Ngày đầu tuần đi làm Bạch Ngữ Ninh chẳng có tí sức lực nào cả, nếu không phải cái tên đầu xỏ bên cạnh thì cô không mệt mỏi thế này. Có nhà cao cửa rộng không về lại muốn ở cùng căn nhà chật hẹp với cô. Hai người đang đứng chờ thang máy, từ xa đã có một bóng dáng xinh đẹp chạy đến còn nhiệt tình khoát tay với anh.
" Anh Niên buổi sáng tốt lành."
" Ừm."
Hoắc Mạc Niên gỡ tay Lương Ái Nhu ra đứng sang bên cạnh Bạch Ngữ Ninh, hôm qua đã nghe anh nói về vấn đề này nên cô không còn bất ngờ nữa, cô mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi.
" Bắt đầu hôm nay chúng ta sẽ làm việc chung với nhau, hai người nhất định phải hỗ trợ em đấy."
" Việc thực tập cũng không có nhiều việc đừng cản trở cô ấy làm việc."
" Vậy em sẽ đến hỏi anh."
" Anh không rãnh giải đáp, trợ lý Lâm sẽ là người hỗ trợ cho em, nếu không chấp nhận thì có thể về đừng cản trở người khác."
Bị Hoắc Mạc Niên nói như vậy Lương Ái Nhu ấm ức đứng xụ mặt ra, cô nghe những lời vô tình của anh cũng cảm thấy thương cho thân phận nữ chính, cô không muốn chen vào cuộc nói chuyện của hai người nên giữ im lặng suốt buổi.
Trương Mịch Lam đã cho người sắp xếp bàn làm việc của Lương Ái Nhu trong phòng của anh, còn nhắn tin hăm doạ. Bạch Ngữ Ninh nhìn hai người bước vào trong phòng, cô bĩu mỗi rồi nghiêm túc làm việc của mình.
Hoắc Mạc Niên mặc kệ ánh mắt si mê của Lương Ái Nhu, anh tuyệt tình biến cô thành người vô hình, một cái liếc mắt cũng không cho. Thấy anh nghiêm túc làm việc càng khiến cô u mê hơn, nghĩ đến cái gì đó, cô vội bước đến chỗ anh.
" Niên anh có muốn uống coffee không em pha cho anh!"
" Ở tập đoàn gọi cho đúng vào. Còn nữa tôi không cần."
" Ờh."
Lương Ái Nhu đau lòng quay trở về chỗ ngồi của mình, nhìn hồ sơ trước mặt, cô muốn hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền đến anh nên chỉ sắp xếp lại chúng đợi anh phân công việc. Lúc này có tiếng gõ cửa làm tan đi bầu không khí im lặng này.
" Hoắc Tổng, đã đến giờ họp."
" Ừm."
Thấy Bạch Ngữ Ninh sánh bước bên anh, Lương Ái Nhu cũng chạy theo sau hai người cùng đi đến cuộc họp. Bước vào trong phòng, cô vừa định đi đến chỗ ngồi như thường ngày nhưng Lương Ái Nhu đã nhanh chân chạy vào ngồi vị trí của mình. Hoắc Mạc Niên nhíu mày nhìn hành động của cô ấy, mọi người trong cuộc họp cũng bắt đầu tò mò về mối quan hệ của của ba người.
Bầu không khí trong cuộc họp có chút trầm xuống, Bạch Ngữ Ninh không muốn tranh luận cùng cô ấy nên đã ngồi vào ghế bên cạnh để cho cô ấy ngồi giữa cô và anh. Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Mạc ai nấy đều thầm cầu nguyện thời gian trôi nhanh một chút, chỉ cần anh nhíu mày lại thì bọn họ đều lấy khăn để lau mồ hôi ở trên trán.
Thời gian cuộc họp kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, Hoắc Mạc Niên muốn không gian riêng tư với Bạch Ngữ Ninh nhưng hai người đi đến đâu liền có một cái đuôi đi theo thật phiền phức, còn cố ý chen vào để tách hai người ra. Đến giờ nghĩ trưa, Trương Mịch Lam đem hai phần cơm đến tập đoàn, bà còn cố ý mỉm cười và mời cô vào dùng bữa.
Nụ cười kia làm cho Bạch Ngữ Ninh cảm thấy đó không phải nụ cười chào đón cô, cả hai cùng đi vào trong phòng của anh.
" Ôi trời hai đứa vẫn còn làm việc sao?"
" Bác gái."
" Nào đến đây dùng bữa nào? Thư kí Bạch giúp tôi dọn nó ra nhé."
" Vâng phu nhân."
Hoắc Mạc Niên biết chắc bà ấy đang cố ý, anh đi lại giúp cô một tay bày thức ăn ra. Bạch Ngữ Ninh nhìn rất rõ thấy những thức ăn đó đủ cho hai người ăn, cô cười khinh trong lòng. Trương Mịch Lam giả vờ như phát hiện ra điều gì đó.
" Ấy chết rồi ta quên mất còn có Thư kí Bạch, ta chỉ làm đủ hai phần cho Ái Nhu và Mạc Niên. Để lần sau, ta nhất định sẽ chiêu đại thư kí Bạch món ngon, haiz đúng là ta có tuổi rồi nên trí nhớ lại kém thế này, mong con sẽ không để bụng."
" Thư kí Bạch không phải người như vậy đâu bác."
" Lương Tiểu thư nói rất đúng, chuyện này không đáng để trong lòng đâu ạ! Con xin phép ra ngoài."
Thấy Bạch Ngữ Ninh đi ra ngoài, hai người thầm đắc ý. Hoắc Mạc Niên muốn đi theo cô nhưng lại bị cản trở bởi Lương Ái Nhu.
" Anh Niên chúng ta dùng bữa trưa thôi."
" Phải đấy mẹ nấu toàn những món con thích đấy."
" Mẹ đang cố ý!"
Trương Mịch Lam giữ im lặng, Lương Ái Nhu thấy tình hình không ổn, vừa định khoác tay anh kéo xuống nhưng anh lại né sang một bên giữ khoảng cách, cô định mở lời cứu vớt nhưng bị giọng anh cắt ngang, thậm chí anh còn không thèm liếc cô một cái.
" Hai người cứ dùng bữa đi."
" Niên…"
Trương Mịch Lam tức giận đến đỏ cả mặt, bà không nghĩ anh lại có thể bao che cho Bạch Ngữ Ninh đến mức này. Bà nhất định sẽ tách hai người họ ra cho bằng được. Lương Ái Nhu cũng tức giận không kém, cô lại có thêm hận thù với Bạch Ngữ Ninh hơn.
Hoắc Mạc Niên đi ra ngoài, không thấy Bạch Ngữ Ninh ở chỗ làm việc, anh vội xuống phòng ăn, bước đi nhanh hơn trong có vẻ hấp tấp. Những người đi ngang qua đều chào hỏi nhưng anh lại làm ngơ, ánh mắt dò xét từng nơi để tìm kiếm Bạch Ngữ Ninh.
Thấy Bạch Ngữ Ninh và Lâm Dịch Châu cùng ngồi ăn với nhau thậm chí còn cười rất vui vẻ. Cơn ghen bắt đầu nhóm lửa trong lòng, Lâm Dịch Châu nhìn thấy thân ảnh cường tráng uy nghiêm của Hoắc Tổng đứng sau lưng thư kí Bạch, ánh mắt như muốn nuốt trọn anh ta vào trong bụng, nụ cười như tươi đã tắt đi. Hắn đưa chân đá vào chân cô để ra dấu hiệu, nhưng cô lại không hiểu.
" Sắc mặt anh sao lại thế, không khoẻ chỗ nào sao?"
Bạch Ngữ Ninh còn nhiệt tình đưa tay để đo nhiệt độ trên trán của Lâm Dịch Châu, hành động này cáng khiến hắn run cả chân, vội tránh đi sự đụng chạm này của cô.
" T…thư k…kí B…B…Bạch."
" Sao đấy?"
" Có vẻ như hai người trò chuyện rất vui vẻ!"
Hoắc Mạc Niên cúi xuống nói vào tai của Bạch Ngữ Ninh khiến cô phải rụt cổ xuống. Lâm Dịch Châu lấy cớ để chuồng mất, hắn không muốn ăn cẩu lương và thành bia đỡ đạn thế kia đâu.
" Anh không ở lại ăn sao?"
" Hừ! Em có vẻ thân thiết với trợ lý Lâm nhỉ?"
" Chỉ là quan hệ đồng nghiệp."
" Lần sau đừng động tay chân với nhau như thế!"
" Anh ghen sao?"
" Ừ cho nên về sau cách xa người khác giới ra."
" Anh Niên buổi sáng tốt lành."
" Ừm."
Hoắc Mạc Niên gỡ tay Lương Ái Nhu ra đứng sang bên cạnh Bạch Ngữ Ninh, hôm qua đã nghe anh nói về vấn đề này nên cô không còn bất ngờ nữa, cô mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi.
" Bắt đầu hôm nay chúng ta sẽ làm việc chung với nhau, hai người nhất định phải hỗ trợ em đấy."
" Việc thực tập cũng không có nhiều việc đừng cản trở cô ấy làm việc."
" Vậy em sẽ đến hỏi anh."
" Anh không rãnh giải đáp, trợ lý Lâm sẽ là người hỗ trợ cho em, nếu không chấp nhận thì có thể về đừng cản trở người khác."
Bị Hoắc Mạc Niên nói như vậy Lương Ái Nhu ấm ức đứng xụ mặt ra, cô nghe những lời vô tình của anh cũng cảm thấy thương cho thân phận nữ chính, cô không muốn chen vào cuộc nói chuyện của hai người nên giữ im lặng suốt buổi.
Trương Mịch Lam đã cho người sắp xếp bàn làm việc của Lương Ái Nhu trong phòng của anh, còn nhắn tin hăm doạ. Bạch Ngữ Ninh nhìn hai người bước vào trong phòng, cô bĩu mỗi rồi nghiêm túc làm việc của mình.
Hoắc Mạc Niên mặc kệ ánh mắt si mê của Lương Ái Nhu, anh tuyệt tình biến cô thành người vô hình, một cái liếc mắt cũng không cho. Thấy anh nghiêm túc làm việc càng khiến cô u mê hơn, nghĩ đến cái gì đó, cô vội bước đến chỗ anh.
" Niên anh có muốn uống coffee không em pha cho anh!"
" Ở tập đoàn gọi cho đúng vào. Còn nữa tôi không cần."
" Ờh."
Lương Ái Nhu đau lòng quay trở về chỗ ngồi của mình, nhìn hồ sơ trước mặt, cô muốn hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền đến anh nên chỉ sắp xếp lại chúng đợi anh phân công việc. Lúc này có tiếng gõ cửa làm tan đi bầu không khí im lặng này.
" Hoắc Tổng, đã đến giờ họp."
" Ừm."
Thấy Bạch Ngữ Ninh sánh bước bên anh, Lương Ái Nhu cũng chạy theo sau hai người cùng đi đến cuộc họp. Bước vào trong phòng, cô vừa định đi đến chỗ ngồi như thường ngày nhưng Lương Ái Nhu đã nhanh chân chạy vào ngồi vị trí của mình. Hoắc Mạc Niên nhíu mày nhìn hành động của cô ấy, mọi người trong cuộc họp cũng bắt đầu tò mò về mối quan hệ của của ba người.
Bầu không khí trong cuộc họp có chút trầm xuống, Bạch Ngữ Ninh không muốn tranh luận cùng cô ấy nên đã ngồi vào ghế bên cạnh để cho cô ấy ngồi giữa cô và anh. Mọi người nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Mạc ai nấy đều thầm cầu nguyện thời gian trôi nhanh một chút, chỉ cần anh nhíu mày lại thì bọn họ đều lấy khăn để lau mồ hôi ở trên trán.
Thời gian cuộc họp kéo dài tận hai tiếng đồng hồ, Hoắc Mạc Niên muốn không gian riêng tư với Bạch Ngữ Ninh nhưng hai người đi đến đâu liền có một cái đuôi đi theo thật phiền phức, còn cố ý chen vào để tách hai người ra. Đến giờ nghĩ trưa, Trương Mịch Lam đem hai phần cơm đến tập đoàn, bà còn cố ý mỉm cười và mời cô vào dùng bữa.
Nụ cười kia làm cho Bạch Ngữ Ninh cảm thấy đó không phải nụ cười chào đón cô, cả hai cùng đi vào trong phòng của anh.
" Ôi trời hai đứa vẫn còn làm việc sao?"
" Bác gái."
" Nào đến đây dùng bữa nào? Thư kí Bạch giúp tôi dọn nó ra nhé."
" Vâng phu nhân."
Hoắc Mạc Niên biết chắc bà ấy đang cố ý, anh đi lại giúp cô một tay bày thức ăn ra. Bạch Ngữ Ninh nhìn rất rõ thấy những thức ăn đó đủ cho hai người ăn, cô cười khinh trong lòng. Trương Mịch Lam giả vờ như phát hiện ra điều gì đó.
" Ấy chết rồi ta quên mất còn có Thư kí Bạch, ta chỉ làm đủ hai phần cho Ái Nhu và Mạc Niên. Để lần sau, ta nhất định sẽ chiêu đại thư kí Bạch món ngon, haiz đúng là ta có tuổi rồi nên trí nhớ lại kém thế này, mong con sẽ không để bụng."
" Thư kí Bạch không phải người như vậy đâu bác."
" Lương Tiểu thư nói rất đúng, chuyện này không đáng để trong lòng đâu ạ! Con xin phép ra ngoài."
Thấy Bạch Ngữ Ninh đi ra ngoài, hai người thầm đắc ý. Hoắc Mạc Niên muốn đi theo cô nhưng lại bị cản trở bởi Lương Ái Nhu.
" Anh Niên chúng ta dùng bữa trưa thôi."
" Phải đấy mẹ nấu toàn những món con thích đấy."
" Mẹ đang cố ý!"
Trương Mịch Lam giữ im lặng, Lương Ái Nhu thấy tình hình không ổn, vừa định khoác tay anh kéo xuống nhưng anh lại né sang một bên giữ khoảng cách, cô định mở lời cứu vớt nhưng bị giọng anh cắt ngang, thậm chí anh còn không thèm liếc cô một cái.
" Hai người cứ dùng bữa đi."
" Niên…"
Trương Mịch Lam tức giận đến đỏ cả mặt, bà không nghĩ anh lại có thể bao che cho Bạch Ngữ Ninh đến mức này. Bà nhất định sẽ tách hai người họ ra cho bằng được. Lương Ái Nhu cũng tức giận không kém, cô lại có thêm hận thù với Bạch Ngữ Ninh hơn.
Hoắc Mạc Niên đi ra ngoài, không thấy Bạch Ngữ Ninh ở chỗ làm việc, anh vội xuống phòng ăn, bước đi nhanh hơn trong có vẻ hấp tấp. Những người đi ngang qua đều chào hỏi nhưng anh lại làm ngơ, ánh mắt dò xét từng nơi để tìm kiếm Bạch Ngữ Ninh.
Thấy Bạch Ngữ Ninh và Lâm Dịch Châu cùng ngồi ăn với nhau thậm chí còn cười rất vui vẻ. Cơn ghen bắt đầu nhóm lửa trong lòng, Lâm Dịch Châu nhìn thấy thân ảnh cường tráng uy nghiêm của Hoắc Tổng đứng sau lưng thư kí Bạch, ánh mắt như muốn nuốt trọn anh ta vào trong bụng, nụ cười như tươi đã tắt đi. Hắn đưa chân đá vào chân cô để ra dấu hiệu, nhưng cô lại không hiểu.
" Sắc mặt anh sao lại thế, không khoẻ chỗ nào sao?"
Bạch Ngữ Ninh còn nhiệt tình đưa tay để đo nhiệt độ trên trán của Lâm Dịch Châu, hành động này cáng khiến hắn run cả chân, vội tránh đi sự đụng chạm này của cô.
" T…thư k…kí B…B…Bạch."
" Sao đấy?"
" Có vẻ như hai người trò chuyện rất vui vẻ!"
Hoắc Mạc Niên cúi xuống nói vào tai của Bạch Ngữ Ninh khiến cô phải rụt cổ xuống. Lâm Dịch Châu lấy cớ để chuồng mất, hắn không muốn ăn cẩu lương và thành bia đỡ đạn thế kia đâu.
" Anh không ở lại ăn sao?"
" Hừ! Em có vẻ thân thiết với trợ lý Lâm nhỉ?"
" Chỉ là quan hệ đồng nghiệp."
" Lần sau đừng động tay chân với nhau như thế!"
" Anh ghen sao?"
" Ừ cho nên về sau cách xa người khác giới ra."