Ngày hôm sau, mẹ Lương đi uống nước cùng các phu nhân khác còn có Trương Mịch Lam, về việc tối hôm qua Lương Ái Nhu khóc lóc, bà buồn phiền kể cho các bà bạn nghe. Trương Mịch Lam vừa nghe đã khẳng định là do Bạch Ngữ Ninh làm cho con dâu tương lai của bà khóc, hận thù càng tăng thêm.
Lương Ái Nhu đi làm với con mắt hơi sưng, Bạch Ngữ Ninh đoán chắc tối đó cô ấy đã khóc rất nhiều. Nghĩ bản thân tiền tụy như vậy thì sẽ lấy được hào cảm và sự quan tâm của anh nhưng một cái liếc mắt anh cũng chằng thèm nhìn, chỉ luôn tập trung vào công việc.
Hôm nay có một bản hợp đồng vừa mới hợp tác, nên công việc tăng gấp đôi. Hoắc Mạc Niên và Bạch Ngữ Ninh cùng tăng ca với nhau, Lương Ái Nhu nhất quyết không cho hai người không gian riêng nên đã chen vào ở lại với hai người họ.
Hoắc Mạc Niên không muốn Bạch Ngữ Ninh nhịn đói nên đã gọi điện cho người mang thức ăn đến. Đúng lúc người giao hàng đưa cơm đến Lương Ái Nhu lại bắt đầu nói để cho cô đi lấy, cô không muốn ở lại nghe những chuyện không đâu nên phụ trách đi lấy cơm.
Nhân cơ hội Bạch Ngữ Ninh không có ở đây, Lương Ái Nhu bắt đầu kế hoạch của mình, cô vội đi lấy một cốc nước đầy đem đến cho anh.
" Hoắc Tổng, anh cũng nên uống nước một ít."
" Không cần."
Lương Ái Nhu không chịu bỏ cuộc mà cứ đẩy ly nước đến chỗ anh, khi nghe tiếng động bên ngoài, cô nhắm thời cơ mà đổ lên người của anh làm ướt một mảng áo sơ mi.
" Xin lỗi là do em bất cẩn quá."
" Tránh ra một chút."
" Để em giúp anh."
Không để Hoắc Mạc Niên từ chối, Lương Ái Nhu đã bắt đầu cởi nút áo của anh ra từng cái, thấy hành động của cô, anh nhíu đưa tay đẩy người ra nhưng nào ngờ bị cô kéo lại, vì mất trọng lực nên cả hai ngã xuống sô pha.
Vừa đúng lúc Bạch Ngữ Ninh đi lấy cơm về, cô nhìn cảnh hai người nằm đè lên nhau, áo sơ mi của anh cũng đã cởi sạch toàn bộ làm cho đầu óc cô nghĩ đến bọ họ đang chuẩn bị làm những chuyện ân ái. Tay Lương Ái Nhu còn đặt lên cơ ngực của anh, cô vội bịt mắt lại xoay người lại.
" Xin lỗi làm phiền hai người rồi, hai phần cơm tôi để ở đây! à lát nữa tôi sẽ làm việc bên ngoài."
Dứt lời Bạch Ngữ Ninh chạy như bay ra ngoài, không quên đóng cửa giúp hai người. Lương Ái Nhu còn âm thầm đắc ý, nghĩ như vậy sẽ làm rạn nứt chuyện tình của họ. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã bị anh đánh gẫy. Hoắc Mạc Niên buông cô ra đứng dậy cài lại cúc áo của mình, gương mặt không lạnh cũng không nhạt khó nắm bắt.
" Anh Niên…"
" Mau cút đi."
" Anh xem ngay cả ghen tuông cô ấy cũng không có, anh có chắc là cô ấy thật lòng yêu anh không?"
" Tôi không nói lại lần hai."
" Hừ…"
Lương Ái Nhu đạt được mục đích nên cũng không ở lại quá lâu, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài. Khi đi ngang Bạch Ngữ Ninh không quên nở nụ cười của kẻ chiến thắng, còn giả vờ hai người thật sự đã xảy ra chuyện gì đưa tay lên sờ đôi môi và cổ của mình nhằm để cho Bạch Ngữ Ninh ghen tức, sau khi rời khỏi tập đoàn cô rủ người bạn thân nhất của mình đi ăn mừng.
Người vừa rời khỏi, Bạch Ngữ Ninh tiếp tục dùng bữa tối của mình, chuyện lúc nãy của hai người họ, thật lòng cô không hề để ý đến, tâm trí lúc đó chỉ quanh quẩn mùi đồ ăn thơm phức, mùi hương của món cô yêu thích nhất. Trong lòng vô cùng cảm kích khi anh đã đặt món cô yêu thích.
Trong lúc thưởng thức Bạch Ngữ Ninh cảm nhận được cơn ớn lạnh quanh mình, cô vội ngước mặt lên nhìn thấy gương mặt lạnh băng kia khiến cô có chút nghẹn cơm trong cổ họng.
" Hoắc Tổng!"
" Đi vào trong."
" Nhưng mà tôi đang ăn dang dở."
Bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén kia, tay chân nhanh nhẹn thu dọn đồ của mình theo chân anh vào trong. Cô đi phía sau anh không ngừng lẩm bẩm mắng người, sau khi vào trong cô còn muốn dùng bữa tiếp nhưng bị anh trực tiếp cướp đi đồ ăn trước mắt.
" Chuyện lúc nãy không như em nghĩ đâu!"
" Em biết rồi!"
" Thật sự đã biết."
" Ừm."
Đột nhiên nhớ lại những lời Lương Ái Nhu nói khi nãy cộng với ánh mắt của cô lúc nào cũng đang nhìn đồ ăn trên tay mình, anh tự giễu cợt chính mình.
" Anh không quan trọng hơn thức ăn sao?"
" Ừm…"
Bạch Ngữ Ninh biết mình lỡ lời liền đưa tay bịt miệng mình lại, khi nãy lo chú tâm đến phần ăn của mình nên không chú ý đến câu hỏi của anh, gương mặt của anh bắt đầu đen lại, cô mắng thầm chính mình vội suy nghĩ từ ngữ để biện minh.
" K…không phải như vậy, khi nãy em vô cùng ghen nhưng nghĩ đến thân phận của mình với Lương tiểu thư, em cảm thấy mình không xứng nếu anh với cô ấy là một đôi thì sẽ tốt hơn."
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ bản thân sẽ dùng giọng điệu trà xanh này để thoát cơn hoạn nạn, cô còn giương đôi mắt sắp khóc kia để cho anh tin những gì mình nói là sự thật. Quả thật cô chỉ cần dùng những thứ này đều có thể hạ gục anh.
" Vậy thì cứ giữ chặt anh bên mình đừng buông tay là được. Anh tuyệt đối sẽ không đổi lòng."
Hoắc Mạc Niên ôm Bạch Ngữ Ninh vào lòng an ủi, nếu sau này nghĩ làm ở tập đoàn cô nhất định sẽ đi làm diễn viên, cô diễn đạt thế này mà. Còn tưởng bản thân sẽ tiếp tục thưởng thức món ngon nhưng cô đã nhận ra điều bất thường vội đẩy người anh ra nhưng không được.
" Niên, anh mau buông em ra."
" Bé con hư hỏng, nói dối sẽ bị phạt."
Hoắc Mạc Niên nói bên tai rồi cắn nhẹ lên vành tai đỏ rực của cô. Anh biết cô đang nói dối mình, vì không muốn vạch trần cô nên phối hợp cùng cô diễn xuất. Bạch Ngữ Ninh thấy tình huống bất lợi cho mình liền vùng vẫy muốn chạy thoát.
" Hừ, em xem anh là trẻ lên ba sao? Anh đứng ở vị trí này cũng không dễ dàng nhưng anh biết đâu là lời nói thật đâu là lời nói dối."
" Niên, em sai rồi tha cho em đi."
" Bé con sai thì phải được dạy dỗ như vậy sẽ khô g tái phạm nữa."
" Ưm…"
Lương Ái Nhu đi làm với con mắt hơi sưng, Bạch Ngữ Ninh đoán chắc tối đó cô ấy đã khóc rất nhiều. Nghĩ bản thân tiền tụy như vậy thì sẽ lấy được hào cảm và sự quan tâm của anh nhưng một cái liếc mắt anh cũng chằng thèm nhìn, chỉ luôn tập trung vào công việc.
Hôm nay có một bản hợp đồng vừa mới hợp tác, nên công việc tăng gấp đôi. Hoắc Mạc Niên và Bạch Ngữ Ninh cùng tăng ca với nhau, Lương Ái Nhu nhất quyết không cho hai người không gian riêng nên đã chen vào ở lại với hai người họ.
Hoắc Mạc Niên không muốn Bạch Ngữ Ninh nhịn đói nên đã gọi điện cho người mang thức ăn đến. Đúng lúc người giao hàng đưa cơm đến Lương Ái Nhu lại bắt đầu nói để cho cô đi lấy, cô không muốn ở lại nghe những chuyện không đâu nên phụ trách đi lấy cơm.
Nhân cơ hội Bạch Ngữ Ninh không có ở đây, Lương Ái Nhu bắt đầu kế hoạch của mình, cô vội đi lấy một cốc nước đầy đem đến cho anh.
" Hoắc Tổng, anh cũng nên uống nước một ít."
" Không cần."
Lương Ái Nhu không chịu bỏ cuộc mà cứ đẩy ly nước đến chỗ anh, khi nghe tiếng động bên ngoài, cô nhắm thời cơ mà đổ lên người của anh làm ướt một mảng áo sơ mi.
" Xin lỗi là do em bất cẩn quá."
" Tránh ra một chút."
" Để em giúp anh."
Không để Hoắc Mạc Niên từ chối, Lương Ái Nhu đã bắt đầu cởi nút áo của anh ra từng cái, thấy hành động của cô, anh nhíu đưa tay đẩy người ra nhưng nào ngờ bị cô kéo lại, vì mất trọng lực nên cả hai ngã xuống sô pha.
Vừa đúng lúc Bạch Ngữ Ninh đi lấy cơm về, cô nhìn cảnh hai người nằm đè lên nhau, áo sơ mi của anh cũng đã cởi sạch toàn bộ làm cho đầu óc cô nghĩ đến bọ họ đang chuẩn bị làm những chuyện ân ái. Tay Lương Ái Nhu còn đặt lên cơ ngực của anh, cô vội bịt mắt lại xoay người lại.
" Xin lỗi làm phiền hai người rồi, hai phần cơm tôi để ở đây! à lát nữa tôi sẽ làm việc bên ngoài."
Dứt lời Bạch Ngữ Ninh chạy như bay ra ngoài, không quên đóng cửa giúp hai người. Lương Ái Nhu còn âm thầm đắc ý, nghĩ như vậy sẽ làm rạn nứt chuyện tình của họ. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu đã bị anh đánh gẫy. Hoắc Mạc Niên buông cô ra đứng dậy cài lại cúc áo của mình, gương mặt không lạnh cũng không nhạt khó nắm bắt.
" Anh Niên…"
" Mau cút đi."
" Anh xem ngay cả ghen tuông cô ấy cũng không có, anh có chắc là cô ấy thật lòng yêu anh không?"
" Tôi không nói lại lần hai."
" Hừ…"
Lương Ái Nhu đạt được mục đích nên cũng không ở lại quá lâu, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài. Khi đi ngang Bạch Ngữ Ninh không quên nở nụ cười của kẻ chiến thắng, còn giả vờ hai người thật sự đã xảy ra chuyện gì đưa tay lên sờ đôi môi và cổ của mình nhằm để cho Bạch Ngữ Ninh ghen tức, sau khi rời khỏi tập đoàn cô rủ người bạn thân nhất của mình đi ăn mừng.
Người vừa rời khỏi, Bạch Ngữ Ninh tiếp tục dùng bữa tối của mình, chuyện lúc nãy của hai người họ, thật lòng cô không hề để ý đến, tâm trí lúc đó chỉ quanh quẩn mùi đồ ăn thơm phức, mùi hương của món cô yêu thích nhất. Trong lòng vô cùng cảm kích khi anh đã đặt món cô yêu thích.
Trong lúc thưởng thức Bạch Ngữ Ninh cảm nhận được cơn ớn lạnh quanh mình, cô vội ngước mặt lên nhìn thấy gương mặt lạnh băng kia khiến cô có chút nghẹn cơm trong cổ họng.
" Hoắc Tổng!"
" Đi vào trong."
" Nhưng mà tôi đang ăn dang dở."
Bắt gặp ngay ánh mắt sắc bén kia, tay chân nhanh nhẹn thu dọn đồ của mình theo chân anh vào trong. Cô đi phía sau anh không ngừng lẩm bẩm mắng người, sau khi vào trong cô còn muốn dùng bữa tiếp nhưng bị anh trực tiếp cướp đi đồ ăn trước mắt.
" Chuyện lúc nãy không như em nghĩ đâu!"
" Em biết rồi!"
" Thật sự đã biết."
" Ừm."
Đột nhiên nhớ lại những lời Lương Ái Nhu nói khi nãy cộng với ánh mắt của cô lúc nào cũng đang nhìn đồ ăn trên tay mình, anh tự giễu cợt chính mình.
" Anh không quan trọng hơn thức ăn sao?"
" Ừm…"
Bạch Ngữ Ninh biết mình lỡ lời liền đưa tay bịt miệng mình lại, khi nãy lo chú tâm đến phần ăn của mình nên không chú ý đến câu hỏi của anh, gương mặt của anh bắt đầu đen lại, cô mắng thầm chính mình vội suy nghĩ từ ngữ để biện minh.
" K…không phải như vậy, khi nãy em vô cùng ghen nhưng nghĩ đến thân phận của mình với Lương tiểu thư, em cảm thấy mình không xứng nếu anh với cô ấy là một đôi thì sẽ tốt hơn."
Bạch Ngữ Ninh không nghĩ bản thân sẽ dùng giọng điệu trà xanh này để thoát cơn hoạn nạn, cô còn giương đôi mắt sắp khóc kia để cho anh tin những gì mình nói là sự thật. Quả thật cô chỉ cần dùng những thứ này đều có thể hạ gục anh.
" Vậy thì cứ giữ chặt anh bên mình đừng buông tay là được. Anh tuyệt đối sẽ không đổi lòng."
Hoắc Mạc Niên ôm Bạch Ngữ Ninh vào lòng an ủi, nếu sau này nghĩ làm ở tập đoàn cô nhất định sẽ đi làm diễn viên, cô diễn đạt thế này mà. Còn tưởng bản thân sẽ tiếp tục thưởng thức món ngon nhưng cô đã nhận ra điều bất thường vội đẩy người anh ra nhưng không được.
" Niên, anh mau buông em ra."
" Bé con hư hỏng, nói dối sẽ bị phạt."
Hoắc Mạc Niên nói bên tai rồi cắn nhẹ lên vành tai đỏ rực của cô. Anh biết cô đang nói dối mình, vì không muốn vạch trần cô nên phối hợp cùng cô diễn xuất. Bạch Ngữ Ninh thấy tình huống bất lợi cho mình liền vùng vẫy muốn chạy thoát.
" Hừ, em xem anh là trẻ lên ba sao? Anh đứng ở vị trí này cũng không dễ dàng nhưng anh biết đâu là lời nói thật đâu là lời nói dối."
" Niên, em sai rồi tha cho em đi."
" Bé con sai thì phải được dạy dỗ như vậy sẽ khô g tái phạm nữa."
" Ưm…"