Bệ hạ có ba vị hoàng tử và một công chúa. Tôn Bá Cảnh, trưởng tử, nhi tử của Tuệ quý phi, văn võ song toàn nhưng lại tàn bạo, vô tình. Tôn Chương Danh, đích tử, nhi tử duy nhất của hoàng hậu, mê mẩn văn chương, có tài mưu lược nhưng từ khi sinh ra đã ốm đau bệnh tật không thể rời khỏi cung. Tôn Tư Duệ, nhi tử thứ hai của Tuệ quý phi cũng là người được bệ hạ sủng ái nhất, công chúa duy nhất trong hậu cung, cầm kỳ thi hoạ nhưng luôn đố kỵ với cô. Tôn Định, nhi tử của Hiền quý nhân, trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng không được bệ hạ quan tâm.
Tuổi tác của cô và các vị hoàng tử không chênh nhau là mấy lại thường xuyên tiếp xúc với nhau. Người cô thân thiết nhất chỉ có Tôn Định. Những vị hoàng tử kia, nếu không phải tiếp cận cô theo lời mẫu thân họ thì cũng là có ý đồ. Riêng chỉ có Tôn Định là tâm tư cẩn mật nhưng đối với cô lại dịu dàng nhất nên cô mới thân thiết với vị biểu ca này.
"Tiểu thư, chúng ta về cung Thường An hay đến cung Cát Tường."
"Về cung Thường An, tối chúng ta sẽ đến dự thọ yến của hoàng hậu sau." cô nói rồi đi thẳng về cung Thường An, nơi đây được bệ hạ ban thưởng riêng cho cô. Tuy cô là quận chúa nhưng được đối đãi không khác gì công chúa.
"Tiểu thư, thời gian này chúng ta ở trong cung, Vô Ảnh không tiện gặp người."
"Bức tường chỗ cây quế hoa, viên gạch thứ sáu từ trên xuống đối diện với cây. Có thể trao đổi qua đó. Giữa giờ tý, thị vệ sẽ thay ca, Vô Ảnh có thể đến lúc đấy."
"Dạ."
Tối đó, cô đến cung Cát Tường chúc thọ hoàng hậu. Không chỉ có các vị hoàng tử, công chúa mà còn có Cố gia cô, Cao gia và Nguỵ gia. Ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy đến dự thọ yến chỉ ngoại trừ cô là ăn mặc giản dị nhất.
"Còn tưởng đệ nhất mĩ nhân sẽ lộng lẫy, hoa lệ như nào. Hoá ra cũng chỉ có vậy." Quỳnh Hoa nói lớn rồi bật cười, Tư Duệ đối diện cũng cười theo nhưng cô không đáp lại mà đi đến chỗ của mình ngồi cạnh Tư Duệ.
"Biểu muội, nay là thọ yến của hoàng hậu, muội ăn mặc như vậy cũng quá... tầm thường rồi."
"Ngọc Hoa tuy ăn mặc giản dị nhưng bộ trang phục đó là tơ lụa do Tây Châu tiến cống cả kinh thành chỉ có hai bộ, một bộ là ban cho Tuệ quý phi còn một bộ là trên người của muội muội ta. Bộ trang sức ngọc cẩm thạch là cống phẩm của Ba Tư, cũng chính là quà sinh thần mà thái sư tặng cho muội muội ta. Như vậy cũng là tầm thường sao?" Diệp Hào nói khiến Quỳnh Hoa và Tư Duệ vừa xấu hổ vừa tức mà không làm gì được
"Nay là thọ yến của hoàng hậu, tất nhiên người mỹ lệ nhất phải là hoàng hậu nương nương. Muội muội ta tuy chỉ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn cao quý. Còn Cao tiểu thư, cô không phải công chúa càng không phải quận chúa, mặc bộ trang phục màu đỏ này lại thêm bộ nữ trang bằng vàng quý giá liệu có phải đang muốn làm tâm điểm thọ yến?" Thanh Hào nói
"Ta.... dù sao ta cũng là cháu gái hoàng hậu." Quỳnh Hoa lắp bắp
"Chỉ là một tiểu thư bên mẫu tộc của hoàng hậu cũng dám so với Tư Duệ công chúa và Hạnh Hoa quận chúa sao." Thanh Hào nói thêm khiến Quỳnh Hoa tức giận đứng bật dậy
"Nhị ca, dù sao người ta cũng là thiên kim tiểu thư phủ Cao thượng thư. Không hiểu phép tắc cũng không phải việc của chúng ta." cô nói
"Cố Ngọc Hoa! Cô..."
"Mẫu đơn dù có tàn vẫn là quốc sắc thiên hương còn quỳnh hoa cho dù có là nữ hoàng bóng đêm cũng chỉ có vậy thôi." cô nói thêm cắt ngang lời của Quỳnh Hoa, câu này của cô khiến mọi người nghe hiểu được ẩn ý mà bật cười
"Cô đang so ta với đám kĩ nữ?" Quỳnh Hoa nói
"Cái này là do cô tự nghĩ tự nói." cô nói, ngay lúc này giọng nói của một người cất lên
"Đều là người một nhà, không nên đuôi co, tránh hiểu lầm." hoàng hậu coi kịch nãy giờ mới lên tiếng
"Tham kiến hoàng hậu / mẫu hậu." mọi người đều đứng dậy chỉ ngoại trừ mẫu thân của cô.
"Mau ngồi xuống cả đi." hoàng hậu nói, bấy giờ mọi người mới ngồi xuống.
Bệ hạ vẫn chưa tới, nghe nói là do Tuệ quý phi trúng phong hàn, không đến dự thọ yến được. Bệ hạ giải quyết xong chuyện triều chính liền qua cung Trường Xuân, đến giờ vẫn chưa tới thọ yến.
Mọi người ăn uống, đây cũng là lúc để tặng quà mừng thọ. Mỗi dịp như vậy mọi người đều cố gắng tặng những món bảo vật hay vật phẩm quý giá lấy lòng hoàng hậu đồng thời khoe khoang tiền của, địa vị gia tộc mình.
Tôn Chương Danh là người đầu tiên, vẫn như hàng năm, vị biểu ca này tặng cho mẫu thân mình một bức thư pháp hay bức tranh sơn thuỷ. Cho dù là vậy hoàng hậu vẫn luôn trân quý những thứ đó. Dù sao cũng chỉ có một nhi tử là Chương Danh, sao có thể không sủng.
Tôn Bá Cảnh năm nay đặc biệt tặng cho hoàng hậu bức tượng phật bằng ngọc. Chuyện hoàng hậu hướng phật ai ai cũng biết nên nếu bí quá thì tặng tượng phật hay những gì liên quan đến phật pháp đều là giải pháp an toàn.
Tôn Định thì lại đơn giản, tự thân làm một bài thơ về hoàng hậu để chúc thọ người. Tôn Tư Duệ và Cao Quỳnh Hoa lại kết hợp với nhau, tạo ra điệu múa mãn nhãn. Hiếm khi được thấy Cao gia và Nguỵ gia lại hoà thuận với nhau như vậy.
"Hay, rất hay." bệ hạ đã đứng xem cả điệu múa từ lúc nào ngay lúc này vừa vỗ tay vừa đi vào
"Tham kiến bệ hạ."
"Miễn lễ, miễn lễ. Mau ngồi đi. Không cần câu nệ tiểu tiết." bệ hạ nói rồi ngồi xuống "Nay là thọ yến của hoàng hậu, ở đây cũng toàn người nhà, không cần đa lễ."
"Bệ hạ đến từ lúc nào, sao không cho truyền."
"Trẫm thấy điệu múa của Tư Duệ và Quỳnh Hoa xuất thần như vậy nên không cắt ngang. Chắc Ngọc Hoa vẫn chưa tặng quà mừng thọ phải không." cô nghe bệ hạ nói vậy liền ra hiệu cho A Liên, A Liên liền dâng lên đôi vòng tay vàng kia
"Ngọc Hoa nhớ hoàng hậu nương nương có đôi vòng ngọc chạm phượng, thiết nghĩ người hẳn sẽ rất thích món quà này của Ngọc Hoa. Đây là đôi vòng vàng chạm phượng cả thế gian chỉ có duy nhất một đôi này." cô đứng lên nói
"Ồ, tại sao vậy?" bệ hạ hỏi
"Đây là chút tâm tình của Ngọc Hoa, đôi vòng vàng này là do chính tay Ngọc Hoa đặt người chế tác hơn hai tháng nay. May mắn là hoàn thành ngay sáng nay."
"Ngọc Hoa có lòng như vậy chắc chắn hoàng hậu sẽ luôn đeo bên người, phải không?" bệ hạ nói rồi nhìn sang hoàng hậu
"Tất nhiên là vậy rồi, thưa bệ hạ." nghe câu này của hoàng hậu, cô liền cầm lấy đôi vòng tay đi lên đích thân đeo cho hoàng hậu
"Đúng là rất có mắt nhìn, rất hợp với hoàng hậu." bệ hạ nói, cô cũng chỉ cười nhẹ đi về chỗ của mình
Sau lúc đó, mọi người cũng chỉ ăn uống, tán ngẫu với nhau.
"Biểu muội, sáng nay ta thấy muội mang đồ vào cung. Tính dọn vào cung ở sao?" Tư Duệ nói khiến phụ mẫu và cả các ca ca cô đều nhìn cô một cách khó hiểu, trong khi cô vẫn ung dung uống hết chén rượu mới đáp
"Ngọc Hoa vào cung ở vài hôm thay đổi không khí."
"Như vậy cũng tốt. Cũng không có nơi nào tốt hơn trong cung." bệ hạ nói
"Hoàng bá, Ngọc Hoa hơi mệt, xin phép về nghỉ trước."
"Ừm." nghe vậy cô liền rời khỏi cung Cát Tường, chưa đi được bao xa đột nhiên từ đằng sau có người gọi cô
"Ngọc Hoa." là Tôn Bá Cảnh
"Biểu ca, có chuyện gì sao?"
"Ta biết muội chưa say, có muốn chơi với ta ván cờ không?"
"Được thôi."
Cô cùng Tôn Bá Cảnh về cung Thường An của cô. A Liên sắp xếp bàn cờ rồi cũng hiểu ý tránh mặt đi.
"Ngọc Hoa, tại sao muội lại muốn vào cung?"
"Ta đã nói rồi, muốn thay đổi không khí chút thôi."
"Với ta, muội không cần diễn. Chúng ta đều hiểu bản chất của nhau, chẳng phải sao." nghe vậy nhưng cô không đáp mà chỉ cười nhẹ "Tham vọng của muội, chỉ có ta mới có thể giúp muội đạt được. Muội vẫn không tính cân nhắc ta?"
"Biểu ca, không lẽ người thích ta?"
"Nữ nhân như muội thế gian được mấy người."
"Ta cũng chỉ là dân nữ, sao dám sánh với hoàng hậu hay Tuệ quý phi."
"Muội đâu phải dân nữ. Muội là Hạnh Hoa quận chúa. Đích nữ duy nhất của Cố tể tướng, nữ nhi của trưởng công chúa Nguyệt Cát. Còn là đệ tử duy nhất của Mạc thái sư. Nếu để so, muội còn tôn quý hơn cả muội muội ruột của ta. Ngọc Hoa, chỉ cần muội đồng ý làm nữ nhân của ta, ta chắc chắn ngôi vị hoàng hậu sẽ là của muội."
"Vậy nếu ta từ chối?"
"Muội căn bản không thể từ chối ta. Ngọc Hoa, chỉ có muội mới xứng sánh đôi với ta."
"Biểu ca, người chơi cờ không tệ. Vậy tại sao lại thua thảm hại đến vậy." cô nói câu này mới khiến Tôn Bá Cảnh để ý đến bàn cờ.
Ban đầu hắn chiếm thế thượng phong nhưng cuối cùng lại thua cô ở phút cuối.
"Tôn Bá Cảnh, chắc người chưa từng thua ai như vậy. Ván cờ này thay ta nhắc cho người nhớ, chỉ có Cố Ngọc Hoa ta mới là người quyết định nam nhân nào xứng đi bên cạnh ta. Cho dù ta lấy ai, ngôi vị hoàng hậu cũng là của ta. Ta không giống nữ nhân khác phải có nam nhân các người mới có được thứ mình muốn." cô nói nhưng Tôn Bá Cảnh thay vì tức giận lại cười một cách đắc thắng
"Nếu muội nói vậy sớm thì có phải dễ nói chuyện hơn không. Gả cho ta, sớm thôi, muội chắc chắn sẽ trở thành hoàng hậu."
"Tại sao ta phải tin lời người."
"Muội có biết, sau khi đoá quỳnh hoa tàn sẽ có bộ dạng ra sao không?"
"Muộn rồi. Mời biểu ca về cho. Còn lễ vật của người, ta sẽ đợi." cô vừa dứt câu, A Liên liền lập tức đi vào tiễn Tôn Bá Cảnh rời đi
"A Liên, ngươi đã từng căm hận ta chưa?" cô nói câu này khiến A Liên quỳ thụp xuống đất
"Tiểu thư đối với A Liên rất tốt. Không những cứu A Liên ra khỏi Mị Tú Phường còn cho A Liên đi theo hầu hạ người. A Liên tuyệt đối không dám oán hận càng không có tư cách oán hận, A Liên nguyện đi cùng tiểu thư cho dù có phải xuống âm tào địa phủ, A Liên cũng cam tâm tình nguyện."
"Sao lại giật mình đến vậy? Ngươi có chuyện giấu ta?"
"Nô tỳ.... là nô tỳ có lỗi với người. Xin tiểu thư trách phạt."
"Đứng dậy rồi nói."
"......Năm đó, đệ đệ của nô tỳ bị một quan gia mua. Sau đó nô tỳ bị bán vào Mị Tú Phường. Theo tiểu thư bao năm, nô tỳ vẫn luôn dò la tin tức của A Hiệu. Nhưng không biết tại sao.... đại hoàng tử lại bắt A Hiệu..."
"Ngươi đã nói những gì với Tôn Bá Cảnh?"
"Đại hoàng tử năm lần bảy lượt tìm tới nô tỳ dò hỏi hành tung của người, hỏi xem người thích gì, muốn gì. Ban đầu nô tỳ luôn trả lời là người thích chơi cờ, thích trang sức, gấm vóc nhưng đại hoàng tử không tin."
"Tất nhiên hắn sẽ không tin. Kẻ đa nghi như hắn sẽ chỉ tin vào suy đoán của bản thân. Sau đó hắn tra tấn A Hiệu, ép ngươi?"
"Nô tỳ biết tội xin tiểu thư trách phạt."
"Lấy giấy bút ra đây."
"Dạ?"
"Không nghe ta nói gì sao?"
"À dạ. Nô tỳ lấy ngay." A Liên vừa lau nước mắt vừa đi chuẩn bị giấy mực cho cô
"Nhớ chỗ sáng nay ta nói chứ. Để vào đó, đêm nay đệ đệ ngươi sẽ được cứu."
"Đa tạ tiểu thư. Đa tạ tiểu thư."
"Xong việc thì quỳ trước bức hoạ của ta đêm nay."
"Dạ. Đa tạ tiểu thư."
Đêm đó, đa phần mọi người đều khá say. Vì toàn là thân thích nên đa phần đều ở lại trong cung. Quỳnh Hoa cũng không ngoại lệ. Vô Ảnh nhận được mật báo cũng đã cứu được A Hiệu trong tình trạng dở sống dở chết. May mắn vẫn cứu chữa được, cô đã căn dặn trong thư, để A Hiệu đi theo Vô Ảnh một thời gian. Sau khi vết thương hoàn toàn lành lại sẽ để A Hiệu đi theo mình.