Tiêu Vĩnh Hãn điên rồi.
Thời điểm A La nghe tin này liền cả kinh, giương mắt nhìn Tiêu Kính Viễn, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng.
Trong ánh mắt kia mang vài phần xem kỹ, lại phảng phất như đã sớm nhìn thấu nàng.
Trong lòng nàng ẩn ẩn có dự cảm không tốt, lập tức dời mắt, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đang yên đang lành sao lại điên rồi? Ta nghe ý tứ lão tổ tông nói, lúc trước sức khỏe hắn đã không tốt lắm… chắc không phải là bệnh cũ tái phát đi? Kha thần y cũng không chữa được?”
Tiêu Kính Viễn chăm chú nhìn tiểu kiều thê nhà mình, da dẻ mịn màng non mềm búng ra sữa, mặt mày ửng hồng kiều diễm.
Có lẽ vì làn da quá mềm mịn cho nên dễ đỏ mặt.
Mỗi lần kích động, tức giận hay nói dối đều sẽ dễ dàng ửng đỏ.
“Sau khi hắn điên rồi, ai cũng không nhận ra.” Tiêu Kính Viễn nhìn thê tử mình, chậm rãi nói tiếp.
“Không nhận ra ai? Vậy phải làm sao bây giờ?” A La nghe vậy, nghĩ đến tình cảnh Tiêu Vĩnh Hãn hiện tại, cũng khó chịu thay hắn.
Nàng mong Tiêu Vĩnh Hãn đời này có thể sống tốt, mặc dù hắn đã không có quan hệ gì với mình nhưng dù sao nàng vẫn nhớ ký ức đời trước. Quá khứ đã qua, yêu hận cũng tan thành mây khói, nàng vẫn hi vọng hắn sống tốt.
Tất cả mọi người trôi qua ngày tháng an lành, không liên quan đến nhau, cũng không cần nhớ thương gì nhau, mọi người đều sống yên ổn chẳng phải rất tốt sao?
Tiêu Kính Viễn nhìn nàng ra vẻ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Hắn chỉ gọi tên một người.”
“A?” trong lòng A La hoảng hốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Kính Viễn, lại thấy đáy mắt hắn ẩn chứa tình cảm thâm trầm khó hiểu.
Thời khắc này, nàng bỗng nhiên ý thức được.
Nên đến rồi sẽ đến.
Một số chuyện nàng che giấu hắn, hiện tại không giấu được nữa.
Nàng ngửa mặt nhìn hắn, khẽ cắn môi, ngữ khí suy sụp, nhận mệnh: “Thất thúc, có lời gì chàng cứ nói đi, không cần như vậy.”
Hẳn là Thất thúc đã đoán được gì đó, hắn thông minh như thế, chỉ là không muốn nói trắng ra mà thôi.
Tiêu Kính Viễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ sau khi nàng gả lại đây, sân viện vắng vẻ này đã thay đổi, dần có thêm đủ loại hoa cỏ đa dạng, bức tường đối diện cũng họa một bức tranh núi Phú Xuân, hắn thậm chí còn theo yêu cầu của nàng làm vài cái xe ngựa gỗ nhỏ đặt ở góc sân, cảnh sắc có một phen thú vị.
Mỗi khi nhìn những thứ này, trong lòng hắn rất yêu thích.
Hắn là một người nhạt nhẽo, không thú vị, ngay cả cách sinh hoạt cũng rất cứng nhắc, giờ đây sân viện hoang vu của hắn bởi vì có nàng đến mà trở nên sinh động, cuộc sống của hắn cũng vì nàng mà trở nên có tư vị, có màu sắc hơn.
Nhưng hiện tại hắn rốt cuộc phát hiện, lâu nay mình đã bỏ quên một vấn đề.
A La nói, trong mộng, nàng chết ở thủy lao Tiêu gia.
Nhưng nàng là nữ nhi Diệp gia, tại sao lại chết ở thủy lao Tiêu gia?
Lúc đầu vừa nghe chỉ nghĩ, có lẽ nữ nhi Diệp gia đến Tiêu gia làm khách mới xảy ra chuyện, bây giờ nghĩ lại, cho dù có người muốn hại nữ nhi Diệp gia thì sao lại chọn một nơi như thủy lao Tiêu gia? Đối phương hành động ở Tiêu gia chẳng lẽ không sợ dễ bị người khác phát hiện hơn sao?
Từ khi trong lòng có nghi hoặc này, Tiêu Kính Viễn biết, mình cách chân tướng không xa.
Hắn nhớ, lần đầu tiên gặp nàng, nàng nhỏ như vậy nhưng thật ra hiểu chuyện hơn rất nhiều so với những đứa nhỏ cùng trang lứa, thậm chí hắn dễ dàng xâm nhập khuê phòng của nàng.
Ngày thường nàng cùng đám cháu dâu chung đụng, không cần quá phí tâm cũng đã biết sở thích, tính tình, thậm chí là gia cảnh nhà mẹ đẻ của đối phương.
Còn có, kỳ thật nàng hiểu biết khá nhiều về hạ nhân Tiêu gia, ít nhất là biết rõ hơn hắn.
Cho nên, nữ nhi Diệp gia sẽ xuất hiện tại Tiêu gia, cuối cùng bị hại chết trong thủy lao Tiêu gia, nguyên nhân chỉ có một, chính là nữ nhi Diệp gia gả đến Tiêu gia.
Trong mộng, hoặc là nói, trong giấc mộng về đời trước của nàng, thật ra nàng đã gả đến Tiêu gia.
Nàng gả cho ai?
Tiêu Kính Viễn khẽ siết chặt nắm tay, nhớ lúc trước, hắn đứng ở chỗ cao, trầm mặc nhìn nàng cùng các cháu mình chơi đùa.
Lần đó, Vĩnh Hãn đàn một khúc, Kha Dung bồi bên cạnh, hắn nhớ rõ, A La từng quay đầu lại nhìn.
Vẻ mặt lúc nàng quay đầu nhìn về phía Tiêu Vĩnh Hãn lộ ra một cỗ bi thương, giống như người trải qua tang thương đi tới cuối cùng của nhân sinh thì phát hiện người bên gối phụ lòng mình đến thế.
Hắn từng nghi hoặc một đứa nhỏ như nàng sao lại có vẻ mặt như vậy, nhưng rất nhanh nàng lại là bộ dáng ngây thơ non nớt ngày xưa, phảng phất như vừa rồi hắn nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
Về sau, thời gian trôi qua, hắn cũng chậm rãi quên mất.
Nhắm mắt lại, Tiêu Kính Viễn hít thở sâu, hắn nghĩ tới một chuyện kỳ thật vô cùng trọng yếu, nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều không nghĩ đến.
Hắn quay đầu nhìn thê tử của mình: “Ngày xưa Vĩnh Hãn thích đàn nhất chỉ có một khúc nhạc, nàng biết tên khúc nhạc đó không?”
A La nghe hắn hỏi, cũng không có gì để che giấu nữa, nàng quay mặt qua chỗ khác, hung hăng cắn môi, cắn môi dưới đến chảy máu.
“Ta biết…”
Hầu La Hương.
“Là Hầu La Hương.” Tiêu Kính Viễn nói, “Chữ La kia, thật ra là tên nàng đi?”
“Phải.” Chuyện đến nước này rồi, A La thừa nhận.
Tiêu Kính Viễn khẽ thở dài, vẫn nhìn thê tử, rốt cuộc nói ra đáp án của vấn đề lúc trước: “Sau khi hắn điên rồi, ai cũng không nhận ra, chỉ một mực gọi tên nàng.”
Đáp án này tựa như một hòn đá ném vào mặt nước, A La cười khổ một tiếng.
Nàng không hề trốn tránh, nhìn thẳng Tiêu Kính Viễn: “Thất thúc, chàng cũng có thể đoán được, ta và Tiêu Vĩnh Hãn quả thật có chút liên quan. Giấc mộng ta từng nói thật ra chính là đời trước. Đời trước, ta gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, trở thành cháu dâu của chàng.”
Thời điểm nói ra lời này, nàng cảm nhận được sự đau thương cùng tuyệt vọng.
Nàng chợt phát hiện, mình sai lầm rồi.
Nàng hẳn là nên sớm nói chuyện này cho Tiêu Kính Viễn.
Nếu hắn sớm biết, đời trước nàng thật ra là cháu dâu của hắn, có lẽ giữa hắn và nàng sẽ không có cái gì.
Nếu ngay từ đâu không có mối nhân duyên này, nàng cũng sẽ không bắt đầu, không để ý thì sẽ không khổ sở. Bây giờ nàng đã gả cho hắn, phảng phất như rơi vào hủ mật, được hắn thương yêu cưng chiều, hận thời khắc này kéo dài cả đời. Hắn đã trở nên không thể thiếu, giống như không khí, dung nhập vào cốt nhục nàng, thành một phần của thân thể nàng.
Nếu lúc này hắn lui lại, mạnh mẽ tách ra thì chính là rút gân róc xương, đau thấu tâm can.
Thống khổ như vậy, nàng làm sao chịu đựng được đây?
Cúi đầu, nàng không dám nhìn Tiêu Kính Viễn.
Hắn nhất định đang tức giận, có lẽ đang cau mày, dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn mình.
Người như hắn vậy, làm sao có thể cho phép loại chuyện rối loạn lễ giáo này tồn tại?
Về sau… hắn sẽ đối đãi với mình thế nào, đối đãi người thê tử hắn mới cưới này thế nào?
“A La…” Tiêu Kính Viễn nhìn tiểu thê tử cúi đầu không dám nhìn mình, nhìn nàng cắn chặt môi, nói: “Nàng cho rằng hiện tại ta nên làm thế nào?”
Hắn nên làm thế nào?
Trong lòng A La cười khổ, nàng hi vọng tất cả chưa bao giờ xảy ra, nàng hi vọng Tiêu Vĩnh Hãn đời này không nhớ những ký ức đời trước.
Nàng còn hi vọng, tất cả mọi chuyện đời trước như đá chìm đáy biển, ngay cả nàng cũng dứt khoát quên đi.
Đời này trọng sinh, có một nhân sinh mới, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Nhưng nàng biết không có khả năng, nàng không giấu được.
“Thất thúc muốn làm thế nào, đều có thể…” nàng thấp giọng nói như vậy.
Tiêu Vĩnh Hãn điên rồi, luôn miệng kêu tên nàng, sợ là chuyện này đã truyền khắp rồi.
Trên dưới Tiêu gia sẽ nghĩ thế nào, không biết sẽ có bao nhiêu tin đồn.
Chuyện này, cho dù Tiêu Kính Viễn muốn che giấu để bảo vệ mình, e là không thể.
Huống chi, chỉ sợ hắn căn bản không thể chấp nhận loại chuyện vớ vẩn này đi?
Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng tiểu thê tử giống như phạm nhân cúi đầu chờ tam đường hội thẩm, không khỏi thở dài.
“A La, ta quả thật giận nàng.”
“Ta biết…” tuy đã sớm dự liệu nhưng khi nghe lời này, A La vẫn đau lòng, “Chuyện này ta vốn không nên gạt chàng, ta sai lầm rồi, chàng lại biết chân tướng, chàng đối với ta thế nào đều có thể.”
Miệng nói như vậy, tâm lại lạnh lẽo.
Những chuyện bọn họ từng trải qua hiện lên rõ ràng trước mắt.
Vui vẻ, ngọt ngào, sủng ái, tình đầu ý hợp chung quy không thể vượt qua luân thường đạo lý?
“Ta giận nàng là bởi vì nàng luôn gạt không nói cho ta biết.” ngữ khí Tiêu Kính Viễn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nàng cho rằng bời vì chuyện đời trước có lẽ có, ta sẽ rời xa nàng?”
“Ta…” A La đột nhiên ngẩng đầu, có chút không dám tin nhìn Tiêu Kính Viễn.
Trong con ngươi đen của hắn là nồng đậm bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Sao lại ngốc như vậy.” Tiêu Kính Viễn thở dài.
A La chợt hiểu ý tứ của hắn, cắn cắn môi, vẫn cảm thấy không thể tin được: “Thất thúc, chàng thật sự không thèm để ý sao, đời trước của ta?”
Dù sao, trong suy nghĩ của nàng, hắn là một người rất tuân thủ lễ nghĩa, bối phận khác biệt, giống như kiếp trước.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay ôm nàng vào lòng.
Có lẽ vì quá lo lắng, thân thể đơn bạc của nàng khẽ run rẩy, tay cũng lạnh lẽo.
Hắn đem đôi tay kia vùi vào lồng ngực mình, ủ ấm cho nàng, lại ôm chặt nàng trong lòng.
“Cho nên mới nói, nàng là ngốc tử.” bờ môi nóng bỏng của Tiêu Kính Viễn dán vào trán nàng, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi nói, có thể cảm nhận được nhiệt khí truyền đến.
“Nhưng chàng rốt cuộc nghĩ thế nào? Chàng một chút cũng không thèm để ý đúng không?” Trong lòng A La vẫn lo lắng, nàng không rõ vì sao hắn liên tục mắng nàng ngốc, lại không nói rõ ràng với nàng.
Nàng muốn nghe hắn nói ra… vỗ về tâm trạng bất an của nàng.
“Nói nàng ngốc nàng đúng là ngốc thật, nàng ngốc như vậy, đời trước không có ta chiếu cố, nàng sống thế nào được?”
Tiêu Kính Viễn vừa nói vừa xoa đầu nàng, nhưng đang xoa thì dừng lại.
Đời trước, nàng không có hắn chiếu cố, cho nên chết.
Tuổi còn trẻ liền bị người ta hại, chết trong thủy lao Tiêu gia.
Nghĩ đến đây, hắn cảm giác toàn thân phát lạnh, theo bản năng càng ôm chặt nàng hơn.
May mắn, đời này nàng ở trong lòng hắn, trốn không thoát.
A La bị Tiêu Kính Viễn ôm vào ngực như vậy, chỉ cảm thấy khó thở. Hắn dùng lực mạnh quá, gắt gao ôm chặt nàng, chỗ ngực bị ép tới khó chịu. Hắn lại không nói rõ ràng với nàng, dù biết hắn không để ý nhưng trong lòng nàng vẫn có rất nhiều nghi hoặc, hắn không nói rõ làm nàng có chút rầu rĩ.
A La đấu tranh tư tưởng một phen, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thất thúc…”
Nhưng Thất thúc của nàng chỉ ôm nàng, thậm chí còn hôn nàng, nhưng vẫn không nói lời nào.
Nàng bất đắc dĩ, đành phải đẩy đẩy cánh tay hắn: “Thất thúc, chàng rốt cuộc nghĩ thế nào? Còn nữa, Tiêu Vĩnh Hãn gọi tên ta trước mặt mọi người như thế, chỉ sợ khó tránh khỏi có tin đồn truyền ra, ta nên làm cái gì bây giờ? Nếu người khác nghị luận về chàng thì phải làm sao đây?”
Tiêu Kính Viễn là quan lớn trong triều, nếu có lời đồn đãi không tốt sẽ gây bất lợi với tiền đồ của hắn.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Tiêu Kính Viễn càng ôm chặt hơn, cúi đầu, hơi thở gấp gáp hôn trên mặt nàng, vừa hôn vừa nghẹn giọng hỏi: “Nàng, ngốc tử này, đời trước vì sao không biết theo ta?”
“Ta…” A La bị hắn hôn thở hổn hển, đầu óc đặc quánh như hồ dán, căn bản không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Đời trước? Đời trước trong mắt trong lòng nàng đều chỉ xem hắn là trưởng bối, không có tướng mạo thanh tú như Tiêu Vĩnh Hãn, cũng không dịu dàng săn sóc như Tiêu Vĩnh Hãn, thâm chí hắn so với những trưởng bối khác còn nghiêm khắc, cứng nhắc hơn nhiều.
Hắn đời trước sẽ chỉ khiến nàng kính nhi viễn chi mà thôi. (kính trọng, xa cách)
Nhưng mà lời này nàng làm sao dám nói!
“Nói thật cho ta.” ngón tay Tiêu Kính Viễn ghìm nàng hơi đau, “Có phải đời trước ghét bỏ ta, trong lòng chỉ nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi không.”
Nàng thế nhưng gả cho cháu hắn.
Nàng thế nhưng làm thê tử của người khác.
Hắn không thể tưởng tượng được, đời trước hắn làm thế nào nhìn nàng gả cho người khác?
Nghĩ đến đây, lồng ngực Tiêu Kính Viễn ẩn ẩn đau, cảm giác đau đớn đó không mãnh liệt cũng không rõ ràng, nhưng thật sự đau xót, phảng phất như vết thương cũ năm xưa, đau đã mấy đời.
Hắn cắn răng, cơ hồ phát tiết cắn lên cổ nàng: “Tên ngu ngốc này! Ta…”
Những lời sau đó, hắn không nói ra, trực tiếp ôm ngang nàng lên giường.
Sâu trong đáy lòng sinh ra một ý niệm vĩnh viễn không thể nói ra miệng.
Tiểu nhân nhi mềm mại này thuộc về hắn, sao có thể để người khác chiếm đi được… cho dù là đời trước.
Hắn vội vã muốn nghiệm chứng, nàng từ đầu đến chân, mỗi tấc da thịt, mỗi sợi tóc, mỗi một tiếng rên khẽ đều thuộc về hắn.
Hoàn toàn, không cho phép người khác mơ ước.
– ——–
Gả cho Tiêu Kính Viễn lâu như vậy, A La vẫn cho rằng có một số việc rất khó thừa nhận nhưng chung quy vẫn có thể thừa nhận được. Chẳng qua bây giờ nàng mới biết, thì ra hắn săn sóc nàng cho nên mới ôn nhu, không dám dùng mười phần sức lực.
Lúc này, hắn lại không kiêng nể gì.
Nàng chảy nước mắt cầu hắn, hắn lại liên tục ép hỏi nàng “ngươi là của ai, nói cho ta, ngươi là của ai”.
Nàng mặc dù ý loạn tình mê cũng nhịn không được ôm cổ hắn, nức nở cầu xin tha thứ, trong miệng lại nói: Là Thất thúc, A La là của Thất thúc, vẫn luôn là của Thất thúc, đời trước phải, đời này cũng vậy.
Hắn lại hỏi: Ta tốt hay người khác tốt, người khác có thể so được với ta sao.
Nàng mềm nhũn đáp: Trên đời này trăm ngàn nam tử cũng không ai so được với Thất thúc, Thất thúc mới là nam nhi chân chính.
Đợi đến khi mưa gió qua đi, A La dần dần hồi phục tinh thần mới nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi, thật sự là xấu hổ muốn chết.
Con người a, thời điểm tình nùng là một tâm tư, đợi khi tỉnh táo lại là tâm tư khác. Thời điểm tình nùng có thể nói ra những lời ngày thường không nói nên lời, thậm chí chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy xấu hổ không có mặt mũi gặp người, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Nàng nâng mí mắt, len lén nhìn nam nhân đang ôm mình.
Những lời buồn nôn kia cũng không phải mình muốn nói, là hắn buộc mình nói, nhìn hắn có xấu hổ hay không?
Nhưng khi nàng nhìn qua chỉ thấy nam nhân này nghiêm túc từ từ nhắm hai mắt lại, sống mũi cao thẳng, bờ môi khẽ nhếch lên, bộ dáng giống như khi hắn vừa hạ triều trở về.
Này… thật sự hoàn toàn khác với người mưa rền gió dữ vừa rồi a.
Nhìn một nam nhân nghiêm túc như vậy, ngươi có thể tưởng tượng được hắn sẽ hỏi ra mấy lời xấu hổ kia sao?
A La cứ như vậy nhìn lão nam nhân nửa ngày, hắn cũng không mở mắt ra, không nói với nàng câu nào.
Không có biện pháp, nàng rốt cuộc không nhịn được, tức giận hỏi hắn: “Hiện tại phải làm thế nào?”
Về phần hắn có để ý chuyện đời trước của nàng và Tiêu Vĩnh Hãn hay không, đã không cần thiết hỏi nữa, dù sao vừa rồi bọn họ lời nên nói đã nói, không nên nói cũng nói rồi, chỉ còn kém nàng trực tiếp biến mình thành bánh ngọt đút vào miệng hắn, lại bồi thêm một câu “A La đều là của Thất thúc, Thất thúc là nam nhi oai hùng nhất trên đời này, không có Thất thúc A La không sống nổi”…
Cho nên bây giờ nàng chỉ bận tâm một chuyện, toàn bộ Tiêu gia đều biết chuyện này, bọn họ nên làm gì để ngăn chặn lời đồn truyền đi?
Nhưng Tiêu Kính Viễn vẫn như cũ, mắt cũng không thèm mở một chút.
“Thất thúc…” nàng thở dài nhận mệnh.
Hắn là nhân vật dày dạn kinh nghiêm chinh chiến sa trường, lịch lãm nhiều năm trong triều, tất nhiên là trầm tĩnh hơn ai hết, một tiểu nữ tử như nàng làm sao sánh bằng… bất luận là chuyện chăn gối hay chuyện này, nàng đều cam bái hạ phong.
Nàng lôi kéo canh tay rắn chắc của hắn: “Hảo Thất thúc, chàng rốt cuộc nghĩ thế nào, bây giờ nên làm gì a?”
Thế nhưng lần này Tiêu Kính Viễn vẫn không nói chuyện, cũng không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nâng nàng lên để nàng dựa vào gần mình hơn.
Nàng cười khổ.
“Chỉ sợ rất nhanh thôi lão tổ tông sẽ gọi chúng ta qua, nếu bà hỏi tới thì phải trả lời thế nào?”
Lúc này, Tiêu Kính Viễn rốt cuộc mở mắt nhìn nàng, nói: “Còn nhớ chuyện năm đó ta đột nhiên rời nàng đến Bắc Cương không?”
“Chàng…” nàng không rõ, sao hắn đột nhiên dời qua cái đề tài cách xa ba ngàn dặm này, có điều nàng vẫn đáp: “Sao có thể quên chứ!”
Tiêu Kính Viễn nhìn chằm chằm vết bớt đỏ tươi trên người A La, giọng khàn khàn: “Ngày xưa nàng hỏi ta, ta vẫn luôn không nói thật với nàng. Thật ra ta đột nhiên rời đi là vì một giấc mộng.”
“Trong mộng, ta nhìn thấy nàng trưởng thành, chính là bộ dáng nàng hiện tại. Ta còn mơ thấy vết bớt trên người nàng, chính là nó.”
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào vết bớt kia.
“Làm sao có thể?” A La nhíu mày, cảm thấy hơi khó tin.
Đời trước Tiêu Kính Viễn và nàng gần như không có liên quan gì, sao có thể mơ thấy cái này?
Hắn vươn tay ôm chặt nàng, nàng liền nằm nghiêng, hai người mặt đối mặt, hô hấp đối phương quanh quẩn.
“Từ khi mới sinh ra, trong lòng bàn tay ta đã có khắc tên nàng, có lẽ đời trước, giữa nàng và ta có liên hệ gì đó.”
Duyên phận của hắn và nàng thật ra bắt nguồn từ sự thương tiếc và chăm sóc nàng tuổi nhỏ.
Mà hắn có thể dễ dàng đột nhiên sinh ra tâm thương tiếc, đối đãi khác biệt với những nữ hài khác, có lẽ ít nhiều cũng vì tên của nàng đi.
Vận mệnh đã sớm chú định.
A La chớp chớp mắt, không nói chuyện.
Nàng nhớ lại năm đó, nàng mười bốn tuổi, ở Tiêu gia chơi đùa cùng tỷ muội của Tiêu Vĩnh Hãn, nàng vụng trộm trốn vào căn nhà gỗ giữa rừng hoa đào, kết quả liền vô ý bị Tiêu Kính Viễn phát hiện.
Lúc ấy chính là hắn đã gọi tên nàng.
Đời trước nàng chưa bao giờ nghĩ lại, lúc ấy Tiêu Kính Viễn gọi mình đã dùng ngữ khí thế nào. Bây giờ nghĩ kỹ lại, trong con ngươi thâm trầm khó hiểu nam nhân kia nhìn mình, mơ hồ có đè nén tình cảm.
Trước kia trẻ tuổi chưa trải sự đời, nàng dễ dàng bỏ qua, chỉ cảm thấy hắn thật là khó hiểu, khiến người ta e ngại.
“Có lẽ vậy…” nàng cầm tay hắn, nhẹ giọng nói.
Đời này, hắn thế nhưng nắm chặt tên nàng trong lòng bàn tay mà đi đến nhân thế.
“Bắt đầu từ sáng mai, nàng thức dậy sớm theo ta tập võ đi.” Tiêu Kính Viễn vỗ vỗ mặt nàng, ôn nhu nói.
“A?” A La cả kinh, vẻ mặt khó tin nhìn hắn.
Này… vừa mới nghe chuyện đời trước, trong lòng nàng tràn đầy cảm khái, còn chút ưu thương, tiếc nuối, làm sao đột nhiên nhắc tới tập võ rồi.
Tiêu Kính Viễn lại nói: “Đời trước, trong lòng ta nhất định vướng bận nàng, chỉ hận đã bỏ lỡ, trơ mắt nhìn nàng thành cháu dâu của ta. Đời này ta cưới được nàng, tất nhiên phải đền bù tiếc nuối đời trước, sống cho cả hai đời. Thân thể nàng mảnh mai như vậy, chẳng lẽ không nên theo ta cường thân kiện thể, vậy mới có thể có càng nhiều thời gian bồi ta.”
“A…” đến mức này, A La nhìn nam nhân bên cạnh, thật sự là một câu cũng không nói nên lời.
Mình vất vả nghĩ biện pháp dùng thân thể để thoát khỏi khổ ải luyện chữ, không ngờ, vừa đảo mắt hắn lại muốn mình tập võ?
Chẳng lẽ hắn hi vọng mình trở thành một nữ lương đống văn võ toàn tài hay sao?
– ——-
Về chuyện tập võ, dù sao cũng cần kế sách lâu dài, A La không gấp gáp, nhưng chuyện Tiêu Vĩnh Hãn chính là chuyện gấp lửa cháy sém lông mày, không thể không bận tâm nên giải thích thế nào.
Nhưng Tiêu Kính Viễn lại không vội, đêm hôm đó, đích thân đi cùng nàng qua chỗ lão tổ tông.
Hai vợ chồng đi vào phòng, gặp Đại phu nhân, Nhị phu nhân và vài vị cháu dâu đều ở đây, thần sắc mọi người nhìn bọn họ khó tránh khỏi có chút khác thường.
Ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Vĩnh Hãn và A La tuổi tác xấp xỉ, lão tổ tông lại từng có ý cho bọn họ kết thân, lúc trước A La gả cho Tiêu Kính Viễn vốn đã khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc. Sau này hôn sự thành, mọi người cũng dần dần không cảm thấy gì nữa.
Hiện tại Tiêu Vĩnh Hãn luôn miệng hô tên thẩm thẩm, sao có thể không gợi lên tâm nghi ngờ của mọi người?
A La thấy tình cảnh này liền nhìn Tiêu Kính Viễn xin giúp đỡ.
Nàng thật sự không biết hắn tính thế nào, hỏi hắn cũng không chịu nói.
Tiêu Kính Viễn tất nhiên cảm nhận được A La mất tự nhiên, lập tức vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhìn về phía mẫu thân.