Chuyện của Lương Tình và Hoắc Trân Mông cả hai đều quyết định chưa công khai, hai người sẽ yêu nhau thầm lặng một thời gian mới lật bài với gia đình.
Sang ngày hôm sau Bạch Ngữ Ninh vẫn đi làm như thường lệ, dáng đi của cô có chút kì lạ khiến người khác đi phía sau mình nhắc nhở, cô chỉ nhẹ nhàng cười lấy lý do bản thân bị đau chân mới qua sự xấu hổ này.
Bạch Ngữ Ninh nhìn hung thủ gây ra đang chễm trệ trước mặt, cô muốn xông cào lên mặt anh. Nén cơn giận xuống, cô đưa tài liệu cho anh kí, nhưng không hề nhìn anh mà quay đi. Hoắc Mạc Niên biết cô giận anh vì điều gì, anh nhận tài liệu rồi ôm cô ngồi trên đùi mình.
" Còn đau sao?"
" Hừ! Thả em ra."
" Để anh xem có vết thương không?"
" Đừng."
Bạch Ngữ Ninh vội ngăn bàn tay hư hỏng kia lại, nếu không chỉ sợ bản thân thiệt thòi hơn thôi. Cũng may có tiếng chuông điện thoại cứu cô một mạng này, nhân lúc anh nói chuyện với đối tác cô liền chuồn đi mất.
Đến giờ nghỉ trưa Bạch Ngữ Ninh nhận được tin nhắn của Trương Mịch Lam gửi tới, cô nghĩ chuyện gì cũng sẽ đến thôi, cô gửi tin nhắn cho anh trước rồi mới ra ngoài. Hoắc Mạc Niên nhận được tin của cô cũng không hoài nghi, vì không có cô cùng dùng bữa nên anh sẽ làm việc tiếp tục.
Tại nhà hàng CIF, Trương Mịch Lam và Bạch Ngữ Ninh ngồi đối diện với nhau, cô vẫn chưa hề lên tiếng, ngồi chờ đợi bà dùng bữa xong. Mỗi động tác của bà đều toát lên một vẻ quý phái, sau khi dùng bữa xong, bà uống một ngụm nước mới từ từ lên tiếng.
" Không dùng bữa sao? Tôi sẽ không keo kiệt đến thế đâu!"
" Con không đói thưa phu nhân."
" Chắc có lẽ cô cũng đón được một phần tôi gọi cô đến đây rồi nhỉ?"
" Phu nhân cứ nói thẳng."
" Tôi không đồng ý cô và con trai tôi quen nhau, tôi cũng tìm hiểu về gia thế cô. Tuy cô rất đáng thương nhưng con dâu của Hoắc Gia chỉ thuộc về Ái Nhu, tôi khuyên cô nên rút rui sớm như vậy sẽ không đau khổ cho sau này. Nếu cô rời khỏi Mạc Niên tôi sẽ cho cô thứ cô muốn."
" Bất cứ thứ gì sao?"
" Đương nhiên, dù gì cô ở bên Mạc Niên cũng lâu coi như đó là đền bù cho cô. Cô muốn gì? Tiền sao? Tôi sẽ cho cô 500 vạn."
Trong lòng Bạch Ngữ Ninh đang đếm con số mà bà đưa ra, không nghĩ đến bà sẽ đưa ra con số lớn như vậy.
" Cô còn chê ít sao?"
" Con không dám."
" Đây là 500 vạn, nhận tiền xong thì cách xa con trai tôi xa một chút."
" Tôi còn một điều nữa."
" Cái gì?"
" Tôi muốn phu nhân cho người giúp tôi xoá dấu vết tôi ở sân bay, khi nào tôi đi tôi sẽ nhắn, hiện giờ nếu tôi bỏ đi chắc chắn anh ấy sẽ không chấp nhận."
" Được."
Sau khi bàn bạc, Bạch Ngữ Ninh nhìn tấm chi phiếu trong tay mà mừng rỡ, số tiền này với số tiền cô tích góp trong thẻ cũng đủ cô sống một cuộc sống an nhàn rồi. Trương Mịch Lam thấy cô yêu thích tiền như vậy, trong lòng không ngừng chế giễu, nếu biết cô thích tiền như vậy chắc chắn bà sẽ tìm cô sớm hơn một chút.
Đến tập đoàn Bạch Ngữ Ninh cất đi tờ chi phiếu 500 vạn kia, trước khi cất cô còn hôn lên nó một cái, xoay tới xoay lui phát hiện không có ai mới an tâm cất đi rồi trở về dáng vẻ bình thường ngồi vào làm việc. Vì mới nhận được tiền nên tâm trạng cô rất tốt, miệng lúc nào cũng cười rất tươi, đến Hoắc Mạc Niên cũng dễ phát hiện ra hôm nay cô rất khác.
Buổi tối tan làm Bạch Ngữ Ninh đã đích thân làm cho anh một bàn ăn thịnh soạn, trong lúc ngồi ăn, cô cứ ngồi nhìn chằm chằm anh trong đầu không ngừng suy nghĩ vu vơ.
" Sao vậy?"
" Không có gì! Anh thấy tay nghề em thế nào?"
" Tạm được."
" Xùy! Tạm được thôi sao? Sau này em không nấu cho anh nữa."
" Em không nấu thì anh sẽ nấu cho em ăn."
" Hừ em mới không thèm."
Đêm nay Hoắc Mạc Niên ở lại chung cư của cô, hai người ngồi coi phim ở phòng khách, anh vừa muốn đụng vào cô liền bị đẩy ra, cô còn lấy lí do còn đau nên tạm thời thoát được mánh vuốt của sói đói.
Nhìn con mồi thơm ngon trước mặt, Hoắc Mạc Niên đen mặc nhìn chằm chằm cô. Thấy cô không quan tâm mình còn chăm chú nhìn màn hình kia đang chiếu, anh bực dọc ngồi một bên, thấy cô vẫn không quan tâm mình, anh lại đứng lên đi đến phòng bếp uống nước. Mỗi động tác của anh đều rất mạnh như đang cố ý để cho cô thấy anh đang không vui.
Thấy không lây chuyển được cái người vô lương tâm kia, Hoắc Mạc Niên đen mặt bước đến tắt ti vi rồi bế cô vào phòng.
" Aa anh bỏ em xuống, em chưa muốn đi ngủ."
" Vậy chúng ta vận động một chút cho dễ ngủ."
" Không được. Em còn đau đấy."
" Vậy để anh kiểm tra cho em."
" Aaa cái đồ biến thái này."
Để Bạch Ngữ Ninh không phản kháng, anh nhanh chóng hôn lên môi cô, những lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng. Đôi bàn tay bận bịu cởi từng nút áo ngủ của cô, xoa lấy ngực đầy đặn kia.
Chốc lát căn phòng trở nên nóng rực, cả hai đều nóng như nằm trên đống lửa, gương mặt cô mơ hồ vì khoái cảm liên tục ập đến, tiếng rên rỉ nhỏ càng khiến người đàn ông ở trên có thêm sức cày cấy hơn. Hoắc Mạc Niên lúc đầu chỉ tính làm một lần, nhưng khi vào được bên trong lại không muốn rút ra cứ liên tục ra vào không biết mệt.
" Niên…ân…rút…ưm…"
" Một lần nữa."
Một lần nữa con mẹ anh, Bạch Ngữ Ninh lại nghe lời từ miệng anh, cô rất muốn chửi nhưng không còn sức nữa, cả người đều mềm nhũn như nước mặc cho anh ra vào kịch liệt. Cô không biết một lần nữa của anh là đến khi nào mới kết thúc. Cô chỉ nhớ bản thân chỉ vừa chợp mắt một chút lại nghe được tiếng đồng hồ báo thức, cô thật muốn chửi thề vào buổi sáng.
Sang ngày hôm sau Bạch Ngữ Ninh vẫn đi làm như thường lệ, dáng đi của cô có chút kì lạ khiến người khác đi phía sau mình nhắc nhở, cô chỉ nhẹ nhàng cười lấy lý do bản thân bị đau chân mới qua sự xấu hổ này.
Bạch Ngữ Ninh nhìn hung thủ gây ra đang chễm trệ trước mặt, cô muốn xông cào lên mặt anh. Nén cơn giận xuống, cô đưa tài liệu cho anh kí, nhưng không hề nhìn anh mà quay đi. Hoắc Mạc Niên biết cô giận anh vì điều gì, anh nhận tài liệu rồi ôm cô ngồi trên đùi mình.
" Còn đau sao?"
" Hừ! Thả em ra."
" Để anh xem có vết thương không?"
" Đừng."
Bạch Ngữ Ninh vội ngăn bàn tay hư hỏng kia lại, nếu không chỉ sợ bản thân thiệt thòi hơn thôi. Cũng may có tiếng chuông điện thoại cứu cô một mạng này, nhân lúc anh nói chuyện với đối tác cô liền chuồn đi mất.
Đến giờ nghỉ trưa Bạch Ngữ Ninh nhận được tin nhắn của Trương Mịch Lam gửi tới, cô nghĩ chuyện gì cũng sẽ đến thôi, cô gửi tin nhắn cho anh trước rồi mới ra ngoài. Hoắc Mạc Niên nhận được tin của cô cũng không hoài nghi, vì không có cô cùng dùng bữa nên anh sẽ làm việc tiếp tục.
Tại nhà hàng CIF, Trương Mịch Lam và Bạch Ngữ Ninh ngồi đối diện với nhau, cô vẫn chưa hề lên tiếng, ngồi chờ đợi bà dùng bữa xong. Mỗi động tác của bà đều toát lên một vẻ quý phái, sau khi dùng bữa xong, bà uống một ngụm nước mới từ từ lên tiếng.
" Không dùng bữa sao? Tôi sẽ không keo kiệt đến thế đâu!"
" Con không đói thưa phu nhân."
" Chắc có lẽ cô cũng đón được một phần tôi gọi cô đến đây rồi nhỉ?"
" Phu nhân cứ nói thẳng."
" Tôi không đồng ý cô và con trai tôi quen nhau, tôi cũng tìm hiểu về gia thế cô. Tuy cô rất đáng thương nhưng con dâu của Hoắc Gia chỉ thuộc về Ái Nhu, tôi khuyên cô nên rút rui sớm như vậy sẽ không đau khổ cho sau này. Nếu cô rời khỏi Mạc Niên tôi sẽ cho cô thứ cô muốn."
" Bất cứ thứ gì sao?"
" Đương nhiên, dù gì cô ở bên Mạc Niên cũng lâu coi như đó là đền bù cho cô. Cô muốn gì? Tiền sao? Tôi sẽ cho cô 500 vạn."
Trong lòng Bạch Ngữ Ninh đang đếm con số mà bà đưa ra, không nghĩ đến bà sẽ đưa ra con số lớn như vậy.
" Cô còn chê ít sao?"
" Con không dám."
" Đây là 500 vạn, nhận tiền xong thì cách xa con trai tôi xa một chút."
" Tôi còn một điều nữa."
" Cái gì?"
" Tôi muốn phu nhân cho người giúp tôi xoá dấu vết tôi ở sân bay, khi nào tôi đi tôi sẽ nhắn, hiện giờ nếu tôi bỏ đi chắc chắn anh ấy sẽ không chấp nhận."
" Được."
Sau khi bàn bạc, Bạch Ngữ Ninh nhìn tấm chi phiếu trong tay mà mừng rỡ, số tiền này với số tiền cô tích góp trong thẻ cũng đủ cô sống một cuộc sống an nhàn rồi. Trương Mịch Lam thấy cô yêu thích tiền như vậy, trong lòng không ngừng chế giễu, nếu biết cô thích tiền như vậy chắc chắn bà sẽ tìm cô sớm hơn một chút.
Đến tập đoàn Bạch Ngữ Ninh cất đi tờ chi phiếu 500 vạn kia, trước khi cất cô còn hôn lên nó một cái, xoay tới xoay lui phát hiện không có ai mới an tâm cất đi rồi trở về dáng vẻ bình thường ngồi vào làm việc. Vì mới nhận được tiền nên tâm trạng cô rất tốt, miệng lúc nào cũng cười rất tươi, đến Hoắc Mạc Niên cũng dễ phát hiện ra hôm nay cô rất khác.
Buổi tối tan làm Bạch Ngữ Ninh đã đích thân làm cho anh một bàn ăn thịnh soạn, trong lúc ngồi ăn, cô cứ ngồi nhìn chằm chằm anh trong đầu không ngừng suy nghĩ vu vơ.
" Sao vậy?"
" Không có gì! Anh thấy tay nghề em thế nào?"
" Tạm được."
" Xùy! Tạm được thôi sao? Sau này em không nấu cho anh nữa."
" Em không nấu thì anh sẽ nấu cho em ăn."
" Hừ em mới không thèm."
Đêm nay Hoắc Mạc Niên ở lại chung cư của cô, hai người ngồi coi phim ở phòng khách, anh vừa muốn đụng vào cô liền bị đẩy ra, cô còn lấy lí do còn đau nên tạm thời thoát được mánh vuốt của sói đói.
Nhìn con mồi thơm ngon trước mặt, Hoắc Mạc Niên đen mặc nhìn chằm chằm cô. Thấy cô không quan tâm mình còn chăm chú nhìn màn hình kia đang chiếu, anh bực dọc ngồi một bên, thấy cô vẫn không quan tâm mình, anh lại đứng lên đi đến phòng bếp uống nước. Mỗi động tác của anh đều rất mạnh như đang cố ý để cho cô thấy anh đang không vui.
Thấy không lây chuyển được cái người vô lương tâm kia, Hoắc Mạc Niên đen mặt bước đến tắt ti vi rồi bế cô vào phòng.
" Aa anh bỏ em xuống, em chưa muốn đi ngủ."
" Vậy chúng ta vận động một chút cho dễ ngủ."
" Không được. Em còn đau đấy."
" Vậy để anh kiểm tra cho em."
" Aaa cái đồ biến thái này."
Để Bạch Ngữ Ninh không phản kháng, anh nhanh chóng hôn lên môi cô, những lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng. Đôi bàn tay bận bịu cởi từng nút áo ngủ của cô, xoa lấy ngực đầy đặn kia.
Chốc lát căn phòng trở nên nóng rực, cả hai đều nóng như nằm trên đống lửa, gương mặt cô mơ hồ vì khoái cảm liên tục ập đến, tiếng rên rỉ nhỏ càng khiến người đàn ông ở trên có thêm sức cày cấy hơn. Hoắc Mạc Niên lúc đầu chỉ tính làm một lần, nhưng khi vào được bên trong lại không muốn rút ra cứ liên tục ra vào không biết mệt.
" Niên…ân…rút…ưm…"
" Một lần nữa."
Một lần nữa con mẹ anh, Bạch Ngữ Ninh lại nghe lời từ miệng anh, cô rất muốn chửi nhưng không còn sức nữa, cả người đều mềm nhũn như nước mặc cho anh ra vào kịch liệt. Cô không biết một lần nữa của anh là đến khi nào mới kết thúc. Cô chỉ nhớ bản thân chỉ vừa chợp mắt một chút lại nghe được tiếng đồng hồ báo thức, cô thật muốn chửi thề vào buổi sáng.