Ngoài trời mưa thu lất phất, A La ngồi trước cửa sổ nhìn màn mưa mông lung, nhìn lá vàng rơi phiêu linh trong gió, nghĩ tới phu quân đang viễn chinh Nam Cương.
Lúc trước hắn nói, vào thu, hắn sẽ trở về.
Hiện giờ bụng nàng ngày càng lớn, đi đường có hơi gian nan. Có điều, vì muốn thuận lợi sinh nở, nàng vẫn kiên trì mỗi ngày đi bộ vài vòng trong viện.
Nàng sờ những món đồ chơi gỗ trong sân, miệng lẩm bẩm: “Các ngươi biết không, đây là tự tay phụ thân làm cho các ngươi, chờ các ngươi sinh ra, lớn lên một chút thì có thể cùng nhau chơi đùa rồi.”
Bụng nàng rất lớn, lớn hơn thai phụ bình thường, đối với thân thể nhỏ yếu của nàng thì rất nặng.
Người khác nhìn sẽ kinh ngạc nói: “Chắc không phải là song thai chứ, bình thường chưa từng thấy bụng ai lớn như vậy!”
A La cười cười, vuốt ve bụng, cảm nhận máy thai bên trong, im lặng không nói.
Lúc đầu nàng cũng không nghĩ đến, nhưng có một hôm, nàng đang cầm bút viết thư cho Tiêu Kính Viễn thì nghe thấy tiếng tim thai không phải chỉ một mà là hai cái.
Nàng lẳng lặng lắng nghe hồi lâu, một là tiếng tim thai mạnh mẽ hữu lực mà trước giờ nàng vẫn nghe được, ngoài ra còn có một tiếng tim đập khác yếu hơn một chút. Lúc ấy nàng cũng cả kinh, đời này sống lại, nàng vẫn theo thói quen nghĩ rằng tương lai sẽ phát sinh giống như đời trước, cho rằng mình sẽ sinh một nam hài.
Thật không ngờ, lần này là mang song thai.
Cảm xúc vui sướng qua đi, nàng không khỏi bắt đầu lo lắng, đứa thứ nhất tim đập mạnh mẽ hữu lực, đứa thứ hai tim đập tương đối yếu, như vậy đứa thứ hai thể chất có yếu ớt nhiều bệnh từ khi sinh ra hay không?
Về sau, nàng cẩn thận cảm nhận máy thai, lắng nghe tiếng tim thai, phát hiện ra đứa thứ hai tuy hơi yếu, nhưng thai nhi vẫn ổn định, có lẽ là do tính tình văn tĩnh nên mới có vẻ nhu nhược hơn đứa thứ nhất một chút.
Nghĩ như vậy, nàng khó tránh khỏi suy đoán, hay là đứa thứ hai là nữ hài tử?
Nghĩ đến khả năng mình có thể mang long phượng thai, A La cực kỳ vui sướng, hận không thể nhanh chóng nói cho Tiêu Kính Viễn biết.
Có điều, nàng không nhắc đến chuyện này trong thư gửi cho hắn, bởi vì nàng muốn đợi đến khi hắn trở về sẽ chính miệng nói với hắn, hắn nhất định sẽ rất thích, nàng muốn nhìn thấy bộ dáng vui mừng của hắn.
Trang giấy mỏng manh không thể truyền đạt được sự kích động khi hắn nghe được tin tức này.
Nàng ngồi trước song cửa sổ, thầm nghĩ lúc nào Tiêu Kính Viễn mới có thể về đến kinh thành.
Mấy hôm trước nhận được thư nhà là do thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn ra roi thúc ngựa đưa tới trước, nói là còn hai ba ngày nữa sẽ tới kinh thành.
Nghĩ đến đây, nàng bất giác nở nụ cười ôn nhu, ngọt ngào.
Lần này Tiêu Kính Viễn bình định Nam Cương, bắt được đầu lĩnh kẻ địch, khiến Quốc vương địch quốc phái Thái tử đến Đại Minh triều đưa thư đầu hàng, có thể nói là đại quân toàn thắng, Hoàng đế đã hạ vài đạo thánh chỉ phong thưởng Tiêu Kính Viễn và các tướng sĩ, mà nàng cũng thê bằng phu quý, trở thành nhất phẩm phu nhân.
Những nhân vật có tiếng ở Yến Kinh, giới quý tộc ngày thường có qua lại đều đến cửa chúc mừng Tiêu gia song hỷ lâm môn, chẳng qua, những việc này đều do lão tổ tông và Nhị phu nhân ra mặt ứng phó.
A La đang mang thai, tất nhiên được cả nhà che chở đầy đủ, sẽ không để nàng bị mấy chuyện kia quấy rầy.
Nàng hiện tại cần thanh tịnh, an tâm chờ sinh, lão tổ tông đã sớm phân phó hạ nhân như vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, ngẩng đầu nhìn liền thấy Vũ Xuân chạy vào.
Vẻ mặt Vũ Xuân kích động, thở hổn hển nói: “Trở lại, trở lại rồi!”
Mặc dù Vũ Xuân nói không đầu không đuôi nhưng A La vừa nghe liền hiểu, Tiêu Kính Viễn trở về rồi!
Nàng vui mừng gọi Lỗ ma ma, gọi nha hoàn chuẩn bị trà nước, chuẩn bị khăn, y phục mới tinh cho Tiêu Kính Viễn đón gió tẩy trần, còn mình chạy tới trước gương.
“Ma ma, ta bây giờ mập lên rất nhiều phải không?” nàng sờ sờ bụng, nhéo hai má mình, trong lòng có chút thấp thỏm.
Lỗ ma ma bên cạnh cười ha hả nói: “Phu nhân a, người mang thai sao có thể không mập, theo ta thấy, như ngài bây giờ là còn gầy đấy.”
“A?” A La nghe lời này, trong lòng nguội lạnh một nửa.
Nàng vốn cho rằng Lỗ ma ma sẽ nói “Phu nhân ngoại trừ bụng lớn thì những chỗ khác đều không béo, mặt và cánh tay đều rất gầy”, nhưng Lỗ ma ma lại nói như thế, càng chứng tỏ nàng bây giờ rất béo a!
Nàng nhịn không được lại quay qua soi gương.
Lỗ ma ma thì cứ cười ha hả, hài lòng nhìn A La, thở dài nói: “Da thịt phu nhân trắng như tuyết mùa đông, lóng lánh trong suốt, phiếm hồng khiến người ta vừa nhìn liền thích! Còn cánh tay này, cũng không gầy như trước kia, nhìn mượt mà, có phúc!”
A La nghe lời này nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng nên vui mừng hay nên mất hứng đây?
Cũng không biết chờ Tiêu Kính Viễn trở về có thích như vậy không?
Dĩ nhiên, nói không chừng hắn căn bản không để ý chuyện này, chỉ nhớ thương bảo bối trong bụng nàng.
Nói chuyện phiếm với Lỗ ma ma một hồi, vui vẻ mong mỏi phu quân trở về, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, quản gia mới nhậm chức dẫn theo gã sai vặt vội vàng chạy đến.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” chỗ của nàng rất thanh tịnh, nếu không có chuyện gì thì bình thường quản gia sẽ không tới.
Vừa dứt lời, quản gia đã đến trước mái hiên, cung kính đáp: “Vừa rồi nhận được tin tức Thất gia bị thương, đã sắp về đến Tiêu phủ, chuẩn bị đưa vào.”
Lời này quả thật như sấm sét ngang tai, đầu óc A La rối loạn, hai chân cơ hồ đứng không vững.
“Bị, bị thương?” nàng siết chặt tấm khăn trong tay, “Rốt cuộc là thế nào, bị thương có nặng không? Vì sao lúc trước không hề nghe nói việc này?”
Quản gia thấy vị Thất phu nhân này mặt mũi trắng bệch, còn đang mang thai sắp sinh, nhất thời cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Cái này, lão nô cũng không biết, chỉ nghe nói, bởi vì lúc trước sợ phu nhân biết sẽ lo lắng nên không dám để hạ nhân bẩm báo. Là bị thương lúc ở Nam Cương, một đường về đến Kinh thành, hẳn là, hẳn là không sao đâu…”
Quản gia nói chuyện có chút không lưu loát, bị Thất phu nhân này quả thật được lão tổ tông yêu thương chiều chuộng cực kỳ, bây giờ bị tin tức này dọa sợ, lỡ như xảy ra chuyện gì, hắn không đảm đương nổi a!
Khiếp sợ qua đi, A La dần bình tĩnh lại, thầm nghĩ, từ Nam Cương trở về đi đường đã vài ngày, nếu có thể chống đỡ đến bây giờ thì hẳn là không nguy hiểm tính mạng.
Cùng lắm là cụt tay cụt chân, vậy cũng không sao, cho dù hắn không thể đi lại, nàng cũng có thể ở bên cạnh cả đời hầu hạ hắn, chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.
Còn sống, nhìn nàng hạ sinh long phượng thai của bọn họ, nhịn bọn nhỏ lớn lên, vậy là đủ rồi.
A La hít thở sâu, bình tĩnh tâm tình, nói với quản gia: “Trước tiên sai người tháo dỡ bậc cửa ra, hắn bị thương, hoặc là được nâng vào, hoặc là xe ngựa chở vào, đi qua bậc cửa sẽ bị vướng.”
Sau đó phân phó nha hoàn: “Chuẩn bị giường đệm và nước ấm.”
Nàng dù gì cũng đã trải qua nhiều chuyện, ban đầu có lo lắng kinh sợ nhưng trấn tĩnh lại rất nhanh, bắt đầu an bài hạ nhân.
Bên này vừa chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Kính Viễn rốt cuộc được người ta đặt nằm trên giường nâng vào.
A La vốn đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất rồi, nhưng vừa nhìn thấy hắn nhắm mắt lẳng lặng nằm trên giường, nàng suýt rơi nước mắt, vội vàng đuổi theo, sai người đặt hắn trên giường trong phòng.
Bên ngoài, quản gia đã dẫn người rời đi, chỉ còn một thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn ở lại hồi báo mọi chuyện.
Thì ra Tiêu Kính Viễn trúng một mũi tên vào ngực, vị trí gần sát trái tim, vì trên mũi tên có độc mà đại phu trong quân nhất thời không giải được độc này, cho nên miệng vết thương chậm chạp không tốt lên, kéo dài tới bây giờ.
Hoàng thượng đã sớm phái ngự y trong cung đến giải độc, miệng vết thương mới dần dần khôi phục, hiện tại chỉ cần tĩnh dưỡng là được.
A La nghe lời này xong, thở phào nhẹ nhõm một hơi, về phần cần nằm trên giường tĩnh dưỡng thì không phải vấn đề gì lớn.
Đang nghĩ thì bên Tiêu Kính Viễn có động tĩnh, A La vội vàng đi qua.
“Chàng, chàng có khát nước không? Ta kêu người mang chén canh vào?”
“Chàng cảm thấy thế nào, có mệt lắm không?”
“Miệng vết thương thì sao, có còn đau không?”
Nàng cuống quýt nói một tràng, Tiêu Kính Viễn mới tỉnh lại nghe vậy liền nở nụ cười.
Vết thương ở ngực chậm chạp không tốt lên, trên đường về Yến Kinh cũng chịu không ít đau khổ, thế nên thân thể suy yếu, gương mặt tái nhợt tiều tụy.
Hắn khó khăn xoay đầu qua, muốn nhìn bụng A La.
Bụng A La rất lớn, lớn đến mức hắn cũng không dám tin.
“Quả thật mập lên nhiều.” hắn nhớ tới lúc trước nàng oán giận, liền cười nói một câu như vậy.
“A…” sự đau lòng đối với hắn nhất thời bay sạch, ném lên chín tầng mây.
Sao lại nói chuyện như vậy chứ?
Ai ngờ hắn lại nói tiếp: “Có điều như vậy càng đẹp mắt hơn.”
Tiêu Kính Viễn lập công lớn, vốn dĩ nên vào cung tiếp nhận khánh công yến nhưng vì thương thế của hắn không nhẹ nên khánh công yến liền giao cho thuộc hạ thay mặt tham dự, còn hắn thì nằm ở nhà hưởng thụ tiểu kiều thê phục vụ, rảnh rỗi thì sờ sờ bảo bối trong bụng A La máy thai.
Hôm nay, Tiêu Kính Viễn thoải mái nằm trên giường ngắm lá rụng ngoài cửa sổ, A La ngồi một bên tự tay đút cho hắn chén canh gà đầu bếp mới hầm lúc sáng.
“Phu quân…” A La vẫn hơi ngượng ngùng gọi trực tiếp tên hắn nên chỉ gọi phu quân, “Có vài chuyện, ta phải nói cho chàng biết.”
“Chuyện gì?”
“Ta nói ra, chàng không được tức giận đó!”
“Ừ, nàng nói đi.”
Tiêu Kính Viễn dừng động tác, ngẩng đầu nhìn thê tử nhà mình.
Nàng có lẽ có quá nhiều tâm sự, về đời trước, về người trong lòng nàng từng nhớ, và… về hài tử kia.
Quá nhiều chuyện.
Nếu nàng muốn nói ra, vậy hắn liền chăm chú lắng nghe.
“Kính Viễn phu quân… chàng còn nhớ…” tròng mắt A La xoay chuyển, nghĩ tới việc này không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Lúc trước nàng nói khoác mà không biết ngượng, nói nàng nhất định phải tự tay làm, cuối cùng lại chỉ thêu được mấy châm.
“Nhớ cái gì?” tay Tiêu Kính Viễn bất giác siết chặt chăn gấm.
Hắn không biết nàng có chuyện gì không tiện nói với mình? Là về hài tử kia sao, hay là… nàng đối với Tiêu Vĩnh Hãn còn chưa dứt tình?
“Lúc trước từng tặng cho chàng một cái hà bao.” A La ấp úng.
“Ừ, cái hà bao kia làm sao?” Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày.
“Cái hà bao kia, kỳ thật cũng không phải ta tự thêu… là nha hoàn làm giúp ta, ta chỉ thêu mắt cá thôi.” A La xấu hổ cực kỳ, không dám nhìn Tiêu Kính Viễn.
Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền sửng sốt, lại sửng sốt một hồi.
“Aizz, chàng cũng biết ta vốn không biết… ta, về sau ta có thể từ từ học… học xong sẽ làm cho chàng a!” A La dịu dàng nắm tay hắn, ôn nhu làm nũng, thanh âm ngọt như đường mật.
Tiêu Kính Viễn vừa tức giận vừa buồn cười, vươn tay xoa tóc nàng.
“Nàng a, tiểu ngu ngốc!” hắn bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta còn tưởng là chuyện gì, thì ra là cái này? Nàng cho là ta không biết nương tử của mình có bao nhiêu cân lượng à?”
Hắn đã sớm nhìn ra.
A La nghe hắn nói giống như đã sớm biết rồi, chỉ không nói toạc ra mà thôi? Ngẫm lại liền ngượng ngùng mím môi cười.
“Còn một chuyện nữa, ta cũng phải thẳng thắn với chàng.” A La thành thật nói.
“Ừ, nói đi, còn có chuyện gì?” hắn thật không biết, vị tiểu thê tử này rốt cuộc giấu giếm mình bao nhiêu chuyện.
A La nghe thanh âm trầm thấp, khàn khàn của hắn, trong đó chứa đựng không biết bao nhiêu dung túng, bao dung, nàng vuốt ve bụng, cười nói: “Trước kia, mỗi ngày chàng đều bắt ta luyện chữ, ta không thích nhưng cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ta chính là một đứa không học vấn không nghề nghiệp, như vậy thật mất hết mặt mũi, cho nên ta liền cố ý ngồi lên đùi chàng…”
Lời kế tiếp nàng khó mà nói ra miệng.
Bọn họ đều biết, mỗi lần như thế nàng đều thích ngồi trên đùi hắn, nhích tới nhích lui, chẳng mấy chốc bọn họ đã lên bàn, về sau Tiêu Kính Viễn còn đặc biệt bố trí thêm một cái giường thấp trong thư phòng.
Tiêu Kính Viễn nghe lời này, nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của tiểu thê tử, im lặng không nói.
A La thấy hắn như vậy trong lòng không khỏi thầm nghĩ, hắn đang nghĩ gì? Nàng lập tức kéo tay hắn, thầm thì làm nũng: “Ta cũng không phải cố ý gạt chàng, thật sự là mấy bảng chữ mẫu kia rất nhàm chán, ta lại không muốn làm danh gia thư pháp, cần gì phải luyện chữ chứ…”
Ai ngờ trong mắt Tiêu Kính Viễn hiện lên ý cười, vẫy tay bảo nàng lại gần.
Nàng không dám trái lời, nhanh chóng nhích tới.
“Ngu ngốc.” hắn cắn lỗ tai nàng, trầm thấp nói.
A La vô tội: “Sao chàng lại nói ta ngốc? Ta đúng là học thư pháp không tốt, nhưng mà trên đời này không viết tốt loại thư pháp kia cũng không phải chỉ một mình ta…”
Tiêu Kính Viễn thật sự dở khóc dở cười, nếu không phải đang bị thương, hắn hận không thể trực tiếp áp nàng xuống giường: “Nàng cho rằng ta thật sự muốn nàng học thư pháp?”
Lúc ấy đang trong thời gian tân hôn, hắn lại có quá nhiều công vụ phải xử lý, luyến tiếc tiểu kiều thê cho nên dứt khoát để nàng đến thư phòng cùng mình. Nhưng nếu nói ra, mình đường đường là trọng thần triều đình, xử lý công vụ cũng muốn kiều thê bồi bên cạnh cũng không dễ nghe, vì thế mới bày ra chuyện bảo nàng luyện thư pháp.
Chưa từng nghĩ, nàng vì không muốn luyện chữ mà cái đầu nhỏ kia nghĩ ra 1001 biện pháp câu dẫn hắn, qua một hai lần liền khiến hắn từ đó về sau tận lực tạo điều kiện để nàng tiếp tục câu dẫn hắn.
Đáng tiếc, hình tượng của hắn trong lòng nàng là một nam nhân quá nghiêm túc, cho nên nàng không hề nghĩ đến mục đích thật sự của hắn.
“Vậy thì vì cái gì?”
Tiêu Kính Viễn đỡ gáy A La, làm nàng cúi thấp đầu xuống, sau đó cắn tai nàng một cái: “Đúng là tiểu hồ đồ, thật ra mỗi lần ta bảo nàng luyện chữ là vì ta thích nhìn nàng ngồi lên đùi ta, ôm cổ ta làm nũng… rồi sau đó…”
Thanh âm hắn trầm trầm, dịu dàng, mập mờ vô hạn.
A La giật mình, ngoài ý muốn nhìn hắn, ngẫm lại lúc ấy đủ loại hoang đường, mặt nàng đỏ lên.
“Chàng, chàng thật là…” nàng cắn môi, nhịn không được đánh vào vai hắn.
Vốn là muốn đấm ngực nhưng vết thương của hắn còn chưa lành hẳn nên không dám đánh.
Ai ngờ vừa đánh một cái, hắn liền cau mày cắn răng, bộ dạng rất thống khổ.
A La bị dọa: “Này, không sao chứ? Ta đụng vào miệng vết thương của chàng à? Đại phu? Đại phu!”
Tiêu Kính Viễn gian nan lắc đầu: “Ta không sao, chỉ đau một chút thôi… Nàng gọi đại phu tới cũng vô ích…”
“A? Vậy làm sao bây giờ?”
“Nàng xoa chỗ này cho ta…” Tiêu Kính Viễn nâng tay, ý bảo A La: “Xoa một chút có lẽ sẽ đỡ.”
A La nhìn ngực hắn, nào dám xuống tay, cẩn thận dè dặt chạm vào: “Chỗ này? Hay là chỗ này?”
“Đúng, chỗ này.” Tiêu Kính Viễn đã thống khổ nhắm mắt lại.
A La không dám chần chừ, vội vàng luồn tay vào giúp hắn xoa vuốt.
Nàng xoa nắn một lát.
Hắn nhíu mày: “Sang trái một chút, đúng, chỗ đó, nhẹ nhàng.”
Nàng lại xoa nắn.
Hắn thở phào một cái: “Vẫn nên dùng lực một chút đi.”
Dần dần, A La cảm thấy không bình thường, nhịn không được vừa vuốt ve vừa lặng lẽ nhìn miệng vết thương.
Chỗ mình xoa nắn vừa không phải huyệt đạo vừa không chạm đến miệng vết thương, sao có thể đau được?
Hơn nữa, cho dù có đau, chẳng lẽ xoa nắn vài cái liền hết đau sao?
Cuối cùng, nàng phát hiện chuyện này không bình thường.
“Kính Viễn ca ca…” nàng cố ý mềm giọng gọi hắn.
“Ân?”
“Có một việc, có lẽ ta quên nói cho chàng biết.”
Bởi vì Tiêu Kính Viễn bị thương, nàng quả thật có rất nhiều chuyện chưa kịp nói, nghĩ đến đây nàng khẽ thở dài… may mắn lúc trước chưa nói.
“Chuyện gì?”
“Có điều, ta sợ sau khi chàng biết sẽ quá kích động, miệng vết thương càng đau đớn, vậy thì phiền toái rồi, cho nên chờ vết thương của chàng hết đau rồi nói vậy.”
Tiêu Kính Viễn nghe vậy, mỉm cười nhìn thê tử, chút tâm tư nhỏ của nàng, hắn tất nhiên rõ như lòng bàn tay.
Nàng đương nhiên đang gạt hắn.
“Chuyện có trọng yếu vậy sao?” Tiêu Kính Viễn cố ý nói.
“Ân, tất nhiên rồi.” A La đảo đảo mắt, cố ý nhấn mạnh: “Ta không có gạt chàng, là thật sự!”
Nhưng mà cái ngữ khí cường điệu của nàng quả thật là giấu đầu lòi đuôi.
Khóe miệng Tiêu Kính Viễn càng cong lên.
“Ừ, ta cũng tin là thật sự.”
“Vậy lúc nào chàng mới hết đau a?” nàng mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt long lanh tràn ngập chờ mong.
“Ta cũng không biết.”
“Ách, được rồi.” nàng dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt đau lòng, thương tiếc.
Đêm đó, A La ở bên cạnh làm đồ lót cho hài tử, Tiêu Kính Viễn dựa vào đầu giường đọc sách.
“A La, sao nàng làm nhiều quần áo vậy?” Tiêu Kính Viễn nhìn cái túi to đựng quần áo bên cạnh, có chút buồn bực.
Quần áo tiểu oa nhi rất nhỏ, chỉ bằng hai bàn tay hắn thôi, nhìn rất đáng yêu, nhưng làm nhiều như vậy có thể mặc hết không?
A La ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Kỳ thật có một chuyện vì hài tử của chúng ta, ta vẫn muốn nói cho chàng biết.”
“Chuyện gì?” Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày, nhìn bộ dáng nàng thở dài bất đắc dĩ giống như không phải chuyện tốt? Hắn cúi đầu nhìn cái bụng lớn của nàng, không khỏi thấp thỏm.
“Bảo bối của chúng ta làm sao? Ta nghe nói mấy tháng gần đây nàng cũng không mời đại phu xem mạch, có cần mời Vương thái y đến một chuyến không?”
“Không cần.” So với thái y, A La càng biết rõ hơn trong bụng nàng có hai đứa bé, cũng biết rõ tình trạng hai bảo bối bây giờ rất tốt, dù sao mỗi ngày nàng đều lắng nghe động tĩnh của bọn nó.
“Rốt cuộc làm sao?” Tiêu Kính Viễn cứ cảm thấy hình như nàng có chuyện gì gạt hắn.
“Lúc trước ta đã nói rồi mà, ta có một chuyện rất trọng yếu muốn nói cho chàng, nhưng mà ta cũng nói, chờ sau khi vết thương chàng hết đau rồi nói, kết quả không phải chàng vẫn luôn đau ngực sao?”
Mấy ngày nay vết thương của hắn lại đổi thuốc, nhìn vẫn kinh hãi như cũ nhưng ít nhất cũng không sinh mủ, đang dần dần khép lại, không có chuyện gì lớn.
“Ta hiện tại không đau, nàng nói đi.” Tiêu Kính Viễn gấp đến mức nhịn đau ngồi dậy.
A La thấy lúc hắn ngồi dậy còn khẽ nhíu mày, vội vàng đi qua giúp hắn vuốt ve mi tâm, hỏi: “Chàng muốn nhi tử hay nữ nhi?”
“Ta… nhi tử.” Tiêu Kính Viễn nhớ đời trước nàng sinh cho mình một nam hài, nên dứt khoát nói như vậy.
Hài tử kia, đời này sẽ trở lại đúng không?
“Thì ra chàng trọng nam khinh nữ, nếu ta sinh một nữ hài nhi, có phải chàng sẽ ghét bỏ ta không sinh được nam hài cho chàng không?” A La bĩu môi, cố ý nói.
“Ặc…” Tiêu Kính Viễn nghĩ nghĩ, đành nói: “Ta rất thích nữ hài nhi.”
“Nam hài nhi liền không thích?” A La muốn làm khó hắn.
“Nam hài cũng thích!” Tiêu Kính Viễn rốt cuộc ngộ ra đáp án chính xác: “Chỉ cần là nàng sinh, nam hài hay nữ hài ta đều thích.”
A La mím môi cười khẽ: “Được rồi, vậy nếu ta sinh một lần hai đứa thì sao?”
“Cái gì?” Tiêu Kính Viễn có chút mơ hồ.
A La sờ bụng, vẻ mặt bình thản: “Trong bụng ta là long phượng thai a, nam có nữ có.”
Tiêu Kính Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn chằm chằm bụng A La nửa ngày, đột nhiên bật dậy: “A La, nàng!”
Nhưng hắn mới nhích người liền động tới miệng vết thương, đau đớn rên một tiếng.
Mãi nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hắn nhìn chằm chằm bụng A La: “Nàng, sao nàng không nói cho ta biết sớm?”
“Ta đã sớm nói a, ta nói có một chuyện trọng yếu muốn nói cho chàng, khổ nỗi chàng cảm thấy…” A La thật bất đắc dĩ: “Chàng cảm thấy ngực đau, chỉ có thể vết thương tốt lên một chút, ta nghĩ nghĩ liền không nói a.”
“Nàng…”
Tiêu Kính Viễn nhớ lúc giấu đầu lòi đuôi nhấn mạnh hai chữ “thật sự”, nhất thời hết chỗ nói.
Không ngờ mình thông minh một đời, luôn nói vợ mình là tiểu ngu ngốc, bây giờ lại bị tiểu ngu ngốc này chơi xỏ.