• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Con vừa đi gặp Triệu tổng, Triệu tổng nói, chi tiết hợp đồng muốn điều chỉnh một chút, để con về đợi tin tức của ông ấy…”

Yên Văn Kiệt do dự một chút, cứng ngắc nói ra: “Lý tổng và Vương tổng cũng có ý này.”

“Điều chỉnh?”

Khuôn mặt Yên Phong Sinh biến thành màu đen, thầm kêu không ổn.

“Lão hồ ly!”

Yên Chính Kiên cũng không nghĩ nhiều, khoát tay áo, nước chảy mây trôi nói: “Công việc giai đoạn trước vẫn là Mộc Lam làm, bây giờ đột nhiên đổi thành Văn Kiệt, bọn họ là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lấy thêm chút chỗ tốt, không sao.”

“Có lẽ…”

Yên Văn Kiệt lặng lẽ đưa tay, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chú ý đến hành động nhỏ của Yên Văn Kiệt, mí mắt Yên Phong Sinh nhảy lên, trực giác nói với ông ta, khẳng định đã xảy ra chuyện, thế nhưng đang ở trước mặt Yên Chính Kiên, lại không dám hỏi, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cho đi khi Yên Chính Kiên rời đi, ông ta mới lạnh giọng nói: “Nói đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?”

Phịch!

Lần này, đổi thành Yên Văn Kiệt quỳ xuống với Yên Phong Sinh.

“Ba, con, con bị đánh!”

Gương mặt Yên Văn Kiệt đưa đám nói: “Con vừa đến tập đoàn Triệu Thị, Triệu Thao kia, không nói hai lời đã đánh con một trận, nói con không có tư cách ký kết với ông ta, cho dù ông nội tự mình đến, cũng không được.”

“Muốn hợp tác, chỉ có thể để Yên Mộc Lam đi!”

Nói nói, vẻ mặt uể oải của Yên Văn Kiệt biến thành phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý tổng và Vương tổng bên kia cũng vậy, mặc dù không ra tay đánh con, mặc dù cũng không gọi đích danh Yên Mộc Lam đi, mới bằng lòng ký.”

“Theo con thấy, Yên Mộc Lam khẳng định đã dùng thủ đoạn gì đó không thể lộ ra, thông đồng cấu kết với mấy ông già kia, âm thầm giao dịch, nếu không, sao bọn họ có thể có tiền không kiếm từ chối hợp tác?”

Thương nhân mưu lợi!

Ngoại trừ thân thể của Yên Mộc Lam, đám người Triệu Thao làm như vậy, căn bản không có gì có lợi!

“Vô sỉ!”

Tâm trạng vốn kích động của Yên Phong Sinh lập tức chìm xuống đáy cốc, đặt mông ngồi xuống ghế sofa đằng sau, giận không kiềm được nói: “Hay lắm Yên Mộc Lam, thật sự là đê tiện đến xương cốt!”

“Nếu mày đã không từ thủ đoạn, vậy cũng đừng trách ông đây ăn miếng trả miếng!”

Giọng nói ác độc vô cùng.

Yên Văn Kiệt hỏi: “Ba, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

“Đừng gấp, để ba suy nghĩ.”

Yên Phong Sinh suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Con vừa mới nói, Yên Mộc Lam và bọn họ thông đồng cấu kết, có chứng cứ không?”

“Chứng cứ thì không có, nhưng mà…”

“Không có chứng cứ, vậy chúng ta tạo ra chứng cứ!”

Không đợi Yên Văn Kiệt nói hết lời, Yên Phong Sinh hừ lạnh nói: “Vậy đi, con đi tìm mấy tấm ảnh chụp chung của Yên Mộc Lam với mấy lão hồ ly, tìm cao thủ PTS, xử lý máy tính một chút, sau đó gửi đến điện thoại Lãnh Phi.”

“Lãnh Phi?”

Yên Văn Kiệt sững sờ.

Yên Phong Sinh gật đầu nói: “Bây giờ, Lãnh Phi là chồng của Yên Mộc Lam, nếu như để cậu ta nhìn thấy Yên Mộc Lam câu kết làm bậy, mập mờ không rõ với những người đàn ông khác, con cảm thấy, với tính cách bạo lực cuồng của cậu ta, kết quả sẽ thế nào?”

“Nhất định sẽ tự tay đánh chết cái đồ đê tiện Yên Mộc Lam kia!”

Hai mắt Yên Văn Kiệt lập tức tỏa sáng, thoắt người đứng dậy, xoay người đi: “Việc này không nên chậm trễ, con lập tức đi làm.”

Khóe miệng Yên Phong Sinh cong lên một nét cười lạnh.

Lãnh Phi là bạo lực cuồng! Tội phạm cưỡng dâm! Một khi ra tay với Yên Mộc Lam, như vậy, người đàn bà dâm đãng như Yên Mộc Lam, còn có thể lọt vào mắt xanh đám người Triệu Thao sao? Còn sẽ vì cô ta, từ chối hợp tác với tập đoàn Yên thị?

Hơn nữa, Lãnh Phi làm loạn nghi thức đính hôn, làm nhà họ Yên mất hết mặt mũi, Yên Chính Kiên vô cùng đau đầu với anh, đi tìm cục trưởng Tống, chính là muốn lần nữa đẩy anh vào ngục giam, anh đánh Yên Mộc Lam, vừa vặn có lý do để bắt anh lại!

Một hòn đá trúng hai con nhạn, vẹn toàn đôi bên…

Đồng thời.

Chung cư Phúc Uyển.

Yên Mộc Lam và Liễu Thị Ngọc cùng nhau xuống bếp, làm một bàn cơm phong phú, năm món mặn một canh, mùi thơm tỏa ra.

“Chú ơi, đến, ăn thịt.”

Qua nửa tiếng tiếp xúc, Yên Diệu Nhi và Lãnh Phi càng thêm thân thiết, không ngừng gắp thức ăn cho Lãnh Phi: “Thịt kho tàu mẹ nấu ngon lắm, chú ăn nhiều một chút, mới có thể sức đánh người xấu, bảo vệ con và mẹ.”

“Diệu Nhi thật ngoan.”

Ăn đồ ăn bà xã tự nấu, nghe con gái nói những lời ấm lòng, nụ cười trên mặt Lãnh Phi vô cùng sáng lạn.

Cảm giác có gia đình, thật tốt!

Mà Liễu Thị Ngọc nhìn như vậy, trong lòng lại không có tư vị, do dự mãi, vẫn nhịn không được, cứng ngắc mở miệng hỏi: “Nghe nói lúc đầu cậu vào tù, là vì…”

“Mẹ!”

Sắc mặt Yên Mộc Lam thay đổi, cắt ngang Liễu Thị Ngọc, thấp giọng nói: “Diệu Nhi vẫn còn ở đây, mẹ nói mấy cái đó làm gì?”

“Không sao?”

Lãnh Phi cũng không để ý, trả lời: “Mẹ, nếu như con nói, con bị người hãm hại, bị oan, mẹ tin không?”

“Hãm hại?”

Liễu Thị Ngọc và Yên Phong Lãm liếc nhìn nhau, đều sững sờ.

Yên Mộc Lam trong lòng cũng khẽ run.

Nếu như Lãnh Phi thật sự bị người hãm hại, bị oan, mới vào tù, có phải là nói, bản thân Lãnh Phi cũng không phải là người xấu tội ác tày trời, phần tử nguy hiểm tâm lý vặn vẹo gì?

Ít nhất, đến hiện tại, Lãnh Phi cũng không có chút ác ý nào với một nhà Yên Mộc Lam.

“Con tin!”

Vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, Yên Diệu Nhi lại gắp cho Lãnh Phi một miếng thịt kho tàu, sau đó giọng điệu kiên định nói: “Chú là người tốt, giống như ba con, là đại anh hùng siêu cấp vô địch, chỉ kém ba con một xíu xiu…”

Nói xong, còn để đũa xuống làm dấu tay, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhìn có vẻ rất buồn cười, vừa đáng yêu, làm người ta nhịn không được bật cười, không biết nên khóc hay cười.

Tim của Lãnh Phi cũng sắp bị hòa tan rồi, hận không thể hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô bé một cái.

Không hổ là con gái của anh, một cặp mắt sáng trời sinh!

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Yên Mộc Lam nhận điện thoại: “Mẹ, Thu Thảo hẹn con buổi chiều cùng đi dạo phố.”

“Đi đi, đi giải sầu.”

Liễu Thị Ngọc gật đầu cười nói: “Mẹ và ba con đưa Diệu Nhi đến trường, thuận tiện nhảy quảng trường một lúc, nghe thím Tôn nói, con bé Thu Thảo kia tìm được một người bạn trai, là một công tử của gia đình giàu có ở thành Nam, chạy xe thể thao một tỷ rưỡi, ra tay xa xỉ, rất tốt với Thu Thảo…”

Nói xong, hữu ý vô ý quay đầu nhìn Lãnh Phi, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Lãnh Phi trầm mặt không nói.

Sau khi ăn xong, Liễu Thị Ngọc đẩy Yên Phong Lãm ra ngoài, đưa Yên Diệu Nhi đến nhà trẻ bên cạnh đi học, bọn họ chân trước vừa đi, ba chiếc xe con gào thét lao đến, đi vào Chung cư Phúc Uyển.

Từ trong xe bước, chính là Triệu Thao vẻ mặt bối rối, còn có Lý tổng, Vương tổng…

“Cô Yên!”

Yên Mộc Lam đang muốn đóng cửa, nghe tiếng kêu, vô thức quay đầu lại nhìn qua, sau đó nhìn thấy đám người Triệu Thao chạy như điên đến, tranh giành trước sau, người này chạy nhanh hơn người kia.

Rất nhanh, đã đi đến trước mắt Yên Mộc Lam.

“Triệu tổng? Lý tổng? Vương tổng?”

Lông mày Yên Mộc Lam nhíu lại, nghi ngờ nói: “Mọi người đây là…”

Trước đó Yên Văn Kiệt gọi điện thoại đến, dương dương đắc ý nói, đám người Triệu Thao đã đồng ý hợp tác với anh ta, hơn nữa, xế chiếu hôm nay sẽ ký kết, cho nên Yên Mộc Lam rất bất ngờ, lúc này đám người Triệu Thao đến tìm cô, là có ý gì?

Là Yên Văn Kiệt để bọn họ đến bỏ đá xuống giếng sao?

Phịch!

Phịch! Phịch!

Yên Mộc Lam vừa mới được nửa lời, một hình ảnh làm cô không thể tưởng tượng được xuất hiện, đám người Triệu Thao cũng không thở gấp thế mà không chút do dự quỳ xuống trước cô.

Nháy mắt, Yên Mộc Lam ngây ra như phỗng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK