"Tiểu Mẫn, tỷ còn không về là sẽ muộn đó." Xuân Liên gọi trong khi cô vẫn đang hái thuốc
Nghe vậy cô chỉ quay sang nhìn Xuân Liên rồi gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu.
"Đừng tham mà. Dù sao cũng không hái hết được. Quay về đi, buổi tối lang thang trên núi một mình nguy hiểm lắm. Lại còn là tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chứ." Xuân Liên nói thêm
'Dù sao ta cũng sống ở trên núi mà.' cô dùng ký hiệu tay mà đáp lại
"Ai cũng biết trên núi có tiểu cô nương xinh đẹp như tỷ sinh sống. Nhưng sao tỷ không về trấn, trên này nguy hiểm biết bao."
'Đã quen rồi. Không sợ.'
"Được được. Tỷ không sợ nhưng muội sợ. Về thôi nào." Xuân Liên nói rồi giúp cô thu dọn đồ rồi kéo cô đi
Đi tới lưng chừng núi, Xuân Liên liền tạm biệt mà về nhà. Còn cô lại tiếp tục tiến vào rừng về nhà mình.
Cô là Tô Tiểu Mẫn, từ khi sinh ra đã bị vứt lên trên núi Phạm Tịnh này. May mắn được một bà lão hành nghề y trên đây cứu được mà chăm sóc. Nhưng khi cô lên bảy thì bà lão cũng qua đời. Cô phải tự đi hái thuốc, học đan khăn, may vá để bán lấy bạc. Lớn dần thì bắt đầu đốn củi mang xuống trấn bán.
Từ khi sinh ra cô đã bị câm. Lên bảy thì không còn ai chăm sóc. Tuy được trời ban cho dung mạo xinh đẹp nhưng lại bị câm, cô cũng không được học hành. Bạc kiếm được cũng chỉ đủ dùng cho qua ngày. Ngoài tên mình ra thì cô không biết viết chữ nào khác. Nhưng các loại thuốc thì cô chỉ cần nghe và nhìn một lần là nhớ.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, giờ cô cũng đã gần hai mươi. Nhiều nam nhân mò lên núi tán tỉnh cô nhưng ai cũng chỉ vì hứng thú với dung mạo của cô. Căn bản không muốn lấy cô làm chính thê nên cô đều tránh gặp mặt.
Xuân Liên cũng là trẻ mồ côi nhưng sống ở dưới trấn cùng đám trẻ vô gia cư dưới đó. Vì trạc tuổi nhau nên cũng làm bạn với nhau dễ hơn, có gì cũng giúp đỡ nhau. Đám trẻ bị ốm thì cô chăm sóc, lúc nào cô không thể xuống núi thì Xuân Liên sẽ chừa lại một ít đồ mà mang lên cho cô. Tình cảm hai người cứ vậy mà thân dần, dựa vào nhau mà sống qua ngày.
Hôm nay vẫn như mọi ngày cô quay về căn nhà đơn sơ của mình nhưng đi đường lại nhìn thấy một hòn đá lạ. Giống như một hòn đá được đục đẽo một cách tinh xảo vị thần nào đó. Cô thấy khá lạ nhưng rồi cũng cẩn thận cho vào giỏ mang về nhà.
Về đến căn nhà đơn sơ cô cũng không thể ngơi tay. Bữa tối còn đang chờ cô nấu nên cô chỉ lau qua bức tượng kia rồi để một góc ngay ngắn trong nhà rồi xuống bếp làm vài món lấp đầy bụng mình.
Mặc Thiên tuy ở trong nguyên hình bất động nhưng vẫn nhìn được mọi thứ, nghe được mọi thứ.
"Tại sao cô nương kia lại giống Tiểu Mẫn vậy? Không thể nào. Hoa Thần lịch kiếp nếu không phải nữ nhân có gia thế hiển hách cũng là hoàng tộc. Sao có thể xuất hiện ở nơi hẻo lánh này."
Cô ở bên này nấu cơm nhưng trong lòng cũng nghĩ thầm.
'Pho tượng kia tuy chỉ là một loại đá bình thường nhưng lại được đục đẽo giống như một vị thần tôn quý. Không phải là đồ từ trên đền chùa rơi xuống chứ? Chắc không phải, hai ngôi đền đó nằm ở trên đỉnh núi Phạm Tịnh cơ mà. Nếu từ đó rơi xuống thì cũng phải bị sứt mẻ gì đó... Không quản được nhiều như vậy. Nếu đã có duyên gặp thần vậy thì cứ thành tâm là được.'
Cô ăn uống xong thì dọn dẹp mọi thứ. Nhưng không được nghỉ ngơi mà ngay lập tức phải vào phân loại các loại thuốc rồi để phơi khô. Sau mới có thể bán được. Củi thì bó lại thành từng loại, củi to, củi nhỏ, hay các cành nhỏ khác. Phân chia xong còn phải buộc gọn lại, sáng sớm mai còn phải mang xuống trấn bán.
Xong xuôi mọi việc cô liền đi tắm cho thoải mái. Nhưng sau cô không đi ngủ ngay mà lại lấy vò rượu hoa quế mà mình ủ ra ngoài sân ngồi uống. Trong sân nhà này ngoài cây quế đại thụ này thì chẳng có gì khác nên cô cũng mần mò những thứ có thể làm với cây hoa này. Cô còn tiện tay cầm pho tượng kia ra ngoài sân, dù sao cô ở đây cũng chỉ có một mình. Giờ có thêm pho tượng này cũng coi như bớt cô đơn phần nào.
Uống vài ly rượu mà ngắm sao trên bầu trời. Đêm nay trời quang mây tạnh có thể nhìn rõ được từng chòm sao khác nhau. Đặc biệt sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ. Tình yêu của họ giống như mọi ước mơ của bao nữ nhân trên thế gian này. Cho dù chỉ được gặp nhau một ngày hàng năm nhưng họ vẫn không thay lòng. Cô cũng chỉ mong đời này có thể gặp được một nam nhân có thể tâm đầu ý hợp với mình. Rồi sống một cuộc sống giản dị ở đây.
"Tiểu Mẫn tỷ tỷ! Tiểu Mẫn tỷ tỷ!!" cô nghe giọng nói của Xuân Liên thì đi ra ngoài xem liền thấy Xuân Liên với dáng vẻ hốt hoảng, trên lưng còn cõng một bé gái
'Sao vậy?'
"Cẩn Mai sốt từ chiều đến giờ vẫn chưa giảm. Còn luôn đau bụng. Còn nôn nữa." cô nghe Xuân Liên gấp gáp nói như vậy thì nhanh chóng ám chỉ cô ấy để Cẩn Mai vào trong nhà "Cẩn Mai lại nôn. Phải làm sao đây Mẫn tỷ?"
'Để Cẩn Mai nằm tư thế nghiêng, đầu kê cao để chất độc nôn ra không trào ngược vào phổi và hạn chế nguy hiểm.'
"Được. Được."
'Muội trông chừng Cẩn Mai. Ta đi sắc thuốc.'
"Được. Được." sắc mặt Xuân Liên tái lại mà nói
Cô không biết bắt mạch giống các đại phu dưới trấn nhưng cũng biết ít nhiều về các dấu hiệu bệnh và bốc thuốc. Nhìn triệu chứng của Cẩn Mai, cô đoán chừng là ăn phải đồ không sạch sẽ nên mới vậy. Cô vội đi sắc thuốc để Cẩn Mai uống. Con bé mới gần mười tuổi, sao có thể chịu dày vò như vậy.
Sau gần một canh giờ vật lộn thì cuối cùng Cẩn Mai cũng không còn nôn hay đau bụng mà có thể ngủ ngon rồi.
"Cũng may có tỷ không muội không biết phải làm sao nữa."
'Muốn hành nghề y đâu thể hoảng được. Mà muội để ý xem thức ăn của đám trẻ ăn ra sao. Cẩn Mai như vậy là do ăn đồ không sạch sẽ hay đồ ôi thiu.'
"Không có a."
'Không có? Không lẽ do ăn quá nhiều thứ gì đó?'
"Phải rồi. Cẩn Mai rất thích ăn dưa muối chua. Muội toàn phải giấu đi. Có lẽ là do ăn nhiều dưa muối chua quá rồi."
'Dưa muối chua? Trẻ con đâu thể ăn dưa muối chua. Rất không tốt cho tỳ vị và bao tử.'
"Muội biết. Nhưng con bé thích ăn, muội cũng không cấm được. Nên giấu đi hai ba ngày mới cho ăn một ít. Chắc sau lần này cũng sợ rồi."
'Mà muội đưa Cẩn Mai lên đây, vậy bọn trẻ ở nhà ai trông?'
"Tỷ yên tâm đi. Muội đã nhờ lão bà bà ở gần đó qua coi giúp rồi."
'Giờ trời cũng muộn rồi. Muội ở đây nghỉ ngơi đi. Sáng sớm mai hãy xuống trấn.'
"Dạ được." nghe Xuân Liên nói vậy cô mới bắt đầu thu dọn lại đồ rồi leo lên giường đi ngủ
Mặc Thiên chứng kiến mọi chuyện cũng khó kìm lòng mà cảm thán.
"Dung mạo giống. Tên cũng giống. Chỉ tiếc nha đầu kia mồm miệng lanh lợi không giống với cô nương câm này."
Theo thói quen, canh năm cô đã tỉnh dậy để chuẩn bị mang đồ xuống trấn bán. Xuân Liên và Cẩn Mai thì vẫn nằm bên cạnh ngủ một cách ngon lành.
Khi cô quay về thì Xuân Liên đã đang làm đồ ăn sáng.
"Tỷ tỷ quay về rồi sao?"
'Muội không xuống trấn coi đám trẻ sao?'
"Có lão bà bà lo rồi. Muội cũng được nghỉ một hôm."
'Ta có mua mấy cái màn thầu. Lát muội mang về cho chúng.' .
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
"Tỷ tỷ, không cần đâu. Tiền muội đi hái thuốc cũng đủ lo cho lũ trẻ. Hơn nữa bọn trẻ nếu may mắn thì được gia môn nào đó mua. Còn không thì đi chạy việc vặt cũng có chút bạc."
'Cứ cầm lấy. Thiếu lại nói ta.'
"Vậy cái này đa tạ tỷ tỷ." Xuân Liên mới nói xong thì một giọng ngái ngủ với gương mặt mếu máo đứng ở cửa mà nói
"Liên tỷ, muội đói."
"Cẩn Mai, qua đây." Xuân Liên nói rồi đi lại dắt Cẩn Mai ra bàn ngồi ăn
Con bé thấy đồ ăn thì sáng mắt liền cầm lấy mà ăn ngấu nghiến, cô thấy vậy vội rót cho Cẩn Mai ly nước.
"Ăn từ từ. Chậm thôi. Xem muội kìa, còn hơn hổ đói." Xuân Liên cười mà nói
"Muội thật sự rất đói."
'Chỉ là chuyện bình thường thôi. Ăn được là tốt. Nhưng từ giờ không được ăn quá nhiều thứ gì. Càng không được ăn đồ không sạch sẽ.' cô làm kí hiệu tay để giao tiếp với Cẩn Mai
"Dạ." Cẩn Mai đáp nhưng vẫn chăm chú vào màn thầu kia
"Tỷ xem, mới có một đêm mà mình mặt con bé đã xanh xao vậy rồi." Xuân Liên nói
'Uống nhiều nước là sẽ ổn thôi.'
"Cẩn Mai, muội ở đây đợi ta. Ta đi một lát sẽ về. Nhớ phải nghe lời Mẫn tỷ đó."
"Muội nhớ rồi!"
'Đi đâu vậy? Mà muội không ăn sao?'
"Muội ăn rồi. Muội lên núi hái thuốc rồi quay về đón Cẩn Mai, cũng xuống trấn luôn."
'Được. Đi sớm về sớm.'
Một tháng sau đó cô vẫn theo thói quen của mình làm việc. Không có chút thay đổi. Mặc Thiên cũng chứng kiến toàn bộ từng nhất cử nhất động của cô. Trong lòng Mặc Thiên không biết từ khi nào nảy sinh lên sự lo lắng dành cho cô. Chỉ cần hôm nào cô về muộn hơn so với mọi khi thì Mặc Thiên trong nguyên thần kia sẽ tự nhiên bất an, trong lòng như lửa đốt.
Cảm giác này Mặc Thiên căn bản chưa trải qua. Cũng không hiểu cảm giác ấy là gì. Chỉ đơn giản nghĩ bản thân lo lắng cô nương câm kia sẽ gặp chuyện gì trên đường. Mà không thể quay về được nữa.
Trời chuyển vào đông. Trời cũng nhanh chóng tối hơn. Những cơn gió lốc ngày càng nhiều, do ở trên núi đã lâu nên cô cũng đã quen. Nhưng pho tượng đá Mặc Thiên kia thì không quen. Mặc Thiên căn bản đang rất lo, không biết khi nào cô mới trở lại.
Từng đợt gió ngày càng mạnh, cuốn văng cả chiếc bàn gỗ kia đi. Khiến Mặc Thiên đang ở trong nguyên thần tu luyện cũng phải cố gắng mà hiện ra chân thân để thoát được một kiếp. Nhưng do dùng pháp lực ép bản thân quay về hình dáng chân thân nhanh hơn dự kiến nên Mặc Thiên như bất tỉnh nằm dưới nền đất.
Khi cô quay về thì thấy một nam nhân đang nằm giữa sân nhà. Bàn ghế gỗ ngoài sân thì bay tứ tung khắp nơi. Cô còn nghĩ đấy là tên bợm rượu nào vô sỉ đến quấy phá cô nên cầm lấy một thanh củi tiến lại gần xem tình hình. Xung quanh không có mùi rượu, mặt cũng không đỏ. Bù lại gương mặt khá tuấn tú, cương trực. Nhưng y phục thì có chút lạ, không giống người ở đây.
Cô cầm thanh gỗ hơi lay lay vào người đó nhưng vẫn bất động. Linh tính mách bảo cô, đây có thể là ai đó gặp nạn. Cô kiểm tra mạch sơ qua nhưng không thấy nhịp tim, nhưng mũi thì vẫn còn hơi thở. Cô vội dìu nam nhân kia vào giường nằm nghỉ còn bản thân thì kiểm tra xem người đó bị thương ở đâu. Nhưng khắp người không thấy có chút vết thương nào.
Trong khi cô đang rối như tơ vò thì nam nhân kia khẽ nói.
"N...nước..."
Nghe vậy cô biết nam nhân này còn có hy vọng nên vội đi lấy nước cho hắn ta uống. Có thể không thấy mạch là do cô bắt sai chăng?
Hơn một tuần sau đó, nam nhân kia chỉ uống nước và ngủ... cô cũng không biết làm cách nào. Cô căn bản không đủ tiền mời đại phu, tiền có thể kiếm được cũng chỉ đủ ăn một ngày hai bữa đạm bạc. Nên cô cứ để số phận quyết định.
Trong khi đó, Mặc Thiên vừa tu luyện hồi phục căn cốt vừa dùng tu vi của mình tạo ra Ngọc Cốt Ấn để thay thế cho Ái Tình Kính kia.
Cho đến ngày thứ tám, khi cô trở về đã thấy nam nhân kia tỉnh lại.
'Huynh tỉnh rồi!' cô làm kí hiệu tay với Mặc Thiên, thấy Mặc Thiên không đáp nên cô vội cầm lấy bút một cách viết nguệch ngoặc lên giấy câu ấy
"Ừm. Đa tạ cô nương trong thời gian qua." nghe vậy cô lại tính đặt bút viết thì Mặc Thiên nói "Kí hiệu tay, ta hiểu."
'Huynh có khó chịu ở đâu không? Nhà huynh ở đâu? Mà sao huynh lại xuất hiện ở đây?'
"Ta là... A Thiên. Ta... ta đi lên núi săn, nhưng không may gặp thời tiết xấu. Ta cũng không biết bản thân đã bị ngã xuống từ độ cao nào. May mắn được cô nương cứu giúp."
'Ngã xuống từ trên núi mà không chết. Mạng huynh cũng thật lớn.'
"Đa tạ cô nương thời gian qua. Ta còn có chuyện cần đi trước. Sau này có cơ hội sẽ quay lại báo đáp cô nương." Mặc Thiên nói rồi tính rời đi nhanh nhưng bị cô giữ lại
'Huynh không đói sao?' cô ngạc nhiên nhìn Mặc Thiên
Lúc này Mặc Thiên mới nhớ ra bản thân đang ở Nhân Giới, không giống Thiên Giới. Dù không cảm thấy gì thì cũng phải ăn chút gì đó cho tiểu cô nương này bớt lo.
'Trùng hợp ta cũng chuẩn bị ăn tối. Huynh ăn cùng đi rồi đi đâu thì đi.'
"Vậy cũng được. Đa tạ cô nương."
'Gọi ta là Tiểu Mẫn được rồi.'
"Đa tạ Tiểu Mẫn cô nương."
'Cũng không phải gì cao sang, chỉ là cơm của người nghèo. Có màn thầu, rau luộc với chút thịt.'
"Bình thường ta cũng ăn như vậy?"
'Nhìn y phục của huynh, không giống thường dân cho lắm.'
"Chủ nhân không thích nên quẳng cho ta mặc thôi. Không có gì đáng để ý."
'Vậy chắc huynh cũng được ở nhà hào môn.'
"Cũng không hẳn vậy. Chỉ là giàu có một chút nhưng tiêu xài hoang phí." nghe Mặc Thiên nói cô cũng gật gù không nói đáp lại thêm