• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A La về đến nhà, nhiều lần dặn dò Diệp Thanh Việt không thể tiết lộ nửa phần, Diệp Thanh Việt tất nhiên nghe lời A La, không hề nhắc đến chuyện hôm nay với cha mẹ. Nhưng A La vẫn cảm thấy không ổn lắm, mặc dù ca ca giống như không có hoài nghi gì, A La vẫn sợ ca ca sẽ lại đây hỏi mình gì đó.

Ca ca chính là ca ca, là người thân của mình, nếu hắn ép hỏi, mình cũng không đành lòng gạt hắn.

May mắn, Diệp Thanh Xuyên phảng phất như hoàn toàn không để ý đến chuyện Tiêu Kính Viễn, về sau cũng không đề cập tới.

A La thầm thở phào một hơi. Sau đó lại cẩn thận chú ý động tĩnh bên Tiêu Kính Viễn.

Bởi vì Diệp Thanh Việt tuổi nhỏ, muốn bày vẻ trượng nghĩa với tỷ tỷ, xung phong nhận việc đi hỏi thăm tin tức, có tin tức liền về nói cho A La, hiển nhiên đã trở thành hồng nhạn truyền thư qua lại.

Về phần Tiêu Kính Viễn, qua vài ngày, thương thế khôi phục tốt liền rời phủ Thái tử trở về Tiêu gia. Chuyện mất tích cũng dần trôi qua.

Tuy nhiên có một thu hoạch ngoài dự liệu, bởi vì Diệp Thanh Việt năm lần bảy lượt chạy đến phủ Thái tử, thường xuyên qua lại liền quen thuộc với Thái tử Lưu Hân, Thái tử thích hắn tuổi nhỏ mà công phu tốt, lại là quỷ linh tinh, cho nên thu hắn làm thị vệ trưởng trong phủ Thái tử.

Đây là chức quan béo bở, ai cũng biết sau này Thái tử sẽ lên ngôi bảo điện, thị vệ trưởng phủ Thái tử tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn, huống hồ… hắn còn nhỏ như thế.

Chuyện này bẩm lên Hoàng thượng, ông chỉ cảm thấy Thái tử hồ nháo, nhưng ngẫm lại cũng không bác bỏ, còn thật sự phê chuẩn. Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện thị vệ trưởng tám tuổi phủ Thái tử truyền khắp Yến Kinh.

– ———–

Mấy ngày nay sức khỏe Tiêu Kính Viễn hồi phục khá tốt, đã có thể đứng dậy đi lại, múa vài đường kiếm với mấy đứa cháu.

Hôm nay mặt trời ấm áp, Tiêu Kính Viễn mặc bộ thường phục màu xanh thủy lam, nghiêng người tựa vào đầu giường, tùy ý lật xem một quyển sách ố vàng.

Ánh nắng xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên một phần gương mặt hắn, nhìn càng thêm vẻ góc cạnh rõ ràng.

Lão thái thái Tiêu gia cùng vài người con dâu đi tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

“Nương, ngài lại đây sao không nói như tử trước một tiếng?” Tiêu Kính Viễn lập tức muốn đứng dậy.

“Ngươi nằm, ngươi nằm, không cần đứng lên…”

Tiêu lão thái thái đau lòng nhất chính là thằng con này, khiến bà bó tay hết cách nhất cũng là nó.

Bây giờ hắn vô duyên vô cớ bị trọng thương, suýt nữa mất mạng, lão thái thái tất nhiên càng đau lòng, xem trọng hơn cả tiểu tôn tử mới sinh, hận không thể đem tất cả các loại thuốc bổ quý giá đến bắt hắn ăn, mỗi ngày đều đến thăm nhi tử.

Mấy vị con dâu cũng biết tâm tư lão thái thái, không có biện pháp, đành phải bồi bà cùng đi.

Tiêu Kính Viễn vừa bước một chân xuống giường liền bị lão thái thái ngăn lại, kế tiếp tất nhiên là như thường ngày, hỏi han ân cần, đêm qua ngủ thế nào, có uống thuốc đúng giờ không, hôm nay làm cái gì, đang xem cái gì.

So với mấy vị tẩu tử, Tiêu Kính Viễn càng bất đắc dĩ hơn.

Hắn luôn là người có chủ ý, từ sau bảy tám tuổi đã không cần mẫu thân phải bận tâm nữa, chưa từng nghĩ hiện tại lớn tuổi như vậy, bỗng nhiên mỗi ngày bị nhìn chằm chằm như tiểu hài tử.

Đang nghĩ, chợt nghe lão thái thái nói: “Đều nghe rồi chứ, các ngươi trở về phải báo lại cho các phòng biết.”

Mấy cô con dâu đồng thanh đáp vâng.

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, chẳng lẽ mình nhất thời thất thần, đã bỏ lỡ cái gì?

Ai ngờ lão thái thái quay đầu lại, vẻ mặt hiền lành nói: “Kính Viễn, ta đã phân phó xuống dưới, bảo mấy tiểu tử các phòng không được đến làm phiền ngươi, miễn cho quấy rầy ngươi tịnh dưỡng.”

Tiêu Kính Viễn nghe vậy liền nhíu mày.

Thân thể hắn đã tốt hơn nhiều rồi, có mấy đứa cháu lại đây cùng hắn luyện tay một chút, xem như lạc thú duy nhất trong lúc dưỡng bệnh, thế mà bây giờ đều không có?

Lão thái thái không hề cảm thấy có gì không ổn, tiếp tục dặn dò: “Ngươi a, từ nhỏ đã sớm thông minh, còn nhỏ mà cứ như ông cụ non, ta nói cái gì ngươi cũng không nghe, bởi vậy cho nên từng tuổi này rồi còn chưa có vợ con gì! Ngươi nói, lần này bị thương, nếu trong phòng có người hầu hạ thì cần gì ta phải bận tâm nhiều như vậy?”

Lời này ngược lại nói trúng tâm tư Tiêu Kính Viễn.

Hắn ngước mắt, thuận theo nói: “Mẫu thân nói phải.”

Nói phải?

Lão thái thái sửng sốt, cơ hồ cho rằng mình nghe lầm: “Cái gì?”

Tiêu Kính Viễn cung kính đáp: “Ta nói là, mẫu thân nói có lý.”

A?

Lão thái thái lúc này mới triệt để nói không ra lời, nhìn trái nhìn phải, đây đúng là con trai mình a, vẻ mặt không thể tin dò hỏi: “Vậy, ý ngươi là?”

Trước nay vẫn luôn không biết làm sao với đứa con trai này, lão thái thái nghe hắn nói vậy, nhất thời choáng váng.

Tiêu Kính Viễn rũ mắt, nhớ tới ngày hôm đó A La ôm mình, nước mắt rơi như mưa.

Hắn đã từng thấy nàng khóc, một tiểu cô nương yếu ớt biết bao, gặp chuyện liền rơi nước mắt. Mỗi lần nàng khóc, tư thái đều khác nhau, có lúc là ủy khuất khóc, có lúc là bất đắc dĩ khóc, thậm chí có lúc căn bản là giả vờ khóc lóc làm nũng.

Nhưng khóc đến tê tâm liệt phế như hôm đó, tuyệt vọng giống như đến ngày tận thế, lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Trước kia, đối với chuyện gả cho hắn, trong lòng nàng có rất nhiều cố kỵ, giữ lại rất nhiều đường lui, điều này cũng khiến hắn cảm thấy không kiên định.

Nhưng lần này, khi nhìn vào đôi mắt trong suốt ngập tràn bi thương, tuyệt vọng của nàng, hắn rốt cuộc đã biết, có lẽ chính bản thân nàng cũng không ý thức được nàng đối hắn để ý đến mức nào.

Tình như cơn mưa xuân, nhẹ nhàng, dai dẳng, vô thanh vô tức, chưa từng phát hiện, len lỏi vào lòng người, đợi đến khi nhận ra thì đã đến độ bệnh tình nguy kịch, hết thuốc chữa.

“Mẫu thân, Kính Viễn đã ngưỡng mộ một vị cô nương ở Yến Kinh từ lâu, mong mẫu thân vì Kính Viễn đến cửa cầu hôn.” Tiêu Kính Viễn hơi cúi đầu, ngữ khí cung kính, nghiêm túc nói.

Lời vừa dứt, Tiêu lão thái thái suýt nữa đứng không vững, may mắn có con dâu lớn bên cạnh đỡ bà.

Lão thái thái vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhi tử nhà mình: “Ngươi, ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì?”

Tiêu Kính Viễn thấy vậy, đành phải lặp lại một lần nữa: “Nhi tử thỉnh cầu mẫu thân vì nhi tử đi cầu hôn.”

Lần thứ hai nghe lời này, Tiêu lão thái thái vẫn không biết làm thế nào cho phải, quay đầu nhìn con dâu lớn xin giúp đỡ: “Đây là?”

Bên cạnh, đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu Tiêu gia đều cười không khép được miệng, cuối cùng vẫn là đại tẩu lên tiếng, mừng rỡ nói: “Mẫu thân, Kính Viễn đây là muốn đón dâu, muốn mẫu thân đích thân đến cửa cầu hôn a!”

“Đúng vậy, chúc mừng mẫu thân, có thể xem như giải quyết một cọc tâm sự rồi!”

“Thế này, mẫu thân không cần bận tâm Thất đệ nữa!”

Mấy vị con dâu Tiêu gia vây quanh luôn miệng chúc mừng, Tiêu lão thái thái rốt cuộc tỉnh ngộ, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Kính, Kính Viễn… mau nói, ngươi nhìn trúng cô nương nhà ai? Bất luận là ai, cho dù là tiên nữ trên trời, mẫu thân cũng nhất định vì ngươi cầu hôn thành công!”

Tiêu Kính Viễn biết mình đột nhiên nói lời này sẽ khiến mẫu thân kinh hãi, sợ sẽ ảnh hưởng sức khỏe, lập tức đỡ mẫu thân ngồi xuống, lại tự rót trà bưng tới cho bà, sau đó mới chậm rãi nói: “Là cô nương Diệp gia.”

Cô nương Diệp gia?

Lão thái thái và mấy vị con dâu đều mờ mịt một lát, cuối cùng có một vị “nha” một tiếng.

“Nha, chính là A La Diệp gia?” nàng kinh ngạc nhìn mấy chị em dâu nhà mình, cuối cùng nói với Nhị tức phụ Tiêu gia: “Chính là cô nương mà Vĩnh Trạch tâm tâm niệm niệm a!”

Kỳ thật, không riêng gì nàng, những người khác trong phòng tất nhiên cũng nghĩ đến.

Chính là vị công nương lão thái thái vẫn luôn một mực muốn tác hợp A La với Tiêu Vĩnh Hãn, Tiêu Vĩnh Trạch muốn cầu hôn mà chưa được, chính là tam cô nương Diệp gia có thể so với tiên nữ hạ phàm, Diệp Thanh La!

Vị tứ tẩu kia vừa dứt lời, nhị tẩu Tiêu gia vội vàng lúng túng cười nói: “Nếu đã là cô nương Thất thúc nhìn trúng, lão thái thái cứ đến cầu hôn thôi, bên Vĩnh Trạch cũng không định…”

Nói được một nửa lại không biết nên nói tiếp thế nào.

Tuy nói trong nhà hầu môn thế gia chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều có, nhưng cháu và thúc thúc cùng nhìn trúng một nữ nhân, còn giáp mặt nói ra thế này thì đúng là lần đầu tiên!

Dù là ai đi chẳng nữa, có thể không xấu hổ sao?

Tam tẩu Tiêu gia thấy vậy, nhớ tới lúc trước lão thái thái còn muốn tác hợp Tiêu Vĩnh Hãn và A La, lập tức tươi cười tỏ thái độ: “Ta đã nói mà, A La cô nương kia dung mạo tốt, đám tiểu tử Tiêu gia chúng ta không đứa nào có thể xứng với nàng, ta còn nghĩ không biết sau này sẽ rơi vào nhà nào, thì ra là rơi vào chỗ Thất thúc! Tính ra, Thất thúc nhà chúng ta tướng mạo đường đường, cùng vị cô nương A La kia đúng là trời sinh một đôi!”

Lời nói ra vừa có thể diện, lại cẩn thận, chu đáo, vài vị chị em dâu bên cạnh gật đầu liên tục: “Phải, phải, phải, là tam tẩu nói đúng!”

Tiêu lão thái thái lúc này lại không hề tươi cười, im lặng nhìn nhi tử, trái xem phải xem, nửa ngày không lên tiếng.

Mọi người thấy vậy đều sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, khó mà nói cái gì.

Lão thái thái… đây là ý gì? Không đồng ý?

Bởi vì cô nương kia lúc trước đã từng có liên lụy với mấy tiểu tử Tiêu gia, cho nên không muốn làm mai một tiểu bối cho Thất thúc?

Ai ngờ đang thấp thỏm thì nghe lão thái thái thở dài, hộc ra một câu: “A Di Đà Phật, ngốc nhi tử này có thể xem như thông suốt rồi!”

Mọi người nghe vậy đều hơi giật mình, sau đó cười ra tiếng.

Ở thành Yến Kinh này, dám nói Tiêu Thất gia ngốc cũng chỉ có người làm nương này mà thôi…

Đã nhiều ngày nay A La đứng ngồi không yên.

Từ sau khi Tiêu Kính Viễn được đón về Tiêu phủ thì nàng không có tin tức gì của hắn nữa. Tuy trong lòng biết sức khỏe Tiêu Kính Viễn đã hồi phục, hơn nữa, ở Tiêu gia cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Cho nên nhiều ngày nay nàng không thể an giấc, buổi tối có vài lần năm mơ trở lại thời điểm trong thủy lao hắc ám, sau khi tỉnh toàn thân mồ hôi lạnh.

Cứ như thế, sắc mặt đương nhiên không tốt, A La sợ bị cha mẹ phát hiện lại sinh rắc rối nên dùng son phấn che giấu. Ai ngờ giấu được người khác nhưng không giấu được một người, chính là Phùng Khải Nguyệt ở chung sân viện.

Phùng Khải Nguyệt phát hiện việc này, trong lòng ít nhiều cũng cảm giác được. Nàng lớn hơn A La ba tuổi, còn từng đính thân, tự nhiên sẽ hiểu tâm sự nữ nhi, liếc mắt một cái đã nhìn ra, trong lòng cười thầm, chỉ làm bộ không biết mà thôi.

Trưa nay, A La và Phùng Khải Nguyệt, Phùng mẫu đều đến phòng Ninh thị. Ninh thị thu dọn đồ cưới ngày xưa xuất giá, hai tỷ muội nhìn những kỷ vật này không khỏi nhớ đến thời còn khuê phòng chưa gả, thở dài cảm khái.

“Năm đó ta và nương ngươi cũng bằng tuổi ngươi và A La bây giờ, vô tâm vô phế, cho rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp như thế đến thiên trường địa cửu, chẳng hề suy nghĩ tương lai sẽ thế nào. Không ngờ, chớp mắt một cái, các ngươi đều lớn như vậy rồi.”

Phùng di cũng cảm khái: “Đúng vậy, chớp mắt một cái, chúng ta đều già rồi.”

Phùng Khải Nguyệt nghe vậy, liếc mắt nhìn qua A La.

A La không hiểu ra sao, cũng không khách khí quay đầu nhìn nàng ấy.

Phùng Khải Nguyệt khẽ nhíu mày, than một tiếng: “Từ khi ta còn bé, mỗi lần mẫu thân nhắc tới tam di (Ninh thị là tam tiểu thư Ninh gia) đều nói tam di thương ta thế nào, ta nhớ rõ tam di vẽ tranh cho ta, bức tranh đó ta vẫn luôn cất giữ, mỗi khi nhìn tranh lại nhớ tới dì, trong lòng tưởng niệm vô cùng. Bây giờ có thế đến Yến Kinh, hầu hạ bên cạnh dì cũng xem như xong một cọc tâm sự.”

Giọng nàng ta mềm mại, nhỏ nhẹ, Ninh thị nghe liền thích, cảm động vươn tay sờ tóc Phùng Khải Nguyệt, trấn an nói: “Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã hiểu chuyện, không giống A La vô tâm vô phế.”

Phùng Khải Nguyệt tiện thể dựa nửa người vào lòng Ninh thị: “Dì, Khải Nguyệt giờ lớn rồi, ngài lại vẽ cho ta một bức được không?”

A La nhìn cảnh này, trong lòng khó chịu, lập tức sáp lại, nói: “Mẫu thân, nếu ngài muốn vẽ, tốt xấu gì cũng vẽ cho nữ nhi một bức nha! Ngài còn chưa từng vẽ cho ta đâu!”

Phùng Khải Nguyệt nghe vậy, ở trong lòng Ninh thị khẽ nâng mắt, cười nhạt, ngoài miệng lại ra vẻ kinh ngạc: “Dì chưa từng vẽ tranh cho A La sao?”

Bên cạnh, Phùng mẫu thấy vậy có chút xấu hổ, vội vàng cười nói: “Tỷ muội các ngươi nha, rõ ràng tuổi cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà còn vì chút chuyện nhỏ này mà tranh giành tình cảm à?”

Ninh thị bất đắc dĩ cười, nói với A La: “Một bức họa mà thôi, ngươi cũng tranh giành, có gì trọng yêu đâu. Tỷ tỷ ngươi là khách ở xa tới, vẽ trước cho nàng một bức họa thì có sao?”

Phùng Khải Nguyệt nghe Ninh thị nói vậy liền liếc mắt nhìn A La, trong mắt mang theo vài phần đắc ý.

A La nhất thời không nói gì, thầm nghĩ người này tự cho là nữ nhi của mẫu thân nên mới tranh đoạt với mình đi? Nàng ta cho rằng mình sẽ nhịn sao? Mình bây giờ cũng không phải là tiểu hài tử ngốc nghếch đời trước chỉ có thể nhẫn nhịn!

Vì thế A La trực tiếp bĩu môi, ngữ khí như đang làm nũng, ý tứ hàm xúc nói: “Dì và mẫu thân là tỷ muội, ta và Khải Nguyệt tỷ tỷ cũng là tỷ muội tốt, cần gì khách khí như vậy. Khải Nguyệt biểu tỷ lớn hơn ta, chẳng lẽ không nên nhường ta?”

Lời này thật sự quá không khách khí, nếu là người khác nói, đương nhiên có vẻ không đúng mực. Nhưng do A La mười bốn mười lăm tuổi nói thì lộ ra một cỗ linh khí, giọng trẻ con ngọt lịm, nghe vào tai Ninh thị và Phùng di, chẳng những không cảm thấy thất lễ mà chỉ cảm thấy A La đang làm nũng mà thôi.

Vì thế Ninh thị và Phùng mẫu đều bật cười.

Ninh thị cười lắc đầu: “Đứa nhỏ này, thật sự là bị ta chiều hư!”

Lời tuy nói vậy nhưng giọng nói lại hàm chứa biết bao nhiêu từ ái, bao dung.

Phùng mẫu cũng cười vuốt tóc A La: “Đứa nhỏ này, miệng nhỏ lại rất biết nói đạo lý, cũng phải, tỷ tỷ ngươi đúng là nên nhường ngươi! A La còn nhỏ, không thể bị khi dễ.”

Cục diện thay đổi, A La đắc ý lè lưỡi, Phùng Khải Nguyệt lén nhìn trộm Ninh thị, thấy vẻ mặt bà dạt dào từ ái, đáy mắt hiện lên tia ảm đạm.

Tiểu tỷ muội hai người sóng ngầm sôi trào, lão tỷ muội Ninh thị và Phùng di căn bản không biết gì, hai người vừa dọn dẹp vừa nói chút chuyện ngày thường, lại nhắc đến hôn sự của con cái.

“Mấy ngày trước, vài vị phu nhân ta thường xuyên qua lại, quan hệ tốt đã gặp qua Khải Nguyệt, bọn họ đều rất vừa lòng, bảo là về hỏi xem ý tứ con trai nhà mình, nếu như bên kia không có ý kiến gì sẽ lập tức đến cửa cầu hôn.”

Ninh thị cười nói với Phùng mẫu: “Có điều, cũng phải hỏi ý tứ Khải Nguyệt thế nào, phải do tỷ tỷ và Khải Nguyệt đều vừa lòng mới tốt, dù sao, hôn nhân đại sự là chuyện cả đời.”

Phùng mẫu nghe vậy, mừng rỡ gật đầu liên tục: “Ngươi đã giúp lựa chọn, ta nào có đạo lý không yên lòng, về phần Khải Nguyệt, nó là tiểu hài tử thì biết cái gì, đương nhiên tất cả đều nghe theo ngươi an bài!”

Đang nói chuyện thì thấy một nha hoàn vào bẩm báo: “Vừa rồi hộ vệ ngoài cửa truyền tin tức, nói là Tiêu lão thái thái đích thân đến cửa bái phỏng, hiện tại đã đến trước cửa phủ chúng ta.”

Ninh thị nghe lời này liền giật mình.

Phải biết Tiêu gia vốn là đại gia tộc ở Yến Kinh, từ khi tân hoàng đăng cơ, nam nhi Tiêu gia lại càng được Hoàng thượng tín nhiệm, đặc biệt là Tiêu Thất gia, rất được thiên tử nể trọng, còn giao hảo với Thái tử, trong Yến Kinh không ai không biết, địa vị Tiêu gia đã khác trước.

Về phần vị Tiêu lão thái thái này, càng được tôn kính, đừng nói phu nhân hầu môn bình thường, ngay cả Hoàng hậu đều phải nể mặt vài phần.

Bà ấy lớn tuổi không thích ra ngoài, thường lui tới chỉ có người khác tới bái phỏng bà ấy, không có đạo lý bà bái phỏng người khác, hôm nay thế nào lại đột nhiên muốn bái phỏng một vãn bối như mình đây?

Ninh thị có chút kinh hãi, suy nghĩ cẩn thận, gần đây cũng không có qua lại gì với Tiêu gia, thật sự không hiểu, ngặt nỗi Diệp Trường Huân cũng không ở nhà, ngay cả người để thương lượng cũng không có.

Phùng mẫu thấy Ninh thị như vậy, biết nàng khó xử, liền hỏi: “Vị Tiêu lão thái thái này chính là lão tổ tông Tiêu gia Uy Viễn Hầu phủ?”

Ninh thị thở dài: “Đúng vậy, đột nhiên đến cửa hỏi thăm, không biết là có chuyện gì… Ngẫm lại trong lòng cảm thấy bất ổn.”

A La cũng cảm thấy kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ Tiêu lão thái thái biết chuyện mình cứu Tiêu Kính Viễn? Nhưng mà cho dù cảm kích cũng không cần đột nhiên bái phỏng như vậy a, hay là đối với mình có bất mãn gì, đến khởi binh vấn tội? Nhưng mình cũng không có đắc tội bà ấy nha!

Ninh thị không hiểu ra sao, nhưng cũng không có biện pháp nào, đành phải vội vàng lệnh cho hạ nhân thu thập phòng khách, chuẩn bị trà nóng, điểm tâm, còn mình trang điểm đơn giản, thay y phục đi qua tiếp đãi.

A La trở lại phòng mình, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, đứng ngồi không yên, lập tức muốn vận dụng nhĩ lực nghe ngóng một chút, xem xem Tiêu lão thái thái đột nhiên đến thăm rốt cuộc muốn làm cái gì.

Nào ngờ A La vừa dựng lỗ tai lên thì nghe một vị ma ma vui vẻ nói: “Vừa rồi nha hoàn ở tiền viện nghe trộm được, là đến cầu hôn! Đại hỉ sự a!”

Cầu hôn?

A La mới đầu hơi phát ngốc, sau mới nhớ tới mấy lời ngày đó mình ôm Tiêu Kính Viễn nói, từ trong một mảnh mờ mịt dần dần sinh ra một tia vui sướng, tia vui sướng đó dần mở rộng, tràn qua tim, lan ra khắp mọi nơi trong cơ thể, cuối cùng cả người nàng đều chìm đắm trong ngọt ngào, hưng phấn.

Tiêu Kính Viễn thỉnh nương hắn đến cầu hôn cho hắn a…

Cầu hôn nàng a…

A La sung sướng mím môi cười, cười híp cả mắt, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

Không biết mẫu thân nghĩ thế nào, mẫu thân sẽ đáp ứng không? Phụ thân đồng ý không? Ca ca có tức giận không?

Ây da, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, dù sao Tiêu Kính Viễn, nàng nhất định phải gả!

Ai ngờ vừa nghĩ đến đây, đột nhiên một thanh âm khó nén hưng phấn truyền vào tai: “Cầu hôn Khải Nguyệt? Là cầu cho vị nào của Tiêu gia?”

A La sửng sốt, nhất thời trợn tròn mắt.

Đây là giọng Phùng di, bà nói Tiêu lão thái thái đến cầu hôn Khải Nguyệt?

Mình nghĩ sai rồi?

“Cái này thì ta không biết, nha đầu kia không nghe thấy, nhưng mà di thái thái, ngài yên tâm đi, bất kể là cầu hôn cho vị nào, tất cả đều là nam nhi Tiêu gia, gia tộc như Tiêu gia vậy, bất kì ai đều….”

Câu nói kế tiếp A La không muốn nghe, cũng hoàn toàn không nghe được.

Trong đầu nàng mông lung, đặc quánh như hồ dán.

Cầu hôn Khải Nguyệt?!

Khải Nguyệt cũng gả tới Tiêu gia?

Trong số đồng lứa chỉ còn mỗi Tiêu Kính Viễn chưa thành thân, cũng không thể là cầu hôn cho Tiêu Kính Viễn, nhưng nếu là cầu cho cháu của Tiêu Kính Viễn, vậy càng không xong!

Cũng không thể để Khải Nguyệt là biểu tỷ gả cho cháu, còn mình gả cho thúc thúc chứ?

Nếu Khải Nguyệt thật sự gả, vậy hôn sự của mình làm sao bây giờ?

Không được, nàng muốn ngăn cản! Nàng phải đi tìm Tiêu Kính Viễn!

A La lúc này căn bản là bất chấp, vội vã đi ra ngoài. Nàng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao nàng muốn gả cho Tiêu Kính Viễn, ai ngăn cản nàng liền quyết liệt với người đó!

Không ngờ vừa ra ngoài thì gặp Phùng mẫu và Phùng Khải Nguyệt từ trong phòng đi ra.

Nét mặt Phùng mẫu lộ rõ vui mừng, Phùng Khải Nguyệt mặt mày đỏ ửng, thần sắc kích động.

Ba người chạm mặt, Phùng mẫu cười ha hả ngoắc A La: “A La, lại đây, ngươi vào trong này ngồi cùng biểu tỷ ngươi một lát, ta qua phòng khách xem xem các nàng nói cái gì.”

Sắc mặt Phùng mẫu vui sướng mỹ mãn, giống như hôn sự này đã nắm chắc mười phần.

Phùng Khải Nguyệt cũng đảo mắt nhìn về phía A La, trên mặt lộ ra vài phần kiêu căng đắc ý.

Trong lòng A La càng bị đè nén, thầm oán hận nghĩ, hôm nay dù thế nào cũng nhất định phải gặp Tiêu Kính Viễn, chất vấn xem rốt cuộc là đứa cháu nào của hắn không có mắt, lại muốn cưới biểu tỷ nàng?

Đang nghĩ thì thấy Lỗ ma ma thở hổn hển đi vào.

Lỗ ma ma vừa ngẩng đầu, thấy vài người đứng trong viện, dậm chân nói: “Ai u, thật không ngờ là đến cầu hôn! Tiêu lão thái thái đích thân đến cửa cầu hôn!”

Có lẽ vừa rồi A La còn ôm một tia hi vọng, bây giờ nghe thế liền uể oải không thôi, đầu óc lại nhanh chóng xoay chuyển, nhất định phải làm cho hôn sự này thất bại mới được.

Mà Phùng Khải Nguyệt bên kia thì xấu hổ cúi đầu, mím môi không lên tiếng.

Phùng mẫu nhanh chóng nghênh đón, cười ha ha nói: “Vậy có nói là…”

Ai ngờ chưa nói hết câu, Lỗ ma ma đã nói với A La: “Cô nương, ngươi đây là chọc chuyện gì a, Tiêu lão thái thái là đến cầu thân thay Tiêu Thất gia!”

A?

Ba người, mắt chữ O miệng chữ A, sáu con mắt trừng thật lớn.

Này… này là thế nào a?

Lỗ ma ma bất đắc dĩ lắc đầu: “Tiêu Thất gia kia so với cô nương còn lớn hơn mười mấy tuổi đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK