• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đời người bách chuyển luân hồi, một người cuối cùng sẽ có kết cục gì, dù là đại la thần tiên chỉ sợ cũng khó có thể đoán trước được.

Còn nhớ lúc nhỏ, lão tổ tông từng ôm A La khóc nhè vào ngực, yêu thương an ủi, A La của ta không cần tài năng xuất chúng, cũng không cần phải xử sự khéo léo. A La của ta là phúc tinh trời sinh, sẽ được sủng ái sung sướng cả đời.

Khi đó A La mềm nhũn dựa vào ngực lão tổ tông, cũng không biết lời này có ý gì.

Đợi nàng lớn lên một chút mới hiểu, lão tổ tông đã chuẩn bị cho nàng đồ cưới thật dày, cũng chọn cho nàng một vị hôn phu kinh tài tuyệt diễm, thậm chí ngay cả mẹ chồng cũng ôn hòa từ ái, nhìn nàng từ nhỏ lớn lên. Gả vào gia tộc quyền thế như vậy, nàng thật sự không có gì phải lo lắng, chỉ cần an tâm hiếu thuận cha mẹ chồng, phu thê ân ái, sống cuộc sống thiếu nãi nãi an nhàn, giàu sang phú quý là được.

Chẳng qua, sai một ly đi một dặm, tiền đồ cẩm tú mà lão tổ tông đã sớm trải đường cho nàng lại đột nhiên xuất hiện một lỗi rẽ.

Bất kì ai cũng không ngờ tới, cuối cùng A La chết đi như vậy.

Nàng lúc này đã sớm không còn tổ mẫu che chở, không có vị hôn phu yêu thương, ngửa đầu nhìn cái nơi không thấy ánh mặt trời này, âm u ẩm ướt, lạnh lẽo thấu xương.

Trong bóng đêm rét lạnh không biết ngày tháng, không phân rõ ngày đêm, đói khổ lạnh lẽo này, mỗi khắc đều là dày vò.

Bên tai truyền đến tiếng vang, giống như tiếng nước, phảng phất như tiếng côn trùng kêu, lại ong ong như có ngàn vạn người đang nói chuyện.

Nàng vô lực nâng mí mắt, nhìn đôi chân vì nhiều năm không thể nhúc nhích mà dần dần khô héo của mình, cùng với mái tóc hoa râm dơ bẩn ẩm ướt, nàng nghĩ, kỳ thật chết đi cũng tốt.

Sống như vậy có khác gì chết đâu.

Không ai có thể ngờ được, vị tiểu thư yêu kiều được lão tổ tông Tấn Giang Hầu phủ nâng niu trong lòng bàn tay sẽ ra nông nỗi này.

Người không phải con kiến, Diệp Thanh La cũng không tham sống sợ chết như thế.

Đang suy nghĩ thì nghe được động tĩnh bên ngoài, không bao lâu liền nhìn thấy một bóng người lắc lư từ cửa thông đạo đầy rêu đi vào.

Đó là một nữ nhân mang khăn che mặt, y phục hoa quý lộng lẫy.

Trên vách tường có một ngọn đèn leo lét làm cái bóng của nữ tử kéo dài.

Nàng khó khăn ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ thân phận người đến, nhưng mãi vẫn không làm được.

“Diệp Thanh La, tối qua ngươi có nghe được tiếng đàn “Hầu La Hương” hay không?” thanh âm người kia băng lãnh, tàn khốc.

A La giật mình, trước đó nàng quả thật nghe thấy tiếng đàn “Hầu La Hương” xen lẫn tiếng nước ong ong truyền đến, nàng thậm chí cho rằng đó là ảo giác của mình.

“Ngươi có muốn biết ai là người đánh đàn, lại vì ai mà đàn không?”

Trong đôi mắt lờ mờ, héo rũ của A La dâng lên một tia hi vọng, nàng nhìn chằm chằm bóng dáng người nọ.

Khúc “Hầu La Hương” này là năm đó Vĩnh Hãn viết cho nàng, là khúc đàn đính ước của nàng và Vĩnh Hãn.

Người tới nhìn chằm chằm thần sắc của nàng, đôi mắt trong bóng đêm lóe ra tia sáng quỷ dị, giễu cợt.

“Ngươi không nghe nhầm, đó đúng là khúc “Hầu La Hương”.”

“Không…” A La khó nhọc thốt lên.

Trên đời này, ngoại trừ Vĩnh Hãn sẽ không có người thứ hai có thể đàn khúc nhạc này.

“Ngươi đoán không sai, cũng chính là Tiêu Vĩnh Hãn tự tay đàn tấu.”

“Không!” cổ họng A La khàn khàn, phát ra thanh âm khó nghe.

Nàng kích động giãy giụa, xích sắt trên tay chân phát ra tiếng vang lách cách, chốc lát sau, nàng thở phì phò, che ngực, chật vật ngước mắt trừng nữ nhân che mặt.

Dưới ánh đèn mờ, tất cả cảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ, ký ức xa xăm ngày xưa lần lượt hiện lên.

Năm ấy nàng vừa cập kê, trong gió xuân tươi đẹp, đình viện muôn hoa khoe sắc, nàng nhìn bạch y thiếu niên cao lớn đứng dưới tàng cây đào, ngượng ngùng cười khẽ.

Thanh âm thiếu niên nhu hòa mơ hồ vang lên bên tai, kèm theo tiếng nước ong ong truyền đến.

“A La, ta vì ngươi đàn khúc “Hầu La Hương”, đời này kiếp này cũng chỉ đàn vì ngươi.”

Tiêu Vĩnh Hãn vì nàng đàn khúc “Hầu La Hương”, cũng thề đời này kiếp này, “Hầu La Hương” chỉ vì nàng mà tấu.

Làm sao có khả năng hắn đàn vì người khác.

Nữ nhân che mặt thương hại nhìn người đang giãy giụa trên mặt đất, cười nói: “Ngươi cũng không nghĩ sai, đời này kiếp này, Tiêu Vĩnh Hãn quả thật chỉ vì Diệp Thanh La mà đàn khúc “Hầu La Hương”, hắn thật sự tuân thủ lời hứa của hắn.”

A La chịu đựng cổ họng đau đớn, mờ mịt nhìn người nọ, lẩm bẩm: “Cái gì, có ý tứ gì…”

Nữ nhân che mặt chợt cười lên, vừa cười vừa nói: “Qua nhiều năm như vậy, có phải ngươi vẫn luôn muốn biết ta là ai không.”

A La gật đầu theo bản năng, đúng vậy, nàng muốn biết, rất muốn biết.

Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không thể hiểu đã xảy ra chuyện gì. Nàng nhớ rõ, Vĩnh Hãn theo Thất thúc và phụ thân ra ngoài chinh chiến, nàng ở nhà mang thai chín tháng sinh hạ hài nhi, nghe được tiếng nó oa oa khóc nỉ non.

Sau khi sinh nhi tử, vừa mệt mỏi vừa vui sướng, nàng mê man, tỉnh lại thì đã ở chỗ này.

Có đôi khi nàng thậm chí cảm thấy cuộc sống trước kia chỉ là một giấc mộng, có lẽ từ khi bắt đầu có ký ức nàng đã sống ở cái nơi âm u ẩm ướt này, giống như một con kiến.

Diệp tam cô nương diễm lệ từng được lão tổ tông Tấn Giang Hầu phủ yêu thương sủng ái, từng hạnh phúc bên bạch y thiếu niên trẻ tuổi tài hoa kia, chẳng qua chỉ là một giấc mộng của con kiến hèn mọn sống trong cái khe âm u ẩm ướt mà thôi.

Nhưng đúng lúc này, nữ nhân kia lại cởi khăn che mặt ra.

Gương mặt nữ nhân kia lộ rõ trước mắt A La, nàng đột nhiên trợn mắt, cả người dại ra, hít thở không thông.

Gương mặt kia đã qua tuổi 30 nhưng được bảo dưỡng rất tốt, dung nhan tuyệt mỹ.

Bất kì ai nhìn cũng sẽ cảm thấy đó là một gương mặt nhỏ nhắn mềm mại, tinh xảo vô song.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy gương mặt này, toàn thân A La như rơi vào hầm băng, nhịn không được run rẩy.

Gương mặt kia quá giống mình.

Nàng cơ hồ cho rằng, đó chính là mình.

“Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai…” thanh âm A La tràn ngập sợ hãi.

“Ta chính là Diệp Thanh La a! Là Tứ thiếu nãi nãi Tiêu gia, phu quân ta là Tiêu Vĩnh Hãn, hiện đã phong hầu bái tướng, nổi danh thiên dạ, con trai ta thông minh hiếu thuận, năm nay đã 17 tuổi, ngày mai sẽ thành thân với Thập Tam công chúa đương triều, bây giờ tại Yến kinh ta là một nhân vật rất được hâm mộ nha.”

“Ngươi, ngươi…” cổ họng A La phát ra thanh âm như quái thú.

“Phu quân cực kỳ sủng ái ta, hôm qua là đêm trăng tròn, hắn vì ta đàn khúc đính ước ngày xưa “Hầu La Hương”.”

“Không!” A La không để ý đến xích sắt trói buộc, muốn nhào qua, “Ta mới là Diệp Thanh La! Ngươi không phải ta, ngươi không phải ta! Tiêu Vĩnh Hãn là phu quân ta, hắn là của ta!”

Nhưng nàng giãy giụa cũng vô ích, thân thể suy yếu bị xích sắt kéo trở về, chật vật ngã xuống nền đất ẩm ướt đầy rêu.

Nàng thở hổn hển, liều mạng mở to mắt nhìn chằm chằm nữ nhân giống mình như đúc kia.

Nhi tử 17 tuổi? Sao lại có nhi tử 17 tuổi? Chính là hài tử năm đó mình sinh sao?

Mình đã bị giam trong địa lao này đau khổ lạnh lẽo mười bảy năm sao?

“Ha ha ha ha, không sai, ngươi là Diệp Thanh La, nhưng ta cũng là Diệp Thanh La, Diệp Thanh La ta chiếm cứ chồng con ngươi, hưởng thụ tất cả những gì ngươi vốn có! Còn ngươi chỉ có thể như con chuột, con kiến sống trong địa lao âm u tăm tối này, vĩnh viễn không thấy mặt trời! Ngươi biết không, Tiêu Vĩnh Hãn rất sủng ái ta, ta muốn cái gì hắn liền cho cái đó! Ban đêm hắn cũng rất mạnh mẽ, khiến ta muốn ngừng mà không được! Còn có nhi tử, một tiếng nương hai tiếng nương, đúng là nhi tử hiếu thuận nhất trên đời này! Ha ha ha!”

“Diệp Thanh La” trước mắt cười to đắc ý, vô cùng mỹ mãn thưởng thức bộ dáng chật vật điên cuồng như quái thú của A La.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai!” A La vô lực muốn chống đỡ thân thể, nhưng kiếp sống nhiều năm trong địa lao đã hủy hoại thân thể nàng.

“Ngươi biết đây là đâu không? Ngươi nhất định không đoán được! Nơi này chính là thủy lao phía dưới hồ Song Nguyệt ở hậu viện Tiêu gia!”

“Diệp Thanh La” sung sướng đắc ý, nhướng mày nhìn xuống A La, cười nói: “Mỗi đêm trăng tròn, Tiêu Vĩnh Hãn đều cùng ta tản bộ bên hồ, đàn khúc “Hầu La Hương” cho ta.”

Hồ Song Nguyệt trong hậu viện Tiêu gia…

Con ngươi A La co rụt lại.

Hồ Song Nguyệt, nàng biết rất rõ, đó là nơi lần đầu tiên nàng gặp Vĩnh Hãn, cũng là nơi đính ước ngày xưa.

Có khi nàng đang ngủ phảng phất có thể nghe thấy tiếng nói chuyện như có như không của Vĩnh Hãn, nàng vẫn cho đó là ảo giác của mình, lại không ngờ, tại thời điểm đó phu quân mình yêu cách mình gần trong gang tấc!

Nàng tuyệt vọng ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn về phía nóc địa lao.

Nơi này chính là đáy hồ Song Nguyệt sao?

Chỉ cách một tầng nước, Diệp Thanh La nàng biến thành tù nhân?

“Cuộc sống của ta bây giờ thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức ta cảm thấy không cần thiết giữ lại ngươi.”

“Diệp Thanh La” cười thỏa mãn, nói với A La.

A La chợt nhận ra điều gì, dùng hết sức lực toàn thân, yếu ớt hét về hướng nóc địa lao: “Vĩnh Hãn, ta mới là A La của ngươi, cứu ta! Mau tới cứu ta!”

————————-

Hậu trạch Tiêu gia, trong Thiên Vận các.

Trên giường, nam nhân trung niên tuấn mỹ như trích tiên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lại mờ mịt trống rỗng.

“Phụ thân lại gặp ác mộng?” thiếu niên bên cạnh mở miệng hỏi.

“Ta không mơ thấy giấc mộng này đã lâu rồi.” nam nhân ngồi dậy, vỗ vỗ trán, mệt mỏi nói.

“Mẫu thân đang ở trong phủ, nếu phụ thân nhớ nàng, ta sẽ lập tức mời nàng qua đây?”

“Không cần.” Nam nhân lắc đầu, khẽ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh trong mộng.

Thân thể nàng tiều tụy, đầu đầy tóc bạc.

“Chắc là gần đây thân thể phụ thân bất an nên ban đêm mới gặp ác mộng đi?”

“Có lẽ vậy.”

Nam nhân khẽ thở dài, rũ mắt nhìn mái tóc trên vai mình.

Còn chưa tới bốn mươi, tóc đen là thành hoa râm.

Giống như Diệp Thanh La trong giấc mộng

Trong lúc A La ngủ mơ, cảnh tượng âm u ẩm ướt này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, bởi vậy, toàn thân nàng không ngừng lạnh run.

“Sau khi rơi xuống nước, cô nương vẫn luôn nói rất lạnh.”

“Hôm nay Trần ngự y đã tới bắt mạch chưa, nói thế nào?”

“Bẩm lão tổ tông, Trần ngự y nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi dưỡng bệnh thật tốt là được.”

“Nếu không có gì đáng ngại thì sao lại không ngừng phát run, nàng còn nhỏ, có thể để lại di chứng gì hay không?”

“Này… Trần ngự y nói đây là tâm bệnh sau khi bị rơi xuống nước, luôn cảm thấy thân thể rất lạnh, chờ thêm vài ngày sẽ tốt lên.”

Nghe thanh âm này, nàng cảm thấy cực kỳ quen tai, nhưng nhất thời không nghĩ rốt cuộc là ai?

Giãy giụa mở mắt ra, đập vào mắt là màn giường vàng nhạt, bên cạnh là một lão thái thái vẻ mặt hiền lành, thân thiết nhìn mình, tóc mai bạc trắng, trên trán đeo khăn gấm đính hạt châu, vừa nhìn liền khiến nàng ngẩn ra.

Bộ dáng này chính là lão tổ tông của mình, nhưng nàng nhớ rõ trước khi nàng gả đến Tiêu gia, lão tổ tông đã không còn trên nhân thế.

Nàng giật giật cánh môi khô khốc, đang muốn nói gì đó, lão tổ tông đã ôm nửa người A La vào ngực: “Tiểu tâm can của ta, A La, ngươi tỉnh rồi, nếu còn tiếp tục ngủ như vậy sẽ làm ta lo lắng chết!”

A La bị lão tổ tông ôm vào ngực, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp rất dễ chịu, không có hàn khí lạnh thấu xương như vừa rồi, thân thể nho nhỏ bất giác càng dựa sát vào lão tổ tông trước mắt.

Lão tổ tông thấy nàng như vậy càng thêm thương tiếc, nắm tay nàng nói: “Rõ ràng trên người không quá lạnh nhưng lại không ngừng phát run, ngự y nói đây là tâm bệnh, sợ là phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian mới chậm rãi khỏe lên.”

A La lơ đãng nhìn tay mình bị lão tổ tông nắm, nhỏ xinh thanh tú lại hơi mập mạp giống tay trẻ con, giống như bộ dáng bảy, tám tuổi, nàng không khỏi hơi kinh ngạc. Cúi đầu nhìn thân thể mình, lúc này mới phát hiện, nàng sở dĩ có thể được lão tổ tông ôm vào ngực là vì thân thể này chỉ mới bảy, tám tuổi mà thôi.

A La bảy, tám tuổi nhỏ nhắn xinh xắn, trên người mặc một bộ trung y vàng nhạt thêu hoa, mắt cá chân đeo khóa trường mệnh xâu bằng sợi dây đỏ.

Nàng bây giờ không phải là nữ nhân đáng thương bị cầm tù 17 năm như trong ác mộng mà là nữ hài tử mềm nhũn như mèo con dựa vào ngực lão tổ tông.

Nàng nhất thời không dám nói lời nào, chỉ sợ mình lên tiếng, giấc mộng ngọt ngào ấm áp này sẽ tan biến, càng cẩn thận dựa sát vào người lão tổ tông.

Lão tổ tông đau lòng vuốt ve bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, nhẹ giọng vỗ về: “Tiểu tâm can ngoan, đừng sợ, đó chẳng qua là ác mộng thôi, đều qua rồi, tổ mẫu đã lệnh cho hạ nhân đốt địa long, đặt trong Noãn các, nơi này rất ấm áp, mùa đông cũng không sợ lạnh.”

Lời này lão tổ tông Diệp gia dỗ dành cháu gái nhỏ chuyện rơi xuống nước thôi, nhưng rơi vào tai A La lại là ý tứ khác.

Nàng cẩn thận ngẩng đầu lên, ánh mắt mong mỏi mà không dám tin nhìn gương mặt từ ái của lão tổ tông, bờ môi run run, khó khăn hỏi: “Đây chẳng qua là ác mộng? Đều… đều đã qua?”

Đôi tay già nua của lão tổ tông vuốt ve khuôn mặt cháu gái, đau lòng nói: “Đúng vậy, chỉ là ác mộng thôi. Hôm nay mẫu thân và ca ca ngươi đi Vạn Thọ tự thắp hương cầu phúc cho ngươi. Lại nói, đúng là linh thật, vừa bái phật về ngươi liền tỉnh lại.”

Tay lão nhân gia dù được bảo dưỡng tốt cũng có nếp nhăn, vuốt ve trên khuôn mặt non mịn của A La, tuy hơi thô ráp nhưng mang lại cho A La cảm giác ấm áp khó tả.

Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt trong trẻo rưng rưng: “Lão tổ tông, chúng ta đang ở chỗ nào?”

Nàng nhớ rõ mình hẳn là đã chết, chẳng lẽ đi đến âm tào địa phủ gặp lại người thân của mình? Nhưng lại sao mình lại mang bộ dáng khi còn bé?

Lão tổ tông không biết trong lòng cháu gái nhỏ đã trải qua kỳ ngộ, chỉ cho rằng nàng hỏi chỗ ở, nhân tiện nói: “Mấy ngày nay ngươi bệnh không nhẹ, ta sợ hạ nhân không cẩn thận cho nên mang ngươi về Vinh Thọ đường, ngươi xem, đây không phải là Vinh Thọ đường trong Noãn các sao?”

A La nghe vậy, thân thể khẽ run lên, hai mắt đẫm lệ mờ mịt xuyên qua khuỷu tay lão tổ tông nhìn phía ngoài màn gấm.

Nhìn thấy Lỗ ma ma hầu hạ mình từ nhỏ đứng dựa vào đầu giường, bên cạnh Lỗ ma ma là vài nha hoàn tầm 12, 13 tuổi, theo thứ tự nàng nhận ra là Vũ Xuân, Thúy Hạ, Đan Thu, Hương Đông. Hiện tại các nàng vẫn là tiểu cô nương chưa trưởng thành, mặc váy áo màu đỏ, đứng bưng mâm, ống súc miệng và khăn chờ hầu hạ.

Nàng lại dời mắt nhìn quanh phòng, bên phải giường là bộ bàn ghế gỗ đàn hương, gần cửa sổ là cái tủ nhỏ khắc hoa bát tiên, bên cạnh có một hương đỉnh đang cháy, khói thơm lượn lờ.

A La ngửi đàn hương an thần, trong lòng vẫn có chút hoảng hốt, nhưng mơ hồ nhận ra đây đúng là bài trí trong lòng lão tổ tông lúc mình bảy, tám tuổi.

Sau này lão tổ tông giá hạc về tây (chết), bộ bàn ghế kia đưa đến phòng đại bá mẫu, còn hương đỉnh thì đưa qua phòng mẫu thân mình.

Lúc ấy Đinh ma ma trong phòng mẫu thân còn oán giận nói: “Trong lòng lão tổ tông nhiều thứ tốt, vậy mà nhị phòng chỉ được cái hương đỉnh, cũng quá ít đi.”

Ý tứ là, mẫu thân được chia ít, ngược lại các phòng khác thì nhiều.

Mà hiện giờ, đồ vật được phân tới các phòng còn đặt y nguyên trong phòng ngủ của lão tổ tông, còn lão tổ tông vốn đã mất thì đang yêu thương ôm mình vào lòng.

Nàng ngẩng đầu nhìn lão tổ tông, hàng tóc mai bạc trắng cùng ánh mắt quen thuộc, sự mê mang trong lòng A La dần nhạt đi.

Có lẽ những năm tháng lạnh lẽo tàn khốc kia chỉ là một cơn ác mộng, nàng cũng không phải thiếu nãi nãi Tiêu gia, càng không phải nữ nhân đáng thương bị giam nhiều năm sau khi sinh con.

Nàng vẫn là nữ hài tử bảy tám tuổi được lão tổ nâng niu, yêu thương che chở.

Lão tổ tông nhìn A La trong ngực, thấy môi nàng hơi run rẩy, đôi mắt to ướt nước mắt, cứ như vậy ngây ngẩn nhìn chằm chằm mái tóc bạc của mình, không khỏi kinh ngạc: “A La còn chỗ nào không thoải mái sao?”

A La nghe tổ mẫu hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu, vươn tay vuốt sợi tóc bạc của bà, nhỏ giọng nói: “Lão tổ tông, ta không có chỗ nào không thoải mái, ta chỉ nhớ ngươi.”

Nàng nhớ lão tổ tông.

Hương thơm thoang thoảng, bàn ghế gỗ đàn sáng bóng kia đều là những hồi ức thoải mái trong cơn ác mộng liên tiếp của nàng.

Nghĩ đến đây, lỗ mũi đột nhiên chua xót, lại giống như tiểu oa nhi nước mắt rơi như mưa.

“Tiểu tâm can ngoan, làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe? Mau, mau gọi Trần ngự y!” lão tổ tông thấy vậy, sợ hãi ôm chặt nàng vào ngực, không biết làm thế nào cho phải.

A La bổ nhào vào lòng lão tổ tông, ôm cổ bà, vừa khóc vừa nói: “Lão tổ tông, A La rất nhớ ngươi, A La rất nhớ ngươi…”

Thanh âm nức nở như bị nhiều ủy khuất làm lão tổ tông đau lòng muốn chết.

“Lão tổ tông ở đây a, vẫn luôn ở cùng ngươi, tiểu tâm can ngoan, đừng khóc…”

Bên cạnh, Lỗ ma ma thấy vậy, vội vàng đưa khăn, lại phân phó mấy tiểu nha hoàn nhanh chóng đi xách nước, trong phòng một mảnh rối ren.

Sau khi khóc rống một trận, mọi ủy khuất trong cơn ác mộng dài đằng đẵng kia cũng phai nhạt theo trận khóc này. Nàng hiện tại ỉ ôi trong ngực lão tổ tông, làm nũng như một tiểu oa nhi bình thường, để lão tổ tông tự tay đút cháo gạo nếp táo đỏ.

Lỗ ma ma từ gian ngoài đi vào, thấy lão tổ tông cười ha hả cầm thìa đút cháo cho cô nương, cô nương ăn từng miếng thơm ngọt, khuôn mặt tinh xảo cũng dần lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng cũng yên tâm.

Lúc cô nương vừa tỉnh lại giống như bị ác mộng dọa sợ, nhìn có chút ngây ngốc, sau khi khóc một hồi mới khỏe trở lại.

Nàng tiến lên cười nói: “Vừa mới sai người đi mời Trần ngự y đến, bây giờ đang đợi ngoài cửa, lão tổ tông, ngươi xem?”

Lão tổ tông nghe vậy, vừa từ ái đút một thìa cháo cho A La, vừa cười nói: “Bảo hắn vào xem một chút đi, tuy nhìn có vẻ tốt rồi nhưng đại phu chưa bắt mạch, cuối cùng vẫn không yên tâm.”

Lỗ ma ma nghe phân phó, ra ngoài mời Trần ngự y vào, A La ăn được nửa bát cháo liền cảm thấy nuốt không nổi nữa.

“Như vậy không được, chưa ăn được bao nhiêu, ngay cả Vượng Tài còn ăn nhiều hơn ngươi.”

Vượng Tài là con mèo hoa nuôi trong phòng lão tổ tông, càng lớn tuổi càng ăn nhiều. A La nhớ lúc mình bảy tám tuổi rất thích chơi với nó, chỉ tiếc sau này không biết tại sao Vượng Tài đi mất, không tìm về được, nàng còn buồn khóc vài ngày.

Lúc này trong lòng A La càng cảm thấy quanh cảnh mình bảy tám tuổi mới là thật, trong mộng chẳng qua là ảo cảnh mà thôi, nghĩ vậy, toàn thân mềm nhũn nằm trong chăn ấm đệm êm, ngọt ngào ấm áp.

Nàng tươi cười nhìn tổ mẫu, cố ý chu cái miệng nhỏ nhắn: “Không cần đâu, lão tổ tông, A La thật sự không ăn nổi nữa.”

Lão tổ tông giơ tay lên, vừa bất đắc dĩ lại sủng nịnh nhéo cái mũi nhỏ của nàng: “Ngươi a, vừa tỉnh liền bắt đầu nghịch ngợm, đợi lát nữa Trần ngự y tới, ta nói hắn kê cho ngươi mấy thang thuốc bổ!”

A La bị hù nhảy dựng, uống thuốc cũng không phải chuyện đùa, nàng nhìn nữa bát cháo, lại nghĩ đến bát thuốc đen tuyền, vội vàng gật đầu lia lịa: “Ta ăn ta ăn! Ta thích nhất ăn cháo!”

Nàng hiện tại bảy tám tuổi, bản lĩnh gió chiều nào che chiều ấy vẫn có.

“Như vậy mới ngoan!” lão tổ tông nhìn vẻ mặt nàng nhu thuận, thật là đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xù của nàng.

Hai bà cháu đang cười nói thì nghe tiếng bước chân từ gian ngoài truyền đến, Lỗ ma ma đi vào bẩm báo: “Là đại cô nương, nhị cô nương, tứ cô nương và biểu cô nương tới.”

A La nghe vậy, chợt cảm thấy kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang