họ nghĩ xa như thế, A La cũng không tiện nói cái gì, mọi người đoán mò một hồi, rốt cuộc sống chết mặc bay, ai về phòng người đó.

Tiêu gia tất nhiên phải xử trí chuyện này, nhốt Tiêu Vĩnh Hãn trong viện, ngoại trừ ma ma thân cận và vài gã sai vặt, những người khác đều không được tới gần, đồng thời nghiêm cấm bên dưới nghị luận chuyện này.

Sau mấy ngày tết, trong nhà đủ thứ chuyện phải lo, đón khách đãi khách, ai cũng bận rộn, dần dần trong nhà không còn ai nhắc đến chuyện này.

Mọi người đều chung ý nghĩ, chỉ coi như Tiêu Vĩnh Hãn không tồn tại.

Đại phu nhân nghĩ tới liền khổ sở, mỗi lần gặp đều thấy hai mắt sưng đỏ, nhưng người khác cũng không an ủi được, dù sao Tam thiếu gia điên nhiều năm như vậy, hiện giờ chỉ là nghiêm trọng hơn mà thôi.

Nhìn Tiêu Vĩnh Hãn như vậy, A La chỉ đành thở dài một tiếng. Thở dài xong lại nghĩ đến Kha Dung.

Đối với người đời trước hại mình, trong lòng A La ít nhiều cũng có suy đoán, nhưng không có chứng cứ xác thực.

Bây giờ Tiêu Vĩnh Hãn nói ra, nàng tinh tế ngẫm lại, vì sao lại nói là Kha Dung lừa hắn, vì sao muốn bóp chết Kha Dung?

Nếu như đời trước Kha Dung hoàn toàn không liên quan đến chuyện này, vậy đời này Kha Dung chỉ là nhân vật vô tội bị liên lụy, tại sao hắn lại hận Kha Dung đến thế?

Có một lần đến phòng lão tổ tông thỉnh an, lúc đi ra trùng hợp gặp Kha Dung.

Sắc mặt Kha Dung tái nhợt, xương gò má nhô ra, mới qua mấy ngày mà một cô nương như hoa như ngọc đã tiều tụy thành phụ nhân.

Kha Dung vừa nhìn thấy A La, cơ hồ hận nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm lãnh.

“Diệp Thanh La, nếu ngươi đã thông đồng với hắn thì tại sao không lấy hắn?”

A La khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Cháu dâu sao lại nói ra lời ấy? Lời như vậy không thể nói lung tung, cẩn thận ta nói với Thất thúc ngươi, với tính tình của hắn, nói vậy cháu dâu cũng biết sẽ có hậu quả gì rồi chứ.”

Kha Dung nghẹn lời, mấy ngày nay, chuyện trong nhà đều do Tiêu Kính Viễn lo liệu.

Ngày xưa mọi người chỉ biết hắn là tướng quân uy mãnh ở Bắc Cương, cũng biết hắn là quan lớn trong triều, nhưng ở nhà hắn vẫn là Thất thúc cao xa đạm mạc, nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng sẽ không quá mức e ngại hắn.

Nhưng trải qua chuyện lần này, mọi người đều biết thủ đoạn lôi đình, quyết đoán của hắn.

Cấp dưới chỉ cần nhiều lời một chữ, hắn liền trực tiếp đưa đến trước mặt đại lão gia, xử trí theo gia pháp, không nể mặt chút nào.

Kha Dung là vãn bối, nào dám trêu chọc Tiêu Kính Viễn, hiện tại thật vất vả mới gặp được A La, còn chưa nói được vài câu, A La đã đem Tiêu Kính Viễn ra chặn họng nàng.

Nàng tức giận đến đỏ mặt, cắn răng nói: “Ngươi không cần đem Thất thúc ra hù dọa ta, ngươi cho là ta không biết chuyện ngươi đã làm sao? Nếu ta nói chuyện với Thất thúc, xem hắn còn che chở ngươi hay không!”

A La nghe vậy, cố ý hỏi: “Nga? Ta rốt cuộc đã làm cái gì?”

Kha Dung nhìn vẻ mặt vô tội của A La, tức giận cười lạnh: “Ngươi ỷ mình dung mạo tốt, thông đồng Tiêu Vĩnh Hãn, lại trêu đùa hắn! Năm đó ta chỉ cho rằng người hắn thích là ta, bây giờ ta mới biết, thì ra mắt hắn nhìn ta nhưng trong lòng lại nghĩ tới ngươi!”

“Các ngươi rõ ràng là một đôi cẩu nam nữ, đã sớm thông đồng với nhau, thế nhưng một người cưới ta, hại cả đời ta, một người gả cho Thất thúc, khiến Thất thúc mất hết thể diện!”

A La vốn nghĩ có thể thám thính được chút tin tức, lúc này nghe Kha Dung nói vậy, liền biết nàng ta căn bản không hề biết chuyện đời trước, chắc là nghe được đôi câu vài lời từ chỗ Tiêu Vĩnh Hãn, cho rằng đời này mình và Tiêu Vĩnh Hãn có tư tình, sau này Tiêu Vĩnh Hãn nhận nhầm mới cưới nàng ta.

A La biết có dây dưa cũng vô ích, không dò hỏi được tin tức gì, không muốn so đo với nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ta thấy sắc mặt cháu dâu xanh xao vàng vọt, chắc là thời gian này không nghỉ ngơi tốt. Dù Tam điệt bị bệnh, ngươi cũng nên bảo trọng thân thể mới phải, chỗ ta có tổ yến thượng đẳng, hôm khác sẽ đưa cho cháu dâu một ít, cháu dâu nhớ bảo hạ nhân hầm ăn mỗi ngày.”

Nói xong, A La liền dẫn nha hoàn rời đi.

Kha Dung nói cả nửa ngày, ai ngờ A La không hề có chút phản ứng nào, cuối cùng còn nói đưa tổ yến cho nàng.

Nàng thèm vào ăn tổ yến của nàng ta! Nàng muốn ăn tổ yến chẳng lẽ không thể tự mua được hay sao?

Nhìn bóng dáng A La thản nhiên rời đi, Kha Dung tức giận đến mức hai tay phát run nhưng lại không thể làm gì.

Trở về phòng, A La nhớ tới tình cảnh vừa rồi liền có chút đắc ý: “Vũ Xuân, vừa rồi ta nói câu kia, có phải rất hợp tình huống, đáp rất thỏa đáng không?”

Vũ Xuân mím môi cười, đáp: “Đúng vậy, tốt đến mức không thể tốt hơn. Kỳ thật, phu nhân không cần nói với nàng ta cái gì, nàng ta có chỗ nào so được với phu nhân. Lúc trước nói Kha cô nương tướng mạo tương tự phu nhân, nô tỳ cũng thấy có điểm giống. Nhưng bây giờ nhìn lại, quả thật một trời một vực, kém rất xa.”

A La nhớ tới bộ dáng tiều tụy của Kha Dung, ngược lại thu hồi vẻ đắc ý, thở dài: “Nàng ta cũng không dễ dàng gì, đáng tiếc.”

Lại cân nhắc, đời này nàng ta gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, có lẽ ít nhiều cũng do một tay mình thúc đẩy, cảm giác giống như mình hại nàng ta vậy.

“Mà thôi, không nghĩ nữa, chờ Thất thúc trở về, ta phải nói rõ với hắn, chỉ sợ đời trước Kha Dung chính là…”

Đang nói thì bỗng nhiên buồn nôn, nàng theo bản năng che miệng, suýt nữa phun ra.

Vũ Xuân thấy vậy cũng hoảng sợ, vội vàng lấy cái chậu đến cho nàng, ai ngờ A La nôn khan nửa ngày mà không phun được gì.

Lúc này, vài nha hoàn khác cũng vào phòng, người đấm lưng, người đưa khăn, lo lắng nói: “Vẫn nên báo cho Thất gia, mời đại phu tới xem một chút đi.”

Cảm giác khó chịu buồn nôn qua đi, A La mệt mỏi nhắm mắt lại, một lúc sau mới lắc đầu: “Không cần, chờ Thất gia trở về rồi nói sau.”

Nàng dĩ nhiên biết, đây là có thai.

Vốn cho rằng sau trận ốm vừa rồi, nàng nhất thời nửa khắc không thể có thai, không ngờ lại có nhanh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK