• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yên tâm, tôi không đòi lại tiền.” Lãnh Phi trợn trắng mắt.

“Vậy anh.”

Lãnh Phi lại nhìn về phía một nhân viên bán hàng khác, ra hiệu: “Lát nữa cô đóng gói hết tất cả quần áo vợ tôi và vị tiểu thư này đã chọn, phần còn lại thuộc về cô, tùy ý cô xử trí như thế nào”

“Thuộc về tôi?”

Một nhân viên bán hàng khác mở to mắt, nhất thời cảm giác trên trời bỗng rớt một cái bánh lớn, lại đập vào đầu mình.

“Đúng, cho cô.”

Lãnh Phi gật đầu: “Một nhân viên bán hàng chất lượng, xứng đáng có được bất ngờ như vậy”

“Cảm ơn ngài!”

Nhân viên bán hàng còn lại khác cảm kích đến rơi nước mắt, liên tục cảm ơn.

Yên Mộc Lam và Tôn Thu Thảo liếc nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương nhìn thấy năm chữ to: Nhà giàu mới nổi! Phá gia chi tử!

Ước chừng hơn một trăm bộ quần áo, giá trị hơn ba tỷ cho dù để Yên Mộc Lam và Tôn Thu Thảo tùy tiện chọn, cùng lắm chỉ có thể chọn ra một nửa thích hợp cho mình cùng người nhà mặc, như vậy một nửa còn lại, ít nhất có thể bán được khoảng hơn tỷ!

Lãnh Phi hời hợt nói một câu, nói tặng là đã tặng luôn?

Hơn nữa, còn là tặng cho một người xa lạ không liên quan, một nhân viên bán hàng trong cửa hàng...

Khụ...

Lúc trước nhân viên bản hàng kia yết hầu lăn qua lăn qua, nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt giống như ăn khó coi, trái tim hung hăng run rẩy, máu trong lòng nhỏ càng nhanh hơn, thậm chí có loại xúc động muốn chết!

Cô ta vốn tưởng rằng, Lãnh Phi tự dát vàng lên mặt, muốn đem mấy thứ đã làm màu ban nãy trả lại, nhưng ai ngờ Lãnh Phi không làm vậy, đem cái chuyện làm màu ban nãy nâng cấp thêm một bậc!

Kẻ trang bức sẽ bị sét đánh à!

Nhưng sét đâu!

Tiền Thế Minh rời khỏi trung tâm thương mại Thụy Đỉnh, lập tức lấy điện thoại di động ra, bẩm một số đi ra ngoài: “Tra một người cho tôi, còn có một cái thẻ...

“Càng chi tiết càng tốt!”

Có một chiếc Ferrari màu đỏ đậu ở quảng trường bên ngoài trung tâm mua sắm.

Tiền Thế Minh vừa nói vừa đi, ngồi vào Ferrari, vừa cúp điện thoại, cô gái trẻ kia nhanh chóng từ trung tâm thương mại Thụy Đỉnh đuổi theo, hô: “Anh Minh, chờ em với, chờ em” “Ôi nha!”

Đi quá gấp, dưới chân đột nhiên cạch phát, giày cao gót gãy gót, trọng tâm cả người nhất thời mất cân bằng, ngồi xổm ở quảng trường, mắt cá chân đau rát.

Nếu như là vào trước kia, Tiền Thế Minh có lẽ sẽ xuống xe đỡ cô ta.

Nhưng hôm nay thì không.

“Đi, lập tức đến tổng bộ tập đoàn Tiền Giang!

Tiền Thế Minh thuận miệng nói một tiếng với tài xế, còn không thèm liếc mắt nhìn cô gái trẻ, tựa như vứt rác, vứt bỏ cô gái trẻ ở quảng trường bên ngoài trung tâm thương mại Thụy Đỉnh.

Tiền Kim Bảo là người giàu nhất Dương Thành, nắm giữ tài sản gần triệu tỷ, mà tập đoàn Tiền Giang, chính là sản nghiệp căn cốt của ông ta.

Đó cũng là nơi anh ta thường làm việc.

“Anh Minh, anh đừng, đừng đi, anh đi rồi, em phải làm sao bây giờ!

"Hu hu..."

Mắt thấy chiếc Ferrari màu đỏ biến mất ở cuối đường, cô gái trẻ đau mặt, chân đau, trái tim càng đau, giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, nước mắt chảy dài, vẻ mặt tuyệt vọng.

Một trận gió thổi tới, thổi tung mái tóc của cô ta, sợi tóc bay nhảy trên không trung...

Vào thời điểm đó.

Trước tòa nhà nơi tập đoàn Yên thị.

Ba mươi chiếc xe tải màu xám đậu song song, mỗi mười chiếc một nhóm, tổng cộng ba nhóm, trong xe chứa đầy người, nhưng ai cũng không vội vàng xuống xe, mãi cho đến khi

ba chiếc xe nhỏ từ đường phố đối diện gào thét lao tới, ba mươi chiếc xe tải màu xám mới không hẹn mà cùng bị người kéo ra.

Rầm rầm...

Kèm theo một trận tiếng bước chân dày đặc, mỗi chiếc xe tải xuất hiện năm người, ba mươi chiếc, tổng cộng một trăm năm mươi người, ai nấy đều mặc bộ quần áo bảo vệ một màu, chỉ là phong cách quần áo không giống nhau.

Cứ năm mươi người một nhóm, sau đó lại chia làm ba nhóm.

Ba chiếc xe nhỏ dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên cất bước, chính là Triệu Thao và Lý tổng, Vương tổng từ tiểu khu Phúc Uyển vội vàng chạy tới.

“Con mẹ nó đã chuẩn bị xong chưa?”

Ba người đứng trước đội ngũ, thần sắc phẫn nộ.

“Chuẩn bị xong rồi!”

150 nhân viên bảo vệ đồng loạt trả lời.

“Đi, theo ông đây đi vào!”

Triệu Thao vung tay lên, hung ác nói: “Mục tiêu là tập đoàn Yên thị! Sau khi đi vào cứ đập mạnh cho ông đây, thoải mái đập, đập càng mạnh càng tốt! Xảy ra chuyện ông đây chịu trách nhiệm! “

Nói xong, hắn ta đi đầu, hùng hổ đi vào tòa nhà của tập đoàn Yên thị.

Lý tổng và Vương tổng theo sát phía sau.

Một trăm năm mươi bảo vệ đi theo, xoa tay, nóng lòng muốn thử, bọn họ tuy rằng không biết vì sao ông chủ nhà mình đột nhiên động thủ với tập đoàn Yên thị, nhưng mà công việc bình thường của bảo vệ vô cùng khô khan, hiện trường ra vẻ quy mô lớn như hôm nay là việc khó gặp được một lần, có điều ngẫm lại đã làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Có thể tham gia cùng mọi người, đương nhiên sẽ cảm thấy kiêu ngạo.

“Triệu tổng?”

Cô gái lễ tân của tập đoàn Yên thị nhìn thấy Triệu Thao, không khỏi sửng sốt.

“Lý tổng? Vương tổng?"

Nhìn thấy Lý tổng và Vương tổng đi theo phía sau Triệu Thao, gương mặt cô ấy lộ vẻ kinh ngạc.

Ngay sau đó, một trăm năm mươi tên bảo vệ chen chúc lao đến, đen sì một chỗ, đứng vào trong đại sảnh tiếp tân, trong chớp mắt khiến cho đại sảnh chật cứng, hơn nữa gương

mặt ai nấy đều lạnh lùng dữ tợn, rõ ràng là người tới không có ý tốt.

“Mọi, mọi người đây là...

Đáy lòng cô gái lễ tân run lên, khóe mắt cùng khóe miệng đồng thời co giật, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí có loại xúc động muốn đi ngoài.

Cảnh tượng này, thực sự quá đáng sợ!

Chỉ là một lễ tân thì đã bao giờ thấy cảnh tượng này?

“Đập!”

Triệu Thao lười phản ứng với lễ tân, không chút do dự, từ trong miệng phun ra một từ.

“Động thủ!”

Lý tổng và Vương tổng cũng không cam lòng tụt lại phía sau, đồng loạt ra hiệu với người của mình.

Ngay lập tức, một trăm năm mươi tên bảo vệ phân tán ra, trực tiếp xông vào các bộ phận của tập đoàn Yên thị, không nói một câu vô nghĩa nào cả, thấy đồ liền đập, giống như đánh trận, ai nấy đều đập mạnh hơn.

“Các người là ai? Dám đến tập đoàn Yên thị...

“Con mẹ nó!”

Tập đoàn Yên thị cũng có bảo vệ, nghe tiếng chạy tới, vốn muốn ngăn cản, nhưng mà, nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, nhất thời trợn to hai mắt, trong lòng run rẩy, một câu con mẹ nó thốt ra, chỉ cảm thấy trán đang đổ mồ hôi, hai chân phát run.

Làm sao còn dũng khí xông lên ngăn cản chứ?

Sửng sốt một lát, cả đám quay đầu chạy trốn!

“Hai người làm gì vậy? Đừng chạm vào đồ đạc của tôi, ôi máy tính của tôi...

“Điện thoại di động của tôi!”

“Tôi vừa gọi đồ ăn cơ mà!”

Chỉ một lúc trước, tập đoàn Yên thị còn yên bình, giờ đây trong nháy mắt đã trở thành chợ rau ồn ào tiếng người, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, tiếng lạch cạch liên tiếp vang lên, máy tính và bàn ghế ghế vỡ vụn khắp nơi, điện thoại di động với tài liệu bay tán loạn.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gà bay chó sủa, một mớ hỗn độn.

Nhân viên trong tập đoàn chỉ lo chạy ngược chạy xuôi, như chim thú lạc đàn, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong số đó, một nhân viên nữ chạy đến văn phòng chủ tịch.

“Đi, đi tìm tên khốn kiếp Yên Văn Kiệt kia, tính sổ!

Triệu Thao và Lý tổng, Vương tổng liếc nhìn nhau, sau đó gọi mấy người kéo đến văn phòng chủ tịch...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK