Đoạn Thiên Hồng, chính là "anh Hồng" trong miệng đám người Triệu Thao.
"Cậu biết anh Hồng?"
"Chẳng lẽ..."
"Cậu sẽ không phải là người mà anh Hồng nói chứ?"
Ba người đều không phải kẻ ngốc, Lãnh Phi không chỉ quen biết Đoạn Thiên Hồng, hơn nữa khi nhắc tới Đoạn Thiên Hồng, còn dùng "nhóc Hồng" để gọi, rất rõ ràng, căn bản không để Đoạn Thiên Hồng vào mắt.
Phịch!
Phịch! Phịch!
Nghĩ đến trước đó Đoạn Thiên Hồng nói trong điện thoại, một câu táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, ba người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hai chân nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lãnh Phi.
"Đại, đại ca, đại gia!"
"Chúng tôi không phải cô ý muốn bỏ đá xuống giếng, đồng ý kí hợp đồng với Yên Văn Kiệt là vì Yên Văn Kiệt vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nói ra điều kiện chúng tôi không thể từ chối, chúng tôi nhất thời bị ma xui quỷ ám, mới..."
"Xin đại gia tha mạng! Tha mạng!"
Ba người dập đầu như giã tỏi, so với vừa nãy đối mặt với Yên Mộc Lam trong lòng còn run sợ hơn, dù sao, bọn họ sợ hãi Yên Mộc Lam là bởi vì sau lưng Yên Mộc Lam, có chỗ dựa khủng bố bọn họ không thể trêu vào.
Mà Lãnh Phi, chính là chỗ dựa của Yên Mộc Lam!
Hiện tại bọn họ cuối cùng cũng hiểu.
Đều đã rõ ràng.
Không trách được trước kia Yên Mộc Lam ở nhà họ Yên vẫn luôn bị xa lánh, bị ức hiếp, đều không có cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn, bây giờ lại một bước lên mây, đột nhiên có chỗ dựa khủng bố.
Không trách được Yên Mộc Lam sẽ gả cho một người đàn ông như Lãnh Phi.
Thì ra, Lãnh Phi mới là nhân vật lớn mà ngay cả anh Hồng cũng không thể trêu vào.
"Câm miệng."
Cúi đầu nhìn xuống đám người Triệu Vĩnh Trinh, gương mặt Lãnh Phi không có biểu tình gì, ánh mắt lạnh lẽo, hừ nói: "Thương nhân chỉ biết đến lợi nhuận, các người tránh hại tìm lợi, đồng ý ký hợp đồng với Yên Văn Kiệt, là chuyện bình thường, biết sai có thể sửa, tới nhà xin lỗi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ."
"Cảm ơn đại gia!"
"Cảm ơn đại gia!"
Ba người cũng không dám ngẩng đầu lên, âm thầm thở ra.
"Nhưng!"
Ngay sau đó, giọng nói của Lãnh Phi thay đổi, lạnh nhạt nói: "Dám động vào người phụ nữ của tôi, chết không đáng tiếc!"
"A?!"
Cơ thể ba người không khống chế được run lên cầm cập, sợ hãi vừa hạ xuống, tức khắc lại trào lên tận cổ, sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là Triệu Thao.
"Đại gia, là tôi bị dục vọng che mất lý tính, có mắt không thấy Thái Sơn, sờ chân của cô Yên, tôi... tôi đáng chết!"
Triệu Thao suýt chút nữa bị dọa tè ra quần, giọng nói run rẩy nói: "Nể mặt anh Hồng, nể mặt tôi đã tự chặt tay trái, xin đại gia coi tôi như rắm thôi, đánh ra đi, chỉ cần đại gia tha cái mạng chó này của tôi, từ nay về sau, Triệu Thao tôi sẽ đi theo làm người hầu, đại gia chỉ đâu đánh đó như thiên lôi!"
"Tự mình xem đi!"
Yên Mộc Lam lúc nào cũng có thể đi ra, lo sợ bị cô nhìn thấy, Lãnh Phi lười không muốn nói mấy lời vô nghĩa với đám người Triệu Thao, thẳng thắn ném điện thoại qua.
"Đây..."
"Đây là..."
Nhìn thấy những tấm ảnh trong điện thoại, đám người Triệu Thao đều sợ ngây người, trợn trừng mắt, vẻ mặt như tro tàn.
Cái quỷ gì vậy?
Người đàn ông trong ảnh đúng là bọn họ, không phải giả, lúc ấy, trong lòng bọn họ đúng là có ôm phụ nữ, nhưng có ông trời làm chứng, phụ nữ mà bọn họ ôm căn bản không phải Yên Mộc Lam.
Sao lại thế...
"Vu oan! Đây là vu oan!"
Lý tổng là người đầu tiên ngẩng đầu, căng da đầu kêu oan: "Đại gia, những tấm ảnh này đều là giả! Tôi thề với trời, tuyệt đối không chạm vào một sợi tóc của cô Yên! Nếu có nửa câu dối trá, sẽ bị sét đánh!"
"Tôi cũng thề!"
"Tôi cũng..."
Triệu Thao lúng túng: "Tôi thề, chỉ từng một lần chạm vào chân của cô Yên."
Ba người mở miệng phát ra lời thề độc, trong lòng lại mắng chửi: Mẹ nó chứ! Con rùa chết tiệt nào không biết xấu hổ, vậy mà trong lúc này lại gửi những tấm ảnh này đến, đây là muốn mạng của ông đây sao!
"Yên Văn Kiệt!"
Đột nhiên, Vương tổng kinh ngạc hô lên một tiếng.
Triệu Thao và Lý tổng nói: "Cái gì mà Yên Văn Kiệt?"
"Hai người xem!"
Vương tổng chỉ vào số điện thoại của người gửi tin nhắn, còn có dòng tin nhắn phía trên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Số điện thoại này là của Yên Văn Kiệt! Hơn nữa, anh ta gọi đại gia là em rể, ngoại trừ Yên Văn Kiệt thì còn có thể là ai?"
Trong nháy mắt, lửa giận trên người ba người ngập trời!
Lãnh Phi hỏi: "Ý các người là, Yên Văn Kiệt gửi một vài tấm ảnh giả đến đây, là cố ý hãm hại các người?"
"Đúng vậy!"
"Chắc chắn là như vậy!"
Ba người đều gật đầu như giã tỏi.
"Vậy nên, chắc hẳn các người đã biết nên làm thế nào rồi chứ?" Lãnh Phi ý vị sâu xa nói.
"Đại gia yên tâm đi, chúng tôi sẽ tìm con rùa kia tính sổ!"
"Khiến cho toàn bộ tập đoàn Yên thị chôn cùng anh ta đi!"
"Đi!"
Ba người hùng hổ, sôi nổi đứng lên, vừa đi vừa gọi điện thoại triệu tập người, gào thét rời khỏi tiểu khu Phúc Uyển, cho đến khi đến tập đoàn Yên thị.
"Xem như các người thức thời."
Giữa mày Lãnh Phi hiện lên một chút tàn khốc.
Anh không ngốc, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, những tấm ảnh đó đều đã được photoshop, là giả, nên cũng không làm gì đám người Triệu Thao, mà mượn tay bọn họ, khiến Yên Văn Kiệt trả giá đắt tương ứng.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
Trước đó khi rời khỏi khách sạn Quân Hoàng, Lãnh Phi đã nhắc nhở ba ông cháu Yên Chính Kiên, Yên Phong Sinh, Yên Văn Kiệt: "Có ai không phục, cứ việc nhắm vào tôi, người dám động đến vợ và con gái tôi, sẽ chết!"
Rõ ràng, bọn họ đã xem lời nhắc nhở của Lãnh Phi là gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để trong lòng.
Nếu đã như vậy, đừng trách tôi không khách khí.
Một lát sau,Yên Mộc Lam từ trong nhà đi ra, thay đổi một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, nhìn qua thanh lệ thoát tục, khí chất bất phàm, hơn nữa gương mặt cô xinh đẹp, làn da trắng nõn, cho dù có so sánh với những nữ ngôi sao trên TV, cũng không thua kém chút nào.
Lãnh Phi nhìn kỹ vài lần, vẻ hung ác trên gương mặt chốc lát đã tan thành mây khói.
"Nhìn tôi làm gì?"
Yên Mộc Lam bước đến trước mặt Lãnh Phi, trừng anh một cái.
"Vợ à, em thật đẹp."
Lãnh Phi cười cười khen cô.
Gương mặt đẹp của Yên Mộc Lam phiếm hồng, hừ nói: "Đừng quên anh đã đồng ý với Diệu Nhi chuyện gì, buổi tối, tôi và Diệu Nhi ngủ giường, anh ngủ dưới sàn, tuy rằng tôi đã đính hôn với anh, nhưng hy vọng anh không nên có ý nghĩ không an phận với tôi."
"Em yên tâm, anh có chừng mực."
Lãnh Phi gật đầu nói: "Trừ phi em không kiềm chế được yêu anh, chủ động nhào vào lòng anh, nếu không chúng ta tôn trọng nhau như khách, tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn."
"Phì, anh năm mờ đi!"
Mặt Yên Mộc Lam càng đỏ hơn, thầm nhủ, anh ta đây là đang đùa giỡn mình sao? Muốn để tôi chủ động nhào vào lòng, cửa cũng không có đâu!
Lúc này, một chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy vào tiểu khu Phúc Uyển.
"Mộc Lam, ở đây!"
Cách xa hai mươi mét, từ vị trí ghế phụ cửa xe đột nhiên được mở ra, một cô gái trẻ tuổi nhô đầu ra, phất tay với Yên Mộc Lam.
Yên Mộc Lam nhìn về phía Lãnh Phi: "Bọn Thu Thảo tới đón tôi, anh..."
"Anh cùng đi với em."
Không đợi Yên Mộc Lam nói xong, Lãnh Phi đã cười nói: "Hai người họ có đôi có cặp, em bây giờ cũng là người có chồng, một người đi chẳng khác nào bóng đèn, có vẻ không hợp lý lắm.
"Anh!"
Yên Mộc Lam muốn nói lại thôi, thầm nhủ thân phận của anh là gì, bản thân còn không rõ ràng sao? Phạm tội cưỡng hiếp! Cuồng bạo lực! Mới ra tù! Anh mà đi theo, vậy mới gọi là không hợp lý lắm không phải à?
Nhưng những lời này đến miệng, cô lại không có mặt mũi nói ra, rất đả kích,