• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, tất cả mọi người sửng sốt.

Ánh mắt Trần Văn Lâm nhìn về phía Lãnh Phi, như đang nhìn một người bệnh tâm thần, lúc này nhảy ra, không phải là tìm chết sao?

"Ngu ngốc!"

Cô gái trẻ tuổi cực kỳ khinh thường trừng mắt Lãnh Phi một cái.

"Anh..."

Trong lòng Yên Mộc Lam lộp bộp vang lên mấy tiếng thầm kêu không ổn, theo bản năng muốn ngăn Lãnh Phi lại, lại bị Tôn Thu Thảo ngăn lại, Tôn Thu Thảo kéo cô đến một bên, hừ lạnh nói: "Anh ta chắc chắn không biết thân phận của Tiền Thế Minh, như vậy cũng tốt, đắc tội Tiền Thế Minh, vậy thì sẽ không đứng nổi ở Dương Thành nữa! Mượn một tay của Tiền Thế Minh, giải quyết tên khốn này, tớ lại giới thiệu bạn của Văn Lâm cho cậu, một công đôi việc, có thể giải quyết không ít phiền toái."

"Nhưng mà..."

"Nghe tớ, không sai đâu!"

Tôn Thu Thảo túm chặt Yên Mộc Lam, chờ xem kịch vui.

"Nhóc con, cậu đang nói chuyện với tôi à?"

Tiền Thế Minh thu chiếc thẻ ngân hàng lại, quay đầu nhìn về phía Lãnh Phi, ánh mắt nghiền ngẫm, như thể đang nhìn một con kiến bé nhỏ chẳng đáng chú ý, cười lạnh nói: "Có gan lặp lại lời vừa rồi một lần nữa, ở Dương Thành, dám tranh đồ với ông đây, cậu là người đầu tiên."

"Vậy à?"

Lãnh Phi bước đến trước quầy thu ngân, đối mặt với Tiền Thế Minh, bốn mắt nhìn nhau, lại nghiêm nghị không sợ, thuận miệng nói: "Hiện giờ tôi đổi ý rồi, không chỉ chiếc váy trắng này, tất cả quần áo trong cửa hàng này, tôi mua hết."

"Nếu các người muốn mua, thì cút sang cửa hàng khác, không được ở chỗ này chướng mắt."

Giọng nói không lớn, nhưng vừa ra lại như sấm.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ngây ra như phỗng, trăm ngàn lần không ngờ tới, Lãnh Phi vậy mà dám cứng đối cứng với Tiền Thế Minh!

Bảo Tiền Thế Minh cút!

ĐM, đây là càng lúc càng đi xa trên con đường tìm chết.

"Tìm chết!"

Trần Văn Lâm nhỏ giọng nói: "Nhà họ Tiền không chỉ có tiền có thế, hơn nữa, Tiền Thế Minh là hội trưởng hiệp hội Võ đạo, tất cả đều là cao thủ anh ta cẩn thận bồi dưỡng, chỉ cần anh ta nói một câu, lúc nào cũng có thể khiến Lãnh Phi biến mất khỏi Dương Thành, thậm chí, biến mất khỏi thế giới này luôn..."

"Anh ta muốn chơi chết anh, so với dẫm một con kiến còn đơn giản hơn!"

Sắc mặt Tôn Thu Thảo như tro tàn: "Mộc Lam, đầu óc tên này không phải bị lừa đá rồi chứ? Nghe nói anh ta là tên cuồng bạo lực, lại không ngờ rằng, thế mà cuồng đến mức không muốn sống nữa..."

Nói thật, Tôn Thu Thảo bây giờ cũng hơi hối hận.

Hối hận vừa rồi đã ngăn Yên Mộc Lam lại, không để cho Yên Mộc Lam ngăn Lãnh Phi lại.

Tùy rằng cô ta nhìn Lãnh Phi không vừa mắt, muốn mượn tay Tiền Thế Minh dạy dỗ Lãnh Phi một chút, chứ không độc ác đến nỗi muốn mạng của Lãnh Phi.

Sự tình càng lúc càng lớn, chỉ sợ không ổn thỏa được.

Yên Mộc Lam cắn răng tiến lên, kéo cánh tay Lãnh Phi, lo lắng nói: "Một chiếc váy mà thôi, nếu cô đây thích, thì cứ nhường cho cô ấy đi, chúng ta đi cửa hàng khác xem, không chừng còn có mẫu đẹp hơn..."

Nói xong, định kéo Lãnh Phi rời đi.

"Bỏ?"

Nhưng Tiền Thế Minh cũng không có ý định bỏ qua, anh ta đánh giá Yên Mộc Lam vài cái, giữa mày hiện ra một tia tham lam, khẽ hừ nói: "Nhóc con, diễm phúc không tệ, nếu cậu muốn bỏ qua, thì nhường vợ cậu cho tôi chơi mấy hôm, chuyện hôm nay coi như bỏ qua hết, thế nào?"

Bụp!

Gần như ngay khi giọng Tiền Thế Minh vừa nói ra, Lãnh Phi không có chút do dự nào, ngang nhiên ra tay.

Một chân đá vào bụng dưới Tiền Thế Minh.

Tiền Thế Minh nằm mơ cũng không ngờ tới, Lãnh Phi dám ra tay với anh ta, cho nên hoàn toàn không đề phòng, chỉ cảm thấy bụng dưới có một cảm giác đau đớn thấu tim truyền tới, ngay sau đó, cả người bị bay ngược ra ngoài.

Bay xa ba mét, dừng lại ở hành lang ngoài cửa hàng.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, bắn ướt một mảng sàn nhà hành lang.

Không gian hoàn toàn tĩnh mịch.

Động tác của Lãnh Phi rất nhanh, cực kỳ nhanh, hơn nữa, trước khi ra tay không hề có dấu hiệu gì, một giây trước còn bất động như núi, một giây sau lại hung ác như mãnh hổ, nháy mắt, Tiền Thế Minh cũng bị anh đá bay ra ngoài.

"Anh, anh anh anh..."

Cô gái trẻ tuổi trợn to hai mắt, tròng mắt hận không thể nổi ra khỏi hốc mắt, trong lòng run rẩy không ngừng, chỉ vào Lãnh Phi muốn mắng mấy câu, lại không mắng ra miệng được, xoay người đi đỡ Tiền Thế Minh, khó lên: "Anh Minh! Anh không sao chứ?"

Lại nữa...

Yên Mộc Lam cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn đến choáng váng, trước đó ở khách sạn Quân Hoàng, tuy rằng cô chính mắt thấy Lãnh Phi ra tay, biết Lãnh Phi lợi hại, nhưng trước đó chỉ là đánh vệ sĩ nhà họ Yên, mà lần này, đánh lại là con trai của người giàu nhất Dương Thành!

Tính chất hoàn toàn không giống nhau!

"Xong rồi, anh gặp họa lớn rồi."

Lòng Yên Mộc Lam rơi xuống đáy vực, gần như tuyệt vọng nói: "Anh có biết không, anh ta là con trai của người giàu nhất Dương Thành Tiền Kim Bảo, đánh anh ta, đừng nói là anh, ngay cả tất cả nhà họ Yên, cũng không chịu được lửa giận của nhà họ Tiền!"

"Người giàu nhất?"

Lãnh Phi nhíu mày, sau đó cười nói: "Vậy thì sao, anh nói rồi, từ nay về sau, không ai có thể bắt nạt em và Diệu Nhi, đừng nói chỉ là một kẻ hèn nhà giàu nhất Dương Thành, cho dù là thiên vương lão tử tới, dám bất kính với em, anh cũng đánh luôn không bỏ qua."

Ngữ khí rất bình thản, lại mang theo khí phách không thể miêu tả.

"Anh!"

Yên Mộc Lam há miệng thở dốc, đón nhận ánh mắt kiên định của Lãnh Phi, vốn định trách mắng Lãnh Phi vài câu, nhưng lời vừa đến miệng, lại không làm sao nói ra được.

Đúng vậy, Lãnh Phi lại ra tay lần nữa, đều là vì bảo vệ cô.

Không tiếc trả giá, cho dù hậu quả gì cũng bảo vệ cô.

"Ngu ngốc!"

Tôn Thu Thảo đen mặt đi đến, vội hét lên: "Tôi xem như đã hiểu ra, tên khốn này tuy rằng làm người chẳng ra gì, nhưng đối với Mộc Lam thật sự rất tốt, vì Mộc Lam, vậy mà ngay cả Tiền Thế Minh cũng dám đánh."

"Nhưng anh có nghĩ tới không, đánh xong sau này thế nào? Anh là kẻ hữu dũng vô mưu, miệng lưỡi linh hoạt, nhưng thật ra anh sảng khoái, còn Mộc Lam thì phải làm sao bây giờ? Nhà họ Yên làm sao bây giờ? Một khi nhà họ Tiền trả thù, anh là một thằng mới ra tù vì tội cưỡng hiếp, dù sao thì hai bàn tay trắng, nhưng bọn họ thì sao? Tất cả đề bị anh làm liên lụy, vì anh xúc động trả giá!"

"Hừ, anh đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!"

Tôn Thu Thảo càng mắng càng ác.

Nhưng cô ta cũng là một lòng nghĩ cho Yên Mộc Lam.

Lãnh Phi không trách cô ta.

"Tôi chọc họa gì, tôi tự mình giải quyết."

"Anh!"

Một câu nói ra, khiến Tôn Thu Thảo sặc đến nghiến răng nghiến lợi, duỗi tay kéo Yên Mộc Lam về phía sau mình, khẽ hừ nói: "Được rồi, nếu anh ngang bướng hồ đồ, một hai phải tỏ vẻ ta đây, tôi muốn nhìn xem, anh có thể giải quyết thế nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK