• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Cảnh Vân đi theo Tiêu Kính Viễn từ khi phụ thân Tiêu Kính Viễn còn sống, lúc đó hai người còn là mao đầu tiểu tử, sau đó biên cương có biến, lão Hầu gia trấn thủ Bắc Cương chết trận sa trường, Tiêu Kính Viễn cõng thi thể phụ thân, dẫn theo hơn trăm thủ hạ thân tín đột phá vòng vây, hội hợp với quân sư triều đình phái tới, lập công lao hãn mã.

Hoắc Cảnh Vân chính là một trong số hơn trăm thủ hạ thân tín năm ấy, vẫn luôn được Tiêu Kính Viễn nể trọng.

Lúc đầu, hắn cũng không thể hiểu nổi chuyện này.

Bọn họ đều biết, bảy năm trước, tướng quân vốn giữ chức tổng binh kiêu kỵ binh, đây chính là thiên tử ân chuẩn, chỉ cần tướng quân làm tốt, tương lai tiền đồ như gấm.

Thế nhưng, tướng quân bỗng dưng cự tuyệt hôn sự với cô nương Tả Hầu gia rồi thỉnh cầu trở lại Bắc Cương.

Tất cả những chuyện này, bọn họ nghĩ nát óc vẫn không ra.

Kể cả hôm nay, tướng quân đột nhiên khăng khăng cố chấp muốn suốt đêm truy lùng tàn quân trong rừng sâu tuyết dày, cũng khiến bọn họ nghĩ mãi không hiểu.

Cho đến khi tướng quân ôm một nữ tử gầy yếu trong sơn động đi ra, hắn mới hiểu được một chút.

Thì ra là vì nữ nhân nha.

Nếu như tất cả những điều dị thường kia đều là vì nữ nhân, vậy hắn liền hiểu.

Nhưng tướng quân quen biết nữ nhân này lúc nào?

Hoắc Cảnh Vân cau mày, chợt nhớ tới một cảnh tượng bảy năm trước.

Lúc đó, bọn họ điều tra vụ án một quan viên cấu kết với bọn buôn người, kỳ thật ban đầu là bởi vì một tiểu thư hầu môn bị bọn buôn người bắt.

Buổi sáng hôm đó, bọn họ nhớ rất rõ, tướng quân đi cùng một tiểu nữ hài được che kín mặt, còn tự tay bóc vỏ đậu cho tiểu nữ hài kia ăn.

Lúc ấy bọn họ ngoài mặt bình tĩnh thản nhiên, trong lòng lại ngầm chấn kinh, nghĩ không biết tiểu cô nương này có quan hệ gì với tướng quân, nếu nói là con tư sinh thì tuổi không phù hợp, năm đó tướng quân mới mười chín tuổi, không có khả năng có nữ nhi lớn như vậy.

Hoắc Cảnh Vân nghĩ tới chuyện này, trong đầu lóe lên một tia sáng, càng nghĩ càng cảm thấy nữ nhân hôm qua giống tiểu cô nương năm đó, huống hồ tuổi tác cũng vừa đúng.

Vì thế, hắn nhỏ giọng hỏi Tô Ngũ: “Các ngươi có thấy rõ bộ dáng nữ tử mà tướng quân ôm trong sơn động ra không? Trông thế nào, bao nhiêu tuổi? Tầm mười bốn mười lăm tuổi đúng không?”

Tô Ngũ lắc đầu: “Làm sao thấy rõ, không nói tướng quân dùng áo choàng che kín nữ tử kia, sau đó cũng không hề lộ diện, cho dù chúng ta có nhìn vài lần, nhưng khoảng cách rất xa, cô nương kia lại mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai rối bù, ngoài đôi mắt ra, căn bản không nhìn ra tướng mạo thế nào.”

“Đó là ngươi mắt mù!” một tướng sĩ khác phản bác: “Lúc đó ta nhìn lướt qua, tuy nói mặt mũi bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia đương nhiên là mỹ nhân bại hoại, huống hồ, đôi mắt cô nương kia quả thật rất đẹp, tựa như hắc trân châu trong nước, trong trẻo sáng ngời.”

Hoắc Cảnh Vân nghe vậy, không khỏi vỗ đùi: “Vậy thì đúng rồi, quả nhiên chính là nàng!”

“Ai?” Mọi người kinh ngạc.

Hoắc Cảnh Vân thấy Tiêu Kính Viễn đứng cách đó không xa, đang nhíu mày nhìn dãy núi phía xa, không biết đang suy nghĩ cái gì, căn bản không chú ý đến bọn họ, vì thế liền thêm mắm giặm muối, kể lại ngày đó thiếu niên tướng quân của bọn họ cùng tiểu cô nương từ trên lầu đi xuống thế nào, rồi cùng tiểu cô nương ăn sáng, hầu hạ tiểu cô nương ăn cơm ra sao.

“Chậc chậc chậc, các ngươi không biết đâu, ánh mắt tướng quân nhìn tiểu cô nương kia, ai không biết còn tưởng là con tư sinh của tướng quân nuôi bên ngoài.”

“Cút mẹ ngươi đi, nói bừa cái gì, hôm qua tướng quân ôm cô nương kia, ai mà không nhìn ra là ý gì!”

Hoắc Cảnh Vân nghĩ cũng thấy có lý, ý tứ của tướng quân rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Nhất thời, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đồng loạt người rộ lên.

Xem ra, không bao lâu nữa là bọn họ có thể uống rượu mừng của tướng quân rồi?

———-

Mà Tiêu Kính Viễn hoàn toàn không biết, thuộc hạ của hắn đã nghị luận quá khứ của hắn một trận, cũng tính toán tốt tương lai cho hắn rồi, vẫn như cũ dựa vào cửa, im lặng chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cửa mở, đại thẩm xách một thùng nước ấm đã dùng đi ra, hắn liền vội vàng tiến lên, giúp bà ấy đổ nước.

“Vừa rồi dùng chút canh nóng, tắm nước ấm, thay xiêm y của ta lúc trước, miễn cưỡng có thể mặc tạm, chỉ có điều ủy khuất cô nương, da dẻ mềm mịn, bộ dáng lại dễ nhìn như vậy, vừa nhìn liền biết xuất thân không tầm thường, sợ là chưa từng mặc xiêm y vải thô như vậy.”

Đang nói thì thấy A La chạy ra, cười nói: “Cảm ơn đại thẩm, đại thẩm nói gì vậy chứ, xiêm y này ta mặc rất vừa người, rất ấm áp.”

A La vừa dứt lời thì đúng lúc nhìn thấy Tiêu Kính Viễn đứng dưới mái hiên.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, nàng im lặng một lát, hơi rũ mắt xuống.

Quan hệ giữa nàng và hắn là gì, nàng nhất thời có chút mê mang, không rõ.

Đời trước, hắn là Thất thúc cao cao tại thượng, là vị thúc thúc mà phu quân nàng kính sợ, nàng là cháu dâu lại càng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ dám đứng xa xa mà nhìn.

Đời này, lúc mới gặp nhau, hắn dường như khác xa Định Bắc Hầu cao quý, được người người kính trọng, chỉ là thiếu niên tướng quân mười chín tuổi, vẻ bề ngoài lạnh lùng nghiêm túc, bên trong lại ấm áp, thậm chí ngẫu nhiên còn cười với nàng.

Nàng ngầm phát hiện điều này, vì thế thỉnh thoảng còn chơi xấu, làm nũng với hắn.

Nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, không kiêng kỵ mà lợi dụng sự dung túng của hắn đối với mình.

Về sau, hắn bất ngờ thu hồi đôi tay đã từng chìa ra với nàng, thu hồi tất cả sự dịu dàng dung túng.

Có trong nháy mắt, nàng thậm chí cảm thấy, mình giống như bị ném ra đường cái.

Cũng may khi đó cha đã trở lại, cha mẹ chung sống hòa hợp, sủng ái nàng khiến nàng dần dần quên đi Tiêu Kính Viễn.

Nàng đem con gỗ rối và búp bê gỗ hắn tặng cất hết vào rương, từ đó đến nay không mở ra xem.

Đời này, nàng không có khả năng lại gả vào Tiêu gia, về sau hẳn là sẽ không gặp mặt hắn nữa? Vốn là kém bối phận, cũng không phải người thân cùng huyết thống, tương lai nàng gả làm vợ người ta, làm sao có thể dễ dàng gặp được?

Chẳng qua không nghĩ đến, nàng lại gặp bất hạnh trong trận kinh biến này.

Càng không ngờ, vừa bò ra cửa động, người đầu tiên nhìn thấy lại chính là hắn.

Một thân chiến giáp đỉnh thiên lập địa, hắn khom lưng, vươn đôi tay ấm áp về phía nàng.

Vào thời khắc đó, nàng gần như hỏng mất, không nhớ đã từng bị hắn vứt bỏ, liều lĩnh bắt lấy đôi tay kia, tham lam hưởng thụ lồng ngực ấm áp của hắn.

Nhớ tới hành vi của mình lúc trước, nàng không khỏi cắn môi.

Một chén canh nóng vào bụng, tắm nước ấm, thay xiêm y sạch sẽ, nàng lại trở thành nữ nhi Binh bộ thị lang được nuông chiều từ bé.

Hiện giờ đã là cô nương sắp bước qua tuổi mười lăm, tất nhiên phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Một cô nương như vậy, đối với vị Tiêu đại tướng quân nhiều năm không gặp trước mắt, dĩ nhiên phải ngượng ngùng, mất tự nhiên.

Vì thế, Tiêu Kính Viễn liền nhìn thấy, A La hơi cúi đầu, tóc đen mềm mại phất qua gò má đỏ hồng như hoa đào ngày xuân, hàng mi dài rũ xuống, bộ dáng quyến rũ ngượng ngùng, ngay cả mí mắt cũng lộ ra một tầng phấn hồng tươi đẹp.

Nàng vừa tắm xong, tóc đen ẩm ướt, nhẹ nhàng buông xuống trước ngực, toàn thân phảng phất như mẫu đơn trong sương sớm, dịu dàng uyển chuyển, động lòng người.

Tiêu Kính Viễn nhìn tiểu nữ hài bảy năm trước nay đã trưởng thành, cánh môi nàng khẽ hé mở, thấp giọng nói: “Cảm tạ Thất gia cứu mạng.”

Nàng xưng là Thất gia mà không phải Thất thúc.

Thất thúc là xưng hô theo bối phận giữa hai gia tộc thế giao, còn Thất gia thì ngay cả chút giao tình này cũng không có.

Càng không nói đến năm đó, tiểu cô nương nhỏ nhắn vùi trong ngực hắn, ngọt ngào làm nũng, ngẩng đầu chơi xấu với hắn.

Nàng, có lẽ đã quên hết những chuyện đó rồi.

Tiêu Kính Viễn đứng dưới mái hiên đợi hơn nửa canh giờ.

Trong nửa canh giờ này, hắn đã tưởng tượng rất nhiều lát nữa nàng đi ra sẽ nói lời gì, mỗi một lời, hắn đều nghĩ nên đáp lại thế nào.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến, nàng vừa mở miệng liền cảm tạ xa cách như thế.

Một chậu nước lạnh đổ xuống, lồng ngực ấm nóng trở nên lạnh dần, trở nên cứng rắn.

“Tam cô nương khách khí, Tiêu mỗ phụng lệnh Thái Hậu diệt trừ tàn quân, đây vốn là chức trách, nếu không cứu được cô nương, ngược lại là lỗi của Tiêu mỗ.”

Thanh âm hắn lạnh lùng khách khí, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì.

A La im lặng một lát, không biết nên trả lời thế nào, nàng cũng cảm nhận được, độ ấm trong mắt hắn dường như đột nhiên biến mất.

Có lẽ hắn đang tức giận, giận nàng không biết điều, một canh giờ trước còn ôm cánh tay hắn không chịu buông, một canh giờ sau liền mất tự nhiên, không dám ngẩng đầu nhìn.

Nàng khẽ cắn môi, càng cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Thất thúc… ngươi biết tung tích của mẫu thân và đệ đệ ta không?”

Nhìn chằm chằm động tác nhỏ của nàng, ánh mắt Tiêu Kính Viễn thâm thúy, hô hấp cơ hồ ngưng trệ, lồng ngực thậm chí có chút đau đớn.

Hắn hít sâu một hơi, nắm tay khẽ siết chặt, cố gắng ổn định hơi thở của mình.

Nàng quả nhiên không thay đổi, dù hiện tại đã trưởng thành đại cô nương xinh đẹp quyến rũ nhưng tính tình vẫn như xưa.

Mở miệng kêu Thất gia là muốn phủi sạch quan hệ trước kia.

Lại mở miệng kêu Thất thúc là vì có việc muốn cầu, sợ hắn tức giận nên cố ý xưng hô như thế để lôi kéo quan hệ.

Nàng thậm chí còn thông minh hạ giọng, âm điệu ngọt ngào làm nũng.

Nếu đổi thành người khác, hắn đương nhiên cười nhạt, lạnh lùng đối đãi.

Mấy năm qua, người tới cầu hắn nhiều không đếm xuể, có ai dám giở chút tiểu xiếc này trước mặt hắn.

Nhưng cố tình, chút thủ đoạn nhỏ này của nàng, hắn vui vẻ chịu đựng.

“Ta không biết.”

Hắn vừa đáp liền thấy đôi mắt trong veo kia lộ ra nồng đậm lo lắng.

Hắn sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng như vậy, nhịn không được dỗ dành: “Ngươi đừng lo lắng, ta một đường truy tìm, biết nhóm tàn quân kia cũng không bắt được mẫu thân và đệ đệ ngươi.”

Thanh âm hắn khàn khàn, đáp án cũng không khác lắm với suy đoán của nàng. Dựa vào thính giác nhạy bén hơn người, nàng có nghe thấy đám tàn quân nói chuyện với nhau, mắng là hai ngày nay loanh quanh trong núi mà không tìm được người nào.

Ít nhất xem ra, đám người mà nàng gặp không có tung tích mẫu thân và đệ đệ, có lẽ họ đã trốn thoát khỏi ngọn núi này rồi.

“… Vậy là tốt rồi!” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, thanh âm mềm mại, có thể nghe ra tia an tâm trong đó.

“Người của ta còn đang điều tra, nếu có tung tích mẫu thân và đệ đệ ngươi, nhất định sẽ thông báo trước.” Tiêu Kính Viễn nhịn không được, lại dỗ dành.

“Ân.” Nàng ngước đôi mắt long lanh, trong veo nhìn hắn: “Cảm ơn Thất thúc.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, muốn nói “Không cần khách khí” nhưng lại cảm thấy quá không thú vị, muốn nói “Đây vốn là bổn phận của ta” thì lại quá khách khí, trong đầu suy nghĩ câu “Thất thúc” của nàng, cảm thấy áp dụng vào giờ khắc này là vừa đúng, nàng vừa không cố ý xa lạ khách khí, cũng không có ý thân cận.

Tiểu cô nương bảy năm trước hay chơi xấu, được một tấc tiến một thước, liên tục thả bồ câu gọi hắn tới, tất nhiên sẽ không trở lại được.

Đúng lúc này, Hoắc Cảnh Vân chạy lại đưa đồ ăn, chính là hươu nai thuận tay săn được khi ở trong núi, hiện tại là nướng xong.

“Tướng quân, thịt hươu nai này các huynh đệ đã dùng muối và rượu trắng ướp qua, nướng vừa chín tới, mời tướng quân dùng trước.” Dứt lời liền đưa qua một mâm sứ thanh hoa to đựng non nửa con hươu vừa nướng chín.

Hắn cười hắc hắc, nhân cơ hội nhìn về phía A La bên cạnh.

Vừa nhìn, hắn không khỏi ngây ra, thầm nghĩ cô nương này bộ dạng thật tốt, giống như hoa lan nuôi trong phòng ấm.

Tiêu Kính Viễn lạnh lùng lườm qua, Hoắc Cảnh Vân lập tức tỉnh táo lại, vội vàng cười nói: “Vị cô nương này đói bụng không, cùng ăn một chút đi, không cần khách khí, đây là do các huynh đệ cố ý làm cho tướng quân và ngươi ăn, ngon lắm đó.”

Nói xong, đặt mâm sứ lên bàn gỗ rồi cuống quýt chạy trốn.

A La đói bụng lâu như vậy, uống một chén nước lèo chẳng qua chỉ làm ấm dạ dày thôi, bây giờ ngửi thấy mùi thịt nướng liền bất giác chảy nước miếng.

Nàng dè dặt nhìn mâm thịt hươu trên bàn, lớp da vàng óng ánh, trên mặt còn rắc đủ loại gia vị.

A La bất động thanh sắc nâng tay áo giả bộ ho khan, thật ra là âm thầm che giấu động tác nuốt nước miếng.

Sau đó, nàng cắn môi, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tiêu Kính Viễn.

Lúc này, đại thẩm nông hộ đã thức thời đi ra ngoài, Tiêu Kính Viễn nhìn quanh bốn phía, thấy gần đó có cái bếp lò, trên kệ đặt chén, thìa và dao phay, hắn liền lấy qua cẩn thận cắt thịt hươu thành từng miếng nhỏ.

Hắn dĩ nhiên nhìn ra khi thấy thịt hươu hai mắt A La liền sáng lên, còn có động tác nuốt nước miếng giấu đầu lòi đuôi kia.

A La im lặng ở bên cạnh chờ đợi, thỉnh thoảng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Tiêu Kính Viễn.

Hắn cúi đầu, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ cẩn thận tỉ mỉ cắt thịt.

Chẳng mấy chốc, một khối thịt hươu nướng đã được cắt thành từng lát thịt mỏng, Tiêu Kính Viễn lại lấy một chút muối rắc lên. Sau đó lại lấy ra một đôi đũa từ ống trúc bên cạnh, đũa nhà nông đương nhiên không thể so với đũa của hầu phủ, hắn nhìn nhìn, miễn cưỡng coi như sạch sẽ mới đưa cho A La.

“Ăn đi.” hắn làm như tùy ý nhìn nàng một cái, “Đợi lát nữa uống thêm chút canh nóng.”

“Ân.” Lúc này A La còn có thể nói cái gì, làm bộ trấn tĩnh chờ bên cạnh, kỳ thật trong lòng đã hận không thể lập tức nhét miếng thịt hươu nướng kia vào miệng mình, động tác thầm nuốt nước miếng đã làm vài lần.

A La lập tức nhận lấy đôi đũa, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Thất thúc.”

Dứt lời, cũng không nhịn được nữa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.

Vừa ăn một miếng, nàng mới biết thịt nướng thơm ngon cỡ nào, làm nàng hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.

“Ngon thật.” mặc dù hơi mất tự nhiên, A La vẫn nhịn không được khen ngợi, xong lại gắp thêm một miếng.

Cứ như thế ăn ba bốn miếng xong nàng mới nhớ tới Tiêu Kính Viễn ngồi bên cạnh, cẩn thận hỏi: “Thất thúc, ngươi không ăn sao?”

“Ta không đói bụng.” Hắn cúi đầu, dùng một khúc cây chọc chọc đống củi trong bếp lò, làm nó cháy to hơn một chút.

Chân núi không lạnh bằng trên núi nhưng cũng không ấm áp, nàng vừa mới tắm xong, tóc còn ẩm ướt, làm vạt áo trước ngực cũng bị ẩm theo.

Như vậy rất dễ bị lạnh.

A La cúi đầu, lại cầm đũa gắp thịt, chẳng qua lần này không vội vàng như lúc nãy mà chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.

Tiêu Kính Viễn ngồi bên cạnh, vừa nghịch bếp lò, vừa nhìn nàng.

Nàng có vài phần ngượng ngùng, đột nhiên nhớ đến bảy năm trước, hắn cứu nàng từ tay người què cũng giống hôm nay vậy, hắn ôm nàng, dùng áo choàng che chở nàng thật kín, sau đó tìm khách điếm cho nàng nghỉ ngơi.Sáng hôm sau hắn cùng nàng dùng bữa, ngồi bên cạnh bóc vỏ đậu cho nàng ăn.

Nghĩ đến lời vừa rồi đại thẩm nói, nhìn nàng hẳn là tiểu thư nhà giàu, vị đại tướng quân kia còn nói ngươi không biết tự mặc quần áo, nhờ ta giúp một chút.

A La có chút bất đắc dĩ, lại xấu hổ, kỳ thật sau hôm đó nàng đã học tự mặc quần áo rồi, hắn lại vẫn cho rằng nàng ngốc nghếch nũng nịu như hồi nhỏ.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn cúi đầu nhìn ngọn lửa nhảy nhót trong lò, hỏi.

Nàng hơi kinh ngạc ngửa mặt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng ánh lửa.

“Ta đang nghĩ tới chuyện lúc nhỏ…” Bị hắn hỏi bất ngờ, nàng không phòng bị, nuốt xong miếng thịt trong miệng liền trả lời luôn.

Ánh mắt hắn từ bếp lò dời qua, nhìn nàng một cái.

“Trước kia là ta không tốt.” Hắn cho rằng nàng nghĩ tới tình cảnh hôm hắn từ biệt nàng.

Hắn rõ ràng đã hứa với nàng nhưng lại nuốt lời, đây là lần đầu tiên hắn vi phạm lời hứa của mình.

“Không, không, ngươi suy nghĩ nhiều, không có gì.” Nàng vội vã lắc đầu phủ nhận.

Nàng không oán hắn chuyện này, ít nhất hiện tại không oán.

Nàng cũng biết, hôm nay nếu không có hắn, chỉ sợ nàng sẽ bị đói chết hoặc lạnh chết trong núi rồi, làm sao có thể tính toán chi ly chuyện hồi nhỏ.

Huống chi, lúc nhỏ là nàng không hiểu chuyện, tùy hứng, bám lấy hắn không nỡ buông ra, chỉ hận không thể giữ hắn bên cạnh như phụ thân mình.

Yết hầu Tiêu Kính Viễn khẽ nhúc nhích, hai mắt sáng quắc nhìn nàng.

A La không có biện pháp, đành phải kiên trì giải thích: “Thật ra lúc đó là ta không tốt, ta chỉ là… chỉ là quá cần người đối tốt với ta như Thất thúc vậy, Thất thúc tốt với ta, ta liền nhịn không được mà tùy hứng.”

Nàng tham lam hưởng thụ sự che chở của hắn, nhưng thật ra hắn và nàng không thân cũng chẳng quen, tất nhiên tính nhẫn nại cũng không nhiều.

“Đúng lúc cha ta trở lại, hắn đối với ta tốt lắm, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”

Nghe vậy, Tiêu Kính Viễn liền nhớ tới ngày đó ở trà lâu, hắn ngồi trên cao nhìn nàng vui sướng tựa vào ngực Diệp Trường Huân, thần thái sáng láng như có thể chiếu sáng cả đường cái.

Phụ thân nàng đã trở lại, có thể sủng ái nàng, cho nàng tất cả những gì nàng muốn, cho nên nàng không cần hắn nữa.

A La nói xong bỗng dưng cảm thấy bất an, kỳ thật nàng cũng không rõ vì sao lại nói chuyện này với Tiêu Kính Viễn, chuyện trước kia, chẳng lẽ không nên ăn ý xem như chưa từng xảy ra sao?

Nàng miễn cường cười nói: “Kỳ thật… Thất thúc vẫn tin tưởng ta đi?”

“Ân?” hắn từ chối cho ý kiến, nhướng mày nhìn nàng.

“Lúc ta cầu Thất thúc hủy bỏ hôn sự, Thất thúc nói là sẽ không hủy, nhưng sau này…”

Sau này nàng dĩ nhiên biết, hai người mà nàng đề cập, hắn không cưới ai cả, ngược lại, một ý chỉ của Hoàng thượng hạ xuống, hắn rời khỏi Yến Kinh.

“Chuyện này không liên quan đến ngươi.” hắn cường ngạnh ngắt lời nàng, nói rất nhanh.

“À…” nàng hơi lúng túng nhìn hắn, là nàng tự mình đa tình? Thật ra chuyện không liên quan đến mình?

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiêu Kính Viễn cũng phát hiện ngữ khí của mình quá lạnh lùng cứng nhắc, vì thế lại bổ sung: “Chỉ vì đúng lúc đó ta muốn rời khỏi Yến Kinh, sợ sẽ ở lại biên cương mấy năm, các cô nương trong Yến Kinh không chịu nổi khổ cực, ta cũng không đành lòng để người ta sống thủ tiết như góa phụ, thay vì chậm trễ người khác, không bằng sớm cự tuyệt việc hôn nhân này.”

“Ân, cũng phải.” nàng ngượng ngùng đáp.

Lại nói, cũng thật trùng hợp, sau khi hắn từ chối hôn sự, cô nương Tả Hầu phủ gả cho người khác, bây giờ sống rất tốt, không đoản mệnh như đời trước nữa.

Sợ là hắn vẫn như cũ không tin lời nàng nói đi.

“Còn ngươi?” hắn bỗng dưng hỏi.

“Ta?” A La mờ mịt nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc, sao lại chuyển đề tài đột ngột vậy?

Tiêu Kính Viễn xoay mặt đi, nhìn bếp lò bên cạnh.

Ánh lửa đỏ phản chiếu vào mắt hắn, sâu thẳm trong đôi mắt ấy dường như cũng toát ra ánh lửa.

“Ngươi hiện giờ, đã định thân chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK