Cố Kiều thấy trưởng phòng đi đến phòng pha coffee, cô ta phải nhanh cơ hội này nên đã đi theo hắn vào trong.
" Trưởng Phòng, để tôi giúp anh pha một cốc, trước kia tôi có tay nghề pha lắm ai cũng khen ngon cả."
" Được vậy phiền cô rồi."
" Không sao ạ."
" Thật ra thì tôi cảm thấy rất thích trưởng phòng, bởi vì trưởng phòng rất ưu tú."
" V…vậy sao? tôi cũng biết bản thân rất ưu tú haha."
" Những người đàn ông như vậy thường rất thu hút, chắc trưởng phòng có rất nhiều người theo đuổi lắm."
" Cô nói quá! Tôi đã có vợ con rồi nhưng mà trước kia đúng là tôi được nhiều người theo đuổi thật haha."
Trưởng phòng rất thích ai đó khen mình đủ điều, Cố Kiều nắm bắt điểm yếu này mà tiến công, khen đủ kiểu khiến hắn cười tít mắt. Mấy đồng nghiệp nam bước vào thì thấy hai người họ nói chuyện vui vẻ nên cũng góp vui vào. Một đồng nghiệp nữ nhìn vào liền ganh tị mắng Cố Kiều đủ thể loại.
" Vậy chiều nay chúng ta phải uống không say không về."
" Được."
" Em không uống được nhiều đâu ạ."
" Không sao? Có bọn anh ở đây nếu em say thì anh sẽ đưa em về đến tận nhà."
" Vâng! Vậy em cảm ơn trước."
Sau khi ăn xong Hoắc Mạc Niên bế cô đi đến phòng sách, anh ngồi làm việc còn cô thì ngồi đọc sách. Những cuốn sách này Bạch Ngữ Ninh cảm thấy rất nhàm chán nếu chúng được thay bằng những cuốn truyện thì tuyệt vời biết bao.
Bạch Ngữ Ninh nhìn không gian phòng toàn là chứa đựng những cuốn sách liên quan đến chính trị, kinh tế, cô hết hứng thú mà thở dài. Hoắc Mạc Niên đương nhiên nhìn ra con mèo lười kia đang chán nãn, anh mỉm cười bỏ công việc sang một bên mà đi đến chỗ cô.
Bạch Ngữ Ninh đang nằm sấp trên ghế sô pha, buổi sáng cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần ngắn, nên một đôi chân trắng thon dài đang đu đưa từng nhịp đập vào mắt anh. Hơi thở anh trở nên nặng nề hơn, trước kia anh rất tự tin bản thân có thể kiềm chế được cơn dục vọng của mình nhưng từ khi cùng cô trải qua những cơn khoái cảm triền miên kia lại không dứt ra được, chỉ cần cô làm hành động nhỏ lộ da thịt thì anh đã kiềm lòng không được mà muốn lần nữa.
Hoắc Mạc Niên đưa tay bế cô lên rồi để cô yên vị trên đùi của mình, anh vùi mặt vào hõm cổ ngửi lấy mùi thơm đặc trưng của cô.
" Chán sao? Có muốn đi chơi không?"
" Không muốn, em muốn về nhà."
" Không được."
Bạch Ngữ Ninh nghe câu dứt khoát của anh liền khó hiểu, chẳng lẽ anh muốn cô ở đây cùng với anh sao? Hoắc Mạc Niên siết chặt vòng eo của cô càng ôm chặt hơn như muốn khảm cô vào lòng của mình, sợ bản thân chỉ buông tay thì cô sẽ bỏ chạy mất.
" Chờ một lát anh đưa em về."
" Ừm."
Để Bạch Ngữ Ninh bớt nhàm chán nên đã cho cô mượn máy tính để xem phim còn căn dặn người làm đem trái cây cho cô dùng. Dì Lam là người đem vào, nhìn thấy cô nằm hưởng thụ như thế liền tức giận, vẻ mặt cũng không kiên nể mà liếc cô.
" Thiếu gia, cậu có muốn dùng không?"
" Không, cứ đem cho cô ấy đi."
Bạch Ngữ Ninh vừa ăn vừa nhìn vẻ mặt tức giận của Dì Lam mà phì cười, khiến bà tức xanh mặt hận không thể đi đến tát cô một cái, bà thở phì phò quay người bước ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, miệng bà bắt đầu chửi bới liên tục để hả cơn giận.
" Để xem cô còn đắc ý được bao lâu hứ, Ái Nhu tiểu thư về nước thì cô nhất định sẽ bị thiếu gia nhà tôi đá ra xa, đến lúc đó tôi sẽ cười vào mặt cô haha."
Bạch Ngữ Ninh xem phim một lát thì con mắt đã không thể mở lên được, chịu đựng một chút cũng đã gục xuống lúc nào không hay. Sợ cô ngủ không thoải mái nên anh nhẹ nhàng bế cô lên quay về phòng ngủ.
Trước khi đi Hoắc Mạc Niên đã kêu người chuẩn bị bộ váy khác cho cô, anh chở cô đi ăn tối trước rồi cả hai về nhà cô. Vừa vào cửa, anh đã ép cô lên tường mà hôn lấy đôi môi căng mọng kia. Sợ cô còn đau nên đã rời đi trước khi anh mất khống chế.
Hoắc Mạc Niên ngồi trong xe trước chung cư của cô, cửa xe cũng được kéo xuống để hơi lạnh chen vào để dập tắt cơn dục vọng kia, anh hút một điếu thuốc để đầu óc được thoáng một chút không nên nghĩ đến gương mặt quyến rũ kia.
_________
Buổi chiều sau khi tan làm Cố Kiều cùng với đồng nghiệp đi uống rượu. Thật chất chỉ có một mình cô ta là nữ trong số đó, cô ta có mời thêm vài người nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.
Khi đến nơi Cố Kiều lựa chỗ ngồi gần với trưởng phòng. Từ khi nghe được những lời mật ngọt kia, hắn bắt đầu để ý đến Cố Kiều, nghĩ đến cô ta xinh đẹp thế này lại thích hắn như thế sao có thể cưỡng lại được.
Mặc dù đã có vợ con nhưng người vợ ở nhà chỉ biết cắm đầu vào bếp núc, thân hình cũng không đẹp như ngày xưa, lúc nào cũng ngửi được mùi hôi khiến ông ta chán ghét mỗi khi về nhà.
Trong lúc uống rượu tay của trưởng phòng liền đặt lên đùi của cô ta vuốt ve, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ kia hắn càng hưng phấn hơn.
" Nào chúng ta cùng nâng ly."
" Em rất vui khi được làm đồng nghiệp của mọi người, những kỉ niệm ấy em sẽ không quên. Có lẽ đây là lần cuối em làm cùng mọi người, tuần sau là kết thúc thời gian thử việc em không biết Hoắc Tổng có giữ em lại hay không? Nhưng mà em rất biết ơn mọi người nhiệt tình chỉ dẫn công việc cho em."
" Anh nghĩ em tốt tính như thế chắc chắn Hoắc Tổng sẽ chọn một người tài giỏi như em."
“Đúng vậy, một nhân viên tốt nên được giữ lại.”
" Trưởng phòng nói rất đúng, nào Kiều Kiều em không cần phải sợ đâu, có trưởng phòng ở đây nhất định sẽ giúp em."
" Em cảm ơn trưởng phòng rất nhiều."
" Cạn ly."
Việc sờ mó của trưởng phòng, Cố Kiều không những không tránh né mà còn cố ý đưa ánh mắt thâm tình của mình nhìn hân.
Bọn họ uống say đến gần 22 giờ mới về nhà, cả người Cố Kiều say bí tị được Hàn Dung đưa về, hắn là đồng nghiệp cũng chính là người thương thầm Cố Kiều, khi nhận được lệnh hộ tống cô về trong lòng không ngừng nhảy múa.
Trưởng phòng mặc dù say nhưng vẫn nhất quyết định đưa Cố Kiều về nhưng lại bị cản trở đành trơ mắt nhìn Cố Kiều bị đưa đi.