• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc Mercedes-Benz đen ngừng lại trước mặt Yên Mộc Lam, Tôn Thu Thảo xuống xe, ôm Yên Mộc Lam một chút, sau đó, ánh mắt nghi ngờ dừng lại trên người Lãnh Phi, nhíu mày hỏi: "Mộc Lam, anh ta chính là người chồng cậu vừa đính hôn à?"

"Ừ."

Yên Mộc Lam gật gật đầu.

Đánh giá Lãnh Phi vài lần, giữa mày Tôn Thu Thảo không giấu nổi vẻ ghét bỏ và khinh thường, cô ta trái với lương tâm cười nói: "Dáng người cường tráng, cao lớn vạm vỡ, thể trạng cũng không tệ, anh ta có thể thay cậu ra mặt, bảo vệ cậu và Diệu Nhi, cũng coi như là một người có dũng khí, là một người đàn ông có thể dựa vào..."

"Cảm ơn đã khích lệ."

Thật ra Lãnh Phi cũng không khách khí, thản nhiên thừa nhận.

"Hứ!"

Tôn Thu Thảo trợn trắng mắt, vẻ khinh thường trên mặt càng sâu hơn, thầm nhủ trong lòng tôi đây là đang an ủi Mộc Lam, anh nghe không hiểu à? Ngu ngốc! Dời ánh mắt khỏi người Lãnh Phi, cô ta giải thích: "Sáng nay vốn tớ định tham gia tiệc đính hôn của cậu, vừa lúc Văn Lâm có rảnh, hẹn tớ cùng ăn cơm, nên không đến được, cậu sẽ không để ý chứ?"

"Không đâu."

Yên Mộc Lam lắc đầu.

"Cậu xem này, đây là quà Văn Lâm tặng cho tớ, có đẹp không?"

Tôn Thu Thảo chỉ vào mặt dây chuyền Cartier trên cổ mình, rất đặc ý nói: "Tớ tra trên mạng, thấy mặt dây chuyền này có giá của nó là bốn trăm năm mươi triệu đấy."

"Đắt vậy à?"

Yên Mộc Lam có hơi kinh ngạc, nhìn kỹ mấy cái, khen: "Rất đẹp, rất hợp với da của cậu, mặc chiếc váy liền thân này, bây giờ cậu chẳng khác nào tiên nữ trốn xuống trần gian chơi."

"Thật tinh mắt, không hổ là bạn tốt của tớ!" Tôn Thu Thảo càng đắc ý hơn.

Lãnh Phi lại âm thầm lắc đầu.

Gương mặt Tôn Thu Thảo cũng xem như xinh đẹp, nhưng so với Yên Mộc Lam, căn bản là không cùng một đẳng cấp, hơn nữa trang điểm quá đậm, mùi son phấn rất nồng, mặc một cái váy đỏ liền thân, cổ rộng, khe ngực bên trong như ẩn như hiện, khi nói chuyện với Yên Mộc Lam, còn cố ý uốn éo uốn éo mông, trong gợi cảm lại mang theo chút dâm đãng.

Tiểu tiên nữ?

Đúng là chuyện ma quỷ lừa gạt người khác, không hiểu sao Yên Mộc Lam có thể nói ra miệng được.

Nói cô ta là hồ ly cũng chẳng quá đáng đâu!

"Thu Thảo."

Đột nhiên, cửa xe bên tài xế mở ra, Trần Văn Lâm vừa rồi vẫn ngồi trên xe gọi điện thoại bước ra, lập tức nhìn thấy Tôn Thu Thảo và Yên Mộc Lam bên cạnh, cực kỳ lịch lãm vươn tay với Yên Mộc Lam, cười nói: "Cô Yên, hân hạnh."

"Chào anh."

Yên Mộc Lam lễ phép định bắt tay anh ta một chút.

Tuy rằng Trần Văn Lâm che giấu rất kỹ, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Yên Mộc Lam, rõ ràng mang theo chút kinh ngạc và một chút thèm nhỏ dãi.

"Mộc Lam, tớ giới thiệu với cậu."

Tôn Thu Thảo không hề phát hiện, xoay người ôm cánh tay Trần Thiếu Duy, áp bầu ngực của mình lên cánh tay Trần Văn Lâm, tỏ ra cực kỳ thân mật: "Bạch mã hoàng tử của tớ, Trần Văn Lâm, cậu chủ nhỏ của nhà họ Trần ở thành Nam, tổng giám đốc của công ty điện ảnh Huy Hoàng, đứng đầu trong mười thanh niên kiệt xuất nhất của Dương Thành, còn là thành viên của hiệp hội Võ đạo tỉnh, là phó hội trưởng của hiệp hội võ đạo..."

Nhắc đến Trần Văn Lâm, cằm của Tôn Thu Thảo hơi hơi nhếch lên, cả người đều có hơi lâng lâng.

"Thật giỏi."

Ngay cả Yên Mộc Lam cũng không thể không thừa nhận, Trần Văn Lâm đúng thật là rất ưu tú, thật tình chúc phúc: "Cậu có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy, đó là phúc của cậu, là bạn tốt, thật lòng tớ rất mừng cho cậu, hy vọng hai người có thể bên nhau dài lâu, hạnh phúc mỹ mãn."

"Chắc chắn rồi!"

TôN Thu Thảo cười đắc ý, ngay sau đó lại chuyển chủ đề: “Nhưng Mộc Lam cậu cũng không cần đau lòng quá, chỉ là đính hôn thôi, dù sao nếu chưa đi cục dân chính nhận giấy chứng nhận, bạn của Văn Lâm rất nhiều, nếu sau này có cơ hội, tớ giới thiệu cho cậu làm quen, không chừng trong đó sẽ có bạch mã hoàng từ của cậu thì sao."

Giọng nói rất to, hoàn toàn không có ý kiêng dè Lãnh Phi.

Trần Văn Lâm từ đầu đến cuối đều không thèm coi trọng liếc Lãnh Phi lấy một cái, như thể xem Lãnh Phi như không khí, nói với Tôn Thu Thảo: "Thật sự không dám giấu, gần đây công ty chúng tôi có một hạng mục phải hợp tác với tập đoàn Yên thị, hôm nay tôi tới, một là ăn cơm với Thu Thảo, hai là cùng ba tôi đi tìm Yên tổng bàn bạc cụ thể về việc hợp tác, ba tôi bây giờ chắc hẳn vẫn ở tập đoàn Yên thị..."

"Hả?"

Yên Mộc Lam sửng sốt.

Trần Văn Lâm cười nói: "Tôi nghe nói, lễ đính hôn lần này là ý của ông nội cô, nếu trong lòng cô Yên có khúc mắc, muốn hủy bỏ hôn ước, có lẽ tôi có thể trợ giúp."

"Đúng vậy đúng vậy."

Tôn Thu Thảo gật đầu nói: "Sao ông cậu có thể thiên vị anh họ của cậu như vậy chứ, cũng phải để cho nhà họ Trần chút mặt mũi chứ, chỉ cần Văn Lâm nói vài lời tốt với ông cậu, chắc chắn khiến ông ấy thay đổi ý định."

"Đến lúc đó, tớ lại giới thiệu bạn của Văn Lâm cho cậu, xem ai còn dám bắt nạt cậu!"

Không thể phủ nhận, Tôn Thu Thảo là vì muốn tốt cho Yên Mộc Lam.

Nhưng Yên Mộc Lam quay đầu nhìn Lãnh Phi một cái, do dự một chút, lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, ai cũng có số cả, tớ không tốt số được như cậu, chỉ cần Diệu Nhi ở bên cạnh tớ, có thể vô ưu vô lo lớn lên, tớ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

"Nhưng..."

"Đã không còn sớm, đi thôi."

Tôn Thu Thảo còn muốn khuyên can, Yên Mộc Lam lại không cho cô ta cơ hội, dù sao, làm trò nói những lời này trước mặt Lãnh Phi, đối với Lãnh Phi mà nói cũng quá tàn khốc.

Những lời này, thật ra Lãnh Phi không để trong lòng.

Lấy thân phận của anh, bị ghét bỏ, bị khinh bỉ, cũng rất bình thường, nếu Tôn Thu Thảo tác hợp cho anh và Yên Mộc Lam, thế thì đầu óc mới thật sự có bệnh.

Anh để ý, là thân phận của Trần Văn Lâm!

Tiểu cậu chủ nhà họ Trần của thành Nam?

Tổng giám đốc công ty điện ảnh Huy Hoàng?

Thật trùng hợp.

Oan gia ngõ hẹp!

Lãnh Phi nhớ rất rõ ràng, năm năm trước, anh và mẹ cùng nhau quay về thăm Dương Thành, e ngại danh tiếng của nhà họ Lãnh, bản địa Dương Thành có không ít gia tộc đều nghênh đón từ đường nhỏ, mở tiệc rượu tiếp đón anh và mẹ, tính toán kết giao với nhà họ Lãnh của thủ đô.

Đặc biệt là gia tộc ở thành Nam.

Nhà đẻ của mẹ Lãnh ở thành Nam, quan hệ chủ yếu cũng ở thành Nam, vậy nên, những gia tộc ở thành Nam đó rất ân cần.

Buổi tối hôm đó khi Lãnh Phi xảy ra chuyện, chính là bởi vì trong tiệc rượu uống mấy chén rượu, ý thức mơ hồ, sau đó bị người đưa vào phòng khách sạn, mơ mơ màng màng ngủ với Yên Mộc Lam.

Tham gia bữa tiệc rượu hôm đó, có ba gia chủ của ba gia tộc, lần lượt là nhà họ Trương, nhà họ Lưu và nhà họ Trần.

Mà gia chủ nhà họ Trần Kiến Hoa, đúng là ba của Trần Văn Lâm!

Hôm nay Lãnh Phi và Trần Văn Lâm lần đầu gặp mặt, vốn dĩ, anh ta không quen biết Lãnh Phi, Lãnh Phi cũng không biết anh ta, nhưng nhà họ Trần giàu có ở thành Nam cũng chỉ có một mình nhà Trần Kiến Hoa thôi, điện ảnh Huy Hoàng trước đó là truyền thông Hồng Thiên, thực ra là sản nghiệp của nhà mẹ đẻ của mẹ Lãnh!

Hai chữ "Hồng Thiên", là lấy tên của cha mẹ Lãnh Phi, Miêu Hồng Hoa, Lãnh Phá Thiên, đặc biệt lấy một chữ!

Trong buổi tiệc rượu Lãnh Phi bị người hãm hại, bị bắt vào tù! Mẹ anh Miêu Hồng Hoa quay lại thủ đô, quỳ trước cửa lớn nhà họ Lãnh ba ngày ba đêm, không cứu được bỏ mạng! Vốn là sản nghiệp thuộc về nhà họ Miêu, hiện tại lại thành công ty của nhà họ Trần!

Bảo nhà họ Trần không âm thầm cấu kết với nhà họ Lãnh, ai tin chứ?!

"Cũng không biết ông bà ngoại hiện giờ ra sao, mẹ chết thảm, sản nghiệp bị cướp, hai người họ lớn tuổi, năm năm nay chắc chắn rất chật vật..."

Lãnh Phi ngồi trong xe Mercedes-Benz, liếc mắt đến người phụ trách lái xe Trần Văn Lâm, trên người vô thức tản mát ra một luồng khí lạnh băng đế xương tủy: "Xem ra, phải nhanh chóng đến thành Nam một chuyến mới được, âm mưu năm đó, nếu nhà họ Trần thật sự tham dự vào, nhất định phải phải cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!"

Tầng sáu trung tâm thương mại Thụy Đỉnh.

Phụ nữ đi dạo phố, đơn giản là quần áo, giày, đồ trang điểm.

Yên Mộc Lam và Tôn Thu Thảo đi phía trước, gần như cửa hàng nào cũng vào, năm sáu cửa hàng trước đó đều không chọn được món gì thích hợp, mãi cho đến khi bước vào một cửa hàng quần áo nữ nổi tiếng, nhìn thấy một chiếc váy trắng treo ở giữa cửa hàng, Yên Mộc Lam mới dừng bước chân lại.

"Thật đẹp..."

Duỗi tay vuốt ve chiếc váy trắng, ánh mắt Yên Mộc Lam mang theo ánh sáng chớp động, dáng vẻ yêu thích không rời tay, rõ ràng là rất thích.

Cô thì thầm tuy rất nhỏ, nhưng lại không tránh được lỗ tai Lãnh Phi.

Vì thế, Lãnh Phi ở sau cười nói: "Thích thì mua đi."

"Không được."

Yên Mộc Lam trừng mắt Lãnh Phi một cái, chỉ vào giá bảng giá lắc đầu nói: "Anh nhìn đi, tám mươi sáu triệu bốn trăm một chiếc, đắt quá, hiện giờ tôi không mua nổi."

Yên Phong Lãm đã tàn phế, Liễu Thị Ngọc đã về hưu, Yên Diệu Nhi còn nhỏ, chi tiêu thường ngày của một nhà bốn người, tất cả đều chỉ dựa vào một mình Yên Mộc Lam, cô làm việc ở tập đoàn Yên thị, tiền lương vốn cũng không cao, bây giờ còn bị Yên Văn Kiệt đá ra khỏi tập đoàn Yên thị, đang trong trạng thái tìm lại việc làm, ngoài miệng nói cùng lắm thì đổi việc, nhưng áp lực tâm lý vẫn rất lớn.

Chỉ có thể thắt lưng buộc bụng, bản thân chịu thiệt một chút.

Ở đâu ra có tiền thừa nhàn rỗi để mua quần áo đắt đỏ chứ?

"Không sao, anh mua cho em."

Lãnh Phi trong lòng khẽ động, càng thương Yên Mộc Lam, vừa rồi, thực ra Tôn Thu Thảo đã mua rất nhiều đồ, Yên Mộc Lam lại nói "không phù hợp", hai tay bây giờ vẫn trống không.

Móc ra thẻ ngân hàng đang định trả tiền, nhưng nay lúc này lại có một nhân viên bán hàng của cửa hàng lại đột nhiên đi tới, hất tay Yên Mộc Lam đang vuốt ve váy trắng ra, lạnh nhạt nói: "Không mua thì đừng có sờ lung tung, làm bẩn thì cô có đền được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK