• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô Yên, là chúng tôi có mắt không tròng, bị ma quỷ sai khiến, đồng ý ký hợp đồng với tên khốn Yên Văn Kiệt kia."

Chát!

Vừa nói, vừa tự tát mình một cái.

"Chúng tôi biết sai rồi, đã bắt Yên Văn Kiệt tới đây, mong cô Yên cho chúng tôi một cơ hội."

Chát!

Lại một cái tát nữa.

"Ngoại trừ cô Yên, chúng tôi sẽ không ký với ai hết!"

Chát!

Ba người tôi một lời anh một câu, vừa nói vừa đánh, quỳ xuống đất xin tha, không quá hai phút, trên mặt đã sưng phù lên, thảm hại không chịu nổi, đâu còn phong thái ngạo mạn của tổng giám đốc công ty chứ.

"Mấy, mấy người, mấy người đang làm gì vậy?"

Từ đầu tới cuối Yên Mộc Lam đều trong trạng thái khiếp sợ và nghi ngờ, trái tim đập nhanh điên cuồng, nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực không thể tin được vào hai mắt mình.

Những người này... điên rồi sao?

Không hiểu sao tự nhiên lại cùng chạy tới, quỳ xuống dập đập nhận sai với cô?

Không phải chỉ vì ký một bản hợp đồng thôi sao.

Muốn trách, cũng là trách Yên Văn Kiệt đê tiện không biết xấu hổ, không thể tính hết lên đầu bọn họ được, sao phải đến nông nỗi này, sao phải đến nông nỗi này.

"Mọi người mau đứng lên..."

Trong hoảng hốt, Yên Mộc Lam theo bản năng duỗi tay ra đỡ, nhưng khi cô vừa định đỡ Triệu Thao, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn tay trái của Triệu Thao, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, hỏi: "Triệu tổng, tay ông làm sao vậy?"

Mãi đến lúc này, cô mới chú ý tới, tay trái của Triệu Thao quấn một tấm băng vải màu trắng, treo trên cổ, có vẻ như bị thương, tay áo trái trống không, không nhìn thấy tay trái đâu.

"Cô Yên, đây."

Triệu Thao không trả lời, mà lấy ra một cái hộp gỗ khoảng hai mươi centi, đưa cho Yên Mộc Lam.

"Đây là?"

Mày Yên Mộc Lam nhíu càng chặt, không hiểu ý của Triệu Thao, nhận lấy hộp gỗ, mở ra quét mắt hai lần.

"A!!!"

Ngay sau đó, tiếng hét chói tai vang lên.

Sắc mặt Yên Mộc Lam thay đổi rất lớn, hãi hùng khiếp vía, da đầu lập tức nổ tung, theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đôi tay run rẩy, hộp gỗ rời tay rơi ra, rơi xuống dưới sàn nhà.

Một cánh tay trái đầy máu, lăn ra từ trong hộp gỗ...

"Triệu tổng, tay ông! Tay ông!

Nghĩ đến tay áo trống rỗng của Triệu Thao, Yên Mộc Lam sao còn không rõ, trong hộp gỗ, đúng là cánh tay trái không hiểu vì sao bị chặt mất của Triệu Thao!

"Cô Yên, tôi sai rồi!"

Thái độ của Triệu Thao thành khẩn nói: "Trước kia là tôi to gan lớn mật, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, dùng bàn tay này sờ chân của cô Yên, bây giờ tôi tự chặt tay trái, coi như tự khiển trách, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của cô Yên..."

Bụp!

Nói xong, còn dập đầu một cái xuống sàn nhà ngay dưới chân Yên Mộc Lam.

"Mấy, mấy người..."

Cả người Yên Mộc Lam đều hóa đá, toàn thân cứng đờ, lòng loạn như ma, như đang nằm mơ, không dám tin nói: "Mọi người đây là vì sao? Là ai bảo mọi người tới?"

"Xin cô Yên tha thứ!"

Nhưng, đám người Triệu Thao chỉ lo dập đầu tạ tội với Yên Mộc Lam, căn bản không trả lời vấn đề của Yên Mộc Lam.

Lãnh Phi đứng ở phía sau Yên Mộc Lam, chưa nói câu nào.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ kỹ: "Hiệu suất làm việc của nhóc Hồng rất nhanh, chỉ một tin nhắn, mấy tên này đã ngoan ngoãn đến cửa tạ tội."

Sờ chân của vợ tôi à?

Nên phạt!

"Mọi người đừng như vậy, đều đứng lên đi."

Chuyện trước đó bị Triệu Thao sờ chân, Yên Mộc Lam đương nhiên nhớ rõ ràng, nhưng tâm địa cô thiện lương, không phải loại đàn bà tàn nhẫn ác độc, không đến mức vì thế mà chặt tay trái của Triệu Thao, nhìn tay áo trống rỗng của Triệu Thao, không đành lòng, thúc giục nói: "Triệu tổng, ông mau đến bệnh viện băng bó lại đi, những chuyện khác sau này lại nói.

"Cô Yên không tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ quỳ đến khi không dậy nổi!"

Thái độ của ba người rất kiên quyết, hoàn toàn không có ý nói đùa.

"Trong lòng Yên Mộc Lam không thể hiểu được, lại không vội vàng truy hỏi, gật đầu nói: "Tôi tha thứ cho mọi người, tha thứ cho mọi người còn không được sao, nhanh lên, nhanh đến bệnh viện đi."

"Thật sao?"

Ba người liếc nhau, âm thầm thở ra, lúc này mới đứng lên.

Nhưng cố tình ngay vào lúc này, tiếng chuông di động của Lãnh Phi vang lên, là tin nhắn đến từ một dãy số lạ, nhưng dãy số này anh nhớ rõ, đã từng xuất hiện trong tư liệu mà vị tướng trung niên cho anh.

Chủ nhân số điện thoại chắc hẳn là Yên Văn Kiệt!

Yên Văn Kiệt bị Lãnh Phi đánh, vậy mà còn dám chủ động liên hệ với anh, như vậy đúng là ngoài dự đoán của anh.

Vì thế, mở tin nhắn ra nhìn.

"Tìm chết!!!"

Nhìn qua chẳng có vẻ gì quan trọng, đồng tử Lãnh Phi đột nhiên co rụt lại, sắc mặt vốn bình đạm lập tức trở lên vô cùng lạnh lẽo, sát khí giữa mày nghiêm nghị.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, phía trước là một câu: "Em rể, tôi cũng vừa mới biết, em họ không chỉ năm năm trước bị đàn ông làm nhục, sinh một đứa con hoang, hơn nữa, năm năm qua cô ta còn không nhàn rỗi, ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, lẳng lơ dâm loạn, là cái xe buýt ai cũng có thể làm chồng, cậu còn toàn tâm toàn ý với cô ta, là một người đàn ông, tôi đều thay cậu cảm thấy không đáng!"

Mà bên dưới, còn có chứng cứ.

Tất cả có năm bức ảnh, tất cả đều là hình ảnh Yên Mộc Lam tiếp xúc thân mật với đàn ông, bối cảnh có ngoài đường, có quán bar, có phòng khách sạn, đàn ông thì có Triệu Thao, có Lý tổng, cũng có Vương tổng.

Đúng là ba tên chết tiệt đứng ở trước mặt Lãnh Phi lúc này.

"Vợ à, lát nữa không phải em muốn ra ngoài dạo phố sao? Chuẩn bị một chút đi, anh đưa bọn họ đi." Lãnh Phi chủ động đứng dậy.

"Anh?"

Một tiếng vợ à này, gọi ra khiến Yên Mộc Lam có hơi hoảng hốt.

"Đi thôi."

Lãnh Phi không đem chuyện ảnh chụp nói với Yên Mộc Lam, mà đẩy đám người Triệu Thao cùng nhau rời đi, hơn nữa thuận tay đóng cửa nhà họ Yên lại.

"Cậu chính là chồng của cô Yên?"

"Tên cuồng bạo lực kia?"

"Phạm tội hiếp dâm?"

Thần sắc của đám người Triệu Thao quái dị đánh giá Lãnh Phi vài lần, rõ ràng là không hiểu rõ lắm, thân phận của Yên Mộc Lam khủng khiếp như vậy, sao có thể gả cho một người đàn ông như Lãnh Phi chứ?

Lãnh Phi biết bọn họ nghĩ gì, liền hỏi: "Là nhóc Hồng bảo các anh tới à?"

"Nhóc Hồng..."

Ba người đều sửng sốt, trong chốc lại không kịp phản ứng.

"Đoạn Thiên Hồng."

Lãnh Phi nói ra một cái tên.

Tức khắc, sắc mặt ba người đều xanh mét, tròng mắt trợn to như chuông đồng, nhìn vào ánh mắt Lãnh Phi, tựa như giữa ban ngày mà gặp được ma quỷ vậy, sợ hãi sâu sắc cũng không thể nào tưởng tượng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK