Sáng hôm sau, cả ba xuất phát đến sân bay, đây là lần đầu Bùi Xuyên đi máy bay nên cậu rất háo hức, thúc giục hai người nhanh lên. Tiêu Hà và Dương Hạc Vĩ đến tạm biệt cô, hai người ôm chặt nhau rồi khóc một trận, Tiêu Hà đợi cô đến giờ bay mới an tâm quay về.
Dương Hạc Vĩ đứng một bên vỗ vỗ lưng Tiêu Hà an ủi, trên đường về nhà, cô cảm thấy bụng mình có chút nhói, còn khoảng 1 tuần nữa mới tới ngày đứa trẻ ra đời. Cô nắm chặt dây đai an toàn, mồ hôi trán cũng đã ướt một mảng, lúc này Dương Hạc Vĩ mới để ý đến sắc mặt của cô.
" Nè cậu sao vậy?"
" Tớ nghĩ nó sắp ra rồi!"
" Cái gì ra."
" Đứa nhỏ."
" Hả… vậy tớ phải làm sao?"
" Mau đưa tớ đến bệnh viện nhanh lên aaa."
" Ờ…đúng! Bệnh viện! Phải đến bệnh viện."
Dương Hạc Vĩ lần đầu được trải nghiệm này, miệng nói không tròn chữ, không hiểu sao bản thân cũng hồi họp giống như anh mới là người đi đẻ. Cơn đau truyền đến khiến cô không chịu nổi mà bắt đầu khóc lớn.
" Cậu nhìn tớ nè, hít rồi thở ra. Chỉ một lúc nữa là tới bệnh viện rồi."
" Nhanh lên tớ đau quá đi."
Tiêu Hà đưa tay bấu vào cánh tay của Dương Hạc Vĩ đến rướm máu khiến anh phải la lên vì đau, vừa mới được cô thả ra liền bị cô nắm tóc giựt lại.
" Aaa cậu mau buông tớ ra! Tóc!"
" Tớ đau quá!"
" Buông ra! Buông ra! Tớ đang lái xe đấy."
" Không được…aaaa đau quá!"
Hình ảnh hiện giờ của hai người chẳng khác gì đang đánh nhau trận lớn vậy. Cậu vừa đưa một tay muốn cản cô liền bị cô cắn lấy in sâu dấu răng trên mu bàn tay.
Vì đau nên tay lái cũng bắt đầu vặn vẹo, Dương Hạc Vĩ phải cố gắng lắm mới lái xe đến bệnh viện. Vừa đưa cô vào phòng đẻ, anh ngồi bên ngoài chờ gọi điện cho Dương Chí Minh đến. Anh ngồi thẩn thờ trước phòng sinh, đưa tay sờ đến tóc của mình nào ngờ lại nhìn thấy một chùm tóc trên tay. Cánh tay run run không dám tin đây là sự thật, anh giữ tư thế này cũng rất lâu.
Khi Dương Chí Minh đến nơi nhìn Dương Hạc Vĩ thất thần nhìn tóc của mình, liền vội phi nhanh đến chỗ anh.
" Sao rồi! Tình hình thế nào rồi."
" Anh đến rồi sao? Anh nhìn xem đây là tác phẩm của vợ anh đấy. Híc tóc của tôi."
" Ra tay dã man vậy! Không sao anh sẽ đền tóc giả cho em."
" Tôi không cần."
Dương Chí Minh nhịn cười, hai người tiếp tục chờ đến khi cánh cửa mở ra, nghe thấy mẹ tròn còn vuông, hai người liền ôm nhau vui mừng. Dương Hạc Vĩ cũng quên đi cơn giận khi nãy của mình, nhìn đứa bé được y tá bế ra, trong lòng dường như có lông vũ quét qua vậy, cả hai tranh nhau bế đứa trẻ khiến cô y tá phải bật cười vì độ dễ thương của hai người.
Một lát sau cả dòng họ nhà Dương gia đã đến bệnh viện xem cháu của mình, cũng may là đã đặt một phòng VIP nên diện tích phòng rất lớn chứa được người đến thăm. Đến khi Tiêu Hà vừa mới tỉnh dậy liền bị doạ sợ, cảm khán sao lại nhiều người đến như vậy.
Suốt mấy tiếng đồng hồ thì máy bay cũng hạ cánh xuống, ba người vừa đi đến sảnh đã gặp ba mẹ Hoắc. Cô hơi ngượng ngùng chỉ cười và gật đầu, Bùi Xuyên cũng nép vào bên chân cô vì có hơi sợ sệt. Về chuyện của Bùi Xuyên anh đã kể cho ba mẹ Hoắc biết, hai người rất vui mừng còn bảo bọn họ nhanh về một chút.
" A Niên các con về rồi!"
" Ninh Ninh con có mệt không?"
" Dạ không sao đâu bác."
" Chúng ta mau về nhà thôi."
Vừa mới gặp Bạch Ngữ Ninh, Trương Mịch Lam vừa sợ vừa lo lắng rằng cô vẫn còn giận bà, mọi muộn phiền cứ nằm yên trong lòng vẫn chưa buông xuống được. Lúc đầu Bùi Xuyên không dám tiếp chuyện với hai người nhưng cậu nhận thấy được tình yêu thương của hai người dành cho mình, nên đã cởi mở hơn, miệng nhỏ chu chu kể chuyện cho hai người nghe.
Đến Hoắc Gia, Trương Mịch Lam đích thân xuống bếp nấu ăn, cô được Hoắc Mạc Niên ủng hộ nên đã vào tiếp bà, nhân thời cơ này giải bỏ khúc mắc của hai người.
" Để con phụ một tay."
" Ôi không cần đâu, con đi đường xá mệt như vậy cứ ngồi chơi đi là được."
" Không sao đâu ạ, lúc trên máy bay con đã ngủ nhiều rồi nên hiện giờ con dư năng lượng lắm."
Bạch Ngữ Ninh vừa nói vừa lấy rau ra rửa, bà nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, không gian bỗng trở nên im lặng hẳn, bà cảm thấy trong lòng vẫn chưa thoải mái nên đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
" Ninh Ninh."
" Dạ!"
" Về chuyện trước đó…Ta còn nợ con rất nhiều, ta rất hối hận và xin lỗi con rất nhiều vì đã chia cắt hai đứa."
" Mọi chuyện đã qua rồi, nhờ có vậy con mới xác định được tình cảm của mình, cứ cho là đây là thử thách mà ông trời đặt ra để thử bọn con nhưng cuối cùng bọn con vẫn được ở bên nhau. Trong chuyện này cũng có một phần lỗi do con."
" Con không có lỗi gì cả. Lỗi là do ta."
" Mẹ chúng ta nên bỏ qua quá khứ không tốt đẹp đó đi, hiện giờ chúng ta nên cùng nhau tạo nên những khoảng khắc hạnh phúc."
" Ta rất mừng vì con không trách ta và gọi ta là mẹ, từ nay con không chỉ là con dâu của Hoắc gia mà là con gái của ta nữa."
" Mẹ, con cảm ơn mẹ."
Bạch Ngữ Ninh xà vào lòng của bà, cảm giác này thật hạnh phúc. Nếu như ở thế giới kia mẹ cô cũng thấu hiểu cô như thế thì tốt biết mấy. Cả hai ôm một lúc rồi nhìn nhau cười và tiếp tục nấu bữa tối cho cả nhà.
Tối hôm nay Hoắc Gia đặc biệt có nhiều tiếng cười hơn không còn vắng lặng như trước kia, Trương Mịch Lam nhìn phía mọi người, bà rất vui mừng vì bà đã bù đắp kịp thời, nếu còn mê muội cố chấp e rằng giây phút hiện tại sẽ rất khó xuất hiện trong Hoắc Gia.
Dương Hạc Vĩ đứng một bên vỗ vỗ lưng Tiêu Hà an ủi, trên đường về nhà, cô cảm thấy bụng mình có chút nhói, còn khoảng 1 tuần nữa mới tới ngày đứa trẻ ra đời. Cô nắm chặt dây đai an toàn, mồ hôi trán cũng đã ướt một mảng, lúc này Dương Hạc Vĩ mới để ý đến sắc mặt của cô.
" Nè cậu sao vậy?"
" Tớ nghĩ nó sắp ra rồi!"
" Cái gì ra."
" Đứa nhỏ."
" Hả… vậy tớ phải làm sao?"
" Mau đưa tớ đến bệnh viện nhanh lên aaa."
" Ờ…đúng! Bệnh viện! Phải đến bệnh viện."
Dương Hạc Vĩ lần đầu được trải nghiệm này, miệng nói không tròn chữ, không hiểu sao bản thân cũng hồi họp giống như anh mới là người đi đẻ. Cơn đau truyền đến khiến cô không chịu nổi mà bắt đầu khóc lớn.
" Cậu nhìn tớ nè, hít rồi thở ra. Chỉ một lúc nữa là tới bệnh viện rồi."
" Nhanh lên tớ đau quá đi."
Tiêu Hà đưa tay bấu vào cánh tay của Dương Hạc Vĩ đến rướm máu khiến anh phải la lên vì đau, vừa mới được cô thả ra liền bị cô nắm tóc giựt lại.
" Aaa cậu mau buông tớ ra! Tóc!"
" Tớ đau quá!"
" Buông ra! Buông ra! Tớ đang lái xe đấy."
" Không được…aaaa đau quá!"
Hình ảnh hiện giờ của hai người chẳng khác gì đang đánh nhau trận lớn vậy. Cậu vừa đưa một tay muốn cản cô liền bị cô cắn lấy in sâu dấu răng trên mu bàn tay.
Vì đau nên tay lái cũng bắt đầu vặn vẹo, Dương Hạc Vĩ phải cố gắng lắm mới lái xe đến bệnh viện. Vừa đưa cô vào phòng đẻ, anh ngồi bên ngoài chờ gọi điện cho Dương Chí Minh đến. Anh ngồi thẩn thờ trước phòng sinh, đưa tay sờ đến tóc của mình nào ngờ lại nhìn thấy một chùm tóc trên tay. Cánh tay run run không dám tin đây là sự thật, anh giữ tư thế này cũng rất lâu.
Khi Dương Chí Minh đến nơi nhìn Dương Hạc Vĩ thất thần nhìn tóc của mình, liền vội phi nhanh đến chỗ anh.
" Sao rồi! Tình hình thế nào rồi."
" Anh đến rồi sao? Anh nhìn xem đây là tác phẩm của vợ anh đấy. Híc tóc của tôi."
" Ra tay dã man vậy! Không sao anh sẽ đền tóc giả cho em."
" Tôi không cần."
Dương Chí Minh nhịn cười, hai người tiếp tục chờ đến khi cánh cửa mở ra, nghe thấy mẹ tròn còn vuông, hai người liền ôm nhau vui mừng. Dương Hạc Vĩ cũng quên đi cơn giận khi nãy của mình, nhìn đứa bé được y tá bế ra, trong lòng dường như có lông vũ quét qua vậy, cả hai tranh nhau bế đứa trẻ khiến cô y tá phải bật cười vì độ dễ thương của hai người.
Một lát sau cả dòng họ nhà Dương gia đã đến bệnh viện xem cháu của mình, cũng may là đã đặt một phòng VIP nên diện tích phòng rất lớn chứa được người đến thăm. Đến khi Tiêu Hà vừa mới tỉnh dậy liền bị doạ sợ, cảm khán sao lại nhiều người đến như vậy.
Suốt mấy tiếng đồng hồ thì máy bay cũng hạ cánh xuống, ba người vừa đi đến sảnh đã gặp ba mẹ Hoắc. Cô hơi ngượng ngùng chỉ cười và gật đầu, Bùi Xuyên cũng nép vào bên chân cô vì có hơi sợ sệt. Về chuyện của Bùi Xuyên anh đã kể cho ba mẹ Hoắc biết, hai người rất vui mừng còn bảo bọn họ nhanh về một chút.
" A Niên các con về rồi!"
" Ninh Ninh con có mệt không?"
" Dạ không sao đâu bác."
" Chúng ta mau về nhà thôi."
Vừa mới gặp Bạch Ngữ Ninh, Trương Mịch Lam vừa sợ vừa lo lắng rằng cô vẫn còn giận bà, mọi muộn phiền cứ nằm yên trong lòng vẫn chưa buông xuống được. Lúc đầu Bùi Xuyên không dám tiếp chuyện với hai người nhưng cậu nhận thấy được tình yêu thương của hai người dành cho mình, nên đã cởi mở hơn, miệng nhỏ chu chu kể chuyện cho hai người nghe.
Đến Hoắc Gia, Trương Mịch Lam đích thân xuống bếp nấu ăn, cô được Hoắc Mạc Niên ủng hộ nên đã vào tiếp bà, nhân thời cơ này giải bỏ khúc mắc của hai người.
" Để con phụ một tay."
" Ôi không cần đâu, con đi đường xá mệt như vậy cứ ngồi chơi đi là được."
" Không sao đâu ạ, lúc trên máy bay con đã ngủ nhiều rồi nên hiện giờ con dư năng lượng lắm."
Bạch Ngữ Ninh vừa nói vừa lấy rau ra rửa, bà nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, không gian bỗng trở nên im lặng hẳn, bà cảm thấy trong lòng vẫn chưa thoải mái nên đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
" Ninh Ninh."
" Dạ!"
" Về chuyện trước đó…Ta còn nợ con rất nhiều, ta rất hối hận và xin lỗi con rất nhiều vì đã chia cắt hai đứa."
" Mọi chuyện đã qua rồi, nhờ có vậy con mới xác định được tình cảm của mình, cứ cho là đây là thử thách mà ông trời đặt ra để thử bọn con nhưng cuối cùng bọn con vẫn được ở bên nhau. Trong chuyện này cũng có một phần lỗi do con."
" Con không có lỗi gì cả. Lỗi là do ta."
" Mẹ chúng ta nên bỏ qua quá khứ không tốt đẹp đó đi, hiện giờ chúng ta nên cùng nhau tạo nên những khoảng khắc hạnh phúc."
" Ta rất mừng vì con không trách ta và gọi ta là mẹ, từ nay con không chỉ là con dâu của Hoắc gia mà là con gái của ta nữa."
" Mẹ, con cảm ơn mẹ."
Bạch Ngữ Ninh xà vào lòng của bà, cảm giác này thật hạnh phúc. Nếu như ở thế giới kia mẹ cô cũng thấu hiểu cô như thế thì tốt biết mấy. Cả hai ôm một lúc rồi nhìn nhau cười và tiếp tục nấu bữa tối cho cả nhà.
Tối hôm nay Hoắc Gia đặc biệt có nhiều tiếng cười hơn không còn vắng lặng như trước kia, Trương Mịch Lam nhìn phía mọi người, bà rất vui mừng vì bà đã bù đắp kịp thời, nếu còn mê muội cố chấp e rằng giây phút hiện tại sẽ rất khó xuất hiện trong Hoắc Gia.