Vốn dĩ, Yên Văn Kiệt không muốn nhắc tới chuyện cũ, vạch vết sẹo của Yên Mộc Lam, nhưng Lãnh Phi lại cứ ôm Yên Diệu Nhi bước vào vào lúc không thích hợp, còn thân thiết vô cùng với Yên Diệu Nhi, điều này khiến anh ta sao có thể nhịn?
Điều anh ta không hi vọng nhìn thấy nhất chính là cả nhà Yên Mộc Lam hòa hợp!
“Anh!”
Tiếng xì xào xung quanh, sắc mặt Yên Mộc Lam khó coi tột cùng, nhìn chằm chằm Yên Văn Kiệt, tên khốn này, là muốn sỉ nhục cô trước mặt mọi người sao?
“Chú.”
Tuy nhiên, không đợi Yên Mộc Lam mở miệng mắng, Yên Diệu Nhi trong lòng cô chợt chỉ vào Yên Văn Kiệt, nói với Lãnh Phi: “Chú, ông ta chính là ba của anh họ cháu, là đại xấu xa, thường bắt nạt mẹ cháu, chú thay cháu dạy dỗ ông ta được không?”
Lời trẻ con không cố kỵ!
Yên Diệu Nhi ngây thơ đáng yêu, không hiểu lục đục của người lớn, trong lòng nghĩ thế nào thì nói ra thế nấy.
“Diệu Nhi ngoan, đừng nói linh tinh.”
Yên Mộc Lam nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, con gái mới bốn tuổi, lại phải cùng cô chịu sỉ nhục, về phần Lãnh Phi, anh là người Yên Văn Kiệt đặc biệt tìm tới để nhục nhã mẹ con họ, sao lại chống đối với Yên Văn Kiệt vì mẹ con họ chứ?
Bốp!
Lời của Yên Mộc Lam vừa dứt, bỗng nhiên, tiếng tát chói tai vang lên trong đại đường khách sạn.
Nghiêng đầu nhìn, Yên Văn Kiệt đang che mặt, nằm trên nền nhà dưới chân, khóe miệng rướm máu, mắt trừng như muốn nứt vỡ, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lãnh Phi, không dám tin nói: “Cậu…cậu con mẹ nó dám ra tay đánh tôi?!”
Yên Mộc Lam cũng ngây người.
Cô căn bản không nhìn thấy Lãnh Phi ra tay lúc nào, vừa chuyển mắt, Yên Văn Kiệt đã nằm vật rồi.
“Mẹ nó!”
“Thằng oắt này gan chó to bằng trời, ngay cả cậu chủ nhà họ Yên cũng dám đánh?”
“Xem ra, trên tư liệu nói không sai, thằng oắt này có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, một lời không hợp liền đánh người!”
Khách khứa xung quanh nghệch mặt, liên tục kinh hô.
Ực!
Trong đám người, Yên Phong Lãm và Liễu Thị Ngọc nhìn nhau, hung hăng nuốt nước bọt, cũng bị một màn đột ngột này dọa sợ, ánh mắt nhìn sang Lãnh Phi vô cùng phức tạp.
Có kinh ngạc, có sảng khoái, cũng có lo âu.
Lãnh Phi có thể vì một câu của Yên Diệu Nhi mà ra tay với Yên Văn Kiệt, đây là điều họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Yên Văn Kiệt, cảm giác rất hả giận, lại không nắm chắc, Lãnh Phi hung hăng như vậy, rốt cuộc là phúc, hay là họa?
Lãnh Phi có tiền án phạm tội, còn là tội phạm cưỡng hiếp!
Một khi ở rể nhà họ, đến lúc đó, nếu anh bắt nạt Yên Mộc Lam, ai cản được?
“Miệng anh quá thối, đáng đánh!”
Đối với tiếng kinh hô xung quanh, Lãnh Phi như không nghe thấy, cúi đầu nhìn Yên Văn Kiệt một cái, sau đó nhìn sang Yên Diệu Nhi trong lòng Yên Mộc Lam, hỏi: “Diệu Nhi bây giờ hài lòng rồi chứ?”
“Hài lòng!”
Yên Diệu Nhi gật đầu cười nói: “Chú có thể đánh tiểu xấu xa, cũng có thể đánh đại xấu xa, ngày càng giống ba cháu rồi.”
Chỉ giống sao?
Lãnh Phi không vội vạch trần thân phận của mình, hôm nay là lần đầu tiên ba con họ gặp mặt, muốn khiến Yên Diệu Nhi tiếp nhận người ba đột nhiên lòi ra này, cần có một quá trình.
Từ từ, không vội.
Có thể nhận được sự chấp nhận của Yên Diệu Nhi, Lãnh Phi đã biết đủ rồi.
“Khốn khiếp!”
Yên Chính Kiên ngồi trên chủ vị bàn chính cuối cùng không nhịn được, vỗ bàn đứng dậy, chống gậy đầu rồng, tức giận toàn thân run rẩy, phẫn nộ hét lên: “Người đâu, xử lý tên oắt này cho tôi!”
Tiếng bước chân vội vã truyền tới, mười vệ sĩ đồ đen xông vào đại đường khách sạn, vây một nhà ba người Lãnh Phi vào giữa.
“Oa…”
Đồng thời còn truyền tới tiếng khóc của trẻ con.
“Ba!”
Chỉ thấy Yên Nam vừa lau nước mắt, vừa chạy tới trước mặt Yên Văn Kiệt, tức giận bất bình nói: “Vừa rồi có một tên ngốc đánh con hai bạt tai, còn kêu đám béo tiểu lên mặt con…”
Yên Nam lúc này, hai má sưng đỏ, nước mắt như mưa, từ đầu tới chân đều ướt nhẹp, tản ra mùi khai gay mũi, rõ ràng bị đám đồng bọn kia bắt nạt không nhẹ.
Yên Văn Kiệt phẫn nộ: “Tên ngốc nào?”
Phụt!
Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Yên Nam, Yên Diệu Nhi không nhịn được cười ra tiếng.
Yên Nam ngẩng đầu nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy Lãnh Phi đứng bên cạnh Yên Mộc Lam, sắc mặt tức khắc biến đổi, vội nấp phía sau Yên Văn Kiệt, khóc càng thêm dữ dội, chỉ nói: “Ba, chính là ông ta! Là ông ta đánh con!”
“Là oắt con cậu?”
Yên Văn Kiệt nhìn sang Lãnh Phi, mặt không tin nỗi, anh ta phí hết tâm cơ tìm Lãnh Phi tới, rõ ràng là để Lãnh Phi hành hạ mẹ con Yên Mộc Lam, sao vừa tới, liền mình ăn trái đắng, hai ba con họ đều bị Lãnh Phi bạt tai?
“Không sai, là tôi.”
Lãnh Phi thẳng thắn thừa nhận, hừ nói: “Nhà dột từ nóc, miệng con trai anh thối hệt anh.”
“Nhóc con, cậu con mẹ nó muốn chết!”
Yên Văn Kiệt vươn tay quệt vết máu bên miệng, cắn răng nghiến lợi nói: “Các người còn ngây ra đó làm gì? Đánh cho tôi! Đánh chết tên khốn không biết tốt xấu này!”
“Vâng!”
Mười vệ sĩ áo đen không chút do dự, giơ quyền vây công Lãnh Phi.
Yên Mộc Lam mặt tái nhợt.
Phụ nữ như cô, nào từng gặp phải hiểm cảnh thế này? Những vệ sĩ đồ đen trước mặt đều là tay võ chuyên nghiệp nhà họ Yên bồi dưỡng, ai ấy hung hãn, thân thủ bất phàm, dáng vẻ hung thần ác sát, thực khiến người ta run sợ.
“Đứng đây đừng cử động lung tung, cho tôi mười giây.”
Trong kinh hoảng, bên tai truyền tới giọng nói Lãnh Phi, một khắc sau, bóng đen trước mắt lóe lên, Lãnh Phi liền biến mất không thấy nữa.
Tiếp đó, tiếng tay đấm chân đá vang lên.
Binh!
Một vệ sĩ đồ đen trong số đó bị Lãnh Phi đá bay.
Binh binh!
Sau đó là tên thứ hai, tên thứ ba…
Lãnh Phi đường đường là Lang vương Bắc cảnh, năm năm trong quá khứ, rong ruổi sa trường không ai có thể địch lại, những vệ sĩ này của nhà họ Yên há có thể so bì? Lãnh Phi đối phó họ, như hổ vào đàn dê, thực sự chính là chèn ép, bắt nạt người khác!
Một chân một người, đá người như đá bóng.
Chỉ ngắn ngủi vài hơi thở, mười vệ sĩ đồ đen đều ngã bay ra ngoài, như những viên đạn người, phá nát bàn ăn đại đường khách sạn, một vùng hỗn loạn.
Bao gồm cả bàn chính của Yên Chính Kiên!
“Bảy giây.”
Đánh xong, Lãnh Phi lắc đầu, thất vọng nói: “Các người còn kém hơn dự đoán của tôi.”
Toàn trường yên lặng!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang Lãnh Phi đều như ban ngày nhìn thấy quỷ, biết tên này là kẻ cuồng bạo lực, lại không nghĩ tới, cuồng tới mức này.
“Oa, chú thật tuyệt!”
Người hồi thần đầu tiên lại là Yên Diệu Nhi, cô bé kích động ở trong lòng Yên Mộc Lam vỗ tay cho Lãnh Phi, ánh mắt lóe sáng tràn ngập sùng bái, không chút sợ anh.
Có lẽ, đây chính là cha con liền tâm đi, có cảm giác thân thiết tự nhiên.
“Anh…”
Đáy lòng Yên Mộc Lam lại nổi lên sóng gió, bất giác lùi về sau vài bước, kéo xa khoảng cách với Lãnh Phi, nghi hoặc nói: “Anh đang làm gì?”
Đánh ba con Yên Văn Kiệt!
Đại náo nghi thức đính hôn!
Hành động của Lãnh Phi khiến Yên Mộc Lam cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi, giống với mọi người, trong đầu cô cũng có một chuỗi nghi vấn: “Đây chính là người chồng ông cẩn thận chọn cho mình? Không phải đặc biệt đến sỉ nhục mình sao? Hình như…không giống lắm!”
“Chẳng lẽ, có âm mưu gì khác???”
Trăm mối không được giải đáp.
Lãnh Phi và Yên Mộc Lam bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc nói: “Có tôi ở đây, sau này, không ai có thể bắt nạt em và Diệu Nhi.”
“Tại sao?”
Yên Mộc Lam bật nói.
Cô nghĩ không thông!
Trước mặt nhiều khách khứa như vậy, Lãnh Phi khiến nhà họ Yên mất sạch mặt mũi, Yên Văn Kiệt cũng tốt, Yên Chính Kiên cũng được, nhất định sẽ không tiếc trả giá giết chết anh.
Vì mẹ con họ, đáng sao?
“Vì từ giờ trở đi, em là vợ tôi, Diệu Nhi là con gái tôi, chúng ta là người một nhà.” Giọng Lãnh Phi không lớn, lại rất kiên định, hùng hồn.